Edit: Thùy HươngBeta: nhilamdn
“Con đi chịu đòn nhận tội!!!” Để lại một câu, An Sơ Hạ đeo ba lô nhỏ trên lưng chạy ra đại sảnh, một mạch chạy trên đường lát đá đến cửa lớn.
“Tiểu thư!” Sớm đã có xe tại cửa đón An Sơ Hạ đi học.
Cô một chân bước vào đã nói với lái xe: “Nhanh đến sân bay.”
Nói xong sợ chính mình nói không đầy đủ, lại bổ sung một câu: ” Sân bay Hàn Thất Lục cất cánh!”
Người lái xe đầu đầy vạch đen… Hàn Thất Lục cất cánh? Thiếu gia khi nào thì đã có kỹ năng ‘Cất cánh’ này rồi? Tuy rất muốn cười, nhưng thấy thiếu phu nhân dáng vẻ gấp gáp nên cố nén, gật gật đầu nói: “Vâng, tiểu thư!” Ngược lại chuyên chú khởi động xe, chiếc xe màu đen chạy như bay ra ngoài…
‘Hàn Thất Lục, anh không tạm biệt đã bay đi rồi!’ Cô nét mặt khẩn trương chau mày. Bây giờ có ý muốn giải thích, muốn nói thật có lỗi.
Công việc bên Mĩ nhất định rất quan trọng mới cần anh đi nói chuyện hợp tác. Vậy mà vì một tấm hình, anh bỏ lại dự án chạy về… Đúng là cô vẫn nghi ngờ anh phái người theo dõi mình.
Ngoài việc muốn xin lỗi, nói cô không cảm động khẳng định là nói dối.
Tuy chỉ có hơn mười phút, nhưng đối với cô mà nói lại như là mười mấy thế kỷ. Ngay thời điểm người lái xe mới vừa nói xong: “Tiểu thư, đến nơi rồi.”, người lái xe liền nghe thấy tiếng đóng cửa xe rất nhanh, sau đó liền là tiếng nói trong trẻo của An Sơ Hạ: “Bác vất vả rồi!”
Người lái xe đành nhún nhún vai, ông còn chưa nói cho An Sơ Hạ phi cơ tư nhân ở nơi nào…
Giơ tay, mau lẹ ấn điện thoại di động, người nghe điện thoại là Hàn quản gia: “Lão Trần, chuyện gì?”
Lão Trần vừa đi xuống xe, nhìn bốn phía: “Hàn quản gia, Sơ Hạ tiểu thư nói tôi dẫn cô ấy đến chỗ sân bay, đoán chừng là tới gặp thiếu gia. Nhưng khi tôi còn chưa nói phi cơ tư nhân không ở trong này, mà là sân bay nhỏ ở bên phải, Sơ Hạ tiểu thư đã bỏ chạy ra ngoài. Tôi hiện tại lái xe, không đi được! Ông xem nên làm gì bây giờ?”
“Cái gì?!” Hàn quản gia thanh âm có chút khẽ run, hiển nhiên là cực kỳ kích động.
“Phải… Làm sao đây? Bằng không tôi đem xe để tạm ở chỗ này, đi tìm Sơ Hạtiểu thư?” Tiếng nói của lão Trần có hơi chần chờ.
Bên này Hàn quản gia cuống quít tiếp lời nói: “Không cần không cần! Ông nếu là dám rời khỏi xe một bước, ông sẽ bị đuổi việc! Trước hết như vậy, đứng tại chỗ đừng nhúc nhích!”
Hàn quản gia nói vẫn là tương đương có lực uy hiếp, lái xe Trần sau khi cúp điện thoại tuy đầy nghi ngờ, nhưng thật sự không hề động một chút, sợ bị đuổi việc.
“Hàn quản gia, ông vừa rồi gọi điện thoại với ai?” Hàn Thất Lục cằm lộ ra râu ria, đủ để chứng minh sự mệt nhọc của anh. Nhưng mà cả người nhìn qua càng thêm rắn rỏi trưởng thành, ánh mắt các thiếu nữ đi ngang qua đều ngóng nhìn ở sân bay nhỏ. Tại thời điểm ánh mắt Hàn Thất Lục đảo qua, trên mặt các cô đều nổi lên một đám mây màu hồng phấn đỏ ửng, giống như ánh nắng chiều.
“Thiếu gia! Tôi nghĩ… Người không cần đi nữa!” Hàn quản gia đắc ý khoát tay: “Thiếu phu nhân… Cô ấy! Tìm đến sân bay!”
Nghe lời này, Hàn Thất Lục sửng sốt, lập tức tầm mắt quét một vòng xung quanh. Sau khi chắc chắn không có nhìn thấy bóng dáng An Sơ Hạ, ánh mắt nheo lại, giống như con báo đang tức giận.