Ed & Beta: Na
Khi đó Hàn Lục Hải đang muốn đi họp, Hàn Thất Lục lại lập tức khóa trái cửa ban công lại. Trước ánh mắt hồ nghi của Hàn Lục Hải, anh đã đem toàn bộ tư liệu ném đến trước mặt Hàn Lục Hải.
Một tấm hình theo đà liền rơi ra từ trong tập tài liệu kia.
Đó là một tấm ảnh tốt nghiệp tập thể, chỉ liếc mắt một cái, Hàn Lục Hải liền hiểu rằng Hàn Thất Lục đã biết rõ mọi chuyện.
Người phụ nữ đi vào quán rượu cùng ông đó, đúng là mối tình đầu của Hàn Lục Hải. Sau khi Hàn Lục Hải tốt nghiệp đại học, bị mọi người trong nhà bắt ép cưới Khương Viên Viên, mà Khương Viên Viên lại đối với ông vô cùng tốt, để cho ông nhanh chóng quên đi mối tình đầu kia.
Nhưng mà, vài năm sau, mối tình đầu lại xuất hiện tại trước mắt ông, ông không thể kìm nén được lòng mình, cùng mối tình đầu một lần nữa vụng trộm chung một chỗ.
“Con bắt đầu điều tra ta từ lúc nào.” Hàn Lục Hải ngữ khí nhạt nhẽo, nhạt nhẽo đến mức Hàn Thất Lục muốn xông lên thay Khương Viên Viên đánh cho Hàn Lục Hải một trận.
Nhưng là anh không thể.
“Về sau thế nào?” An Sơ Hạ nhịn không được hỏi.
“Về sau…” ánh mắt Hàn Thất Lục tối sầm ám, tiếp tục nói: “Ông nói ông sẽ không gặp lại người phụ nữ kia nữa, các tài liệu liên quan đều bị đốt sạch. Sau đó tôi lại đi tìm một thám từ khác, lại phát hiện tất cả các thám từ mà tôi thuê điều tra đều mất tích không để lại dấu vết.”
“Là cha…” Cô nói được một nửa, sau đó liền sửa lại lời nói: “Là người đó động thủ sao?”
Hàn Thất Lục trầm mặc một hồi mới nói nói: “Những thứ này đều đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là…, hôm nay ông ấy nên là biết mẹ đã chuẩn bị bất ngờ dành cho ông, kết quả còn lấy cớ… Nếu như tôi không tận mắt thấy…”
Đáy mắt An Sơ Hạ hiện lên tia kinh ngạc, lập tức hỏi: “Ý của anh là… anh nhìn thấy… Đúng là, ông ấy không giữ lời hứa mà vẫn gặp người phụ nữ kia sao?”
“Đúng.” Hàn Thất Lục gật đầu, ánh mắt có chút vô thần: “Sau lần đó thì quan hệ giữa tôi và ông ấy liền trở nên không tốt, nhưng tôi lại không nghĩ tới, ông ấy cư nhiên đến bây giờ vẫn còn qua lại với người phụ nữ đó!”
Hàn Thất Lục nắm chặt quả đấm, An Sơ Hạ nhìn ra được trong thâm tâm anh hiện tại đang vô cùng phẫn nộ.
“Có lẽ… anh nên đi gặp gặp phụ nữ kia?” An Sơ Hạ chần chờ nói: “Để cho người phụ nữ kia không quấy rầy đến hạnh phúc gia đình người khác.”
“Tôi không thể gặp bà ta.” Hàn Thất Lục nói xong, ngay tại lúc An Sơ Hạ cảm thấy lỳ lạ vì sao không thể gặp thì Hàn Thất Lục tiếp tục nói: “Tôi sợ nếu nhìn thấy bà ta, tôi sẽ không kìm lòng được mà bóp chết bà ta.”
Không sai… Sẽ bóp chết bà ta!
tính cách Hàn Thất Lục đương nhiên An Sơ Hạ hiểu rất rõ ràng, nếu thực gặp mặt, phỏng chừng… Hàn Thất Lục sẽ làm như vậy. Đến lúc đó sự tình nhất định sẽ trở nên nghiêm trọng.
Cũng khó trách Hàn Thất Lục vẫn không đi gặp người phụ nữ kia.
Lúc vừa đến Hàn gia liền cảm thấy quan hệ giữa Hàn Thất Lục cùng Hàn Lục Hải tựa hồ cực kì lãnh đạm, về sau cô còn tưởng rằng là vì Hàn Lục Hải tìm cách chia tách Hướng Mạn Quỳ cùng Hàn Thất Lục nên quan hệ giữa hai người họ mới căng thẳng như vậy. Lại không nghĩ rằng, hóa ra còn có một lý do khác.
Một loại cảm giác vô lực dâng lên trong lòng An Sơ Hạ: “Thực xin lỗi, em lại không thể giúp được gì cho anh.”
“Không đâu.” Hàn Thất Lục lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía An Sơ Hạ nói: “Có em ở bên cạnh anh thế này, là tốt nhất rồi,”
Nếu là trong phim thần tượng, hiện tại Hàn Thất Lục chắc chắn sẽ lập tức ôm chặt An Sơ Hạ nói “Anh yêu em, cám ơn em đã luôn ở bên cạnh anh.” nhưng này không phải là phim.
Hàn Thất Lục cầm lấy một chai bia vứt đi, chiếc nắp chai bật ra khiến cho bọt trắng bắn tứ tung,, rơi vào trên người Hàn Thất Lục, nhưng anh không chút để ý.
“Anh…” Nhìn thấy cảnh này, An Sơ Hạ cả kinh, vội vàng lấy khăn tay từ trong túi áo ra lau bia trên người Hàn Thất Lục.
Sau khi lau trên người anh xong xuôi, An Sơ Hạ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn mở miệng an ủi Hàn Thất Lục một chút, ngẩng đầu lại vừa lúc cùng Hàn Thất Lục đang nhìn cô.
“An Sơ Hạ.” Hàn Thất Lục chậm rãi nói: “Nếu em cảm thấy không thể giúp gì được cho anh, mà lại cảm thấy áy náy, vậy thì hãy đi gặp người phụ nữ kia đi!”
“Cái gì…em?” An Sơ Hạ chỉ vào cái mũi của mình, một lát sau, cô tức giận nói: “Hàn Thất Lục, nếu em không nhầm thì đây là anh đang nhờ vả em, tại sao bỗng nhiên lại biến thành em nợ anh vậy?”
“Chẳng lẽ không phải là em nợ anh sao?” Hàn Thất Lục nhíu mày, vừa rồi anh che giấu cảm xúc cực kỳ tốt, kỹ năng giỏi nhất của Hàn Thất Lục anh chính là không thể để cho người khác đọc được cảm xúc của chính mình.
“Em nợ anh cái gì chứ!” An Sơ Hạ bĩu môi, hơi có chút bất mãn. Có trời mới biết hiện tại cô đang muốn cắn người như thế nào.
Hàn Thất Lục hơi nheo mắt lại, thần sắc như một con mèo ranh mãnh: “Em nợ anh một lời hứa.”
“Lời hứa?” An Sơ Hạ tỏ vẻ chán ghét nói: “Hàn Thất Lục, không phải là anh uống rượu say chứ, em hứa gì với anh, khi nào hả. Nếu như say rượu thì quay về nhà đi, ở chung với anh làm cho tôi cảm thấy rất xấu hổ đấy biết không.”
Nói xong, An Sơ Hạ kéo cánh tay của Hàn Thất Lục, hướng về phía cầu thang mà đi tới.
“đợi một chút.” Hàn Thất Lục tỏ thái độ bướng bỉnh, tựa hồ không muốn đi, tiếp tục nói: “Nếu như đây là trong tiểu thuyết thì chẳng phải em nên để cho anh nói tiếp phần còn lại cho đầy đủ sao?”
Tiểu thuyết?
ánh mắt hồ nghi rơi vào trên người, Hàn Thất Lục, cô thật muốn nghe nghe xem, Hàn Thất Lục muốn nói gì tiếp theo.
“Được.” An Sơ Hạ hít sâu một hơi nói: “Anh nói đi, em nghe.”
Gió thổi càng ngày càng trở nên lạnh hơn, tóc của An Sơ Hạ nhẹ nhàng bay bay, dưới ánh đèn càng trông giống như một tiên nữ phiêu du. Nhưng nêu cư đứng ngoài trời như thế này thì ắt hẳn, qua ngày mai cả hai người đều sẽ bị cảm lạnh.
“Cái này…” vẻ mặt Hàn Thất Lục đột nhiên trở nên cứng ngắc, dường như là… xấu hổ?
“…” chớp nhẹ hàng lông mi.
“Lời hứa mà anh muốn nói là…” Hàn Thất Lục ho khan một tiếng, mới tiếp tục nói: “Một lần nữa cùng với anh, hãy hứa mãi mãi sẽ không rời xa anh.”
Nói ra một câu như vậy, Hàn Thất Lục tựa hồ như phải dùng dũng khí rất lớn.
Hàn Thất Lục vốn là người không biết cách bày tỏ nội tâm của mình ra ngoài, để nói được những lời này, đã là một việc rất không dễ dàng rồi. Rõ ràng là thời tiết lạnh như vậy, vậy mà hai má của Hàn Thất Lục lại đỏ ửng một mảnh.
“Áck…” An Sơ Hạ có một loại cảm giác mơ mơ màng màng, cô âm thầm véo mình một cái, lúc này mới bừng tỉnh, làm bộ cực kỳ bình tĩnh đáp: “Anh đọc quyển sách này ở đâu vậy?”
Hàn Thất Lục cười, khóe môi cong lên: “Cái này em không cần biết, sao vậy, đây hình như là một tác giả rất mới.”
Rõ ràng liền tự Hàn Thất Lục “Viết”!
An Sơ Hạ không hề vạch trần, chỉ là nhún nhún vai nói: “Xem ra quả thật là em nợ anh rồi, quyết định thời gian đi, cho em biết thời gian anh muốn em gặp người phụ nữ kia. Em sẽ giúp anh, dù sao thì… mẹ đối xử tốt với em như vậy.”
An Sơ Hạ đồng ý với lời hứa này, anh không phải là một người gấp gáp! An Sơ Hạ, sẽ ngoan ngoãn một lần nữa trở lại bên cạnh Hàn Thất Lục!
“Cuối tuần này đi, cụ thể lúc nào thì đến lúc đó anh sẽ nói với em.” Hàn Thất Lục nói xong, cực kỳ tùy ý đi lên phía trước, động tác tự nhiên ôm vai An Sơ Hạ hướng cửa thang mà đi đến.
Mà đối với động tác này của Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ cũng không có cự tuyệt…
Bọn họ không hề phát hiện, ngay tại phía dưới thang trời ở chỗ góc tối, một chiếc xe đang dừng tại đó, có hai bóng người lén lút, lúc này một người đang giơ camera, một người cầm điện thoại ở chế độ chụp ảnh. Màn hình, nhắm ngay phía An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục.
Mãi đến khi hai người họ lên xe, xe càng chạy càng xa mãi đến khuất hẳn, hai người kia mới từ phía sau đi tới.
“Thật sự là kỳ lạ, sao tôi càng ngày càng không hiểu nổi. Hàn Thất Lục không phải đang qua lại với Hướng Mạn Quỳ sao? Như thế nào bây giờ lại đang hẹ hò với một người khác? Chẳng lẽ Hàn Thất Lục mà chúng ta thấy, không phải là…?” người cầm máy ảnh nói.
Mà người cầm điện thoại bên cạnh hắn cũng là vẻ mặt khó hiểu.
“Mặc kệ như thế nào… Mọi việc đều không thể biết trước, vạn nhất nếu như Hàn gia đi xuống, khống chế không được giới truyền thông, thì thông tin này tuyệt đối sẽ cực kỳ hấp dẫn! Trước cứ chú ý đi!”
“Anh nói cũng đúng, chúng ta lên xe đi, lạnh chết mất, xem tình hình này thì có vẻ sắp lạnh đến nơi rồi. Bất quá chúng ta theo chân bọn họ cũng thực hay, tăng ca tan tầm về nhà cũng có thể gặp được bọn họ…”
“Đừng nói nhảm, đi thôi!”
Rất nhanh, này chiếc xe kia cũng rời đi.
Thời điểm An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục trở lại Hàn gia, mà lại nhìn thấy Khương Viên Viên đã ngồi trước bàn ăn với rất nhiều món dọn sẵn. Có một loại phẫn nộ muốn ăn tươi nuốt sống ai đó ngay lúc này.
“Này…” nét mặt An Sơ Hạ đầy kinh ngạc. Nếu cô nhớ không lầm, vẻ mặt của Khương Viên Viên rõ ràng là rất mất mát khi nói không đói bụng, hơn nữa còn nhốt mình trong phòng làm việc đúng không?
Nhưng cô cũng không có biện pháp đến hỏi Khương Viên Viên là chuyện gì xảy ra, đành phải đưa ánh mắt hướng về phía Hàn Thất Lục.
Bộ dạng Hàn Thất Lục như muốn nói “Anh biết sẽ nhưu vậy”, coi như không thấy gì mà kéo tay cô tới trước bàn ăn. Khương Viên Viênđăn chiêu này giờ lúc này mới nhìn đến An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục, vẻ mặt tươi cười nói với An Sơ Hạ: “Tiểu Sơ hạ, con ăn thử đi? Ăn nhiều một chút, chúng ta sẽ cùng cắt bánh ngọt!”
An Sơ Hạ để ý, trong ánh mắt Khương Viên Viên, thật sự cả một tia cảm xúc mất mát cũng không có. Nhưng có phải hay không bà đang giả vờ mạnh mẽ.
Tựa hồ là thấy An Sơ Hạ vẫn thất thần, Hàn Thất Lục trực tiếp đến chỗ cạnh cô mà ngồi xuống, cực kỳ thô lỗ ấn cô ngồi xuống, tức giận nói: “Giảm béo cũng không cần phhari dúng vẻ mặt đó để chống đối. Ngồi xuống ăn cơm.”
thái độ cường ngạnh của Hàn Thất Lục làm cho người ta nghe không ra một tia ôn nhu, mọi người biết Hàn Thất Lục đang tức giận, đây là cách mà ác ma quan tâm người khác.
Không đợi An Sơ Hạ có phản ứng, Khương Viên Viên đã kinh ngạc mở miệng nói: “Tiểu Sơ hạ! Con còn không mau ăn đi?”
“Vâng…” An Sơ Hạ gật gật đầu, bên kia vụng trộm trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục một cái. Rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.
Khương Viên Viên vừa nghe vậy, liền lập tức nói: “Sao lại không ăn cơm được? Hàn quản gia, mau đưa thật nhiều đồ ăn lên đây.”