Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 22: Danh sách xuất chiến

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Mùa xuân, thảo trường oanh phi. (1)

(1) Cỏ mọc chim oanh bay. Hình dung cảnh sắc vào cuối xuân. Có xuất xứ từ Nam triều: Mộ xuân tam nguyệt, Giang Nam thảo trường, tạp hoa sinh thụ, quần oanh loạn phi.

Một con mương dẫn nước chia đôi hai bờ đồng ruộng bạt ngàn, mọc đầy những cây cỏ dại. Lúc này, hai bên bờ ruộng đều có hơn mười người đang dùng tay không đánh nhau.

– Dừng tay!

Một tiếng từ quát từ phía xa truyền đến.

Chỉ thấy xa xa một đám người đang vội vã chạy đến, người vừa lớn tiếng quát chính là nam tử gầy ốm dẫn đầu. Bất quá đám người trên bờ ruộng đã đánh đến hăng máu, không một ai dừng lại. Chỉ thấy nam tử gầy ốm kia đi ba bước lại nhảy lên hai bước, trong chốc lát đã xông vào giữa đám người. Chỉ thấy y tay cầm trường thương, cắm xuống sau đó hất một cái, lập tức đánh một người bay đi.

Chỉ trong nháy mắt công phu, bảy tám đại hán đã bị đánh bay, lập tức lồm cồm bò dậy.

– Là người của Lý gia trang các ngươi đả thương Đại Hầu?

Nam tử gầy ốm, cũng chính là đại sư phụ “Đằng Vĩnh Tương” huấn luyện thương pháp cho mọi người tại Đằng gia trang lớn tiếng quát hỏi.

– Đằng sư phụ! Chúng tôi dẫn nước vào ruộng, người của Đằng gia trang các người dựa vào cái gì mà chặn đường dẫn nước của chúng tôi!

Một tráng hán của Lý gia trang trên người còn có vết thương, giận dữ quát lên.

Lúc này, đám người của Đằng gia trang cũng đã chạy đến.

Một phụ nữ bên phía Đằng gia trang lập tức chửi mắng:

– Ngươi đúng là một tên khốn khiếp không có lương tâm! Từ đầu xuân đến nay ông trời không cho được một trận mưa. Ruộng của các ngươi thiếu nước, chẳng lẽ ruộng của chúng ta không thiếu hay sao? Khó khăn lắm mới có được một trận mưa lớn. Thế nào? Nước đều để cho người của Lý gia trang các ngươi dùng, còn ruộng của Đằng gia trang chúng ta thì không cần à?

Lúc này Đằng Thanh Sơn chỉ gần bốn tuổi, vóc người nhỏ gầy nên dễ dàng xuyên qua khe hở giữa đám người chen lên phía trước.

“Giành nước?” Đằng Thanh Sơn nghe được, lúc này mới hiểu ra nguyên nhân sự việc.

Kiếp trước Đằng Thanh Sơn chưa từng làm qua việc nhà nông, rất nhiều chuyện hắn đều không hiểu. Nhưng hắn cũng biết một điểm, lúa mạch muốn sinh trưởng thì phải cần đến nước. Nếu như không đủ nước tưới, có lẽ sẽ bị mất mùa.

“Có điều bọn họ mặc dù đánh nhau, nhưng không có tai nạn chết người, cũng không hề động đến vũ khí.” Đằng Thanh Sơn đảo mắt qua, phát hiện trên đồng ruộng còn có một số công cụ như cuốc xẻng, nhưng vừa rồi hai bên đánh nhau đều chỉ dựa vào quyền cước, mặc dù có người bị thương chảy máu nhưng không có ai chết.

Đằng Thanh Sơn suy nghĩ một chút đã hiểu ra.

“Nếu như Đằng gia trang chết một người, sợ rằng tất cả nam nhân của Đằng gia trang đều sẽ kéo đến chém giết. Hiện tại chỉ là giành nước, vẫn còn may. Nếu như xảy ra án mạng, hai thôn trang có lẽ đã sống chết với nhau rồi.”

Ngay lúc này, từ một hướng khác cũng có một nhóm người đông đảo đang hối hả chạy đến.

– Thanh Sơn, đừng chạy lung tung!

Lúc này, biểu ca “Đằng Thanh Hổ” cũng đã chen lên phía trước, lập tức nắm lấy Đằng Thanh Sơn:

– Ở đây rất lộn xộn. Một tiểu hài tử như đệ bị đụng một chút thôi cũng có thể bị thương đấy, cẩn thận một chút!

– Ừm!

Đằng Thanh Sơn quay sang nhìn biểu ca cười cười.

– Ồ! Người của Lý gia trang cũng đến rồi.

Đằng Thanh Hổ nhìn về phía xa xa.

– Đằng Vĩnh Tương!

Một tiếng hét lớn vang lên. Một nam tử râu rậm thân hình cường tráng liền nhanh chạy đến.

– Sư phụ!

Các tộc nhân của Lý gia trang lập tức chạy đến bên cạnh.

Đằng Vĩnh Tương là sư phụ thương thuật của toàn bộ Đằng gia trang, còn nam tử râu rậm này là cũng là sư phụ của Lý gia trang, tên là “Lý Lương”.

– Không có chuyện gì chứ!

Tráng hán râu rậm này nhìn một vòng chung quanh, lập tức có người của Lý gia trang nhỏ giọng kể lại sự tình.

– Lý Lương!

Ánh mắt nghiêm nghị của Đằng Vĩnh Tương đảo qua:

– Ngươi hẳn là đã biết, lâu nay ông trời không cho mưa xuống. Ruộng của các ngươi cần nước, ruộng của chúng ta cũng cần nước. Nhưng nước nhiều như vậy, ngươi nói nên làm sao đây?

Mưa lớn, kênh mương đầy, dân chúng liền lập tức đóng đầu mương lại. Làm như vậy, khi mực nước hạ xuống nước trong mương mới không chảy ngược. Thế nhưng nước nhiều như vậy làm sao phân chia?

– Làm sao à?

Tráng hán râu rậm “Lý Lương” cầm một thanh thiết thương, cười nhạo nói:

– Rất đơn giản! Chúng ta hãy đánh nhau một trận. Ta thắng, nước này để cho Lý gia trang chúng ta dùng. Nếu như ngươi thắng, nước để cho Đằng gia trang các ngươi dùng trước. Thế nào, ngươi có dám đánh không?

Nói đến đây, Lý Lương liền đem thiết thương cắm xuống bờ ruộng.

Cặp mắt của Đằng Vĩnh Tương khẽ nheo lại.

“Xem ra đại bá không mạnh bằng gã râu rậm ‘Lý Lương’ này.” Đằng Thanh Sơn nhìn thấy, trong lòng suy nghĩ.

– Lý Lương!

Đằng Vĩnh Tương cười lạnh nói:

– Nước trong kênh mương này có quan hệ trọng đại, sợ rằng ngươi cũng không có quyền quyết định!

Lý Lương nghe được liền khựng người.

Nước này có quan hệ đến lương thực thu hoạch được, hắn quả thật không có tư cách đem ra đánh cuộc.

– Nếu như ngươi muốn đánh với ta, chúng ta hãy đặt cược bằng cái khác. Còn hôm nay, chúng ta đang bàn luận xử lý nước này như thế nào. Loại đầu heo như ngươi hãy đứng sang một bên, chờ tộc trưởng các ngươi đến rồi bàn tiếp!

Đằng Vĩnh Tương rất bình tĩnh.

Ngay lúc này, đoàn người đông đúc của Lý gia trang liền dạt sang tạo thành một con đường. Một lão giả râu tóc đụng đứng liền bước nhanh lên phía trước.

– Lý tộc trưởng!

Đằng Vĩnh Tương chắp tay.

– Vĩnh Tương, đằng lão đầu đâu?

Lão giả tùy tiện hỏi.

– Tộc trưởng sẽ lập tức đến ngay!

Đằng Vĩnh Tương trả lời.

Đằng Thanh Sơn nghe được liền minh bạch. Lão đầu nhìn giống như Trương Phi này hẳn là tộc trưởng của Lý gia trang.

“Ha ha…”

Người chưa đến, tiếng cười sang sảng đã vang lên.

“Ngoại công!” Đằng Thanh Sơn lập tức quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một lão giả lưng hùm vai gấu bước đến, chính là tộc trưởng “Đằng Vân Long” của Đằng gia trang. Bên cạnh lão còn có một nam tử tay cầm thiết thương, chính là phụ thân “Đằng Vĩnh Phàm” của Đằng Thanh Sơn. Chỉ thấy Đằng Vân Long đi lên phía trước, cao giọng nói:

– Lý Hỏa Quân! Sự tình hẳn là ngươi đã biết. Nói đi, giải quyết thế nào!

– Đằng Vân Long, ngươi đúng là thẳng thắn!

Tộc trưởng “Lý Hỏa Quân” của Lý gia trang cười lớn:

– Cứ làm theo quy củ trước kia!

– Quần đấu hay là một đấu một!

Đằng Vân Long lên tiếng.

– Cái gì là quần đấu? Một đấu một?

Đằng Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi biểu ca Đằng Thanh Hổ bên cạnh.

Đằng Thanh Hổ thấp giọng nói:

– Thanh Sơn! Hai thôn trang nếu xảy ra tranh chấp, bình thường đều dùng vũ lực để giải quyết. Quần đấu chính là mỗi bên phái cử ra mười hảo hán, không sử dụng bất cứ vũ khí gì, bắt đầu đánh nhau. Khi người của một bên bị đánh ngã không thể đứng dậy được, bên còn lại sẽ giành thắng lợi. Quần đấu bình thường có chút thảm liệt, nói không chừng sẽ xảy ra án mạng. Còn một đấu một, không nói chắc đệ cũng hiểu được!

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.

Tộc trưởng của Lý gia trang suy nghĩ một chút, liền cười nói:

– Như vậy đi, một đấu một! Chúng ta tỷ thí ba trận. Một ngày tổng cộng có mười hai canh giờ. Một trận thắng lợi, để cho một bên tùy ý sử dụng nước bốn canh giờ. Hai trận thắng lợi, được dùng nước tám canh giờ. Ba trận toàn thắng, bên thắng có thể tùy ý dùng nước, còn bên thua không được phép đụng vào!

Đằng Vân Long suy nghĩ một chút.

– Cứ như vậy đi!

Đằng Vân Long gật đầu đồng ý.

Hai đại tộc trưởng đều gật đầu, việc này hiển nhiên đã được quyết định.

– Nơi này quá nhỏ. Chúng ta hãy đi đến Huyết Sa Pha để so tài!

Đằng Vân Long lên tiếng.

– Đi!

Lý Hỏa Quân cũng gật đầu.

Lúc này, dưới sự dẫn dắt của hai đại tộc trưởng, nhân mã của hai tộc đều xuất phát đi đến Huyết Sa Pha.

– Thanh Sơn, con sao lại chạy đến nơi này!

Viên Lan ôm lấy Đằng Thanh Sơn, có chút tức giận khiển trách:

– Nơi này rất lộn xộn. Ta còn tưởng con đang ở trong trang, không ngờ lại chạy đến đây. Thanh Hổ, là con dẫn đệ đệ đến đây phải không? Đệ đệ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng con thì đã lớn rồi, sao lại dẫn nó đến đây như vậy!

Đằng Thanh Hổ bị giáo huấn chỉ biết cúi đầu.

Đằng Thanh Sơn cũng ngoan ngoãn cúi đầu, nghe lời răn dạy của mẹ.

– A Lan!

Lúc này, phụ thân Đằng Vĩnh Phàm liền bước đến:

– Được rồi, đừng la hài tử nữa! Đi, cùng đến Huyết Sa Pha!

Dứt lời, Đằng Vĩnh Phàm liền ôm lấy Đằng Thanh Sơn:

– Nhi tử ngoan! Lần này tỷ thí con phải quan sát cho tốt nhé. Sau này lớn lên cũng phải trở thành một hảo hán. Nếu như sau này con có thể lợi hại giống như biểu ca, ha ha, cha của con khi ngủ cũng sẽ cười!

Biểu ca Đằng Thanh Hổ chín tuổi đã có thể nâng ba trăm cân, tuyệt đối là thiên phú dị bẩm. Rất nhiều người đều cho rằng tương lai hắn sẽ là đệ nhất hảo hán của Đằng gia trang. Phụ thân có mang đợi với nhi tử như vậy cũng không khó lý giải.

Vượt qua biểu ca?” Đằng Thanh Sơn ngẫm nghĩ, cũng không nói gì.

oOo

Huyết Sa Pha là một khoảng đất trống trơ trọi, lúc này đang có gần ngàn người tụ tập.

– Vòng tròn này đại khái rộng năm trượng. Mỗi lần tỷ thí, hảo hán của Đằng gia trang và Lý gia trang đều để tay không tiến vào. Đến lúc đó, người nào bị đánh không đứng dậy nổi, hoặc là bị đánh ra khỏi vòng tròn đều tính là thua, bên còn lại sẽ giành chiến thắng.

Một lảo giả tóc bạc tay chống quải trượng cao giọng nói.

Hai vị tộc trưởng đều nhìn nhau.

– Mỗi một trận thắng lợi, có thể dùng nước bốn canh giờ.

Lão giả tóc bạc lại cao giọng nói:

– Bây giờ xin mời hai vị tộc trưởng chọn ra ba tộc nhân, dựa theo trình tự trước sau viết ra giấy. Đến lúc đó, hai người đầu tiên trong danh sách sẽ tỷ thí với nhau. Người thứ hai sẽ tỷ thí với người thứ hai. Cuối cùng là hai người thứ ba thứ ba tỷ thí với nhau.

Đằng Thanh Sơn nghe xong quy tắc, không khỏi âm thầm gật đầu.

Loại phương pháp này cũng đã ngăn ngừa xảy ra loại chuyện như “Điền Kỵ đua ngựa” (2). Hai bên đều không biết trình tự xuất chiến của tộc nhân đối hpương, tự nhiên là không thể định ra kế hoạch.

– Chúng ta xong rồi!

Đằng Vân Long cười nói, trong tay cầm một tờ giấy đỏ.

– Chúng ta cũng xong rồi!

Lý hỏa quân cũng cầm một tờ giấy đỏ.

Lão giả tóc bạc chống quải trượng liền thu lấy hai tấm giấy, bắt đầu tuyên đọc:

– Bên phía Đằng gia trang, trình tự xuất chiến phân biệt là Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vĩnh Tương. Bên phía Lý gia trang, phân biệt là Lý Ô Thiên, Lý Lương, Lý Kim Phúc.

Đằng Vĩnh Lôi đối chiến Lý Ô Thiên.

Đằng Vĩnh Phàm đối chiến Lý Lương.

Đằng Vĩnh Tương đối chiến Lý Kim Phúc.

– Lý Kim Phúc?

Không ít người bên phía Đằng gia trang đều nghi hoặc.

Nên biết rằng Lý Lương và Lý Ô Thiên đều là thế hệ hàng chữ “Ô“. Lý Lương sở dĩ không gọi là “Lý Ô Lương“, là vì hai chữ “ô lương” này đọc lên gần giống với “vô lương”, cho nên trưởng bối trong tộc mới trực tiếp gọi y là “Lý Lương”. Về phần Lý Kim Phúc, rõ ràng là thấp hơn một bối phận so với hai người “Lý Ô Thiên” và “Lý Lương”.

– Hài tử Lý Kim Phúc kia năm nay hẳn là chỉ mới mười mấy tuổi, vậy mà cũng xuất chiến!

Bên trong nội bộ của Đằng gia trang truyền đến những tiếng nghị luận.

“Phụ thân cũng phải xuất chiến?” Đằng Thanh Sơn nghe được, sự chú ý liền chuyển hướng, không khỏi quay đầu nhìn lại.

——————

(2) Chú thích về “Điền Kỵ đua ngựa“:

Thế kỷ thứ 4 trước công nguyên, Trung Quốc ở trong tình hình chư hầu cát cứ, trong lịch sử gọi là “Thời kỳ chiến quốc“. Tôn Tân làm quan ở nước Nguỵ, do bị đồng liêu Bàng Quyên ám hại, sau khi được sứ thần nước Tề cứu ra, ông đến kinh đô nước Nguỵ.

Sứ thần nước Nguỵ dẫn ông cho đại tướng nước Tề Điền Kỵ, Điền Kỵ xin học binh pháp với Tôn Tân, Tôn Tân giảng ba ngày ba đêm, Điền Kỵ rất khâm phục, coi Tôn Tân là khách quý, Tôn Tân rất cảm ơn Điền Kỵ, luôn luôn hiến mứu hiến kế cho Điền Kỵ.

Đua ngựa là một môn giải trí quý tộc nước Tề yêu thích nhất trong thời đó. Từ quốc vương đến các đại thần, luôn luôn lấy đua ngựa để giải trí, và cá độ với nhiều tiền bạc. Điền Kỵ nhiều lần cá độ với quốc vương và các đại thần khác, những hễ đánh cuộc là bị thua. Có một ngày ông đua ngựa lại bị thua, buồn bã về nhà. Tôn Tân an ủi ông nói: “Lần sau đua ngựa ông dẫn tôi đến sân ngựa xem, có lẽ tôi sẽ giúp được ông.

Khi đến một cuộc đua ngựa khác, Tôn Tân theo Điền Kỵ đến sân đua ngựa, các quan chức văn võ và người dân trong thành cũng đến xem. Tôn Tân được biết, ngựa đua chia theo tốc độ thành ba cấp là thượng trung hạ, cấp nào trang trí theo cấp ấy, ngựa đua theo đẳng cấp, đua ba lần ăn hai lần sẽ thắng.

Sau khi quan sát, Tôn Tân phát hiện, con ngựa của Điền Kỵ không thua ngựa của người khác, chỉ do vận dụng sách lược không thích đáng mới dẫn đến thất bại. Tôn Tân bảo Điền Kỵ: “Xin đại tướng yên tâm, tôi có cách cho đại tướng thắng.” Điền Kỵ nghe sau rất vui, lập tức lấy nghìn vàng làm tiền đánh cược mời quốc vương đua ngựa với ông. Trong đua ngựa, quốc vương chưa bao giờ thua, bởi vậy ngài vui vẻ nhận lời mời của Điền Kỵ.

Trước khi đua ngựa, Điền Kỵ theo mưu kế của Tôn Tân, lấy yên của ngựa thượng đẳng trang trí ngựa hạ đẳng, giả mạo ngựa thượng đẳng. Bắt đầu thi đua, ngựa của quốc vương chạy rất nhanh ở đằng trước, ngựa của Điền Kỵ cách rất xa ở đằng sau, quốc vương cười ha hả, vẻ đắc ý. Trận thứ hai, vẫn theo sắp xếp của Tôn Tân, Điền Kỵ lấy ngựa thượng đẳng đua với ngựa trung đẳng của quốc vương, trong tiếng hoan hô, chỉ thấy ngựa của Điền Kỵ chạy trước ngựa của quốc vượng, thắng trận thứ hai. Trận thứ ba, ngựa trung đẳng của Điền Kỵ đua với ngựa hạ đẳng của quốc vương, ngựa của điền Kỵ một lần nữa chạy trước ngựa của quốc vương, kết quả là 2: 1, Điền Kỵ thắng quốc vương.

Quốc vương chưa thua bao giờ rất lấy làm kinh ngạc, ông không biết Điền Kỵ từ đâu có được ngựa tốt như vậy. Lúc này, Điền Kỵ thưa với quốc vương, ông thắng không phải là do tìm được ngựa tốt hơn, mà là áp dụng kế sách. Sau đó, ông nói ra kế sách của Tôn Tân, quốc vương bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tực triệu Tôn Tân vào cung. Tôn Tân nói với quốc vương, nếu điều kiện hai bên tương đương, đối sách thích đáng sẽ thắng đối phương; trong điều kiện hai bên cách rất xa, đối sách thích đắng cũng có thể giảm tốn thất tới mức tối thiểu. Sau đó, quốc vương bổ nhiệm Tôn Tân làm quân sư, chỉ huy quân đội của cả nước. Từ đó, Tôn Tân giúp đỡ Điền Kỵ, cải thiện phương pháp tác chiến của quân Tề, do vậy khi chiến tranh với quân đội nước khác, quân Tề luôn luôn thắng trận.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky