Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 99: Khu mỏ tử kim

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Người dịch: anh hùng vô lệ

Năm trăm binh sĩ Hắc Giáp quân sau khi dùng cơm trưa xong, nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó mới rời khỏi Nghi thành tiếp tục lên đường, đi một mạch hơn ba trăm dặm. Đến chập tối cuối cùng cũng đến được mục tiêu là “Thiết Liên sơn” bên ngoài thành Hoa Phong, cũng chính là mỏ vàng ở nơi này.

Thiết Liên sơn là một ngọn núi lớn có chu vi gần mười dặm, đương nhiên so với Đại Duyên sơn thì vẫn nhỏ hơn nhiều. Thế nhưng bên trong Thiết Liên sơn lại ẩn chứa một mỏ vàng phong phú, đây cũng là nguồn thu nhập lớn nhất hiện giờ của Quy Nguyên tông.

Dưới chân núi Thiết Liên đang có mấy trăm người tụ tập, dẫn đầu là hai người có dung mạo khá giống nhau, bọn họ đang nghênh đón năm trăm quân sĩ Hắc Giáp quân từ quận Giang Ninh đến đây.

– Ha ha! Bạch Kỳ sư đệ!

Một trong hai người dẫn đầu từ xa đã cao giọng gọi.

Bạch Kỳ đô thống dẫn dắt năm trăm quân sĩ, cuối cùng đã đến nơi.

– Quế Đào sư huynh! Quế Khánh sư huynh!

Bạch Kỳ xuống ngựa, mỉm cười chắp tay.

Sư huynh đệ Quế Đào và Quế Khánh năm nay đã quá tuổi bốn mươi, là “Quế Thị Song Đao” nổi danh của Quy Nguyên tông. Đệ đệ Quế Đào là một đô thống của Hắc Giáp quân, đã sớm đạt đến hậu thiên đỉnh phong, thực lực kinh người. Còn đại ca là Quế Khánh là thành chủ của thành Hoa Phong, thực lực không hề dưới đệ đệ của y.

Gia gia của hai huynh đệ bọn họ là trưởng lão của Quy Nguyên tông, thực lực thâm sâu khôn lường, mà hai người càng là trụ cột của Quế gia. Trong Quy Nguyên tông cũng có có không ít đệ tử đời sau của Quế gia, những người thường cũng không dám khi dễ bọn họ.

– Bạch Kỳ sư đệ! Những chiến mã này không cách nào lên núi, tạm thời giao cho ta đi!

Quế Khánh cười nói.

– Ha ha! Trong ba tháng này còn phải nhờ sư huynh chiếu cố cho những chiến mã này!

Bạch Kỳ nói.

– Đương nhiên!

Quế Khánh vung tay lên, không ít binh vệ sau lưng y lập tức chạy đến dắt ngựa. Hơn năm trăm thớt chiến mã tập trung tại một nơi ở chân núi, do một số binh vệ của Hoa Phong thành giúp trông nom.

– Đi! Lên núi thôi!

Tất cả đám người Đằng Thanh Sơn đều lập tức lên núi.

……

Đằng Thanh Sơn và bốn bách phu trưởng khác đi cùng với nhau.

– Tòa Thiết Liên sơn này là bảo bối lớn nhất của Quy Nguyên tông chúng ta, ngay cả “Thanh Hồ đảo” cũng phải thèm thuồng. Thế nhưng có thèm thì cũng vô dụng, bởi vì tòa bảo sơn này là thuộc khu vực Gianh Ninh quận chúng ta.

Đỗ Hồng, người lớn tuổi nhất trong số năm vị bách phu trưởng khen:

– Bên trong núi này đều tàng trữ vàng!

– Hoàng kim thì có là gì! Sâu trong mỏ vàng còn có một khối tử kim quáng nhỏ đấy!

Vạn Phạm Tường cao gầy nói.

– Tử kim quáng?

Đằng Đằng Thanh Sơn dò hỏi:

– Đó là gì vậy?

Trên đường đi Đằng Thanh Sơn cũng đại khái biết được tình huống của mỏ vàng bên trong Thiết Liên sơn, thế nhưng lại không biết về tử kim quáng.

Điền Đan ở bên cạnh nói:

– Thanh Sơn lão đệ! Mỏ vàng này phạm vi rất lớn, đương nhiên khai thác cũng khó khăn không nhỏ. Mà tại sâu trong mỏ vàng có một khu vực không hề có hoàng kim mà lại là tử kim. Tử kim! Trong truyền thuyết “Thiên kiếm” mà năm đó Tần Lĩnh Thiên Đế dùng để hiệu lệnh thiên hạ chính là dùng tử kim chế tạo. Chậc chậc! Một lượng tử kim có thể tương đương với một trăm lượng hoàng kim, hơn nữa tử kim lại nặng. Thanh Thiên kiếm đó chắc cũng phải phải có hơn trăm cân tử kim, chính là mười vạn lượng hoàng kim, đúng là một báu vật vô giá!

– Binh khí của Tần Lĩnh Thiên Đế chính là do lạn thiết làm ra, đều là bảo vật vô giá!

Bên cạnh cũng có người lên tiếng.

– Kỳ thật tử kim cũng không thích hợp để làm binh khí lắm. Tần Lĩnh Thiên Đế mặc dù có Thiên kiếm, nhưng ông ta lại dựa vào hai tay để làm binh khí. Thiên Kiếm chỉ là đại biểu cho địa vị của ông ta mà thôi. Nói về độ cứng, tử kim so với huyền thiết vẫn còn kém hơn một chút. Thế nhưng tử kim lại là biểu tượng cho địa vị tôn sùng, một số ít đại phú thương, hoặc là tông chủ của các tông phái cũng thích dùng tử kim. Đó chính là thể diện!

Vạn Phạm Tường nói.

Đằng Thanh Sơn nghe xong, kiến thức được mở mang không ít.

Tử kim sở dĩ được quý trọng, chính là vì nó đại biểu cho thể diện.

Đường đường Tần Lĩnh Thiên Đế, từ cổ chí kim cũng chỉ có ông ta và Vũ hoàng là đã từng thống nhất thiên hạ. Vũ Hoàng kiến tạo cửu đỉnh, mà cửu đỉnh tượng trưng cho cửu châu mỗi người đều bái tế. Còn Tần Lĩnh Thiên Đế thì lại dùng tử kim hiếm có để đúc nên “Thiên kiếm” hiệu lệnh thiên hạ. Nhờ đó Tử kim trở nên cực kỳ trân quý.

Dụng tử kim chính là có thể diện.

– Bạch Kỳ sư đệ! Nghe nói lần tranh đoạt bách phu trưởng, có một người gọi là Đằng Thanh Sơn chỉ mới mười sáu tuổi, hiện tại chắc là đã mười bảy tuổi. Hắn liên tục đánh bại nhiều người, ngay cả đệ tử đắc ý Nhạc Tùng của lão tiền bối Ngụy Vu Nhai cũng bại trong tay hắn. Nghe nói hắn ở trong doanh của đệ phải không?

Giọng nói từ phía trước truyền đến làm cho Đằng Thanh Sơn không khỏi ngẩng đầu nhìn.

Bạch Kỳ đi cùng với huynh đệ Quế gia, lúc này hắn liền xoay người dẫn huynh đệ Quế gia đi đến.

– Bốn vị này sư huynh chắc đã biết cả rỗi. Người mới này chính là Đằng Thanh Sơn!

Bạch Kỳ chỉ vào Đằng Thanh Sơn nói:

– Thanh Sơn! Vị này là Hoa phong thành chủ Quế Khánh đại nhân, còn vị này là Quế Đào đô thống!

Hoa Phong thành chủ Quế Khánh vừa nhìn thấy Thanh Sơn, nhất thời nhiệt tình cười nói:

– Thanh Sơn huynh đệ, ta tại Hoa Phong thành đã nghe nói đến đại danh của đệ. Ha ha… Đệ cũng trạc tuổi với Vân sư đệ, thực lực cũng kinh người như vậy, xem ra sau này Quy Nguyên tông chúng ta phải nhờ vào Vân sư đệ, đệ, và mấy người Tang Phong sư đệ rồi!

Bạch Kỳ đô thống sắc mặt nhất thời trầm xuống.

– Ca! Bạch Kỳ sư đệ hôm nay thực lực cũng đã tăng tiến rất nhiều. Đệ nghe nói “Triều Dương cửu thương” của đệ ấy đã sắp đại thành, thực lực so với Tang Phong sư đệ có lẽ cũng không kém bao nhiêu!

Quế Đào đô thống vừa cười vừa nói.

Bạch Kỳ đô thống lúc này mới cười nói:

“Triều Dương cửu thương” của đệ, trước đó vài ngày trên Long Cương quan sát mặt trời mọc, ngẫu nhiên có sở ngộ. Đệ đã ngộ ra được điểm khó khăn cuối cùng của “Triều Dương cửu thương” này, sau đó bỏ một chút thời gian luyện tập, cuối cùng đã có thể hoàn toàn thấu hiểu. Đương nhiên so với Tang Phong sư huynh thì đệ vẫn còn kém một chút.

Mặc dù lời nói có vẻ khiêm tốn, nhưng trên mặt hắn lại thoáng hiện lên vẻ tự mãn.

Hiểu được “Triều Dương cửu thương” cho nên Bạch Kỳ cũng có chút tự đắc. Hắn tự thấy so với “Tang phong” thống lĩnh, đệ nhất nhân trong số thanh niên đồng lứa cũng không hề thua kém. Nhưng bởi vì khiêm tốn, hắn cũng không dám nói quá.

– Ồ? Vậy thì đúng là phải chúc mừng sư đệ!

Hai người Quế Đào và Quế Khánh quả thật có chút giật mình.

– Đúng rồi! Sư đệ! Chuyện đóng quân tại mỏ vàng này an bài thế nào đây?

Quế Đào nói:

– Chuyện này cần phải an bài cho ổn thỏa, sáng sớm ngày mai nhân mã của ta phải trở về quận Giang Ninh rồi!

– Chuyện này là đương nhiên!

Bạch Kỳ xoay người phân phó:

– Điền Đan! Ngươi chỉ huy một trăm binh sĩ dưới trướng của ngươi, phụ trách khu thứ nhất của mỏ vàng!

– Tuân lệnh!

Điền Đan khom người.

– Đỗ Hồng! Ngươi chỉ huy một trăm binh sĩ dưới trướng của ngươi, phụ trách khu vực thứ hai tại phía nam mỏ vàng!

– Tuân lệnh!

Đỗ Hồng khom người.

– Lưu Hòa! Ngươi chỉ huy một trăm binh sĩ dưới trướng của ngươi, phụ trách khu vực thứ ba tại phía tây mỏ vàng!

– Tuân lệnh!

Lưu Hòa vóc dáng thấp bé khom người.

– Vạn Phạm Tường! Ngươi chỉ huy một trăm binh sĩ dưới trướng của ngươi, phụ trách khu vực thứ thư cuối cùng của mỏ vàng!

– Tuân lệnh!

Vạn Phạm Tường vóc dáng cao gầy khom người.

Lúc này năm bách phu trưởng, chỉ còn có Đằng Thanh Sơn là chưa có được bổ nhiệm.

Quế Khánh bên cạnh kinh ngạc nói:

– Sư đệ! Đệ định cho Thanh Sơn huynh đệ chỉ huy binh sĩ phụ trách khu mỏ tử kim sao? Thanh Sơn huynh đệ là lần đầu lãnh binh, cũng là lần đầu đóng quân, vẫn còn chưa quen thuộc. Theo ta thấy… nên đổi người khác đi!

– Không cần đâu! Thanh Sơn thực lực không tệ, tin rằng hắn sẽ làm tốt!

Bạch Kỳ đô thống nhìn về phía Thanh Sơn:

– Thanh Sơn, có phải không?

Đằng Thanh Sơn chắp tay lĩnh mệnh.

oOo

Ngày thứ hai, Quế Đào đô thống chỉ huy năm trăm binh sĩ dưới trướng trở về Giang Ninh quận thành, còn đám người Đằng Đằng Thanh Sơn thì đóng quân tại Thiết Liên sơn. Kỳ thật ngoài quân sĩ Hắc Giáp quân, còn có gần ngàn binh vệ của Hoa Phong thành và Nghi thành giúp đỡ trông coi.

Bất quá, trách nhiệm trọng đại trông coi khu mỏ tử kim thì lại không thể để cho những binh vệ bình thường nhúng tay vào. Trong mắt của Quy Nguyên tông, chỉ có Hắc Giáp quân mới là đáng tín nhiệm nhất.

….

Sáng sớm, Đằng Thanh Sơn đi lên Thiết Liên sơn. Trên núi có không ít quân sĩ Hắc Giáp quân, binh vệ cùng với những người làm việc khai thác.

“Tử kim quý giá vô cùng. Một lượng tương đương với trăm lượng vàng kim, chính là một vạn lượng bạc. Bình dân bình thường một năm cũng chỉ kiếm được khoảng mười mấy hai mươi lượng bạc, cả đời bọn họ cũng không kiếm đủ một lượng tử kim. Tử kim động lòng người, cũng có không ít người liều mạng vì nó.”

Đằng Thanh Sơn sau một ngày chấp hành nhiệm vụ, đã hoàn toàn hiểu được trông coi khu mỏ tử kim này là xui xẻo và vất vả như thế nào.

Bảo vệ thật tốt, không xảy ra sai sót, đó là bổn phận của ngươi, không hề được khen thưởng. Nhưng một khi xảy ra sự cố, đó là do ngươi thất trách, nhất định phải chịu phạt.

Cho nên “khu mỏ tử kim” là một nơi rất nhạy cảm, phụ trách trông coi ở đó là một chuyện rất khổ cực.

“Bạch Kỳ này xem ra muốn nhằm vào ta đến cùng!” Cặp mắt Đằng Thanh Sơn hơi nhíu lại, nhanh chóng đi về hướng đông.

– Đại nhân!

Binh vệ và quân sĩ Hắc Giáp quân bên cạnh nhìn thấy Đằng Thanh Sơn đều cung kính hành lễ.

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu, tiếp tục đi tới.

Làm một võ giả mỗi ngày đều phải khổ luyện, nếu muốn có chỗ đứng trên thế giới này thì phải dựa vào thực lực. Luyện công vào sáng sớm gần như đã trở thành tập quán của binh sĩ Hắc Giáp quân, đương nhiên đám bách phu trưởng và đô thống cũng luyện công buổi sáng.

– Ha ha.. Lão Đỗ! Thương của ngươi mặc dù khí mạnh lực nặng, nhưng tại phương diên tốc độ lại thiếu sót không ít. Ngươi còn phải khổ luyện nhiều!

Chỉ nghe tiếng cười đắc ý từ phía đông truyền đến. Đằng Thanh Sơn vừa nghe đã nhận ra đó là thanh âm của Bạch Kỳ đô thống.

Khi đến gần, Đằng Thanh Sơn đã thấy ở xa xa Bạch Kỳ đô thống và bốn vị bách phu trưởng khác đều có mặt.

Trong đó Đỗ Hồng đã ngã trên mặt đất, lúc này đang chống thương đứng dậy, dường như chân đã bị thương.

“Luận bàn?” Đằng Thanh Sơn cười.

Trong Hắc Giáp quân, bách phu trưởng, đô thống và thống lĩnh đều là nhất lưu võ giả. Vì để để thúc đẩy thực lực gia tăng, Hắc Giáp quân cho phép bọn họ luận bàn với nhau, đương nhiên điều kiện trứơc tiên là không được giết người.

– Thanh Sơn! Chúng ta đều luyện công buổi sáng, sao giờ này đệ mới đến?

Điền Đan từ xa đã hô lên. Trong số năm bách phu trưởng, quan hệ giữa y và Đằng Thanh Sơn là tốt nhất.

– Đệ luyện thương pháp tại nơi ở một hồi!

Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương đi tới, lập tức mỉm cười nhìn Bạch Kỳ đô thống:

– Thương pháp của đô thống quả nhiên lợi hại, ngay cả lão Đỗ cũng không phải là đối thủ. Nghe nói thương pháp “Triều Dương cửu thương” của đô thống đã đại thành, không biết có dám cùng thuộc hạ luận bàn hay không?

Thanh âm của Đằng Thanh Sơn vang vảng, chung quanh không ít quân sĩ Hắc Giáp quân, binh vệ bình thường cùng với một ít công nhân nghe được.

Dám?

“Dám”“nguyện ý” là hai ý tứ hoàn toàn khác nhau.

Đằng Thanh Sơn hỏi “có dám”, rõ ràng là có ý khiêu khích. Nếu như Bạch Kỳ đô thống không đám ứng, cũng xem như là hắn không dám so tài với Đằng Thanh Sơn. Một người luyện võ mà không có dũng khí, sau này tại Hắc Giáp quân sẽ bị người khác âm thầm cười nhạo.

“Thanh Sơn huynh đệ thật có ý tứ!” Bốn bách phu trưởng đều cười thầm.

Không ít binh sĩ Hắc Giáp chung quanh ánh mắt đều sáng lên nhìn một màn này. Bạch Kỳ đô thống, rốt cuộc có dám hay không?

Mà sắc mặt của Bạch Kỳ đô thống thì lại đỏ bừng, lập tức cười ha hả nói:

– Đằng Thanh Sơn! Ngươi tuổi còn trẻ, tại tranh đoạt bách phu trưởng lại liên tiếp đánh bại mấy người, cho nên cuồng vọng tự đại như vậy cũng là bình thường. Có điều, đô thống ta hôm nay sẽ cho ngươi biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên!

Chọn tập
Bình luận