– Vân Ký.
Đằng Thanh Sơn nhìn Mục Vân Ký.
– Ý của huynh là Đoàn gia được phân hai thành, còn Phó gia được phân một thành rưỡi. Tại hạ hai thành, Mục gia huynh bốn thành rưỡi à??
– Đúng vậy.
Mục Vân Ký mỉm cười gật đầu.
Theo y, Đằng Thanh Sơn một người mà có được phần bằng với Đoàn gia xuất động tám vạn đại quân, vậy Đằng Thanh Sơn cũng đã thỏa mãn rồi.
– Vân Ký.
Đằng Thanh Sơn dán mắt vào đối phương.
– Tại hạ muốn được ba thành!
– Ba thành?
Bất luận là Phó Đao, Phó Vân Triển, lẫn Đoàn Thạch Tấn, thậm chí cả Mục Vân Ký đều chấn động. (Hoa Hồng: ý mấy gã này cho rằng ku Núi có nhõn 1 người mà tham kinh)
Đoàn gia và Phó gia cộng lại mới được ba thành rưỡi, Đằng Thanh Sơn một người muốn chiếm ba thành?
– Tiên sinh, việc này có thể không làm được.
Mục Vân Ký cười khổ, lúc trước Húc Nhật Thương Hành và Đoàn gia đã có hiệp định, Đoàn gia sẽ được phân hai thành, không thể ít hơn. Về phần Phó gia, Mục Vân Ký vừa rồi đã hứa. Một khi Phó gia xuất động Thần Đao Vệ cũng cho bọn họ một thành rưỡi.
Nếu cho Đằng Thanh Sơn ba thành, vậy Mục gia chỉ còn lại có ba thành rưỡi!
– Việc này không tuyệt đối được.
Mục Vân Ký lắc đầu quầy quậy.
– Đằng tiên sinh, huynh đừng làm tại hạ khó xử. Mục gia vẻn vẹn chỉ có được bốn thành rưỡi đã là giới hạn rồi.
– Giới hạn à?
Đằng Thanh Sơn cũng mặc cả:
– Thôi được, tại hạ cũng lùi một bước nhỏ. Vân Ký huynh, tại hạ không quan tâm tới người khác, nhưng nếu huynh đài muốn để tại hạ gia nhập liên minh thì rất đơn giản! Tại hạ muốn ba thành. Đương nhiên, nếu ba thành vượt qua mười vạn cân Hỏa Lưu Thiết thì tại hại cũng chỉ cần mười vạn cân Hỏa Lưu Thiết, phần thừa sẽ để lại cho Mục gia.
– Tại hạ có điều kiện này, không đáp ứng thì không nói việc này nữa.
Đằng Thanh Sơn cương quyết.
– Việc này…
Mục Vân Ký chần chừ.
Nếu Đằng Thanh Sơn chết sống đòi lấy ba thành, Mục Vân Ký thật sự không có biện pháp nào của đáp ứng được. Nhưng Đằng Thanh Sơn lại đưa ra một quyết định thoáng một chút.
Ba thành, nếu ít hơn mười vạn cân, vậy Đằng Thanh Sơn sẽ lấy ba thành.
Nếu số ba thành này vượt quá mười vạn cân.
Chỉ lấy mười vạn cân Hỏa Lưu Thiết!
– Tiên sinh, huynh quả thật là làm tại hạ khó xử. – Mục Vân Ký bất lực cười khổ.
Bên cạnh Phó Đao, Phó Vân Triển và Đoàn Thạch Tấn không hề lên tiếng. Họ biết… đây là nước cờ giữa Đằng Thanh Sơn và Húc Nhật Thương Hành của Mục gia. Đằng Thanh Sơn được nhiều, vậy Húc Nhật Thương Hành thu được ít. Dù sao số dành cho Đoàn gia và Phó gia vừa rồi đã hoàn toàn xác định.
– Ba vị, có thể ra ngoài một chút được không?
Mục Vân Ký quay đầu nhìn về phía ba người kia.
– Ha ha… Được, huynh và tiên sinh nói chuyện đi.
Phó Đao cười dẫn theo Phó Vân Triển ly khai đại trướng. Đoàn Thạch Tấn cũng ly khai.
Trong đại trướng chỉ còn lại Đằng Thanh Sơn và Mục Vân Ký.
– Vân Ký, huynh có quyết định gì chưa. – Đằng Thanh Sơn nhìn Mục Vân Ký.
Mục Vân Ký thở dài:
– Đằng tiên sinh, tại hạ với tiên sinh lật ngửa bài… Lần này gia tộc để tại hạ tới đây, cho dù là nể mặt tiên sinh thì Mục gia chúng ta ít nhất cũng phải có được bốn thành! Việc này đã là số thấp nhất rồi… Tiên sinh bây giờ muốn ba thành, vậy Mục gia ta chỉ còn ba thành rưỡi. Việc này…
– Vân Ký, nếu khai thác được rất nhiều Hỏa Lưu Thiết, mười vạn cân chỉ khoảng một hai thành thôi. Tại hạ chỉ lấy mười vạn cân Hỏa Lưu Thiết, đến lúc đó Mục gia huynh không phải có lời à? – Đằng Thanh Sơn cười thêm vào.
– Đằng tiên sinh.
Mục Vân Ký hít sâu một hơi, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
– Lần này Mục gia chúng ta hao phí không ít tinh lực, chuẩn bị cho Đoàn gia không ít áo giáp thượng đẳng. Tiếp theo Mục gia còn điều một ngàn năm trăm Vân Mộng Vệ tới, chuẩn bị vào thời điểm quyết định sẽ sử dụng… với thực lực của các đại gia tộc khác, nếu sống mái với nhau, chúng ta cho dù đạt được mạch khoáng Vân Mộng Vệ Mục gia cũng có thể hy sinh không ít.
– Tiên sinh, không phải huynh có một con thần điểu có thể phun ra lửa à? – Mục Vân Ký hỏi.
– Mục Vọng lão ca nói cho huynh đài biết à? – Đằng Thanh Sơn cười hỏi.
Lúc trước khi Thanh Loan ra tay đánh lui Lục Túc Đao, cả Đằng Thanh Sơn và Đại trưởng lão Mục Vọng đều chứng kiến. Mục Vọng sợ cả đời không quên được thần điểu Thanh Loan.
– Sư phụ nói.
Mục Vân Ký gật đầu.
– Mục gia huấn luyện được Vân Mộng Vệ cũng rất khó… Nếu Đằng tiên sinh vào thời điểm mấu chốt chống đỡ với đại quân để thần điểu phun hỏa… Tại hạ nghĩ hiệu quả đó khẳng định còn ghê gớm hơn cả một ngàn năm trăm Vân Mộng Vệ! Nếu như vậy, tại hạ cũng đáp ứng điều kiện của Đằng tiên sinh.
Mục Vân Ký nhìn Đằng Thanh Sơn.
– Đây là quyết định do tại hạ tự đưa ra.
Thanh Loan? Đằng Thanh Sơn tự hỏi một chút.
Lấy ba thành trong tay Mục gia quả thật là nhổ răng cọp. Về phần Thanh Loan… để Thanh Loan triển lộ chút thực lực cũng không sao cả. Làm như vậy cũng có thể chấn nhiếp các đại gia tộc ở Đoan Mộc Đại Lục.
– Được rồi. – Đằng Thanh Sơn đồng ý.
– Ha ha…
Mục Vân Ký cười to sung sướng.
– Tốt lắm, cứ như vậy đi. Mục gia lấy ba thành rưỡi, Đoàn gia hai thành, Phó gia một thành rưỡi, tiên sinh ba thành! Đương nhiên nếu ba thành vượt qua mười vạn cân, tiên sinh chỉ lấy đi mười vạn cân Hỏa Lưu Thiết, còn lại trả lại cho Mục gia tại hạ.
– Ừm.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
– Đoàn huynh, Phó tiên sinh vào đi. – Mục Vân Ký quay đầu hô sang sảng.
Như vậy, Đoàn gia, Phó gia, Húc Nhật Thương Hành cùng với Đằng Thanh Sơn, bốn bên đã phân phối xong quyền lợi!
Kỳ thật vào hoàng hôn cùng ngày hôm đó, ở một đại trướng gia tộc Đạm Đài.
– Ha ha… Đạm Đài huynh, Đổng trưởng lão, ba phương chúng ta liên thủ sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Gia chủ nhà họ Ngô, Ngô Bạch Vĩ cười thoải mái.
– Bây giờ ba nhà chúng ta cộng lại vượt qua hai mươi vạn binh mã. Gần như chiếm phân nửa binh mã của bảy gia tộc lần này. Hỏa Lưu Thiết quáng nhất định là vật trong túi chúng ta rồi.
Lão già tóc bạc áo trắng chính là Đại trưởng lão của Đổng Gia.
Từ sau khi Đổng Triết Tử bị bắt, uy tín của tân nhậm gia chủ chưa đủ. Với những đại sự như thế này đều phải do vị Đại trưởng lão này làm chủ, gia chủ nhà họ Đổng chỉ ở một bên nghe thôi.
– Mọi người cũng không thể coi thường người khác.
Trung niên gầy gò mũi ưng mỉm cười.
– Theo tại hạ phỏng đoán, bất luận là gia tộc Thiên Phong hay Húc Nhật Thương Hành, chỉ sợ cũng không cam lòng để mạch khoáng vào tay chúng ta đâu. Do đó sẽ ngầm ủng hộ một gia tộc khác tới tranh đoạt.
– Có gia tộc Thiên Phong và Húc Nhật Thương Hành ủng hộ, mặc dù binh mã ba nhà chúng ta chiếm một nửa nhân mã nhưng vẫn không thể phớt lờ chúng được.
Trung niên mũi ưng nhắc nhở.
– Đúng!
Lão già tóc bạc và Ngô Bạch Vĩ đều gật đầu đồng ý.
– Dựa theo kế hoạch, tối nay trước binh minh, khi tên lệnh bắn lên sẽ phát động công kích.
Trung niên mũi ưng nói.
– Thừa dịp Đằng Thanh Sơn ly khai quả núi thấp phía bắc, chúng ta nhất định phải hành động đoạt được quả núi đó.
Ngô Bạch Vĩ cũng gật đầu.
– Đợi mấy ngàn nhân mã chiếm được đỉnh quả núi thấp phía bắc, cho dù Vũ Thánh Tối cường Đằng Thanh Sơn trở về cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, Vũ Thánh Tối cường thì sao chứ? Trước mặt ngàn vạn đại quân cũng chẳng có biện pháp gì!
– Đúng!
Thủ lĩnh ba đại gia tộc đều khát khao chiếm được quả núi thấp phía bắc. Họ tin chắc với đại quân ba nhà liên hợp, một khi chiếm được quả núi thấp phía bắc, vậy thì mỏ Hỏa Lưu Thiết căn bản là của họ rồi!
…
Quân doanh Phó gia, trong trướng của Đằng Thanh Sơn.
Bên cạnh Đằng Thanh Sơn đang để Khai Sơn Thần Phủ, bản thân hắn thì khoanh chân ngồi nhắm mắt tĩnh tu. Không ai biết lúc này trong đầu hắn đang hiện lên phủ pháp, quyền pháp tuyệt diệu như thế nào. Từng chiêu từng chiêu phủ pháp hiện lên trong đầu, rồi sau đó tiến hành bóc tách, tinh luyện, nhận thức ý cảnh trong những chiêu phủ pháp này.
Thấm thoát một đêm đã qua.
– Giết!!!
Trước khi mặt trời mọc vào lúc rạng đông, theo một tiếng kêu chói tai là những tiếng hò hét đinh tai nhức óc.
– Chuyện gì thế, bắt đầu đánh rồi à?
Đằng Thanh Sơn kinh hãi, hắn thấy mặt đất rung động.
Vù!
Đằng Thanh Sơn vén cửa đại trướng lập tức đi ra ngoài.
– Đằng đại ca.
– Tiên sinh.
Lý Quân và Phó Đao từ hai hướng cơ hồ cùng đi tới. Lúc này trời vẫn còn tối đen, trên trời có thể thấy vầng trăng và các vì sao lấp lánh.
– Bắt đầu đánh rồi, là hướng quả núi thấp phía bắc.
Phó Đao quay về phía hướng đông bắc.
– Xem ra Nghiêm gia, Hạ Hầu gia và Đạm Đài gia bắt đầu rồi.
Đến lúc đó Phó Đao cũng chưa biết Đạm Đài gia, Ngô Gia, Đổng Gia đã kết minh trở thành một thế lực lớn nhất bây giờ.
– Chúng ta không vội.
Đằng Thanh Sơn nhìn hướng đông bắc.
– Đợt lát nữa Mục Vân Ký hẳn sẽ chạy tới.
Quả nhiên như hắn đoán, chỉ sau thời gian uống cạn chén trà Mục Vân Ký đã chạy tới.
– Đằng tiên sinh, Phó tiên sinh.
Mục Vân Ký vẻ mặt tươi cười.
– Xem ra Mục huynh đệ tin tưởng mười phần nhỉ. Lần này Hỏa Lưu Thiết mạch khoáng là vật trong túi chúng ta rồi.
Phó Đao không khỏi tin tưởng cười.
– Có Đằng tiên sinh toàn lực tương trợ, tại hạ mới tin tưởng mười phần được.
Mục Vân Ký cười nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
– Mục Vân Ký, huynh muốn Đằng đại ca làm gì? – Lý Quân kinh ngạc hỏi.
– Không vội, còn chưa tới lúc.
Mộc Vân Ký quay đầu nhìn về phía Phó Đao
– Phó tiên sinh, Thần Đao Vệ của Phó gia đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
– Mục huynh đệ, huynh đừng làm những thanh niên của Phó gia tại hạ đi vào chỗ chết đó nhé.
Phó Đao sắc mặt trịnh trọng. Rất hiển nhiên là một gia tộc nhỏ yếu, thế mà có thể xây dựng được Thần Đao Vệ trung thành tới Húc Nhật Thương Hành cũng phải biết, có thể tưởng tượng được Phó gia rốt cuộc hao phí bao nhiêu tâm huyết. Mục Vân Ký cười trấn an.
– Yên tâm.
– Tại hạ không hiểu việc quân sự, đợi lát nữa muốn tại hạ làm gì thì nói để tại hạ biết.
Đằng Thanh Sơn lúc này dẫn Lý Quân về lại đại trướng mình. Cho dù ở trong đại trướng, Đằng Thanh Sơn vẫn có thể nghe tiếng chém giết đáng sợ truyền tới từ hướng đông bắc. Thanh âm như muốn xé trời, nứt toác cả mặt đất liên tục vang lên nửa canh giờ
– Giết!
Khi nghe tiếng hét như vang lên bên tai, quân đội trong quân doanh Phó gia cũng bắt đầu nhanh chóng điều động.
– Đằng tiên sinh. – Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng huyên náo.
– Vào đi.
Đằng Thanh Sơn vẫn bình tĩnh khoanh chân ngồi, Lý Quân ngồi một bên.
Mục Vân Ký vừa đến, thấy Đằng Thanh Sơn chẳng vội chút nào, y không khỏi nở nụ cười:
– Tiên sinh chẳng lo lắng chút nào về phần Hỏa Thiết của mình à?
– Huynh đã nắm chắc mười thành, tại hạ còn lo lắng gì.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.
– Phải nhờ Đằng đại ca động thủ sao? – Bên cạnh Lý Quân dò hỏi.
Mục Vân Ký mỉm cười gật đầu.
– Đằng tiên sinh là mũi nhọn mạnh nhất, nếu so với Thần Đao Vệ và Vân Mộng Vệ thì mạnh hơn nhiều. Tiên sinh ra tay thì tại hạ mới yên tâm. Tiên sinh, bây giờ có một việc rất trọng yếu, đại sự đủ để làm ảnh hưởng cả chiến cuộc, phải nhờ tiên sinh đi làm.
– Nói đi, chuyện gì.
Đằng Thanh Sơn đứng dậy.