Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 143: Nghiệt súc

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Ục…

Hồ dung nham phát ra khí lưu với hơi nóng kinh người, cũng không ngăn cản được sự hưng phấn kích động của đám vũ giả chung quanh chút nào. Họ đều muốn nhìn xem Đằng Thanh Sơn đánh với yêu thú kia như thế nào!

– Vù!

Một đạo ảo ảnh bay từ bờ hồ dung nham bắn về phía tảng đá lớn giữa hồ dung nham cực nhanh, lục thức của Đằng Thanh Sơn vô cùng nhạy cảm, nhanh chóng phát hiện ra:

– Hả? Là lão giả tóc bạc! Hắn vẫn còn dám tới à!

Trong số năm đại cao thủ bị Xích Lân thú hất văng đi thì một người chết, một người tàn phế. Hắc trưởng lão cũng đang lâm vào trạng thái hoảng sợ.

Chỉ có lão giả tóc bạc gọi là ‘Vương Vẫn’ này vẫn tiếp tục bay tới!

– Một vũ giả hậu thiên, cũng không làm nên chuyện gì!

Đằng Thanh Sơn vừa rơi xuống đất liền lao về phía Hắc Hỏa linh quả.

Đầu con Xích Lân thú to áp vào tảng đá lớn hắc sắc, đồng tử đỏ đậm nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, đột nhiên trong đồng tử lóe lên tia nhìn chế diễu. Giữa cái miệng đầy răng trắng ởn của Xích Lân thú, một luồng ảo ảnh màu đỏ thật dài chợt thoát ra, như một tia chớp, trong nháy mắt phóng tới chỗ Hắc Hỏa linh quả!

Chỉ một giây thôi…Hắc Hỏa linh quả đã biến mất, chỉ còn lại có linh căn trong suốt, cắm rễ vào tảng đá lớn hắc sắc.

– Nghiệt súc!!!

Lão giả tóc bạc Vương Vẫn đang bay giữa không trung gầm lên một tiếng.

– Muốn chết!

Đằng Thanh Sơn sắc mặt khó coi, quát lớn một tiếng. Luân Hồi thương trong tay, nháy mắt hóa thành một tia chớp, đâm thẳng vào đầu của con Xích Lân thú trong hồ dung nham.

– Hống…

Con Xích Lân thú phát ra một tiếng kêu đắc ý, lập tức nhanh chóng chìm vào trong dòng dung nham.

Phốc!

Luân Hồi thương đâm trúng vào dung nham, rồi thu hồi lại ngay.

– Xích Lân thú này cố ý!

Đằng Thanh Sơn hơi bực mình nghĩ.

– Nó lúc trước đánh bay năm người chúng ta, hoàn toàn có đủ thời gian ăn Hắc Hỏa linh quả. Nhưng nó không làm như vậy! Nó cố ý chờ ta tới, để ta cảm giác có hy vọng tìm được Hắc Hỏa linh quả, sau đó đột nhiên ăn mất! Đầu lưỡi Xích Lân thú, trông y hệt như một con độc xà, có tốc độ cực nhanh. Phóng ra, cuốn một cái, Hắc Hỏa linh quả đã biến mất. Đằng Thanh Sơn căn bản không hề kịp phản ứng.

– Tất cả những việc này rõ ràng đều nằm trong sự khống chế của Xích Lân thú. Hừ! Xem ra, lần trước ta làm thương tổn nó, nó vẫn còn nhớ mãi không quên.

Đằng Thanh Sơn cũng nhận ra Xích Lân thú có trí tuệ không thua nhân loại,

– Nhưng đối với mình, Hắc Hỏa linh căn còn quan trọng hơn cả Hắc Hỏa linh quả!

Ý niệm này lập tức lóe lên trong đầu.

Đằng Thanh Sơn lập tức nhìn về phía ‘Hắc Hỏa linh căn’ đang cắm rễ ở giữa tảng đá lớn hắc sắc. Hắc Hỏa linh căn trong suốt, có ánh sáng đặc thù, ẩn hiện lóe ra năng lượng thần bí. Chính là nguồn năng lượng như thế này mới có thể nuôi dưỡng ra bảo bối như Hắc Hỏa linh quả.

– Hắc Hỏa linh căn ẩn chứa năng lượng thần bí. Thường nhân ăn vào là có thể trong nháy mắt có vạn cân cự lực. Không biết ta ăn vào, tương lai năng lượng có hoàn toàn phát huy được không. Có thể đạt tới cảnh giới nào nhỉ?

Khi Đằng Thanh Sơn đang muốn lấy Hắc Hỏa linh căn thì…

– Vù!

Một ánh đao bổ về phía Đằng Thanh Sơn. Chính là lão giả tóc bạc Vương Vẫn vừa đáp xuống!

– Hừ!

Đằng Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, tay nắm Luân Hồi thương đâm một cái về phía sau. Lợi dụng cán thương đập vào lão giả tóc bạc ‘Vương Vẫn’, tay trái Đằng Thanh Sơn vẫn hướng về phía Hắc Hỏa linh căn!

– Bùng!

Trường đao và cán Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn va chạm rất mạnh.

Bùng!

Va chạm cường đại sinh ra tiếng nổ đáng sợ đinh tai nhức óc! Kình khí nổ tung, tạo thành một cơn cuồng phong lan tỏa ra bốn phía, cả hồ dung nham nóng rực sinh ra những cơn sóng.

Đằng Thanh Sơn cả người bị chấn động không khỏi lảo đảo tiến về phía trước ba bước.

– Cao thủ! Cao thủ tuyệt đối, mạnh hơn cả Mạnh Điền.

Đằng Thanh Sơn chấn động, trong lòng lập tức vô cùng hưng phấn. Đằng Thanh Sơn cười to, đồng thời cả người xoay nhanh như chớp, Luân Hồi thương xẹt qua một vòng tròn sáng, mang theo kình khí mắt thường có thể thấy được đập mạnh vào đầu lão giả tóc bạc.

Choang!

Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm giác được trong cán thương truyền lại chấn động quỷ dị đi tới, tự nhủ:

– Cao thủ lợi hại thật! Ẩn dấu thật kỹ, trong Địa Bảng căn bản không có người này, không biết ở đâu lại lòi ra. Phỏng chừng lão cũng là một cao thủ thật biết cách ẩn nhẫn.

Trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn lại đâm ra rất nhanh.

– Vèo!

Một luồng ngân quang hiện lên, đầu thương đâm mạnh về phía trước, không khí bị phá vỡ, tựa như một luồng sấm sét đánh tới.

– Choang!

Lão giả tóc bạc vừa đỡ nhát thương này liền cảm giác thấy trong thương này ẩn chứa kình đạo xoắn ốc kỳ lạ, như muốn cuốn bay chiến đao trong tay. Khuôn mặt lão giả tóc bạc lập tức sa sầm:

– Hừ, không thể lãng phí thời gian với tiểu tử này nữa! Tốc chiến tốc thắng!

Rồi thấy ánh đao chói mắt không ngừng lóe lên!

Vù! Vù! Vù!

Chín ánh đao sáng rực, hầu như cùng mọt lúc đánh nhanh như chớp vào thương ảnh! Mỗi một thương ảnh đều bị một ánh đao đón đỡ!

– Hừ.

Giao thủ trong nháy mắt, lão giả tóc bạc càng rùn người xuống thấp, như một người cá uốn mình lao đi. Tới bên cạnh Hắc Hỏa linh căn, tay trái quỷ dị của lão lập tức vung lên. Với thị lực của Đằng Thanh Sơn cũng chỉ miễn cưỡng thấy một đạo ảo ảnh…

Hắc Hỏa linh căn không còn nữa!

– Ha ha, Đằng Thanh Sơn, quả nhiên là thế hệ thanh niên cao thủ. Lão hủ tiềm tu hơn mười năm, cũng chỉ có thể trên một bậc thôi.

Một tiếng cười to, bóng lão giả tóc bạc đã tới giữa hồ dung nham.

– Lưu Hắc Hỏa linh căn lại!

Đằng Thanh Sơn quát lớn, rồi đạp mạnh vào tảng đá lớn hắc sắc, lao về phía bờ hồ dung nham. Trong lòng Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất khiếp sợ:

– Lão gia hỏa này, vừa rồi trong nháy mắt mỗi một đao tối thiểu cũng ẩn chứa lực mười vạn cân cự lực. Hơn nữa trong tình huống như thế này, lại còn có thể thi triển thân pháp quỷ dị đến vậy. Khiến cho ta cũng không kịp có phản ứng!

Quỷ dị!

Đúng, đúng là quỷ dị!

Đằng Thanh Sơn thậm chí còn cho rằng, chỉ riêng nói về thân pháp linh hoạt, cho dù mình bộc phát tất cả thực lực, sợ khó có thể so được với đối phương:

– Lão gia hỏa này hẳn có thể được xếp trong Địa Bảng. Một đối thủ không thể bỏ qua!

Đằng Thanh Sơn căn bản không thể buông tha cho đối thủ, rất muốn đấu với đối phương một trận. Quan trọng nhất là Hắc Hỏa linh căn. Đằng Thanh Sơn bắt buộc phải chiếm!

Lão giả tóc bạc này lại bay về phía phe Thanh Hồ Đảo.

– Ngăn hắn lại!

Thiếu đảo chủ Thanh Hồ Đảo là Cổ Thế Hữu chợt quát. Phía sau rất nhiều cao thủ, nhanh chóng lao lên. Có một vài người rút ra trường thương, hơn mười luồng thương ảnh như lưới đánh cá chụp vào lão giả tóc bạc. Lão giả tóc bạc vừa rơi xuống bên hồ, liền lập tức chợt lóe rất linh động.

Vù!

Giống như một con cá, lão chui vào vào giữa đám cao thủ Thanh Hồ Đảo.

– A!

– A!

– A!

Liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết, máu bắn tung tóe, lão giả tóc bạc đã dễ dàng chạy ra khỏi chỗ của nhân mã Thanh Hồ Đảo.

– Giết hắn, đoạt Hắc Hỏa linh căn! Hắn chỉ có một người, đánh không lại chúng ta đâu.

Có người gào lên. Rõ ràng, những vũ giả phía sau xem kịch hay ở đây, đại đa số cũng không tham lam Hắc Hỏa linh căn này. Mặc dù Hắc Hỏa linh căn có thể dễ dàng bồi dưỡng ra một vũ giả nhất lưu, còn có thể cải thiện thể chất. Nhưng vũ giả bình thường có nó cũng không giữ được.

Vừa thoát ra khỏi trở ngại ở chỗ Thanh Hồ Đảo, tóc bạc lão giả trông hệt như một con cá gặp nước, linh hoạt nhanh chóng lao đi.

– Đừng chạy!

Đằng Thanh Sơn quát to, tốc độ trong nháy mắt tăng lên ba bốn thành, cũng đuổi theo rất nhanh.

Hai đại cao thủ một người chạy một người truy, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt các cao thủ. Bây giờ, giữa hồ dung nham nóng bỏng, đã không còn Hắc Hỏa linh căn, Hắc Hỏa linh quả. Đương nhiên ở một nơi nào đó trong dòng dung nham, đang có Xích Lân thú ẩn núp, nhưng không ai dám trêu vào nó.

– Không ngờ chết nhiều cao thủ như vậy, lần này thật sự là hấp dẫn.

– Ừm, Tiêu Dao Cung Bạch trưởng lão cũng đã chết. Thích Diễm của Thiện Thủy Tông cũng bị Xích Lân thú ăn thịt rồi! Lý lão tiên sinh của Từ Dương quận chúng ta cũng chết trong hồ dung nham, Sinh Tử Đao Đỗ Cửu của Thanh Hồ Đảo cũng đã chết… Mấy người vừa chết toàn là tuyệt đỉnh cao thủ, thế mà… Ai nấy đều than thở.

Cao thủ chết, mới có thể thỏa mãn lòng ham muốn xem đánh đấm của đám vũ giả này.

Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn! Nhưng cao thủ lợi hại nhất, đều khinh thường tiền tài. Cái làm họ điên cuồng là những linh quả linh thảo được thiên địa sinh ra. Những thứ trân quý, hiếm thấy, có thể làm vật liệu chế tạo thần binh lợi khí.

– Vương Vẫn mạnh thật, không ngờ có thể đoạt được Hắc Hỏa linh căn! Đằng Thanh Sơn tựa hồ yếu hơn hắn một chút.

– Đằng Thanh Sơn không kém, nhưng Vương Vẫn thân pháp quỷ dị linh hoạt. Nếu chính thức đánh nhau, hai người ai thua ai thắng cũng khó nói lắm. Ngươi không thấy à, Hắc Bạch nhị vị trưởng lão liên thủ mà không thể áp chế được Đằng Thanh Sơn. Thủ đoạn này, chậc chậc… Nghe nói, Đằng Thanh Sơn mới mười bảy tuổi thôi.

– Mười bảy tuổi mà đã mạnh như vậy, đúng là gặp quỷ!

Tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả lần này, ai ngờ cuối cùng lại bị Xích Lân thú đoạt mất.

Kỳ thật cũng phải nói là Xích Lân thú có vận khí tốt. Hắc Hỏa linh quả vừa vặn sinh trưởng ở giữa hồ dung nham, như vậy nó mới có thể ẩn núp ở đó. Nếu không, trong vòng vây bao nhiêu vũ giả như vậy, chỉ sợ hơn mười vũ giả nhất lưu liên thủ là có thể ngăn chặn được con Xích Lân thú này rồi. Dù sao, nó còn chưa chính thức lột xác.

Lần này, tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả không có ai thắng lợi. Trán Ký Hồng chảy đầy mồ hôi to như hột đậu nành, cố chịu nỗi đau cụt tay, quát:

– Được rồi! Hắc Hỏa linh quả đã bị Xích Lân thú ăn, chúng ta về trước đi. Vẫn còn lân giáp cũ của Xích Lân thú lột ra… Sau này xem thử vận khí như thế nào mới biết.

– Thống lĩnh đại nhân, Thanh Sơn hắn… – Đằng Thanh Hổ lo lắng.

Ký Hồng liếc mắt nhìn hắn, cố cười:

– Thương pháp của Thanh Sơn, có thể phòng ngự rất mạnh. Tên Vương Vẫn mặc dù thâm tàng bất lộ, nhưng muốn đánh bại được Thanh Sơn, cũng không phải dễ dàng đâu. Hơn nữa, chúng ta ở đây cũng không ai có thể là đối thủ của Vương Vẫn.

Lúc này, nhân mã khắp nơi cũng đều nhất nhất rời đi, thỉnh thoảng cũng có người gọi an ủi Ký Hồng.

– Sư bá tổ!

Quan Lục đột nhiên nói.

– Hả?

Ký Hồng nhìn cô.

– Ta mang theo ba mươi Hắc Giáp quân tinh anh, đi giúp Đằng Thanh Sơn.

Quan Lục nói.

Ký Hồng suy nghĩ một chút. Quan Lục thực lực không tệ, còn Hắc Giáp quân sở trường đánh theo đội ngũ. Ba mươi tinh anh liên thủ đích xác có thể uy hiếp được Vương Vẫn, liền gật đầu nói:

– Ừm, cũng tốt! Nhưng Quan Lục… ngươi phải hết sức cẩn thận. Ba mươi tinh anh của Hắc Giáp quân, ngàn vạn lần không được để cho họ phân tán ra.

Quan Lục gật đầu.

– Muốn đi thì đi mau đi.

Ký Hồng quát.

– Theo ta!

Quan Lục hạ lệnh, rồi lập tức mang theo ba mươi tinh anh, lao về phía hướng thông đạo.

Ký Hồng nhìn cánh tay cụt của mình, rồi nhìn thoáng qua hồ dung nham. Nếu không có Đằng Thanh Sơn, hôm nay, hắn đã chết. Ký Hồng thầm thở dài:

– Đứt mất cánh tay phải, nguyên khí đại thương. Ta cũng đã già rồi, thực lực nhất định phải lùi lại! Chà, vị trí thống lĩnh, ta cũng nên nhường lại thôi! Ừm… Thống lĩnh mới, để cho ai kế nhiệm nhỉ? Đằng Thanh Sơn? Hắn có ân cứu mạng với ta. Chỉ là, lý lịch hắn quá ít. Lại ở trong Hắc Giáp quân một thời gian quá ngắn! Chỉ sợ, các trưởng lão Quy Nguyên Tông khó mà tín nhiệm Đằng Thanh Sơn.

Chọn tập
Bình luận