Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 212: Nhổ bật gốc dương liễu

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Trên Đại Duyên Sơn, gai góc mọc thành bụi, các loại cây cối thực vật đủ loại.

Nhưng vì ba vạn đại quân Thanh Hồ Đảo đóng quân vài dặm khu vực chung quanh Vô Để Động, do đó rất nhiều cây cối và thảm thực vật ở khu vực này đều đã bị chặt hạ. Rất nhiều cây cối bị chặt, cỏ đã được phát quang. Trên mặt đất chỉ toàn những quân trướng, tựa như cả Đại Duyên Sơn đã hoàn toàn thay đổi.

Những tên lính mặc trọng giáp phân tán ở trong các quân doanh, còn có không ít quân sĩ Ngân Giao Quân tuần tra bên ngoài.

– Tránh ra!

Theo tiếng hét, đám lính Ngân Giao quân sợ hãi né ra. Chỉ thấy một đám vài chục người đi tới, đằng sau còn có mười hai vị tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo đi theo. Tất cả cùng đi nhanh về phía đông nam.

– Những người này là ai nhỉ? Đảo chủ và các trưởng lão đều đi theo họ?

– Không biết, nhưng hẳn bọn họ đều là cường giả. Nhị ca ta ở quân doanh thứ nhất chuẩn bị nghênh địch, phỏng chừng cũng là để ứng phó với đám người này. Con mẹ nó, lão tử mà có một ngày cũng có thể kiêu ngạo như vậy, có chết cũng đáng.

– Ngươi nói, đám người đó đều là tiên thiên?

Một vài tên lính né sang một bên, hướng mắt nhìn theo đám người, không khỏi thán phục thảo luận.

– Khoảng chừng năm mươi tiên thiên cường giả. Có nhiều tiên thiên như vậy đi tới Đại Duyên Sơn… Chậc chậc, chẳng trách đảo chủ cẩn thận như vậy.

Quân sĩ Ngân Giao Quân, đối với những bình dân bình thường tự nhiên là cao cao tại thượng, nhưng trước mặt đám tiên thiên cường giả này lại là người thuộc hai thế giới khác nhau.

Nhóm tiên thiên cường giả này hiển nhiên có thể đồ lục bọn chúng một cách hết sức!

Dù sao trên cả Cửu Châu Đại Địa, ít nhất hai ba phần tiên thiên cường giả đều tụ tập về đây! Ba mươi sáu người trong Thiên Bảng, thì cũng đã có hơn mười người ở Đại Duyên Sơn rồi! Thậm chí còn đệ nhất nhân trên Thiên Bảng cũng tới.

Từ nơi ăn tiệc, đám người Đằng Thanh Sơn đại khái đi được hai dặm.

– Tần Lang huynh, ngươi có biết cửa vào ở đâu không?

Lưu Tú đi bên cạnh hắn nói sang sảng.

– Cứ tìm là ra thôi.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói. Bước chân Đằng Thanh Sơn rất ổn, dọc theo lối đi quanh co không ngừng đi về phía đông nam.

– Tần Lang huynh đệ.

Cổ Ung đi theo phía sau, rốt cục mở miệng.

– Nếu phải tìm ở khắp cả vùng Đại Duyên Sơn này thì Tần Lang huynh đệ có thể từ từ mà tìm. Nhưng Tần Lang huynh đệ cứ nhắm mắt đi mãi một đường về phía đông nam, không phải lãng phí thời gian của các vị ở đây sao?

– Chúng ta không vội.

Thú Vương Ô Hầu nhếch miệng cười nói.

– Cổ Ung đảo chủ vừa đi được hai ba dặm, mà đã than mệt rồi. Vậy có thể ở một bên nghỉ chân một chút.

Vị tráng hán Hồng Thiên Thành Vu Mã cười nói. Một tiên thiên kim đan sao có thể vừa đi được hai ba dặm mà đã mệt? Trong giọng nói ẩn chứa vẻ châm chọc rất rõ ràng.

– Cổ Ung sợ Tần Lang huynh đệ tìm được cửa vào à?

Thanh âm lạnh lùng vang lên. Người nói chính là Hạo Giang của Doanh Thị gia tộc. Chín người hắc y tất cả đều đeo mặt nạ vàng, cũng không hề giảm tốc độ, một mạch đi theo sau Đằng Thanh Sơn.

Cổ Ung cười nhạt:

– Ta sợ cái gì? Ta căn bản không biết trong Đại Duyên Sơn có kho báu Vũ Hoàng hay không. Nếu thật có bảo tàng, Tần Lang huynh đệ mà có thể tìm được, vậy cũng là một chuyện tốt. Thanh Hồ Đảo ta cũng có thể được chứng kiến Cung Điện Vũ Hoàng là cái gì.

Cổ Ung da mặt dày đến nỗi Đằng Thanh Sơn cũng phải thán phục. Tất cả cứ một đường đi tiếp.

– Đảo chủ.

Triệu Đan Trần hơi lo lắng nhìn về phía Cổ Ung. Cổ Ung khẽ lắc đầu, làm ra vẻ như không.

Đích xác Đằng Thanh Sơn lúc này còn cách Vô Để Động rất gần. Chỉ còn không tới năm mươi trượng nữa là có thể tới nơi. Từ chỗ ăn tiệc một đường đi tới, làm cho mười hai tiên thiên cường giả của Thanh Hồ Đảo vô cùng kiêng kỵ.

– Các vị, phía trước chính là cửa vào đi thông tới cung điện!

Thanh âm trong trẻo phá tan không khí yên tĩnh.

– Không ổn!

Cổ Ung cả người run lên, vẻ mặt vẫn không có biến hóa gì. Cao thủ các đạo nhân mã Doanh Thị gia tộc, Ma Ni Tự, Xạ Nhật Thần Sơn có không ít người đồng thời quay đầu nhìn về phía mười hai người Thanh Hồ Đảo đi sau… Ngoại trừ vài người như Cổ Ung và Triệu Đan Trần vẻ mặt hoàn bình thường, những tiên thiên cường giả của Thanh Hồ Đảo khác sắc mặt đều trở nên hơi khó coi.

– Ha ha…

Ô Hầu tóc bù xù cười ha ha.

– Tần Lang huynh đệ! Cửa vào ở đâu, ngươi tìm ra xem nào. Hãy để đám gia hỏa Thanh Hồ Đảo không chịu thừa nhận xem một chút.

– Ô Hầu đại ca yên tâm.

Đằng Thanh Sơn đi tới. Phía trước ba mươi, có năm quân trướng. Chung quanh quân trướng cũng có gần trăm tên lính đang nghỉ ngơi.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn tìm kiếm những hòn đá chập chùng chung quanh. Phải biết là, Đằng Thanh Sơn làm đội trưởng đội thợ săn của Đằng gia trang trong sáu năm. Thời gian lâu ngày như vậy, Đằng Thanh Sơn quả thực rõ cả Đại Duyên Sơn như lòng bàn tay.

“Chung quanh những cây đại thụ bị chặt đi không ít, nhưng những hòn đá ở đây thì không hề thay đổi.”

Đằng Thanh Sơn tùy tiện cũng phán đoán ra vị trí của Vô Để Động.

– Phía trước có năm quân trướng

Đằng Thanh Sơn cất cao giọng nói.

– Lối xuống là ở trong một đại trướng.

Cổ Ung thật sự đã biến sắc!

– Huynh, ngươi nhìn kìa.

Vị hán tử Xạ Nhật Thần Sơn gầy gò mặc lân giáp cũng hét lớn một tiếng. Bất luận là Ma Ni Tự, Doanh Thị gia tộc, hoặc là bất kỳ ai trong số đám tiên thiên cường giả ở đây, ai nấy đều nhìn Đằng Thanh Sơn.

– Người kia là ai?

Bên cạnh không ít quân sĩ Ngân Giao Quân cũng kinh ngạc nhìn Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn bước tới cạnh một gốc cây dương liễu rất lớn, hai tay vòng quanh ôm lấy cây đại thụ này.

– Lên!

Đằng Thanh Sơn quát khẽ, song chưởng dùng sức, cả cây dương liễu to lớn ầm ầm bị nhổ lên. Rất nhiều rễ cây cắm lút vào đất cũng bị nhổ bật lên, làm cho cả mặt đất rung lên bần bật.

Sàn sạt.. đất vụn rơi lào xào.

– Tiên thiên cường giả

Đám lính Ngân Giao Quân chết lặng người. Cây dương liễu khổng lồ, không biết sống bao nhiêu năm ở vùng núi này rồi, tối thiểu cũng phải nặng tới vạn cân. Muốn nhổ cây dương liễu lên một cách nhẹ nhàng như vậy, không có thực lực tiên thiên cường giả thì thực sự không làm được.

– Cổ đảo chủ, coi đây!

Đằng Thanh Sơn hét lớn một tiếng, vung mạnh cây dương liễu khổng lồ.

– Nằm xuống!

Không ít ngân quân quân sĩ bị dọa nằm bẹp xuống. Chỉ thấy cây dương liễu lướt qua chung quanh, cuối cùng nện mạnh vào quân trướng đầu tiên. Quân trướng được ràng bởi những sợi dây thép vững chắc, bị cây đại thụ mấy vạn cân đánh cho ầm ầm sụp đổ, vách lều bị đánh rách tung, lộ ra những tấm trải, một vài cái bàn, y phục, chén chậu và các dụng cụ sinh hoạt trong quân trướng.

Đằng Thanh Sơn tiện tay vứt cây dương liễu sang bên cạnh.

– Ầm..

Mặt đất rung động, lưu lại trên mặt đất một cái hố to.

– Tần Lang.

Cổ Ung nét mặt rất bình tĩnh, cất tiếng hét.

– Muốn tìm cửa vào, sao lại phá hỏng quân trướng của Thanh Hồ Đảo ta làm gì?

– Cổ đảo chủ, một cái quân trướng giá trị bao nhiêu, sao lại làm ngươi tức giận như vậy, ngươi sợ à?

Đám tiên thiên cường giả các đại tông phái đều nhìn về phía Cổ Ung. Tên đầu lĩnh tới từ Doanh Thị gia tộc lạnh lùng nói:

– Tần Lang huynh đệ mà tìm được cửa vào, chúng ta cần phải nhờ Cổ Ung Cổ đảo chủ ngươi cho chúng ta một lời giải thích đó!

– Hừ.

Cổ Ung chỉ nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.

– Hủy diệt quân trướng, để mọi người nhìn rõ ràng một chút.

Thanh Sơn nói đều đều, rồi đi đến bên cạnh quân trướng rách nát, ngồi xổm xuống nắm lấy tấm trải, giật mạnh một cái!

Xoạt!

Tấm trải bị vén lên. Mười hai tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo, ai nấy lặng lẽ nhìn cảnh này, ánh mắt không ít người nhìn về phía Đằng Thanh Sơn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

– Chính là Tần Lang!!!

Cổ Ung trong lòng giận dữ.

– Vị đại nhân này, đây là tấm vải trải để chúng ta ngủ- Cổ Thế Hữu ở phía sau hô lên – Ngươi mở nó ra làm gì?

– Tiểu tử kia, ngậm miệng cho ta – Đằng Thanh Sơn quay đầu lại nhìn lướt qua – Nơi này không tới phần ngươi nói chuyện!

Ở đây không ít tiên thiên cường giả đều quét ánh mắt về phía Cổ Thế Hữu. Trước giờ, những người nói chuyện với nhau phải là tiên thiên cường giả, thậm chí còn cơ hồ đều là tiên thiên thực đan hoặc tiên thiên kim đan.

Một tên hậu thiên tiểu tử cũng dám xen vào à!

– Thế Hữu, lui ra!

Cổ Ung khẽ quát một tiếng. Cổ Thế Hữu cắn răng, chỉ có thể oán hận lui ra. Hắn cũng hiểu ở Cửu Châu Đại Địa, ai cũng chỉ coi trọng thực lực cá nhân! Mặc dù hắn là thiếu đảo chủ, nhưng… đảo chủ Thanh Hồ Đảo kế nhiệm được truyền cho người có thực lực, tuyệt không phải cha truyền cho con. Điều này cũng như ở Quy Nguyên Tông và rất nhiều tông phái khác.

Trong mắt tiên thiên cường giả một kẻ hậu thiên đích xác chẳng là cái gì.

– Cổ đảo chủ…

Đằng Thanh Sơn mỉm cười, vung tay lên, một đạo tiên thiên chân nguyên màu đỏ rực oanh kích vào nền đất.

Bồng!

Bùn đất đá vụn chung quanh đều nổ tung bay tán loạn. Đất vụn rông cả thước toàn bộ bị đánh bay.

Tiên thiên cường giả các đại tông phái, kể cả đám người Thanh Hồ Đảo đều nhìn chằm chằm vào nơi tràn ngập bụi đất, đợi bụi đất tan đi… lộ ra bóng người của Đằng Thanh Sơn.

– Cổ đảo chủ, bịt cửa vào thật là kín nhỉ.

Đằng Thanh Sơn cười, nhè nhẹ đạp vào mặt đất.

Choang! Choang! Choang!

Tiếng sắt thép vang lên. Lúc này, dưới chân Đằng Thanh Sơn, những tấm sắt đã lộ ra.

Mười hai tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo lúc này sắc mặt đều cực kỳ khó coi.

Đã là cường giả, bình thường phải coi trọng thể diện! Mười hai tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo, chức vị cao, cũng rất coi trọng mặt mũi. Vì kho báu Vũ Hoàng mà họ phải nói láo! Điều này cũng không sao… Bây giờ, lại bị người tìm được cửa vào, vậy có khác nào bị người ta tát một cái thật đau vào mặt đâu!

– Tần Lang huynh đệ, làm tốt lắm.

Lưu Tú mặc áo bào trắng kêu lớn. Ở đây không ít tiên thiên cường giả trở nên có hảo cảm với Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn mỉm cười, khom lưng, hai tay đút mạnh vào tấm sắt.

Vèo!

Đối mặt với hai tay Đằng Thanh Sơn, tấm sắt chợt mềm như đậu hũ.

– Rào..

Đằng Thanh Sơn xé mạnh tấm sắt sang hai bên. Tấm sắt rách nát bị ném văng đi, rồi sau đó nện xuống đất, tung lên một đám bụi mù.

Tấm sắt biến mất, nhất thời lộ ra động sâu thẳm không thấy đáy!

– Làm hay lắm.

Thú Vương Ô Hầu là người đầu tiên vọt tới trước động. Vừa nhìn xuống, động sâu âm u sâu không thấy đáy làm cho hắn hít mạnh một hơi.

– Huyệt động sâu thật, Tần Lang huynh đệ… Lần này cũng nhờ có ngươi, nếu không, đã bị tiểu tử Cổ Ung lừa phỉnh rồi.

Cổ Ung? Tiểu tử? Đằng Thanh Sơn cười thầm. Nhưng với tuổi và thực lực của Thú Vương Ô Hầu, cũng có tư cách nói những lời này. Ô Hầu hơn một trăm tuổi, gọi Cổ Ung vừa mới năm mươi tuổi là tiểu tử thì cũng là chuyện bình thường.

Chung quanh Vô Để Động, vây kín một đám tiên thiên cường giả, ai nấy đều thán phục và mừng rỡ vô cùng.

Còn mười hai vị tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo sắc mặt đều rất khó coi.

– Tần Lang, từ đâu lòi ra nhỉ? Sao trước giờ chưa nghe nói về một tiên thiên cường giả như vậy.

Triệu Đan Trần thấp giọng cắn răng nói.

– Ai biết.

Cổ Ung cũng một đang nổi giận trong lòng.

– Cổ đảo chủ.

Tên Tần Lang mà chúng đang hận nhất lại mở miệng nói.

– Đến giờ, không cần phải nói là không biết kho báu Vũ Hoàng nữa! Các ngươi khẳng định rất quen thuộc với kho báu Vũ Hoàng, vậy nên đi trước dẫn đường đi.

Đằng Thanh Sơn vừa nói ra như vậy, những tiên thiên cường giả khác đều nhìn về phía đám người Thanh Hồ Đảo.

Vô Để Động tối đen, đương nhiên muốn người của Thanh Hồ Đảo đi trước dẫn đường.

Chọn tập
Bình luận