Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 341: Đệ nhất môn đồ

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

‘A Thú nhìn gì ghê thế nhỉ?’- Thanh Sơn nhìn thiếu niên mãnh thú tự hỏi.

Vẻ mặt thiếu niên mãnh thú này làm Đằng Thanh Sơn có chút ngạc nhiên. Gã đi theo ta từ Đan Ương Thành cũng đã khá lâu, nhưng trước giờ không bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn ta cả.

Trong có chút khát vọng, lại có chút chần chờ.

– Đằng tiên sinh, – Phó Đao đi tới.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn Lôi Đao Vũ Thánh ‘Phó Đao ‘, trên mặt Phó Đao đầy vẻ vui mừng, khom người thi lễ:

– Trước khi gặp được tiên sinh, tại hạ đã cho rằng đao pháp của mình đã đạt đến cực hạn không thể nâng cao hơn nữa, nghĩ rằng trong thiên hạ không ai có thể vượt qua tại hạ. Bây giờ tại hạ mới biết trong thiên hạ còn có cường giả mai danh ẩn tích như tiên sinh, một cường giả không có tiếng tăm gì. Ơn tiên sinh chỉ điểm Phó Đao tuyệt không dám quên.

– Đao pháp của ông đã tới cực hạn rồi.

Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.

Phó Đao giật mình.

– Đao pháp vẫn thuộc loại kỹ xảo.

Đằng Thanh Sơn mở miệng tiếp:

– Về mặt kỹ thuật thì ông đã đạt tới cực hạn, phần sau chính là ‘Đạo ‘, nếu muốn tiếp tục đột phá thì chính là tìm kiếm con đường cho ông. Bấy giờ ông sẽ tiếp tục phát triển sau này cũng trở thành cường giả cấp bậc chiến thần ở Đoan Mộc Đại Lục.

Tiên thiên cường giả được gọi là ‘Thánh ‘, ‘Vũ Thánh ‘. Còn cường giả hư cảnh được gọi là Chiến thần.

Chỉ có đạt tới cảnh giới chí cường giả mới được tôn là Thiên Thần.

– Kỹ tiến ư đạo, con đường của ta?

Phó Đao lẩm bẩm nói, ánh mắt lập tức khôi phục vẻ thanh tĩnh, một lần nữa khom người.

– Không dám quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, tại hạ cáo từ trước.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Nhìn sau lưng Phó Đao, Đằng Thanh Sơn cũng thấy được Đạo mà hắn theo đuổi không khác nhiều so với Phó Đao. Phó Đao chưa hề lĩnh ngộ gì với Đạo cả, còn hắn lại đã chỉ còn cách Đạo một khoảng nhỏ.

Cũng tiến rất gần vào vào hư cảnh.

– Tiên sinh, con yêu thú đó…

Phó Đao ngạc nhiên nhìn thoáng vào con Cuồng Phong Ưng đang đậu trên xe ngựa

– Nó cũng của tiên sinh à?

– Ngẫu nhiên thôi.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn Cuồng Phong Ưng.

Phó Đao trầm trồ tán thưởng vài tiếng:

– Tiên sinh quả nhiên người phi thường, lại có thể khiến một con yêu thú lợi hại nghe lệnh, Phó Đao ta hiểu khá nhiều về cường giả thiên hạ, cũng biết vài người trong thiên hạ có thể khống chế yêu thú nhưng chưa nghe qua tên tiên sinh bao giờ.

Phó Đao càng thêm bội phục Đằng Thanh Sơn. Một cường giả bình thường đạt tới tiên thiên hư đan, cũng chính là vừa vào cảnh giới Vũ Thánh đã có thanh danh lan xa rồi.

Đạt tới tiên thiên kim đan sợ rằng các đại gia tộc đều trong thiên hạ sẽ đều biết. Nhưng thanh danh Đằng Thanh Sơn không xuất hiện, Phó Đao thấy đây mới thật là cường giả ẩn thế.

– Bội phục, bội phục.

Phó Đao nhảy lên lưng con đà thú.

– Giá.

Đà thú chạy như bay, biến mất ở cuối con đường.

– Đằng đại ca.

Trên mặt Lý tràn đầy hỉ ý:

– Hắn là Lôi Đao Vũ thánh, xem như cường giả cao nhất trên Đoan Mộc Đại Lục, dưới tay huynh chỉ một chiêu là thất bại. Theo muội thấy trên Đoan Mộc Đại Lục không có bao nhiêu người có thể vượt qua được Đằng đại ca.

– Tiểu, không được coi thường người trong thiên hạ, – Đằng Thanh Sơn lắc đầu nhắc nhở.

– Đại thúc nhìn Uông lão bá kìa, – Tiểu Bình lớn.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại lão Uông, thấy lão chớp mắt, hít mạnh một hơi để nén kích động trong lòng, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn cười khổ nói:

– Ông chủ, người không phải khiêm nhường. Ông chủ đã thắng Lôi Đao Vũ Thánh, y không phải là là Vũ Thánh bình thường, hơn nữa ông chủ chỉ một chiêu đã thắng. Đáng tiếc chung quanh đây không có người khác, nếu có nhiều người chứng kiến chắc chắn tin tức đó sẽ truyền khắp cả đại lục với tốc độ phi thường đáng sợ. Đến lúc đó không ai không biết tên ông chủ.

– Lão Uông, trong thiên hạ có cường giả chiến thần không? – Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

– Hẳn là có chứ. – Lão Uông hơi chần chờ.

– Cái gì mà hẳn là có? – Đằng Thanh Sơn cười.

– Có là có, không có là không có.

Lão Uông tự giễu cười:

– Ông chủ, tiểu nhân cũng chỉ là một vũ giả bình thường, đến cả tiên thiên cường giả cũng chưa tới, làm sao biết những bí mật lớn được? Ba mươi sáu chủ thành Đoan Mộc Đại Lục, ở một vài đại gia tộc truyền thừa quá ngàn năm, cho dù một vài mất gia tộc thế thất bại, rồi ẩn náu ở ngoài hải đảo, hoặc là ở một hẻm núi, đích xác rất khó biết rõ được số cường giả ẩn náu ở đây.

– Nhưng ngoại giới tương truyền bây giờ ở Đoan Mộc Đại Lục, trong gia tộc Thiên Phong có cường giả cấp chiến thần. Đương nhiên gia tộc Thiên Phong cũng chính là bá chủ Bắc Hàn Vực, hơn nữa tục truyền vị cường giả chiến thần đó ở một trong tam đại hiểm địa, nơi đó gọi là Thiên Phong hợp cốc

Lời này vừa nói ra, Lý và Tiểu Bình đều kinh ngạc.

– Tục truyền rốt cuộc thật hay giả nhỉ?

– Ngoại giới truyền như vậy, hẳn là thật!

Đằng Thanh Sơn lại trầm mặc, hắn cũng chỉ biết một chút về Đoan Mộc Đại Lục. Trung tâm trời đất đích xác là ‘Cửu Châu Đại Địa Địa ‘, từ sau khi Vũ Hoàng đúc Cửu Đỉnh chấn trụ bổn nguyên, trên Cửu Châu Đại Địa cơ hồ không có tai nạn gì quá lớn.

Nhưng Đoan Mộc Đại Lục thì thiên tai không ngừng.

Trong đó hoàn cảnh tồi tệ nhất chính là tam đại hiểm địa…

Một là Hỏa Diễm lĩnh ở Đông Hoa Vực, khu vực khói lửa này là một núi lửa thường xuyên bộc phát. Đó là dãy núi lửa tám trăm dặm, những ngọn núi lửa nối nhau, cũng khó nói thời gian nào dãy núi lửa có núi lửa bộc phát. Ngắn nhất thì một năm bộc phát mấy lần, khoảng cách thời gian dài nhất giữa hai lần núi lửa bộc phát là tám năm.

Hai là Vân Mộng Trạch, Vân Mộng Trạch rộng ba ngàn dặm, hẳn là nơi có phạm vi lớn nhất trong số tam đại hiểm vực, cơ hồ chiếm cứ hơn phân nửa Tây Thang Vực. Trong Vân Mộng Trạch nguy cơ tứ phía, đến cả cường giả cấp bậc Vũ Thánh cũng không dám chạy loạn bên trong.

Ba là Thiên Phong hợp cốc ở Bắc Hàn Vực.

Thiên Phong hợp cốc là nơi lạnh nhất trong cả Đoan Mộc Đại Lục. Hàn khí ở hợp cốc có thể đóng băng đông cứng chết một cường giả hậu thiên đỉnh phong trong vòng thời gian một hơi thở. Không phải cấp bậc Vũ Thánh thì căn bản không có biện pháp tiến vào hợp cốc. Có một gia tộc đã chiếm cứ Thiên Phong hợp cốc từ xa xưa, gia tộc này là Gia tộc Thiên Phong. Bây giờ là gia tộc lớn nhất trên Đoan Mộc Đại Lục.

– Chiến thần ở trong Thiên Phong hợp cốc?

Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu.

– Gia tộc này gần như thống nhất Bắc Hàn Vực, là đệ nhất gia tộc trên Đoan Mộc Đại Lục mà không có điểm dựa vào mới lạ.

– Ngoại trừ vị này ra thì tục truyền trong thiên hạ còn có vài cường giả cấp chiến thần nữa.

Lão Uông ra vẻ thần bí.

– Ai? – Lý cười hỏi.

– Tiểu nhân cũng chỉ nghe nói vậy thôi. – Lão Uông lắc đầu nói.

Đằng Thanh Sơn nở nụ cười. Ở Đoan Mộc đại lục tổng cộng chỉ có hai ba triệu dân cư: ‘quê nhà Dương Châu của ta chỉ là một phần Cửu Châu mà dân cư đã tới cả triệu. Nói về cường giả hư cảnh, cũng chỉ có Hạt Tử Kiếm Thánh Thanh Hồ Đảo và một người Quy Nguyên Tông, tổng cộng mới có hai người, Đoan Mộc Đại Lục phỏng chừng cũng chỉ một hai người thôi.’

Dù sao ở đây đã sinh ra một Chí Cường, nên Đằng Thanh Sơn cũng không dám xem nhẹ cư dân Đoan Mộc Đại Lục.

– Tiểu.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía thiếu niên mãnh thú.

– Muội hỏi hắn một chút, rốt cuộc muốn làm gì. Sau khi huynh đánh bại Phó Đao lúc nãy, hắn cứ nhìn chằm chằm vào vào huynh.

– A Thú.

Lý quay đầu nhìn lại, rồi nói một tràng những tiếng gầm gừ với thiếu niên mãnh thú.

Thiếu niên mãnh thú nhìn về phía Lý, rồi liên tục phát ra những âm thanh gầm gừ, tựa hồ rất sốt ruột.

– Hả? – Lý giật mình.

– Sao vậy? – Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

Lý nhìn Đằng Thanh Sơn với vẻ cổ quái:

– Đại ca, lúc trước muội vẫn động viên A Thú, bảo A Thú bái huynh làm sư phụ.

– Hắn nói cái gì?

Thanh Sơn gật đầu lia lịa, trong lòng hồi hộp và hưng phấn.

‘Có khi nào tên tiểu dã thú này rốt cục muốn bái mình làm sư phụ rồi?’ để thiếu niên mãnh thú bái mình làm sư, Đằng Thanh Sơn có thể nói đã dùng mọi biện pháp. Nhưng đối với tên thiếu niên mãnh thú óc nhão này Đằng Thanh Sơn cuối cùng chỉ có thể tuyên bố, tạm thời trước hết mang theo thiếu niên mãnh thú rồi từ từ xem như thế nào. Đằng Thanh Sơn cũng không thể bỏ qua một hảo đồ đệ như vậy.

– A Thú vừa rồi nói với muội là nó nguyện ý bái huynh làm sư phụ, – Lý cũng dở khóc dở cười.

– Thật à?

Đằng Thanh Sơn không kìm được lộ ra vẻ vui mừng, rồi nhìn thiếu niên mãnh thú vẫn đang nhìn hắn chằm chằm.

– Sao hắn thoáng cái đã quyết định rồi?

Lý tỏ vẻ cổ quái:

– Vừa rồi vừa hỏi hắn, hắn nói tên đeo đao trên lưng đó lợi hại hơn lão đầu trong quân đội khi trước, còn huynh lại lợi hại hơn cả tên đeo đao. A Thú nói là muốn được lợi hại như huynh, do đó hắn bái huynh làm sư phụ.

– Cái gì mà loạn xì ngầu lên cả vậy chứ?

Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười, ai lợi hại hơn ai?

Tiểu Bình tự cho mình là thông minh liền nói:

– A! Đại thúc, cháu biết rồi. Quân đội Húc Nhật Thương Hành áp giải nô lệ, còn Mục quản sự là thủ lĩnh quân đội. Mục quản sự cung kính đối với Phó Đao, còn Phó Đao vừa rồi bại dưới tay đại thúc. Y cũng rất cung kính với đại thúc, còn gọi là Tiên sinh. Tên A Thú nãy khẳng định năm đó bị đám áp giải nô lệ hành hạ, nên bây giờ muốn được lợi hại như thúc.

– Có lý.

Lý gật đầu.

– Cái gì có lý?

Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.

– Chẳng phải lúc trước ở ngoài Đan Ương Thành huynh đã đánh cho đội ngũ kỵ binh Phương Gia đến mức nằm mẹp xuống đất cả đám sao? Thực lực của huynh hắn sớm đã biết rồi. Khi đó sao hắn không bái huynh làm thầy

– Đầu óc của A Thú khác với thường nhân nhiều – Lý buồn cười.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía thiếu niên mãnh thú có khuôn mặt đần thối, thầm thở dài. Có một đại đệ tử chém giết vô cùng tinh thông, không sư phụ cũng tự học mà đạt tới cảnh giới gân cốt tề minh. Nhưng tư duy lô-gích bình thường lại giống như một đưa trẻ.

Hơn nữa còn cứng đầu cứng cổ hơn cả trẻ con.

– Tiểu, muội nói cho hắn, bảo hắn dập đầu bái sư đi.

Đằng Thanh Sơn nói:

– Được.

Lý lập tức truyền lời.

Thiếu niên dã thú nhìn Lý vẻ rất tội nghiệp, gã chưa bao giờ bái ai cả, căn bản không biết dập đầu ra sao. Được Lý chỉ điểm, thiếu niên mãnh thú mới biết được sơ sơ nên vội quỳ xuống, hai tay chống đất, xuống đất lia lịa. Sau khi dập đầu ba cái gã còn muốn dập đầu nữa.

– Hống…

Lý vội ngăn lại, thiếu niên mãnh thú lập tức dừng.

Đằng Thanh Sơn sờ sờ trán. Trời ạ! Đến cả dập đầu bái mà cũng không biết, dạy đệ tử như vậy sau này sợ sẽ rất khổ cực.

– Từ hôm nay trở đi, ta chính là sư phụ của con, con cũng là môn đồ của ta. Nhớ kỹ, sư phụ bảo con làm gì thì con làm, sư phụ không cho phép thì con nhất định không được làm.

Đằng Thanh Sơn chỉ có thể dùng biện pháp mạnh. Lý cũng truyền đạt ý của Đằng Thanh Sơn cho A Thú.

Thú thiếu niên vẫn quỳ gối vội gầm gừ, ra vẻ rất nghe lời Đằng Thanh Sơn.

Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra nụ cười.

– Con không tên không họ, từ bây giờ trở đi con theo họ của ta, con từ bé cùng lớn lên với dã thú, cứ gọi là Thú đi.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ, rồi giải thích cho thiếu niên mãnh thú, rồi phát âm hai chữ’Đằng Thú’rất rõ.

– Đằng… Hú.

Thiếu niên mãnh thú miễn cưỡng nói ra hai chữ, nhưng ‘Thú’ thì phát âm không đúng.

– Đằng Hú.

Thiếu niên mãnh thú vô cùng hưng phấn gọi liên tục.

Thiếu niên từ bé sống chung với dã thú bây giờ có tên là Đằng thú, đã trở thành đệ nhất môn đồ dưới tay Đằng Thanh Sơn.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky