Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 173: Cửu Đỉnh

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Đáy hồ tối đen như mực, Đặng Canh há hốc mồm nhìn những dòng chữ trên bảo đồ hắc thiết.

– Một đỉnh trong số cửu đỉnh?

Đặng Canh cảm thấy khổ sở:

– Tìm được tàng bảo đồ vẫn còn chưa đủ, còn muốn thêm cái gì một đỉnh trong số Cửu Đỉnh nữa! Thật là phiền toái…

Đặng Canh đương nhiên biết về cửu đỉnh. Vũ Hoàng vô địch thiên hạ, sau khi thống nhất liền đem thiên hạ chia làm Cửu Châu.

Đồng thời, Vũ Hoàng lại từ Cửu Châu thu thập những kim loại quí hiếm, đúc thành chín cái đỉnh.

Cửu đỉnh này cũng đại biểu cho Cửu Châu.

Từ đó… Phàm là dân chúng Cửu Châu, từ sơn dân bình thường cho đến những đại nhân vật của bát đại tông phái, một khi tới ‘ngày tế’ đều là phải bái tế Vũ Hoàng, bái tế cửu đỉnh. Đỉnh trở thành vật thờ cúng.

Truyền thuyết về Vũ Hoàng và cửu đỉnh, dân chúng khắp vùng Cửu Châu không ai không biết. Đến ngày tế, không ai không bái tế.

– Vũ Hoàng lão nhân gia lưu lại tàng bảo đồ này, vẫn còn có thêm chiêu này nữa. Cửu đỉnh ơi… Từ khi lão nhân gia rời nhân thế, thiên hạ hỗn loạn, cửu đỉnh đã có thể biến mất rồi. Dường như, cũng chỉ có Thi Kiếm Tiên ‘Lý Thái Bạch’ tiền bối đã từng tìm được một đỉnh.

Đặng Canh là chấp pháp trưởng lão Thiết Y Môn nên biết không ít tin tức về cao thủ tiền bối.

Từ cổ chí kim, những người giỏi nhất từ trước tới nay, nếu được đặt lên để so sánh, cũng chỉ có bốn người: Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế, Thích Già tổ sư, Thi Kiếm Tiên ‘Lý Thái Bạch’.

– Lý Thái Bạch tiền bối năm đó từng tìm được một đỉnh, còn dùng đỉnh đó để đựng rượu uống.

Đặng Canh cũng nhớ tới những gì được ghi lại.

Lý Thái Bạch, hẳn là nhân vật ngỗ ngược, tiêu sái nhất từ trước tới nay trong số bốn người vĩ đại này. Tuy có vũ lực tuyệt thế vô địch thiên hạ nhưng không thống nhất thiên hạ, cũng không truyền đệ tử hoặc lập tông phái. Cầm trong tay một thanh thanh kiếm, tiêu sái đi khắp thiên hạ lưu lại vô số truyền thuyết. Có được một trong cửu đỉnh, chỉ giữ để uống rượu. Đó là một truyền thuyết.

Lúc đó Lý Thái Bạch còn cảm thán:

– Đỉnh của Cửu Châu, được hương khói của dân chúng Cửu Châu phụng dưỡng lại trở nên thần kỳ như vậy. Vốn chỉ là một đại vật vô tri, bây giờ chỉ nhỏ bằng cái bát. Đến cả Thanh Phong kiếm của ta cũng không có thể gây xây xước cho nó chút nào. Thần kỳ thần kỳ!

Khắp vùng Cửu Châu, một vài đại nhân vật của các tông phái cũng đều biết về điển cố này.

Cửu Đỉnh. Có thể nhỏ đi và cũng không thể bị phá hỏng!

Thi Kiếm Tiên ‘Lý Thái Bạch’ là một nhân vật coi như có thể so với Vũ Hoàng. Đến cả lão cũng không có cách nào gây tổn thương tới cửu đỉnh, đủ biết cửu đỉnh này thần kỳ như thế nào.

Từ sau Vũ Hoàng, khắp vùng Cửu Châu có vô số dân chúng, hết đời này tới đời khác đều bái tế Vũ Hoàng, cửu đỉnh. Nhiều đời như vậy, cho tới bây giờ… Trong lòng rất nhiều người, cửu đỉnh không chỉ đơn thuần là một cái đỉnh, mà là biểu tượng đại biểu cho khắp vùng Cửu Châu. Ẩn chứa ký thác của dân chúng Cửu Châu!

Trong đáy hồ, Đặng Canh cảm thấy lo lắng.

– Các đời môn chủ của Thiết Y Môn ta, từ chấp pháp trưởng lão đều luôn luôn tìm kiếm tàng bảo đồ này! Trên một nghìn năm đến bây giờ tìm được rồi, thế mà con mẹ nó, vật đã tới trước mắt, tàng bảo đồ còn yêu cầu ta cần có một cái đỉnh, đỉnh bình thường còn đỡ, phải là một trong số cửu đỉnh, không phải muốn đùa với ta sao!

Đặng Canh luống cuống đến mức thật muốn chửi cả Vũ Hoàng,

– Cửu đỉnh là vật thần kỳ, Thiết Y Môn ta làm sao mà tìm được? Ngay cả bày ở trước mặt ta, chỉ sợ ta cũng không biết.

Đột nhiên.

Trong đầu Đặng Canh hiện lên một hình tượng. Trước ngực bộ hài cốt của Ngụy Đan tiền bối có đeo một cái tiểu đỉnh màu đen.

– Hà!

Đặng Canh tươi cười, mắt cũng sáng rực lên.

– Đúng, đúng!

Đặng Canh kích động vạn phần,

– Cửu đỉnh thần kỳ vạn phần, còn có thể thay đổi kích cỡ. Thi Kiếm Tiên ‘Lý Thái Bạch’ tìm được một đỉnh, của lớn bằng cái bát nhỏ. Kia tự nhiên cũng có thể nhỏ như một ngón tay! Chẳng trách Ngụy Đan đem cái tiểu đỉnh đó đeo bên người!

– Hơn nữa tiểu đỉnh ngâm trong nước mấy trăm năm cũng không hư hỏng, cũng không rỉ sét. Vốn ta chỉ nghĩ là nguyên liệu trân quý, bây giờ xem ra, ha ha… đã là cửu đỉnh, tiểu đỉnh có ngâm trong nước thì làm sao mà hư hỏng được chứ?

Đặng Canh càng nghĩ càng cảm thấy đúng.

Ngụy Đan là một cao thủ tiên thiên kim đan làm sao trở nên cầu kỳ được, còn đeo một cái tiểu đỉnh kỳ lạ như thế? Hơn nữa Ngụy Đan cũng tìm được một phần sau của tàng bảo đồ… Kết hợp lại với nhau hoàn toàn có thể suy ra. Ngụy Đan vì tàng bảo đồ mới phải tìm tiểu đỉnh. Sau khi tìm được, đương nhiên cũng đeo theo bên mình!

– Ha ha… Ông trời giúp Thiết Y Môn ta rồi!

Trong lòng Đặng Canh nhất thời thoải mái,

– Ta cần tiểu đỉnh, ông trời liền lập tức đưa tới. Bây giờ tàng bảo đồ đã có rồi, tiểu đỉnh cũng có nốt, Thiết Y Môn ta có thể mở bảo tàng của Vũ Hoàng ra! Hơn mười năm, Thiết Y Môn ta nhất định có thể tiêu diệt được Quy Nguyên Tông, Thanh Hồ Đảo, khống chế cả Dương Châu! Có tên trong bát đại tông phái!

Lập tức, Đặng Canh đút tàng bảo đồ vào trong ngực rồi ngoi lên mặt nước.

Ngửa đầu thấy được mặt nước Đặng Canh chợt biến sắc, y đột nhiên ngưng lại.

– Không đúng!

Đặng Canh nhìn chung quanh,

– Ta ở dưới đáy hồ hao phí khoảng chừng một canh giờ, làm sao không thấy đám người Điền trưởng lão?

Đáy hồ cũng chỉ lớn có vậy, ba người tìm dưới đáy hồ theo đạo lý thì phải thường xuyên đụng phải nhau. Nhưng Đặng Canh nhớ lại mình tìm dưới đáy hồ một thời gian dài, chưa từng gặp phải đám người của Điền trưởng lão.

Đặng Canh ngửa đầu nhìn mặt hồ sóng lăn tăn.

Sắc mặt y lạnh lẽo:

– Tình hình xem ra có biến.

Đặng Canh lập tức rút thanh trường kiếm màu bạc ra, thanh kiếm này tên là ‘Ngân Lân Kiếm’, cũng một thanh thần binh khó lường.

******

Đằng Thanh Sơn ở trên bờ hồ đợi hơn một canh giờ, sắc trời cũng đã tối, vầng trăng rằm đang mọc ở phía chân trời.

– Vù vù…~

Trên đỉnh núi, tiếng gió rít mãnh liệt.

– Dát, dát…

Một vài con ác điểu không biết tên bay qua đầu phát ra những tiếng kêu não nùng. Đằng Thanh Sơn vẫn ở bờ hồ, hai tay đeo Thiên Ưng Trảo, trong tay cầm một thanh phi đao. Cho dù đợi một canh giờ hắn vẫn không lo lắng chút nào, đợi thêm vài canh giờ nữa cũng không phải việc khó.

Gió núi gầm rú, ác điểu kêu lên.

– Ầm ầm…~

Đột nhiên mặt hồ vốn bình lặng bỗng bị nổ mạnh, mặt hồ rộng hơn mười trượng đều bị phá tung lên, sóng nước bắn cao đến mấy trượng.

Những bọt nước bắn lên cao ngút trời khiến hắn không thể phân rõ người ở chỗ nào.

– Chết rồi, Đặng Canh phát hiện ra có người ẩn núp.

Đằng Thanh Sơn nhướng mày, đợi một canh giờ nhưng vẫn đợi tiếp!

Đột nhiên, trong những con sóng ngút trời tràn lên bờ, một bóng đen xuất hiện rồi lao vào bờ, hướng về phía Đằng Thanh Sơn.

– Hừ!

Phi đao trên tay phải Đằng Thanh Sơn bắn mạnh ra!

Vèo!

Vèo!

Hai thanh phi đao như một trợ thủ đắc lực, một trước một sau tựa như hai tia chớp xẹt qua bầu trời, khi còn cách người nọ một trượng, phi đao đầu tiên đột nhiên quẹo lại thành một vòng tròn.

– Véo!

Liên tiếp xuất hiện những bóng kiếm màu bạc, như là cả một thác nước bao lấy thanh phi đao của Đằng Thanh Sơn, chỉ nghe những tiếng ‘choang”choang’ liên tục, hai thanh phi đao của Đằng Thanh Sơn đã bị chấn thành mảnh vỡ. Còn bóng người đang lao tới, thân thể không khỏi khựng lại, thậm chí còn thoái lui hai bước liên tiếp.

Đặng Canh nhìn nam tử có vết sẹo đao trước mắt:

– Nam tử mặt sẹo phi đao bá đạo lại mạnh như vậy, chấn đến hai tay ta cũng hơi run lên.

Ánh mắt Đặng Canh đảo qua ngực bộ hài cốt, đồng tử co rụt lại:

– Không còn tiểu đỉnh!

– Giết đệ tử Thiết Y Môn của ta, nhận lấy cái chết đi!

Đặng Canh gầm lên một tiếng, lao vào Đằng Thanh Sơn.

– Ngươi mà xứng giết ta sao?

Đằng Thanh Sơn phát ra thanh âm thô cuồng, chân đạp mạnh xuống đất một cái, như một con mãnh hổ trên núi cũng lao về phía Đặng Canh.

Hai người vốn đứng cách nhau đến mấy trượng, chỉ một giây là lập tức là lao vào nhau chém giết.

– Xoẹt!

Ngân Lân Kiếm lóe sáng đã đâm đến trước mắt Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn chân bước linh hoạt, tay phải vung lên, thân thể vừa chuyển, chỉ nghe choang một tiếng, tay phải và Ngân Lân Kiếm chạm vào nhau, ‘Thiên Ưng Trảo’, không bị suy chuyển chút nào không hổ là binh khí của cường giả tiên thiên kim đan.

Trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn tung ra một băng quyền!

– Phốc!

Nắm tay như tên rời cung, không khí ở đầu nắm tay bị nén, xuất hiện những vòng khí ép hình cung đến mắt thường cũng có thể thấy được, không khí phát ra rung động ầm ì, mật độ không khí phát sinh biến hóa làm cho một quyền của Đằng Thanh Sơn trở nên mơ hồ. Đặng Canh thấy thế trong lòng cũng rất căng thẳng, y lập tức lui bước, đồng thời Ngân Lân Kiếm chém ra một đường cong.

– Bồng!

Một tiếng nổ mạnh, không khí hình thành cao áp đã nổ tung lên.

Nhất thời cả một vùng đất đá bay tung tóe.

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn thu lại hai nắm đấm, một quyền thu về, một quyền khác xuất ra, khi thì hai đấm liên tiếp công kích, chân bước mau, khi tiến khi lùi, biến hóa không lớn, nhưng cơ hội thì nắm rất chuẩn xác. Nắm chắc khống chế không gian, đã mức vô cùng kinh người rồi. Băng quyền sinh sôi không ngừng, hoàn toàn bao phủ Đặng Canh.

Băng quyền như tên, tuần hoàn vô cùng!

Còn kiếm pháp của Đặng Canh cũng rất hãi nhân. Mỗi một kiếm của y đều có một luồng sáng, có những vệt sáng lớn, có vệt sáng nhỏ, tiên thiên chân nguyên ẩn chứa trong đó cũng khi thì mạnh khi thì yếu, hoàn toàn phá giải băng quyền của Đằng Thanh Sơn.

– Đặng Canh này … năng lực phòng ngự của kiếm pháp, sợ không thua gì thương pháp ‘Hỗn Nguyên Nhất Khí’ của ta. Mỗi một luống sáng đều như một cái lá chắn, hơn nữa lá chắn vô cùng vô tận.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy đối phương rất lợi hại,

– Sức mạnh thân thể ta phối hợp với tiên thiên chân nguyên, thế mà không chiếm được thượng phong!

Hắn giật mình, chẳng lẽ Đặng Canh không sợ hãi?

– Nam tử mặt sẹo này ở đâu ra thế nhỉ? Chỉ bằng vào một đôi quyền lại có thể áp chế được ta, buộc ta chỉ có thể phòng ngự, không thể công kích.

Đặng Canh cũng sốt ruột,

– Trong số cao thủ tiên thiên thực đan, ta chưa hề nghe nói có một nhân vật như vậy.

Ầm!

Sấm dậy đất bằng!

– Chết rồi!

Đặng Canh thấy trong không gian hình như tràn ngập đầy những nắm đấm, không khỏi chấn động. Những nắm tay ẩn chứa một luồng kình khí kỳ lạ xuyên phá không gian lao tới, chung quanh đều xuất hiện những luồng kình khí vặn vẹo, Đặng Canh chỉ có thể lui về phía sau, đồng thời một chém ngang thanh Ngân Lân Kiếm.

– Bùng!

Đặng Canh cả người lùi liên tiếp mấy bước, từng bước đều làm cho núi đá rung động, xuất hiện những hố to, từng khối đá lớn chung quanh bị vỡ vụn ra

– Dừng lại!

Đặng Canh hô lên.

Đằng Thanh Sơn nhìn Đặng Canh:

– Ta dùng ‘Thiên Ưng Trảo’ thi triển ‘Hổ Pháo Quyền’, mặc dù tốc độ hơi chậm nhưng sức mạnh thì không thua ‘Độc Long Toản’ chút nào, thế mà Đặng Canh lại có thể ngăn cản được.

Đặng Canh lúc này cảm thấy hai tay gân cốt ẩn ước từng cơn đau nhức: ‘muốn giết nam tử mặt sẹo này phỏng đoán ta cũng phải trả giá không nhỏ.’

– Vị huynh đệ này thân thủ tốt thật! Không ngờ trong thiên hạ, trong số với tiên thiên thực đan lại còn một người sở trường quyền pháp như thế. – Đặng Canh nói.

– Kiếm pháp của ngươi cũng không kém. – Đằng Thanh Sơn cũng đáp.

Trên đỉnh núi, hai đại cao thủ đều hơi kiêng kỵ đối phương.

Trên mặt Đặng Canh lộ ra vẻ tươi cười:

– Tiểu bối của Thiết Y Môn mạo phạm huynh đệ, ngươi giết chết họ, việc này không thành vấn đề. Nhưng… huynh đệ, xin trả lại vật truyền thừa của Thiết Y Môn ta, tiểu đỉnh đen đó trả lại cho Thiết Y Môn ta đi!

Chọn tập
Bình luận