Lý Quân được Đằng Thanh Sơn nắm chặt tay, lại nghe mấy lời như thế, cả đầu như vỡ òa ra, lập tức mắt ửng đỏ, nước mắt không chịu khống chế cứ thế chảy xuống.
– Muội đừng khóc.
Đằng Thanh Sơn thấy thế, không khỏi càng thầm hận mình hơn. Gần ba năm, sớm chiều ở chung, thế mà mình lại tàn nhẫn với nàng như vậy, luôn dùng thuyết pháp gì gì ca ca muội muội, nhìn như rất lễ nghĩa, kì thực đã tàn nhẫn làm tăng giới hạn giữa hai người.
Làm Lý Quân chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
– Muội rất vui.
Lý Quân lắc lắc đầu, mắt đỏ ửng, nước mắt chảy dài, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ kích động.
– Đằng đại ca, huynh, huynh có thể nói lại một lần nữa không?
Thân thể Lý Quân đều hơi run lên, mặt đỏ ửng.
– Tiểu Quân! Muội nguyện ý gả cho huynh, làm thê tử của huynh không?
Đằng Thanh Sơn nói lại rất trịnh trọng.
Lý quân như khóc mà như cười.
Bao lâu nay nàng chờ đợi, Đằng Thanh Sơn nói quan hệ giữa hai người là ca ca và muội muội, Lý Quân cũng không dám có biểu lộ gì. Chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ những cơn mộng giữa đêm, hay đêm khuya yên tĩnh mới có thể nghĩ tới việc nếu một ngày Đằng đại ca có thể cầu thân với nàng, nàng có chết ngay cũng cam tâm.
Chờ đợi vô oán vô hối, rồi bao nhiêu cơn mộng qua đi, bây giờ đã trở thành sự thật.
– Ta không phải đang nằm mơ chứ? – Lý Quân thấp thỏm hỏi.
– Không phải nằm mơ đâu.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười, nhìn Lý Quân vẻ yêu thương.
– Muội còn chưa trả lời huynh, có nguyện ý gả cho huynh hay không.
Lý Quân lúc này như một hài tử, lập tức gật đầu lia lịa, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy hạnh phúc, vẻ hưng phấn trước đó chưa từng có.
– Muội nguyện ý, nguyện ý, nguyện ý!!!
Lý quân vội nói ba lần “nguyện ý”, chỉ sợ Đằng Thanh Sơn không nghe được.
– Chúc mừng sư phụ, chúc mừng Tiểu Quân tỷ, à, phải gọi là sư mẫu chứ!
Dương Đông cạnh Thanh Sơn khom người nói vẻ rất vui.
– Chúc mừng đại thúc.
Phó Vũ Bình cũng vui vô cùng, còn nháy mắt mấy cái về phía Lý Quân. Nụ cười trên mặt Lý Quân càng thêm rạng rỡ, như một đóa hoa nở rộ.
– Sư phụ, sư mẫu.
Đằng Thú cũng khô khan khom người nói.
Lý Quân vừa nghe thế không khỏi nở nụ cười.
– Ba người các ngươi ra ngoài trước đi. – Đằng Thanh Sơn vung tay lên, cười nói.
– Vâng, sư phụ (đại thúc).
Đằng Thú, Dương Đông, Phó Vũ Bình cùng kéo nhau ly khai. Trong căn phòng u tĩnh chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn và Lý Quân. Lúc này mặt Lý Quân vẫn đỏ ửng thẹn thùng. Bất luận như thế nào, nàng cũng đã đáp ứng lời cầu thân của Đằng Thanh Sơn. Nói cách khác, nàng sắp là thê tử của Đằng Thanh Sơn.
Quan hệ giữa hai người hoàn toàn khác hẳn lúc trước.
– Tiểu Quân, xin lỗi.
Đằng Thanh Sơn nắm tay Lý Quân, nhẹ giọng nói.
Lý Quân vừa nghe thế, tựa hồ liên tưởng đến việc gì, không khỏi mắt ửng đỏ, nhìn Đằng Thanh Sơn
– Đằng đại ca. Huynh có thể nói cho muội biết tại sao muội đi với ngươi lâu như vậy, lúc còn ở Cửu Châu, muội cũng đã nói với huynh, huynh còn nói quan hệ giữa chúng ta là ca ca và muội muội. Thế mà bây giờ lại trở thành như vậy, có thể nói cho muội biết, tại sao không?
Mặc dù lo lắng, nhưng Lý Quân vẫn muốn hỏi.
Nàng là người dám yêu dám hận, không biết rõ, trong lòng nàng vẫn còn nhói đau mãi.
– Tiểu Quân.
Đằng Thanh Sơn nắm bàn tay bé nhỏ
– Cảm tình khó nói rõ được. Kỳ thật gần ba năm qua, ta tự mình cũng không biết cảm tình giữa huynh và muội là gì. Nhưng khi muội trúng phải độc dược của gia tộc Thiên Phong, lúc đó huynh không biết đó là độc dược gì, còn tưởng rằng muội sắp chết. Ngay lúc đó, ta tỉnh ngộ ra.
Đằng Thanh Sơn cười tự giễu.
– Con người rất kỳ quái, lúc mất đi mới biết quý trọng. Khi còn ở trước mắt mình, lại căn bản không biết quý trọng.
Đằng Thanh Sơn nắm tay Lý Quân, rồi ôm Lý Quân vào lòng
– Huynh cũng như vậy, mất đi mới biết thế nào là quý. Cũng may, muội đã trở lại.
Được Đằng Thanh Sơn ôm vào lòng, Lý Quân lúc đầu hơi thận trọng, trái tim run lên, nhưng cũng cởi mở.
– Không phải ta phải cám ơn gia tộc Thiên Phong đã dùng độc dược à?
Lý Quân hỏi lại.
Đằng Thanh Sơn không khỏi nở nụ cười.
– Được rồi. Tiểu Quân.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý Quân
– Muội nói, khi nào thì chúng ta thành thân?
– Thành thân?
Lý Quân nghe thế không khỏi nhãn tình sáng lên. Thành thân đúng đối với một cô gái thì quả là một việc rất thiêng liêng. Có thể nói là ngày đặc thù nhất của cả đời. Lý Quân mặt đỏ lên, thấp giọng ôn nhu nói
– Thanh Sơn, để huynh quyết định, muội nghe huynh.
Giọng Lý quân nói như có một luồng ôn nhu, lại tựa như đang làm nũng. Những lời này của Lý Quân nghe tựa như một người vợ nhỏ nghe lời chồng.
– Vốn thành thân thì tốt nhất nếu có thể có cha mẹ ở đây thì tốt.
Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn về phía nam.
– Nhưng sau khi ta đạt tới hư cảnh mới có có thể về Cửu Châu. Hơn nữa chuyện giữa ta và Thiên Phong Chiến Thần cũng phải có một kết thúc. Còn lão Uông cha của A Đông, ta vẫn chưa biết tin tức hắn bây giờ.
Đạt tới hư cảnh, nhanh thì một ngày đã có thể đột phá. Nhưng chậm thì thì cũng khó nói.
Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn Lý Quân
– Huynh không muốn để muội đợi lâu. Mười bữa nửa tháng chọn một ngày tốt lành, có được không?
Lý Quân trong lòng Đằng Thanh Sơn, được Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm, cảm thấy cả người mềm yếu hẳn đi.
– Ừm.
Lý Quân ừm nhẹ bằng giọng mũi.
Lý Quân lúc này vừa mới tỉnh lại, sắc mặt còn có rất nhợt nhạt, có vẻ rất yếu, hơn nữa không khí giữa hai người lúc này cũng rất vi diệu, thậm chí còn có thể cảm giác được hô hấp của đối phương, Đằng Thanh Sơn cảm thấy bên trong thân thể mình không khỏi nóng bừng lên.
Đó là dục vọng!
– Tiểu yêu tinh.
Đằng Thanh Sơn cúi đầu hôn nhẹ vào môi Lý Quân.
Lý Quân giật mình, giống như bị điện giật.
– Tiểu Quân, nghỉ ngơi thoải mái, bồi bổ thân thể, đợi ngày thành thân. Ngày đó, nàng cần phải thật đẹp thật khỏe.
Đằng Thanh Sơn nhè nhẹ đỡ Lý Quân nằm xuống, sau đó giúp nàng nắp chăn lại.
Không biết Đằng Thanh Sơn ly khai khi nào.
Lý Quân tới bên cửa sổ kéo tâm màn ra. Vài ngọn gió lạnh thổi vào, Lý Quân rùng mình tỉnh lại không ít.
“Ta… ta đang nằm mơ à?” Lý Quân sờ sờ đôi môi, từ lúc tỉnh lại đến giờ, Lý Quân vẫn cảm thấy choáng váng… Tất cả đều dường như mộng ảo.
“Ta… ta sắp cưới Đằng Thanh Sơn?”
Lý Quân ngây ngốc ngồi ở đầu giường ôm tấm chăn, rồi cười một mình.
Ngày đã được chọn. Đằng Thanh Sơn và Lý Quân sẽ thành thân vào ngày sáu tháng năm, đó là một đại sự. Đến cả Vân Mộng Chiến Thần cũng rất quan tâm. Nhưng trên Đoan Mộc Đại Lục, bằng hữu của Đằng Thanh Sơn lại rất ít, hơn nữa theo ý nguyện của Đằng Thanh Sơn và Lý Quân, không cần làm rầm rộ, chỉ mời một vài bạn tốt, đủ làm một bữa tiệc đơn giản là được.
Ngày sáu tháng năm.
Cả Đông Hoa viên được bố trí đẹp không sao tả xiết. Mục Gia có quyền thế ra sao? Ra lệnh một tiếng, cả Đông Hoa viên tuy không phải xa xỉ, nhưng rất có phẩm vị. Hơn nữa ngày này, khách nhân có mặt cũng không nhiều lắm. Ngoại trừ Mục Gia và Phó gia ra, cũng chỉ có người của Đoàn gia thôi.
– Nhất bái thiên địa!
Thanh âm vang vọng vang dội trong đại sảnh. Trong đại sảnh có không ít khách nhân.
Lý Quân hôm nay mặc bộ áo đỏ thẫm, mũ phượng khăn quàng, mặt che khăn voan không thấy không rõ bên ngoài, chỉ biết cùng Đằng Thanh Sơn bái thiên địa.
Hôm nay cha mẹ song phương đều vắng mặt, nên bỏ qua một bước rất quan trọng.
– Phu thê giao bái.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân lúc này khom người bái lẫn nhau.
– Ta xem như đã thành thân rồi.
Đằng Thanh Sơn lúc này tâm tình cũng rất sung sướng. Quy củ thành thân được truyền từ xưa. Quy củ ở Đoan Mộc Đại Lục và Cửu Châu Đại Địa cũng rất giống nhau.
Bọn người Phó Vũ Bình, Đằng Thú, kể cả Mục Vân Ký cũng đều cười tủm tỉm, ai nấy đều thì thầm vui vẻ.
– Động phòng hoa chúc!
…
Mang theo tân nương vào phòng tân hôn, Đằng Thanh Sơn vẫn ra ngoài tiếp rượu. Lúc trước Đằng Thanh Sơn đối xử với ngoại nhân đều khá là lạnh lùng, nhưng hôm nay trên mặt hắn lại đầy nụ cười.
Đêm…
Đằng Thanh Sơn cả người sực nức mùi rượu đi vào phòng tân hôn, thần trí lại rất thanh tỉnh.
Cây nến đỏ rọi ánh sáng khắp phòng tân hôn, một cô tân nương ngoan ngoãn một thân áo đỏ thẫm ngồi ở đầu giường, không khí có vẻ rất lạ.
Đằng Thanh Sơn hơi hốt hoảng. Những cảnh kiếp trước, những cảnh kiếp này không ngừng hiện lên. Kiếp trước lúc cùng thê tử Tiểu Miêu kết hôn, căn bản không có nghi thức gì, chỉ là tự hiểu và chấp nhận nhau mà thôi.
– Kiếp trước và kiếp này, tạm biệt những gì đã qua, chỉ nhìn về phía trước.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn mông lung.
– Thanh Sơn.
Lý Quân cảm giác Đằng Thanh Sơn vào trong phòng tân hôn nhưng vẫn không động tĩnh gì, không kìm được mở lời hỏi.
– Đừng nóng, huynh tới đây.
Đằng Thanh Sơn cười, kéo tấm khăn voan với những hạt tua trên mặt Lý Quân, lộ ra gương mặt nõn nà đỏ bừng lên dưới ánh nến chiếu rọi. Hai mắt Lý Quân trong suốt dán mắt vào Đằng Thanh Sơn, nửa vui nửa sợ, nàng biết, đêm nay sẽ phát sinh việc gì.
Đằng Thanh Sơn cười nói: ” Mặc nhiều áo như vậy, không sợ nóng à?” Nói rồi, giúp Lý Quân giải khai những cái cúc áo tân nương đỏ thẫm.
Lý Quân như một hài tử, cúi đầu không nhúc nhích, vẫn để mặc cho Đằng Thanh Sơn loay hoay, mặt đỏ bừng lên, rồi lan ra tới tai. Áo khoác ngoài đã bị cởi ra, áo trong rộng thùng thình, mờ ảo có thể thấy được da thịt trắng như ngọc như ngà trước ngực Lý Quân, có thể ngửi thấy một mùi thơm thiếu nữ quyến rũ.
Vù!
Hai tay Đằng Thanh Sơn dùng sức một chút, ôm chặt lấy cả người Lý Quân.
“Ừm…” – Lý Quân không khỏi phát ra một tiếng hừ mũi rất hấp dẫn, rồi mắc cở nhắm mắt lại.
– Phù!
Đằng Thanh Sơn vung hai tay lên, hai đạo tiên thiên chân nguyên gạt tấm màn ra.
Tấm màn lại được buông xuống, có thể những thân ảnh lờ mờ trên giường.
Vù!
Một bộ y phục từ trong màn rơi ra, rơi xuống dưới giường.
– Thanh Sơn…
Tiếng kêu như muỗi vang lên.
– Hả?
Bên trong truyền đến thanh âm nghi hoặc của Đằng Thanh Sơn.
– Khăn trắng đâu? – Lý thấp giọng nói.
– Khăn trắng làm gì? – Đằng Thanh Sơn nghi hoặc.
– Xem… xem cái…kia ấy. – Thanh âm xấu hổ vang lên.
Lúc này, Đằng Thanh Sơn đã gần như cởi hết rồi, không khỏi ngạc nhiên. Rồi hắn đột nhiên nhớ ra… thành thân có rất nhiều trình tự. Lần này mình đã bỏ đi những gì có thể bỏ được rồi. Còn việc nghiệm thân khi động phòng thành thân là một vòng vô cùng trọng yếu. Nhưng, tư tưởng Đằng Thanh Sơn là của kiếp trước. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên thành thân, nên hoàn toàn không có kinh nghiệm.
– Không cần khăn trắng
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
– Phải có.
Lý Quân lúc này lại nài nỉ.
Đằng Thanh Sơn vén chăn lên, đậy kín cả mình và Lý Quân:
– Thôi, chẳng cần khăn trắng làm gì…
Lý Quân lúc này đã không phát ra được thanh âm gì nữa…
Chỉ có thể bất lực ngượng ngùng ‘Ừm’ một tiếng…
Trong lúc nhất thời, tấm chăn lại nổi sóng.