Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 118: Cao thủ “Địa bảng”

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Đám cường đạo mã tặc tách ra một đường lớn, để đoàn xe thong thả rời đi.

Không ai dám ngăn trở.

Lần này Đại đương gia của chúng, một nhân vật cũng xem như rất có máu mặt tại Từ Dương quận đã hoàn toàn mất hết thể diện. Đại đương gia này còn có nghiêm lệnh, chuyện xảy ra hôm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài.

Nhưng……

Hôm nay chung quanh có rất nhiều người, hơn nữa trong đám mã tặc có rất nhiều thành phần phức tạp, làm sao có thể không truyền ra ngoài?

……

Chuyện tốt khó lan truyền, chuyện xấu thì truyền ra ngàn dặm!

Đệ nhất bang phái “Vu Sơn bang” ở thành Phạm Vu thuộc quận Từ Dương, cướp bóc không thành, hơn nữa còn bị cướp ngược lại vô số bảo bối giá trị trên trăm vạn lượng bạc. Tin tức này như một luồng gió nhanh chóng truyền khắp các thành thị và các thế lực lớn ở Từ Dương quận.

Vu Sơn bang, một lần cướp bóc có thể xuất động hơn năm vạn người, có thể tưởng tượng được thực lực cường đại như thế nào.

Luận về thực lực chân chính, bọn chúng so với “Bạch Mã bang” tại Nghi thành quê nhà của Đằng Thanh Sơn còn mạnh hơn một chút. Thế nhưng lần này bọn chúng lại ngã rất đau.

Những bảo bối, rất nhiều cái đều bị định giá thấp. Giá trị thực sự cũng phải đến khoảng bảy tám mươi vạn lượng. Nhưng theo lời đồn truyền bá, càng truyền thì lại càng phóng đại lên.

……

Từ Dương quận rất loạn.

Vu Sơn Bang có thể đứng vững được, hơn nữa còn có thế lực khổng lồ như vậy, không thể nói bang phái này kém cỏi. Chỉ có thể nói là Đằng Thanh Sơn quá mạnh mẽ. Thiên quân vạn mã căn bản không thể ngăn trở được hắn, muốn bắt thủ lĩnh cũng dễ như lấy đồ trong túi.

Vì vậy Vu Sơn bang đã thất bại.

Cộng thêm danh khí của Hắc Giáp quân, mấy đại bang phái cùng với một số tông phái khác trong Từ Dương quận không ai dám đến đánh cướp nữa.

oOo

Đoàn xe chậm rãi tiến trên quan đạo. Bảy tám mươi hộ vệ kỵ binh cộng thêm hơn hai mươi quân sĩ Hắc Giáp Quân bảo vệ hàng hóa tiến về phía trước. Dọc theo đường đi không có bất kỳ một tên cường đạo thổ phỉ nào dám can đảm đánh cướp.

– Đô thống đại nhân! Ai cũng nói Từ Dương quận ày rất loạn. Đô thống đại nhân lần trước lập uy, hai ngày rồi chúng ta chẳng gặp được một lần cướp bóc nào!

Đỗ Hồng vừa cười vừa nói.

– Ha ha! Nếu như dám đến, Thanh Sơn lại kiếm thêm được một mớ nữa!

Đằng Thanh Hổ cười ha hả nói.

Lần trước khi Đằng Thanh Sơn ra tay, đã lộ ra thực lực kinh người, khiến cho địa vị của hắn trong cả đoàn xe càng tăng cao.

Lần đó Đằng Thanh Sơn thu được một đống kim phiếu ngân phiếu, cộng lại là mười ba vạn lượng. Cảnh ngọc phật, cương cung, chiến đao, áo lót kim tàm ti mặc dù trân quý hơn, nhưng tạm thời không thể đổi bạc được.

Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân đều rất hâm mộ, nhưng bọn họ cũng không nghĩ đến việc được chia ngân lượng.

Dù sao…

Lần này là Đằng Thanh Sơn dựa vào thực lực cá nhân kiếm được. Trong Hắc Giáp quân, nếu như một đội ngũ Hắc Giáp quân bình định được một đám cường đạo, cho dù sĩ quan quân đội không xuất lực thì vẫn được hưởng phần lớn vàng bạc lấy được. Huống hồ trận này cả đám quân sĩ Hắc Giáp Quân đều chẳng ai xuất lực.

Thế nhưng, Đằng Thanh Sơn vẫn chia bạc cho bọn họ.

Hai bách phu trưởng, mỗi người một vạn lượng bạc.

Hai mươi binh sĩ kể cả đội trưởng, mỗi người một ngàn lượng bạc.

Số tiền này so với lương một năm của mọi người còn lớn hơn. Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân được tiền đầy túi, đương nhiên càng ủng hộ Đằng Thanh Sơn hơn. Bảy tám mươi hộ vệ đoàn xe trông thấy mà thèm, nhưng Đằng Thanh Sơn lại chẳng thèm chia cho bọn họ một lượng bạc nào.

Đây là lợi ích của Hắc Giáp quân.

“Đề cao cảm giác về sự ưu việt của Hắc Giáp quân, như vậy cũng sẽ sinh ra lòng trung thành lớn hơn!”‘Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ điểm này, liếc liếc mắt nhìn vào xe ngựa. Lúc này Chu Sùng Thạch đang ngồi trong xe ngựa chơi đùa với ba hài tử.

Nghĩ đến hài tử, Đằng Thanh Sơn không khỏi chua xót trong lòng.

Hắn bây giờ còn nhớ rõ ký ức của kiếp trước.

……

“Lang! Đến khi rời khỏi tổ chức, chúng ta nhất định phải sinh hai hài tử, một nam một nữ!”

“Ừm! Được!”

“Đến lúc đó chúng ta sẽ cho chúng học vẽ tranh, học dương cầm… sống cuộc sống của người bình thường! Không thể để cho bọn chúng học giết người! Cuộc sống như vậy… em thật sự chán ngàn lắm rồi!”

“Ừm! Chúng ta sẽ rời khỏi tổ chức nhanh thôi! Sẽ nhanh thôi, Tiểu Miêu!”

……

“Tiểu Miêu!” Đằng Thanh Sơn còn nhớ rõ thê tử kiếp trước, bề ngoài lãnh khốc như một cỗ máy, nhưng khi ở với mình thì lại là một phụ nữ dịu dàng, là nữ nhân duy nhất mà hắn từng yêu cho đến bây giờ.

Vốn theo như kế hoạch, sau khi hắn đột phá đến cấp SS thì có thể rời khỏi tổ chức, cùng sống với Tiểu Miêu, sinh con đẻ cái.

Đáng tiếc, Tiểu Miêu đã chết. Sau khi Tiểu Miêu chết, hắn điên cuồng trả thù tiêu diệt Red, rồi lĩnh ngộ được cảnh giới “Ảm Nhiên nhất đao”, sau đó chìm đắm trong võ đạo, cuối cùng bước vào cảnh giới tông sư. Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn.

“Tiểu Miêu…” Đằng Thanh Sơn lẩm bẩm.

Đằng Thanh Sơn lắc lắc đầu, cố gắng kìm nén những kỷ niệm yêu thương của kiếp trước, cố ép cho mình quên đi tất cả. Dù sao bây giờ hắn đã là một người mới. Nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn xúc động nghĩ về những điều này.

“Kiếp này ta có cha mẹ, có muội muội, có tộc nhân. Ta đã rất thỏa mãn rồi!” Đằng Thanh Sơn chẳng mấy chốc đã bình phục tâm tình: “Truy cầu đỉnh cao của võ đạo! Vũ Hoàng trong truyền thuyết có thể năm búa bổ vỡ một tòa núi cao. Tần Lĩnh Thiên Đế một chưởng có thể làm nước sông khô kiệt trăm trượng. Ta bây giờ còn cách bọn họ quá xa. Con đường võ đạo vừa đài đằng đẵng vừa gập ghềnh, đáng để ta dùng một kiếp sau để truytìm!”

Đằng Thanh Sơn một lòng kiên định như bàn thạch.

……

Bánh xe “cót két cót két” lăn tròn. Bên trong xe rộng rãi chỉ có Chu Sùng Thạch và hai thê tử. Về phần đám hài tử thì đều ở chung với những người hầu ở một chiếc xe ngựa phía sau.

– Lão gia!

Một mỹ phụ mặc y phục màu xanh lục nói với vẻ bất an:

– Chúng ta tiến vào Từ Dương quận đã bốn ngày rồi, có lẽ chỉ còn hai ba ngày nữa là có thể ra khỏi quận này. Đến được Sở quận chúng ta sẽ an toàn… Các huynh đệ của Lão gia sẽ không làm gì cả sao?

– Đại tỷ nói đúng! Trong lòng thiếp cũng có chút sợ hãi!

Một mỹ phụ khác mặc y phục màu tím cũng nói.

Chu Sùng Thạch ngả lưng, ăn trái cây, cười nói:

– Ha ha! Các nàng đừng lo lắng! Chúng ta vừa mới từ hải ngoại trở về, trựx tiếp từ Đông hải tiến vào Giang Ninh quận thành, chỉ lưu lại có vài ngày liền xuất phát đi đến được Sở quận. Những Huynh đệ của ta đều giống như ta tự mình phát triển, thu thập tin tức cũng không nhanh như vậy… Chỉ sợ bây giờ các huynh đệ nhiều nhất cũng chỉ có hai ba người biết ta trở về mà thôi!

Giang Ninh quận thành là một thành trì ven biển, đây cũng là nguyên nhân mà Chu Sùng Thạch lưu lại nơi này.

– Lão gia, một khi bọn họ biết thì sẽ thế nào?

Mỹ phụ áo xanh lục thấp thỏm nói.

– Nàng không phải đã đoán được rồi sao?

Chu Sùng Thạch nói:

– Bọn họ không dám giết ta và bọn trẻ đâu, dù sao ai cũng là tử tôn của Chu gia! Cha ta hận nhất là con cái tương tàn. Một khi bọn họ làm như vậy, với mạng lưới tin tức của cha ta nhất định sẽ biết được rõ ràng. Đến lúc đó cha sẽ không thể để cho kẻ giết huynh đệ làm gia chủ, thậm chí còn bị lấy hết gia sản, đuổi ra khỏi Chu gia!

Hai người đàn bà cũng thấy dễ chịu hơn.

Đích xác, người cha chồng mà các nàng gọi là “Tài thần” đó có sức uy hiếp rất lớn.

– Bọn họ không dám giết ta và hài tử, nhưng có thể hủy đi hoặc cướp đoạt hàng hóa của ta!

Chu Sùng Thạch nhướng mày:

– Nếu như hàng hóa bị cướp đi, đợi khi hết thời hạn mười năm, khả năng ta trở thành gia chủ phỏng chừng cũng chỉ có hai thành mà thôi!

Hai thê tử của hắn cũng hiểu được tầm quan trọng của hàng hóa.

Trượng phu của các nàng bôn ba tại hải ngoại mấy năm cũng là vì hàng hóa này.

– Có hàng hóa, đợi hết hạn mười năm, vị trí gia chủ ít nhất ta cũng nắm chắc được chín thành!

Chu Sùng Thạch cười vẻ tự tin.

oOo

Mười ba quận Dương Châu, phía nam giàu có, phương bắc nghèo nàn. Nhưng cho dù là nghèo như “Sở quận”, trong cả lãnh địa Cửu Châu cũng xem như tương đối giàu có.

Trên quan đạo phía bắc, dân cư thưa thớt, rất khó tìm được một khách sạn.

Trên quan đạo, cả một vùng hoang vu dã ngoại có rất ít khách sạn. Chủ yếu là vì một khách sạn lẻ loi tại nơi này rất dễ bị cường đạo thổ phỉ đánh cướp. Có thể mở khách sạn tại vùng hoang vu dã ngoại này, ai cũng đều có bối cảnh và thực lực.

Tam Thạch là một khách sạn trên quan đạo phía bắc của Từ Dương quận. Trong vòng sáu mươi dặm về phía nam và phía bắc, không hề có một nhà trọ nào khác.

Một gian trong phòng trong hậu viện Tam Thạch khách sạn.

– Mạnh lão!

Một hán tử mặc áo ngắn màu vàng đất đi vào phòng, liền nói ngay:

– Nhân mã của Chu cửu gia hiện tại chỉ còn cách chúng ta khoảng năm mươi dặm. Nhưng bây giờ đã là buổi chiều, đến lúc trời tối có lẽ cũng chưa đến được khách sạn chúng ta. Nói không chừng bọn chúng sẽ ngủ đêm ngoài trời. Đến lúc đó, kế hoạch của lão gia không phải là…

Trong phòng đang có một trung niên lông mi cực dày, hắn đang lau chùi một thanh trường đao hẹp dài hơi cong, khắp thân trường đao đều đỏ như máu.

– Hừ! Lo cái gì?

Trung niên này hừ một tiếng:

– Tam Thạch khách sạn nhất định là có trên bản đồ. Cửu thiếu gia cho dù ở hải ngoại vài năm, nhưng dù sao vẫn là thiếu gia nhà giàu. Cũng chỉ đi thêm vài dặm trong trời đêm là đến được nơi này rồi. Cho dù Cửu thiếu gia không tới, chúng ta cũng có thể đến đó ra tay như thường!

Hán tử áo ngắn liên tục nịnh hót, sau đó cười nói:

– Có Mạnh lão ra tay nhất định là mã đáo thành công. Nhưng mà nghe nói là Chu cửu gia đã mời được nhân mã Hắc Giáp quân, trong đó có một vị đô thống là cao thủ rất lợi hại!

– Được rồi! Ngươi có thể đi!

Trung niên kia lạnh lùng nói. Từ đầu đến cuối hắn chỉ nhìn chăm chú vào trường đao trong tay, căn bản không hề nhìn hán tử áo ngắn kia một cái.

– Vâng, vâng!

Hán tử áo ngắn vội vàng thối lui.

Nhìn thái độ của đối phương, trong lòng hán tử áo ngắn không hề có một chút giận dữ nào. Bởi vì vị Mạnh lão này… chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng lão gia của hắn, “Thập Tam thiếu gia của Chu gia”.

Đừng thấy bộ dáng trung niên của đối phương mà lầm. Trên thực tế lão đã hơn tám mươi tuổi rồi, nhưng nhờ vào nội kình hùng hậu, giỏi về dưỡng sinh, nên mới có thể bảo trì được dung mạo như thế.

“Có Mạnh lão ra tay, nhất định là có thể cướp được hàng hóa. Nếu những người đó đến khách sạn! Hừ! Mạnh lão cũng không cần phải ra tay!” Hán tử áo ngắn tự tin đi ra khỏi phòng. Tam Thạch khách sạn chính là nơi hai ngày trước bọn họ vừa mới mua đứt, chuyên được dùng để chào đón Chu Sùng Thạch.

Mạnh lão vốn tên là “Mạnh Điền”.

Nếu mở “Địa bảng” ra, sẽ biết được tên Mạnh Điền này chính là cường giả bài danh thứ sáu mươi mốt trên “Địa bảng”.

Đừng nhìn vào số “sáu mươi mốt” này xem thường.

Nên nhớ, ngay cả bốn Đại thống lĩnh của Hắc Giáp quân cũng chưa có tư cách được liệt vào “Địa bảng”. Cao thủ hậu thiên đỉnh phong trong thiên hạ rất nhiều. Phàm là người có tên trong “Địa bảng”, có ai không có tuyệt chiêu kinh người? Ngay cả những cao thủ mới tiến vào tiên thiên, đối mặt với những người có tên trong “Địa bảng” cũng phải cảnh giác.

Mặc dù nội kình thua xa không bằng tiên thiên, nhưng cao thủ “Địa bảng” đều có chiêu số đặc biệt.

Có thể khiến cho một cao thủ “Địa bảng” ra sức vì mình, vị Thập Tam thiếu gia của Chu gia kia quả thật là có thủ đoạn.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky