“Hắn mỉm cười với huynh?” Lý Nhiễm kinh ngạc hỏi.
“Ừ, không biết vì sao nhưng ta lại cảm giác thấy phi đao cô lang này không có ác ý.” Tần Hồng cất giọng nghi hoặc, “Kì thật ta luôn cảm thấy ‘phi đao’ cô lang khiến cho ta có một loại cảm giác quen thuộc, tựa hồ như đã từng thấy qua hắn ở chỗ nào đó. Chính là ta nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra.”
“Không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa.” Lý Nhiễm nói.
Chỉ quá một lát tiếng gõ cửa đã vang lên.
“Chắc là Dương ca đến, để ta ra mở cửa.” Tần Hồng lập tức đi đến phòng khách, xuyên qua lỗ theo dõi nhìn qua bên ngoài rồi mới mở cửa. Ngoài cửa là một nam tử đeo kính thân cao khoảng một mét bẩy lăm trông rất thư sinh. Sau khi nam tử này tiến vào thì Tần Hồng liền đóng cửa lại.
Lúc đó Lý Nhiễm từ trong phòng ngủ đi ra.
“Dương ca.” Lý Nhiễm cười chào hỏi.
“Tiểu Nhiễm, muội đang có mang thì đừng chạy loạn lên, chú ý nghỉ ngơi.” Vị ‘Dương ca’ này cười nói. ‘Dương ca’ tên đầy đủ là ‘Dương Vân’, là tổng phụ trách nhân của Đặc biệt hành động tổ trong phạm vi toàn Giang Tô và thực lực của hắn cũng cực cao. Sự việc lần này bởi vì liền quan đến ‘phi đao’ cô lang và hai người đứng đầu của Thần Quốc cho nên toàn bộ thành viên của Đặc biệt hành động tổ trong phạm vi Giang Tô đều tập trung đến Dương Châu.
Dương Vân nhìn sang Tần Hồng nói: “Tần Hồng, đệ nói là đã nhìn thấy ‘phi đao’ cô lang phải không? Đệ thử đến nhìn xem hắn còn ở đó không?”
Tần Hồng gật đầu, đi đến cửa sổ phòng khách nhìn xuyên qua cửa chớp.
“Dương ca, hắn vẫn ở đó.” Tần Hồng vừa nói xong thì Dương Vân lập tức chạy tới.
“Dương ca huynh nhìn xem, hắn đang ngồi trên tầng hai của gian trà xã phía đối diện, chính là cửa sổ lớn nhất đó. Nam tử chính là phi đao cô lang, còn đối diện hắn có một nữ tử ngồi ở đó.” Tần Hồng nhíu mày, “Ồ, lại là cô ta?”
“Cô ta?” Dương Vân có chút kinh ngạc.
“Ử, trước đó đệ không quan sát cẩn thận nữ tử đó không nghĩ đến lại là cô ta. Nữ tử này tên là Lâm Thanh và là nhân vật tương đối nổi danh ở Dương Châu thành của chúng ta.” Dương Châu thành nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Nhân vật nổi danh này Tần Hồng đương nhiên là rõ như lòng bàn tay.
Dương Vân hơi gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bấm số.
“Trần Tam, mang nhân viên hai tổ của cậu đến đây, đến… để xem nào, đến quán cà phê Bạch Vân tại đối diện nhà của Tần Hồng tập trung. Tôi có nhiệm vụ quan trọng giao cho cậu!” Nói xong Dương Vân liền dập máy.
“Tần Hồng, đệ ở đây đừng đi đâu.” Dương Vân dặn dò xong liền lập tức rời khỏi nhà của Tần Hồng.
…
Tại phòng Vip trong quán cà phê Bạch Vân chỉ có Dương Vân và một trung niên nhân có bề ngoài rất chất phác ngồi đó.
Nghe tai nghe truyền đến báo cáo, trung niên nhân này gật đầu nói: “Dương đầu, phi đao cô lang và Lâm Thanh đã rời khỏi Dương Liễu trà xã. Tiểu đội của tôi có một người phụ trách theo dõi Lâm Thanh còn bốn người khác sẽ thay nhau theo dõi phi đao cô lang.”
Dương Vân không nói gì mà chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Chỉ chốc lát trung niên nhân này cười khổ báo: “Dương đầu, phi đao cô lang đã biến mất.”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.” Dương Vân lắc đầu cười nói, “‘Phi đao’ cô lang này có thể nói là cường giả tối cao trên thế giới con người, lại từng là sát thủ nên đối với ẩn nấp, theo dõi người khác đều rất sở trường. Muốn bám theo hắn khó khăn rất lớn, đành chịu. Trần Tam, tổ của cậu cứ theo dõi vào Lâm Thanh cho tôi. Có lẽ có thể từ Lâm Thanh tìm ra manh mối.”
“Vâng.” Trần Tam lập tức tuân lệnh.
***
Trong căn hẻm cũ kĩ, Đằng Thanh Sơn giống như một người đang đi dạo.
“Vừa rồi theo dõi ta chắc phải là thành viên cùng tổ chức với đệ đệ.” Đằng Thanh Sơn đã đoán ra, “Bằng vào thân phận của đệ đệ chắc là đãi tra ra thân phận ‘phi đao’ cô lang của ta.” Đằng Thanh Sơn đối với điều này không để ý chút nào. Loại đội viên đặc công này trong mắt của hắn chẳng khác nào là người bình thường.
Vành tai của Đằng Thanh Sơn hơi cử động, tốc độ của hắn lập tức tăng nhanh.
Hắn đi đến ngã rẽ. Tại con phố phía trước có một nam tử gầy ốm đội mũ đang bước đi.
Đằng Thanh Sơn không ở tại Dương Liễu trà xã quá lâu chính là vì muốn bám theo nam tử gầy ốm này. Bất quá bằng vào thực lực của Đằng Thanh Sơn thì không cần dùng mắt nhìn mà chỉ cần dựa vào lỗ tai cũng đã có thể theo sát người khác.
“Sáng nay tiểu tử này đi qua nhà của đệ đệ ba lần, mỗi lần đi qua y phục đều thay đổi. Hơn nữa mỗi lần đi qua hắn đều quan sát cẩn thận nơi ở của đệ đệ, chắc phải là có ý đồ xấu.” Đằng Thanh Sơn tập trung chú ý nhà của đệ đệ, đối với những người đi qua đó đều quan sát qua một lần.
Bằng vào ký ức lực đã được đặc biệt huấn luyện của hắn thì chỉ cần nhìn qua một lần thì tuyệt đối không thể quên được.
Đặc biệt là người phía trước này năng lực ngụy trang lại kém như vậy.
“Ánh mắt của người này cũng không đúng, nhìn sự vật xung quanh tựa hồ đều mang theo sự phòng bị.” Đằng Thanh Sơn là một sát thủ cấp cao nhất nên rất dễ dàng phát hiện ra rất nhiều nhược điểm của đối phương. Hiển nhiên năng lực ngụy trang của đối phương là quá kém.
Đã phán đoán ra đối phương chắc phải có ý đồ xấu đối với đệ đệ, Đằng Thanh Sơn sao lại có thể dễ dàng buông tha? Đệ đệ Thanh Hà chính là thân nhân duy nhất của hắn.
Mặc dù Đằng Thanh Sơn liên tục bám theo nhưng nam tử gầy ốm lại không hề nhận ra rằng đằng sau có người bám theo mình.
Không lâu sau nam tử gầy ốm này đi đến một khu dân cư nhỏ sáu tầng, thuận theo cầu thang đi lên tầng trên. Đằng Thanh Sơn đứng tại chân cầu thang lắng nghe.
“Tầng ba, căn phòng bên trái.” Đằng Thanh Sơn lắng nghe âm thanh và rất dễ dàng đã nhận ra vị trí của đối phương.
Hắn lập tức đi theo cầu thang lên tầng ba, đi đến trước cửa căn phòng đó dí sát tai vào cánh cửa gỗ lắng nghe.
m thanh trong phòng rất nhỏ nhưng Đằng Thanh Sơn lại nghe rõ như ban ngày.
“Hi (Viết tắt của hello), Lý lão bản (Ông chủ Lý), Tôi đã đi qua chỗ đó. Ông không nói với tôi là Tần Hồng lại có một thê tử đang có mang. Tôi đến giết Tần Hồng đến lúc đó chắc chắn phải thuận tay giết chết luôn thê tử của hắn, nếu không thê tử của hắn hét lên bị những người chung quanh phát hiện ra thì tôi sẽ rất xui xẻo. Ông phải tăng giá lên thêm khoảng mười vạn. Giá này đối với ông chắc không đáng gì phải không.”
Ngoài cửa phòng Đằng Thanh Sơn nghe vậy trong lòng lập tức nổi lên sát cơ.
Muốn giết đệ đệ của ta, lại còn muốn giết đệ muội?
Trên thế gian này đệ đệ là thân nhân duy nhất của hắn và hắn tuyệt đối không cho phép sự việc như vậy phát sinh.
“Ha ha, Lý lão bản quả nhiên sảng khoái. Không có vấn đề! Chờ xong việc tôi sẽ lập tức rời khỏi. Yên tâm, Tần Hồng lợi hại nhưng tôi sớm đã có kế hoạch, hắn chết chắc. Được rồi, ông chỉ cần chờ tin tức tốt lành của tôi thôi.” Nam tử trong phòng nói xong liền dập máy.
Đằng Thanh Sơn đưa tay lên tay nắm cửa, nội kình chấn động sau đó rất thoải mái đẩy cửa tiến vào phòng. Cửa phòng giống như không hề khóa liền bị hắn đẩy ra.
Nam tử gầy ốm đang thoải mái nằm trên ghế xô pha của phòng khách, trong miệng còn rên rỉ ca khúc. Tay gã cầm điều khiển từ xa lên vừa mới mở ti vi lên liền đảo mắt qua cửa phòng, ở đó vậy mà lại có một người trẻ tuổi đeo kính đẩy cửa tiến vào. Đối phương còn rất tự nhiên đóng cửa phòng lại.
“Ngươi, ngươi là ai?” Nam tử gầy ốm giật nẩy mình, trong lòng còn rất nghi hoặc. Chẳng nhẽ gã quên không khóa cửa? Không có khả năng, gã không có khả năng sơ ý như vậy.
“Ngươi hỏi ta là ai à?” Đằng Thanh Sơn cười bước tới.
Nam tử gầy ốm trong mắt chớp lên hung quang. Hắn nhanh như chớp rút súng lục từ thắt lưng ra.
Có điều người trẻ tuổi lúc trước vừa đứng tại cửa phòng vậy mà giờ đây lại quỷ dị đã đến trước mặt của gã và đưa tay nắm lấy khẩu súng của gã.
“Xuy xuy…” Nòng của khẩu súng vậy mà bị bẻ cong.
Nam tử gầy ốm sắc mặt đại biến.
Nòng súng vốn rất cứng, căn bản không cần nghi ngờ. Một người chỉ dựa vào lực tay đã có thể bẻ cong nòng súng, loại người này là gã có thể phản kháng?
“Vị đại ca này, huynh, huynh là thuộc nơi nào?” Nam tử gầy ốm bị dọa đến nỗi trong lòng run lên liền nói,” Đệ là Sở Thiên, trên giang hồ cũng có chút thanh danh… Trước đây một đoạn thời gian ở tại quê nhà phạm tội bị truy nã liền đi đến nơi đây. Nếu như có chỗ nào đắc tội đại ca…”
“Câm mồm.” Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
‘Sở Thiên’ bị dọa lập tức im lặng.
“Hiện tại ta hỏi ngươi câu nào thì ngươi phải trả lời câu đó.” m thanh của Đằng Thanh Sơn không có chút nào thay đổi, ánh mắt lạnh lùng của hắn lại khiến cho tim của Sở Thiên đập thình thịch.
“Xin đại ca cứ nói.” Sở Thiên liền nói.
“Có phải là ngươi lên kế hoạch muốn giết cả nhà của Tần Hồng.” Đằng Thanh Sơn lạnh lùng hỏi.
Sở Thiên sững người, lại bắt đầu do dự.
“Ca sát!” Sở Thiên hầu như không nhìn thấy đối phương động thủ thì đã cảm thấy tay phải nhói lên đau đớn. Toàn bộ xương tay của gã trực tiếp bị bẻ gẫy, khiến cho gã đau đớn muốn gào lên nhưng nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì Sở Thiên chỉ có thể cắn răng cố nhịn không hét lên. Bởi vì gã biết…
Dưới loại tình huống này gã càng hét lên thì chết càng nhanh.
Mặc dù đau đến nỗi trán rỉ đầy mồ hôi nhưng Sở Thiên vẫn run rẩy trả lời: “Vâng, là đệ phạm tội, dù sao cũng đã bị truy nã nên điếc không sợ súng. Vì vậy nên đệ đi qua Dương Châu thuận tiện làm một chuyến sau đó lập tức rời khỏi đây. Tần Hồng là bằng hữu của đại ca à? Nếu là vậy thì là huynh đệ không đúng, đệ không nói lời thứ hai sẽ lập tức rời khỏi. Nếu như đại ca có gì bất mãn xin cứ dặn dò.”
“Ai thuê ngươi làm?” Giọng điệu của Đằng Thanh Sơn như cũ không có chút nào thay đổi.
“Điều này, điều này đệ cũng không thể nói.” Sở Thiên nỗ lực gượng cười, “Điều này không hợp quy củ…”
“Ca sát.” Nháy mắt xương tay trái của hắn cũng đã bị bẻ gẫy.
Bất quản là lực đạo này hay là sự lạnh lùng của đối phương đều khiến cho Sở Thiên gần như vỡ tan.
“Ta đã nói qua, ta hỏi ngươi đáp. Ta không muốn lại hỏi thêm lần thứ hai, nếu không ngươi đã biết hậu quả.” Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói,” Lý lão bản là ai!”
“Huynh đã biết?” Nghe Đằng Thanh Sơn nói ra ba từ ‘Lý lão bản’ thì đào phạm vong mệnh Sở Thiên này (Tù bị truy nã liều mạng, tương tự vong mệnh chi đồ) trong lòng không thể không tức giận, ngươi đã biết còn hỏi ta? Hai tay gã đều đã bị bẻ vụn nên Sở Thiên căn bản không dám nói gì.
“Trả lời ta.” Đằng Thanh Sơn nói.
Sở Thiên hít sâu một hơi cố nhịn cơn đau từ hai tay truyền đến nói: “Đại ca, nếu như đệ trả lời thì huynh không được giết đệ. Nếu như huynh không đáp ứng thì hôm nay cho dù huynh hành hạ đệ cho đến chết thì đệ cũng không nói.” Nói xong Sở Thiên cắn chặt răng, hai mắt nhìn chòng chọc vào Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn chỉ lạnh nhạt nhìn hắn nói: “Được!”
Sở Thiên thầm thở ra một hơi.
Gã cho rằng nhân vật có thực lực đẳng cấp này thì chắc phải rất coi trọng lời hứa.
“Ra lệnh cho đệ động thủ chính là Đổng sự trưởng(Chủ tịch hội đồng quản trị) ‘Lý Minh Sơn’ của Minh Sơn tập đoàn. Lý Minh Sơn cũng là nhân vật có tiếng trên giang hồ, rất ghê gớm.” Sở Thiên nói.
“Lý Minh Sơn, Minh Sơn tập đoàn.” Đằng Thanh Sơn đã nhớ cái tên này
Lập tức Đằng Thanh Sơn vung tay lên, ngón trỏ và ngón giữa của hắn đã tạo thành kiếm chỉ trực tiếp đâm vào giữa trán của tên đào phạm (trốn tù) này. Sở Thiên chỉ cảm thấy đầu hơi đau đớn thì ý thức của hắn đã lâm vào mơ hồ. Hắn kinh hãi oán hận đích nhìn Đằng Thanh Sơn, sau đó ánh mắt hắn ảm đạm hoàn toàn mất đi màu sắc.
Hắn hận Đằng Thanh Sơn không tuân thủ lời hứa.
Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nhìn người này một lần.
Từ khi bẩy tuổi bắt đầu hắn đã phải từ trong đống xác chết đấu tranh ngoi lên. Là một sát thủ có thể xưng là đáng sợ nhất trên toàn thế giới, từ bé hắn được truyền thụ chính là các loại thủ đoạn giết người. Sao hắn lại có thể vì một lời hứa đáng buồn cười mà buông tha đối thủ? Huống chi đối phương chính là kẻ muốn giết chết cả nhà của đệ đệ. Bất cứ thứ gì uy hiếp đến sinh mệnh của thân nhân thì Đằng Thanh Sơn tuyệt đối sẽ không thể để cho đối phương tồn tại.
Lưu lại một thi thể và một khẩu súng đã bị gấp khúc, Đằng Thanh Sơn rời khỏi gian phòng.
“Lý Minh Sơn!”
Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nói trong lòng.