– Đằng tiên sinh, đến lúc đó xin thần điểu phun lửa ra tay có được không?
Mục Vân Ký phải nhận được câu trả lời khẳng định của Đằng Thanh Sơn mới yên tâm.
– Nếu thật sự nguy cấp, ta sẽ cho nó ra tay.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Mục Vân Ký không khỏi mừng rỡ:
– Vậy tại hạ an tâm.
Khi Mục Vân Ký và Đằng Thanh Sơn đang thương lượng, cuộc đối thoại giữa hai nhóm người bắt đầu trở nên gay gắt.
– Đoàn Thạch Tấn, Phó Đao! Các ngươi lại tham lam như vậy à, bất chấp cả chết sống của thủ hạ. Vậy đừng trách chúng ta.
Thanh âm lạnh lùng của Ngô Bạch Vĩ từ công sự phòng ngự của đối phương xa xa vang đến.
Đoàn Thạch Tấn sầm mặt lại, giận dữ quát:
– Ngô Bạch Vĩ, ngươi là tên âm hiểm tiểu nhân! Không phải là chúng ta bất chấp chết sống của thủ hạ, mà là các ngươi ép người quá đáng. Nếu các ngươi từ bi thật sự, cứ rút toàn bộ đoàn quân của các ngươi về; không phải sẽ khỏi chết người hay sao? Hừ, muốn đánh thì đánh, đừng có ở đó làm bộ làm tịch. Thật không hiểu tại sao Nữ Vũ Thánh lại coi trọng tên tiểu nhân như ngươi!
– Hừ!
Ngô Bạch Vĩ không khỏi tức giận.
Đối diện cách nhau hơn trăm trượng, bây giờ hai bên đã hoàn toàn trở mặt.
– Hừ hừ, Đoàn gia và Phó gia chúng ta đều là những hảo hán tử, hảo dũng sĩ!
Đoàn Thạch Tấn sang sảng nói:
– Chúng ta không đuổi giết các ngươi, nhưng nếu các ngươi tiến quân bức bách, chúng ta cũng không phải là người hèn nhát. Rất nhiều quân sĩ chúng ta sẽ làm cho ngươi biết sự lợi hại của chúng ta!
Phó Đao cũng cười ha ha:
– Bất luận là mềm hay cứng, cứ việc tới, hai nhà chúng ta sẽ tiếp hết!
…
Đối thoại ngắn ở trận tiền giúp đôi bên hiểu rõ ý nhau. Hiển nhiên, liên quân Đoàn gia Phó gia bất kể như thế nào cũng không thể buông miếng thịt đã tới miệng. Rốt cuộc là đánh hay lui, quyền quyết định thuộc về ngũ đại gia tộc còn lại!
Trong hẻm núi Hỏa Lưu Thiết, trong một đại trướng.
– Tiểu Quân! Thanh Loan đâu?
Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
Lúc này Lý Quân, Đằng Thú, Dương Đông cùng với Cuồng Phong Ưng đều đang ở đây, nhưng Thanh Loan thì vắng mặt.
– Thanh Loan chỉ quanh quẩn ở Ngưu Đầu Sơn thôi. Về phần nó ở đâu thì muội cũng không biết.
Lý Quân mỉm cười:
– Nhưng muốn tìm nó có việc, thì cứ gọi nó một tiếng là tới ngay.
– Muội gọi nó đi.
Đằng Thanh Sơn nói.
– Chuẩn bị cho Thanh Loan ra tay à?
Lý Quân dò hỏi.
Khi trước Mục Vân Ký và Đằng Thanh Sơn nói chuyện rất nhỏ giọng, mặc dù Lý Quân ở không xa bên cạnh nhưng nàng cũng không thể nghe rõ.
– Ừm.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
– Nhưng còn phải hỏi Thanh Loan một chút.
Thanh Loan là bằng hữu của mình, chứ không phải người hầu. Nếu Thanh Loan không muốn làm, mình cũng không có cách nào khác.
Lý Quân ngẩng đầu, phát ra tiếng hú cao vút vang dội:
– U…
Tiếng gọi như xé cả bầu trời, nhanh chóng vọng ra xa.
Chỉ một lát sau…
Một ánh lửa lưu giữa không trung một tàn ảnh lao thẳng vào trong đại trướng, dừng lại trước mặt nhóm Đằng Thanh Sơn, Lý Quân. Cái đầu có mào hình vương miện, cái đuôi bảy sắc, toàn thân bốc lên ngọn lửa tự nhiên, tất cả khiến thần điểu Thanh Loan trở thành báu vật tuyệt mỹ khiến người ta mê say.
– Tiểu Thanh!
Lý Quân vuốt ve âu yếm bộ lông Thanh Loan.
Ngọn lửa ngoài thân Thanh Loan đã thu lại. Được Lý Quân vuốt ve, Thanh Loan có vẻ rất thoải mái. Ngay lúc này…
– Giết!!!
– Giết!!
Tiếng hò hét như thủy triều từ đằng xa vang tới. Chẳng mấy chốc ở phía bên này cũng vang lên từng đợt hò hét ầm ĩ. Trong nháy mắt, cả hẻm núi Hỏa Lưu Thiết không ngừng vang lên những thanh âm đinh tai nhức óc. Đằng Thanh Sơn ẩn ẩn cảm thấy nhiệt độ chung quanh cũng tăng lên một phần.
– Bắt đầu đánh rồi!
Lý Quân lắp bắp kinh hãi.
– Ở tiền tuyến phía tây.
Dương Đông hít sâu một hơi, hai mắt hơi lóe sáng, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
– Sư phụ, con xin tới đó xem.
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua, gật gật đầu:
– Đi đi, nhưng cẩn thận một chút.
– Vâng.
Dương Đông lập tức hưng phấn cầm cây gậy trúc bước ra khỏi đại trướng.
– A Thú, đi coi chừng cho sư đệ.
Đằng Thanh Sơn phân phó.
– Vâng, sư phụ.
Đang đứng tựa như một mãnh thú, lập tức A Thú rời khỏi đại trướng.
– Giết!
– Giết!!!
Bên ngoài tiếng gào rú tựa như thủy triều, như muốn phá tung cả đại trướng.
– Tiểu Quân!
Đằng Thanh Sơn không khỏi cao giọng, chỉ sợ Lý Quân không nghe rõ trong lúc ầm ĩ này.
– Muội hỏi Thanh Loan xem lát nữa, nếu bên ta gặp phải nguy hiểm, ta nhờ nó ra tay, nó có nguyện ý không?
Lý Quân gật đầu, lập tức hỏi Thanh Loan.
– U… ô ô…
Thanh Loan vội hưng phấn xổ một tràng.
Lý Quân quay đầu nhìn Đằng Thanh Sơn, vẻ kinh ngạc.
– Sao vậy?
Đằng Thanh Sơn vội hỏi.
– Nó… nó rất cao hứng, nó còn hỏi… muốn giết bao nhiêu người.
Lý Quân hơi bất lực.
– Sao Thanh Loan lại thích giết chóc như vậy?
Đằng Thanh Sơn sực nhớ lại những ghi chép ở Cửu Châu Đại Địa về Thanh Loan. Mặc dù nói là nó là đệ nhất dưới hư cảnh, là thần điểu không ai địch nổi, nhưng thực ra nó được xưng là đệ nhất dưới hư cảnh chính là nhờ đi kèm với chiến tích hiển hách là việc giết chóc kinh người. Thanh Loan là một con hung điểu!
– Nó đồng ý thì tốt rồi!
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
– Muội hỏi nó xem ngọn lửa của nó phun ra có thể duy trì được bao lâu.
Lý Quân lại hỏi Thanh Loan.
Thanh Loan lúc này không ngừng hưng phấn xổ một tràng nữa, thỉnh thoảng đưa đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Đằng Thanh Sơn, tựa hồ rất mong mỏi.
– Tiểu Thanh nói nó có thể phun ra rất nhiều loại lửa.
Lý Quân giải thích:
– Ngọn lửa khác nhau, thì thời gian có thể duy trì cũng khác nhau. Ngọn lửa cực mạnh của nó là ngọn lửa màu tím đen, yếu hơn một chút là ngọn lửa màu đen, thấp hơn là ngọn lửa màu trắng. Yếu nhất là ngọn lửa màu đỏ!
– Trong đó ngọn lửa màu tím đen chỉ duy trì được ngắn nhất, chỉ có thể phun ra hơn mười hơi thở. Còn ngọn lửa màu đen có thể duy trì khá lâu, đại khái khoảng…
Lý Quân chuẩn bị bắt đầu giải thích chi tiết.
– Không cần lợi hại như vậy đâu! Hỏa diễm màu đỏ bình thường là được. Vậy nó có thể duy trì hỏa diễm màu đỏ bình thường được bao lâu?
Đằng Thanh Sơn vội hỏi.
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, những yêu thú tiên thiên kim đan bình thường mà biết phun lửa thì ngọn lửa khi phun ra có màu đen. Yêu thú cấp độ tiên thiên hư đan thì có ngọn lửa màu trắng. Ngọn lửa màu trắng có thể cháy cả núi đá.
Hỏa diễm màu đỏ yếu nhất trên người Thanh Loan, cũng chẳng hề kém hơn nhiệt độ dung nham.
– Thanh Loan nói… Hỏa diễm màu đỏ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lý Quân trả lời.
– Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu à?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc, không khỏi thán phục Thanh Loan có thiên phú rất lợi hại.
Thanh Loan trời sinh là thần điểu trong ngọn lửa, có thể khống chế lửa. Trong điều kiện bình thường, thân thể nó đều được lửa vờn quanh một cách tự nhiên… Hỏa diễm màu đỏ cần lực khống chế yếu nhất, đích thật là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu…
– Nói với nó, đến lúc đó chỉ cần sử dụng hỏa diễm màu đỏ là được. Còn khi nào thì động thủ, tới lúc đó ta sẽ nói cho nó biết.
Đằng Thanh Sơn nói.
– Ừm.
Lý Quân lập tức báo lại.
Mặc dù bên ngoài tiếng giết chóc long trời lỡ đất, nhưng trong đại trướng Đằng Thanh Sơn vẫn rất bình tĩnh. Hắn biết, khi muốn hắn động thủ, chắc chắn Mục Vân Ký sẽ tới gặp.
– Đằng tiên sinh, Đằng tiên sinh!
Xa xa bên ngoài vang lên tiếng gọi nôn nóng.
– Đi, theo ta ra ngoài!
Đằng Thanh Sơn lập tức mang theo Lý Quân, Thanh Loan, Cuồng Phong Ưng cùng ra khỏi đại trướng.
Lúc này Mục Vân Ký trông có vẻ xơ xác, cùng gia chủ nhà họ Đoàn là Đoàn Thạch Tấn trông khá là chật vật chạy đến nơi. Mục Vân Ký xem ra thê thảm hơn, vội nói:
– Đằng tiên sinh! Tình thế rất xấu, nhanh, đi theo tại hạ.
– Sao vậy?
Đằng Thanh Sơn vội hỏi.
– Ngay từ đầu chúng ta toàn lực phòng ngự phòng tuyến phía tây, nơi địch nhân công kích hung mãnh. Nhưng ta không ngờ, ngũ đại gia tộc có gia tộc Thiên Phong phía sau lại ghê gớm như vậy! Họ điên cuồng công kích ở phòng tuyến phía tây chỉ để lừa chúng ta mà thôi. Nơi công kích chính thức là tòa núi thấp phía nam!
– Quả núi thấp phía nam?
Đằng Thanh Sơn giật mình.
Hai bên hẻm núi Hỏa Lưu Thiết, một là quả núi thấp phía bắc, một là quả núi thấp phía nam. Quả núi thấp phía nam chỉ cao hơn ba mươi trượng.
– Lúc chém giết bắt đầu, ở cửa vào phía đông nơi quả núi thấp phía bắc và quả núi thấp phía nam đều có chém giết. Chúng tôi cũng không để ý. Dù sao chúng ta cũng nắm chắc… Nhưng không ngờ, Hàn Vũ Vệ của gia tộc Thiên Phong, mang theo những quân sĩ tinh anh nhất của ngũ đại gia tộc lẫn vào trong đám quân sĩ bình thường, đột nhiên tấn công mạnh quả núi thấp phía nam.
– Đỉnh núi của núi thấp phía nam không lớn, chúng ta cũng chỉ lưu được tám trăm lính ở đó, đã nhanh chóng thất thế.
Mục Vân Ký vội vàng tường thuật.
– Tiểu Quân, lên!
Đằng Thanh Sơn phân phó.
Lý Quân nhảy lên lưng Thanh Loan, còn Đằng Thanh Sơn nhảy lên trên lưng Cuồng Phong Ưng.
– Ô ô..
– Ô ô..
Hai tiếng hót cao vút. Đằng Thanh Sơn và Lý Quân chia nhau cưỡi Cuồng Phong Ưng, Thanh Loan nhanh chóng bay lên trời cao. Trên trời cao nhìn xuống, Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã thấy được cả chiến cuộc trong hẻm núi Hỏa Lưu Thiết… Bây giờ cuộc chiến đấu ở bốn tuyến đều rất kịch liệt.
Đặc biệt là trên quả núi thấp phía nam, một đám lính mặc màu chiến giáp bạc đặc thù đã hầu như giết sạch toàn bộ binh lính của Đoàn gia và Phó gia đóng ở đây.
– Tiểu Quân, bảo Thanh Loan đốt quả núi thấp phía nam cho ta!
Đằng Thanh Sơn trầm giọng nói, tay phải chỉ vào quả núi thấp phía nam.
…
Bọn người Thiết Kiếm Vũ Thánh, Ngô Bạch Vĩ đều lẫn lộn trong đại quân, hướng mắt nhìn lên quả núi thấp phía nam, không giấu được nụ cười.
– Ha ha, Hàn Vũ Vệ quả nhiên danh bất hư truyền, đã sớm chiếm lĩnh được quả núi thấp phía nam. Từ đó chúng ta có thể nhanh chóng cử đại quân tiến công vào hẻm núi!
Ngô Bạch Vĩ cười ha ha.
– Gia tộc Thiên Phong ta nhất định phải có được mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết!
Thiết Kiếm Vũ Thánh sáng mắt.
Khi đám người Thiết Kiếm Vũ Thánh đang bắt đầu hưng phấn —
– U…
Theo tiếng hót cao vút, một con thần điểu tuyệt đẹp không giống như loài chim của nhân gian chợt hạ thấp xuống. Một người thiếu nữ đẹp động lòng người ngồi trên lưng thần điểu. Hai cánh thần điểu khẽ vỗ không ngừng xuống phía dưới. Chỉ thấy ngọn lửa ngập trời từ hai cánh thần điểu không ngừng phủ trùm xuống, trong nháy mắt cả đỉnh núi trở thành biển lửa.
– A!
– Chạy mau!
Không cần biết đó là đội quân gì, chỉ cần đối mặt với ngọn lửa ngập trời là trong nháy mắt đã hoàn toàn tan vỡ. Áo giáp có lợi hại tới mấy cũng không thể hoàn toàn ngăn được ngọn lửa. Dù sao họ cũng phải hô hấp! Hơn nữa đây là ngọn lửa của Thanh Loan, cho dù là ngọn lửa cấp thấp nhất do Thanh Loan phun ra thì nhiệt độ cũng cực kỳ đáng sợ.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào rú không ngừng, hoặc là từ người trên đỉnh núi nhảy xuống, hoặc là người bị thiêu trong ngọn lửa vang ra.
Lúc này, kỷ luật có nghiêm minh tới mấy thì trước ngọn lửa vô tình cũng vô dụng.
Chỉ trong khoảng thời gian hơn mười hơi thở, cả đỉnh núi đã bị đốt thành một mảnh tro tàn.
– Cái gì thế …?!
Bọn Thiết Kiếm Vũ Thánh, Ngô Bạch Vĩ, Đổng Gia Đại trưởng lão, Đạm Đài gia chủ, Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.
Cả đám nhìn đôi nam nữ đang cưỡi yêu thú phi cầm giữa không trung, tựa như thần tiên quyến lữ.
– Đằng… Đằng Thanh Sơn!
Đám Thiết Kiếm Vũ Thánh, Nữ Vũ Thánh, Nghiêm Bạch Thú, ai nấy đều nhìn như đóng đinh lên hai người trên trời cao.
Sau khi đốt sạch cả quả núi thấp phía nam, chỉ thấy nam tử trên lưng con hùng ưng khổng lồ, chỉ về cuộc chiến ở phương tây, nơi đang đánh nhau kịch liệt nhất:
– Đi tới đó!
Thanh âm vang dội hầu như vang vọng vào tai mọi tên lính. Hai con yêu thú phi cầm lập tức bay về phía chiến tuyến phía tây.