“Căn bản không phải một cấp bậc! Chạy thôi!”
Đằng Thanh Sơn chỉ vừa thấy đối phương đưa ánh mắt nhìn đã bộc phát ra tốc độ nhanh nhất. Lắc mình một cái đã vọt tới bên cạnh Lý Quân, một tay ôm lấy sau lưng Lý Quân, tay kia cầm lấy rương sắt lớn, nhảy mạnh lên trên lưng Thanh Loan.
– Muốn trốn?
Thanh âm lạnh lùng lúc đầu còn xa xa, nhưng trong khoảnh khắc đã tới bên tai.
“Thật nhanh.” Cả người Đằng Thanh Sơn còn đang ở giữa không trung, còn chưa rơi xuống trên lưng Thanh Loan đã phát hiện ra bóng người kia đang bắn tới. “Không ổn, không còn kịp rồi… Kinh khủng, ta còn chưa kịp rơi xuống trên lưng Thanh Loan thì công kích đã tới rồi.”
– Thanh Loan.
Đằng Thanh Sơn hét lớn một tiếng, vội ném Lý Quân lên trên lưng Thanh Loan, đồng thời ném theo cả cái rương sắt.
Thanh Loan hót vang một tiếng, lợi trảo dễ dàng bấu vào rương sắt thủng vài lỗ, vững vàng chộp lấy cái rương sắt to, rồi nó cẩn thận cõng Lý Quân trên lưng.
– Tiểu tử, chịu chết đi.
Thiên Phong Chiến Thần áo đen phần phật, hai mắt mờ ảo lóe lên ánh sáng u ám. Để đối phó với Đằng Thanh Sơn, thậm chí hắn còn chẳng cần dùng binh khí, cứ bổ thẳng xuống.
Thiên Phong Chiến Thần đánh về phía Đằng Thanh Sơn, tựa như một con diều hâu bắt gà con.
Dưới áp lực kinh khủng, tiên thiên cường giả bình thường e rằng sớm mất đi ý chí chiến đấu, không dám hoàn thủ rồi.
– Ha ha… chịu chết à!!!
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn sắc như dao, người đang giữa không trung, eo lưng vặn mạnh, cả người ngưng lại một thời gian ngắn ngủi, đồng thời lấy ra Luân Hồi thương trên lưng, gân cốt cơ bắp mang theo sức mạnh toàn thân trong nháy mắt bung ra đến cực hạn, trực tiếp dồn vào một chiêu mà hắn đã diễn luyện không biết bao nhiêu lần “Xích Hổ Bào”.
– Keng…
Cương kình hành hỏa mạnh mẽ bung ra, ngưng tụ ở đầu Luân Hồi thương, khẽ xoay tròn vặn vẹo. Cả cán thương Luân Hồi thương tựa như một con rồng lửa xoay nhanh. Một luồng sức mạnh dữ dội xuyên qua cán thương truyền tới mũi thương, cùng kết hợp với cương kình xoay tròn trên đầu thương. Sau khi quyền thứ tám của Hành Hỏa Chi Quyền được Đằng Thanh Sơn sáng chế, vừa thi triển chiêu này đã có một loại ý cảnh rất giống núi lửa!
Ầm ầm…
Sức mạnh cường đại ngưng tụ ở đầu mũi thương mang lực xuyên thấu kinh người làm không gian tựa như méo đi.
Vừa rơi xuống đất, Đằng Thanh Sơn lập tức thi triển khinh công băng mình chạy trốn: “Thiên Phong Chiến Thần này quá mạnh, hắn phỏng chừng đã tiến vào hư cảnh rất lâu rồi. Một thương cực mạnh của ta mà lại bị hắn tiện tay đánh bay… nếu đấu thật với hắn, quả thực đúng là đi là chết.” Tiện tay chống Luân Hồi thương trên mặt đất, dùng tốc độ cực hạn chạy trốn.
Một bước xa tới bảy tám mươi trượng, hai ba bước đi cả một dặm!
Vài cú lắc người đã biến mất khỏi tầm nhìn.
– Muốn trốn à?
Thiên Phong Chiến Thần cười. Bản thân còn đứng tại chỗ, nhưng có một tàn ảnh mờ ảo màu xám lóe lên.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn dừng phắt lại.
Trên đỉnh núi phía trước có một nam tử mặc hắc bào tóc bạc phơ đang đứng. Gió núi buổi sáng sớm thổi làm trường bào hắn căng lên.
“Quá nhanh.” Đằng Thanh Sơn cảm giác không ổn.
Xì!
Luân Hồi thương khoan thẳng xuống đất. Cả người Đằng Thanh Sơn như một con tê tê tiến thẳng vào giữa vùng đất đá.
Vốn Thiên Phong Chiến Thần mặt vẫn rất cuồng ngạo bây giờ cũng lộ ra chút kinh sắc:
– Hư cảnh!
Hắn rõ ràng cảm giác được một thương của Đằng Thanh Sơn đã có thực lực sơ nhập hư cảnh.
– Ha ha…
Thiên Phong Chiến Thần không khỏi cười lớn một tiếng.
Vung tay phải lên rồi hóa thành một luồng lệ mang màu xám.
Xoảng!
Tốc độ cực nhanh vượt qua thương của Đằng Thanh Sơn. Chưởng phải đánh thẳng vào đầu của Luân Hồi thương, lực lượng cực mạnh, làm hai tay Đằng Thanh Sơn tê rần, rốt cuộc không cầm được cán thương nữa.
Vù!
Luân Hồi thương bị ném văng lên.
– Sao…
Đằng Thanh Sơn biến sắc.
Xích Hổ Bào chính là chiêu thức cực mạnh của mình, đặc biệt là sau khi sáng chế ra chiêu thứ tám trong Hành Hỏa Chi Quyền, chiêu này có uy lực càng đáng sợ hơn. Lúc trước Vân Mộng Chiến Thần đã nói qua, mình có thực lực sơ nhập hư cảnh, Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất tự tin… một thương này hẳn là đúng là tạo thành uy hiếp như cường giả sơ nhập hư cảnh.
Nhưng… Một cái tát đã đánh bay?
Nói thì chậm rãi, kì thực khi Thiên Phong Chiến Thần và Đằng Thanh Sơn giao thủ, mọi việc diễn ra nhanh như thiểm điện. Khi Đằng Thanh Sơn bị đánh bay Luân Hồi thương… Thanh Loan vừa mới cõng được Lý Quân lên lưng.
– U…
Kêu lớn một tiếng, Thanh Loan nhanh chóng bay ra xa.
– Tiểu tử, ngươi tiến vào hư cảnh rồi à?
Thiên Phong Chiến Thần kinh dị nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn.
Bùng! Đằng Thanh Sơn rơi xuống đất.
– Nhưng, sao ngươi không có Thần Dung Thiên Địa?
Thiên Phong Chiến Thần hơi nghi hoặc, rồi lập tức cười phá lên.
– Đúng, ngươi mới đây còn là Vũ Thánh. Ừm, xem ra chỉ vừa tiến vào hư cảnh, còn chưa kịp Thần Dung Thiên Địa.
Khai thông thiên địa, chân nguyên vô tận. Coi như là cường giả hư cảnh.
Kỳ thật chỉ khi cường giả hư cảnh tới mức “Thần Dung Thiên Địa, chân nguyên vô tận” thì mới là cường giả hư cảnh chính thức.
Việc “Thần dung thiên địa” này cũng không khó. Bình thường sau khi khai thông thiên địa, chân nguyên vô tận, hao phí chút thời gian là có thể làm được “thần dung thiên địa” rồi.
Thiên Phong Chiến Thần cười lạnh, dậm mạnh chân một cái.
– Ầm ầm…
Núi đá đại địa chung quanh bị một cước đạp cho nứt toác, xuất hiện một hố to có phương viên trên mười trượng.
Đằng Thanh Sơn bị lực một cước của Thiên Phong Chiến Thần làm tái mặt:
– Thiên Phong Chiến Thần quá mạnh.
Cái hố phương viên hơn mười trượng cũng không có gì ghê gớm, cái ghê gớm là… lực sâu ba trượng mà vẫn đều có thể chấn thương mình. Hắn vội đạp mạnh xuống đất một cái, lắc mình bỏ chạy ra ngoài hơn mười trượng.
“Làm sao bây giờ, làm sao chạy trốn, làm sao chạy trốn?” Tất cả năng lực của Đằng Thanh Sơn trước giờ, khi đứng trước mặt cường giả hư cảnh Thiên Phong Chiến Thần đều trở nên buồn cười. Mình dám từ trên cao nhảy xuống, nhưng Thiên Phong Chiến Thần chẳng phải cũng rất dễ dàng nhảy xuống từ trên con yêu thú phi cầm đó sao? Hơn nữa lại dễ dàng vô cùng.
Tốc độ chạy trốn?
Thiên Phong chiến thần e rằng nhanh hơn mình gấp đôi, sao chạy trốn được?
– Đằng Thanh Sơn, tư chất và tốc độ tu luyện của ngươi, theo ta thấy là một người tốt nhất. Theo ta, tuổi ngươi e rằng chưa quá sáu mươi. Sáu mươi tuổi đã tiến vào hư cảnh. Rõ là làm cho người ta rất bội phục! Đáng tiếc, ngươi lại quá thân cận với Mục lão đầu của Húc Nhật Thương Hành, hắn rất hữu hảo với ngươi, phỏng chừng chờ khi thực lực ngươi mạnh lên xong, sẽ tới đối phó với ta.
Thanh âm Thiên Phong Chiến Thần văng vẳng bên tai Đằng Thanh Sơn, tựa như một người đến gần bên tai nhỏ giọng nói chuyện.
“Thủ đoạn gì thế? Truyền âm?”
Đạt đến hư cảnh…
Phải có một thiên địa khác. Lực bộc phát Đằng Thanh Sơn mặc dù thuần túy so được với cường giả vừa tiến vào hư cảnh. Nhưng một vài thủ đoạn đặc thù của hư cảnh thì hắn chẳng rõ.
– Đã như thế, hôm nay ta tiễn ngươi một đoạn đường. Chậc chậc, giết cường giả thiên tài, quả rất có cảm xúc.
Vừa dứt lời.
Vù!
Phía trước Đằng Thanh Sơn chợt xuất hiện một bóng người. Đằng Thanh Sơn trước đó không hề phát hiện chút nào.
– Bùng!
Thiên Phong Chiến Thần vung một cước như chớp đá thẳng vào tim Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn miễn cưỡng chỉ kịp dùng hai tay đỡ.
– Ầm ầm…
Đằng Thanh Sơn cảm giác tựa hồ bị thiên thạch đánh vào. Cương kình ngoài thân trong nháy mắt bị chấn động mạnh đến mức tản đi, áo da ngoài thân trong nháy mắt cũng nứt toác. Gốc Cửu Diệp Hồng Liên vốn giấu trong lòng cũng bị chấn động đến mức vỡ ra. Một cước đá vào ngực Thanh Sơn, làm Đằng Thanh Sơn tựa như một viên đạn pháo dội thẳng vào vách núi.
Ầm! Trên vách núi xuất hiện một lỗ thủng to hãi nhân.
– Thiên tài… Thiên tài à?, ngươi chết rồi thì chính là phế tài.
Thiên Phong Chiến Thần hắc bào phần phật, mắt nhìn lỗ thủng trên vách núi, cười lạnh nói. Rồi lập tức thân hình trở nên mơ hồ, bước đi tới bên cạnh Cửu Diệp Hồng Liên. Lá Cửu Diệp Hồng Liên lúc này đã bị đánh nát, cũng may chỉ có chín cái hạt đen như trân châu là không tổn hao gì.
– Sư phụ.
Lúc này Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên rốt cục cũng đuổi lên đây.
Không chỉ riêng là Thiết Kiếm Vũ Thánh, đến cả Húc Nhật Vũ Thánh Mục Vọng, Nữ Vũ Thánh Giang Nhạn cùng với Phó Đao và rất nhiều vũ thánh, cũng đứng xa xa lặng lẽ nhìn.
– Ai..
Mục Vọng than một hơi.
– Một cường giả như thế mà đã chết như vậy.
Hai mắt Giang Nhạn lóe ra chút buồn bã. Phó Đao càng trầm mặc đứng yên.
Không ai cho rằng.. khi chịu một cước đầy sát ý của Thiên Phong Chiến Thần mà Đằng Thanh Sơn còn có thể sống được.
Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên vừa đi tới bên cạnh sư phụ hắn, Thiên Phong Chiến Thần đút chín hạt sen vào trong lòng, rồi đột nhiên cau mày:
– Ừm, hắn còn chưa chết? Sao có thể như vậy chứ?
– Sư phụ? Đằng Thanh Sơn không chết?
Hách Liên Hạo Duyên cũng giật mình.
– Ừm, nhưng, chỉ là việc đá cho hắn thêm một cước nữa thôi.
Thiên Phong Chiến Thần cười nhạt nói:
– Trước mặt ta, ta muốn hắn sống thì sống, ta muốn hắn chết… Hắn hẳn phải chết.
Nói rồi, Thiên Phong Chiến Thần đi về phía lỗ thủng.
Thính lực Đằng Thanh Sơn rất kinh người. Tiếng nói chuyện bên ngoài hắn đều nghe được. Vừa rồi một cước rất lợi hại, dễ dàng chấn vỡ cương kình ngoài thân. Cho dù là cường giả sơ nhập hư cảnh, đối diện với một cước như vậy, một khi vòng ngoài thân phòng ngự bị nghiền nát, thân thể bị một cước đá vào khẳng định phải đoạn tuyệt sinh cơ.
Nhưng Đằng Thanh Sơn khác hẳn!
Thân thể hắn đã đạt tới cực hạn dung nạp thiên địa, có sức mạnh hãi nhân, hơn nữa mỗi một tế bào đều ẩn chứa cương kình.
Bình thường cường giả tông sư nội gia quyền đèu có sinh mạng lực mạnh tới mức đáng sợ. Trái tim bị bắn thủng còn có thể sống được một hồi lâu, chứ đừng nói bây giờ Đằng Thanh Sơn đã đạt đến cực hạn! Sinh mạng lực của hắn đã đạt tới cực hạn của nhân thể, so với gián còn sống dai hơn.
– Ầm ầm…
Đằng Thanh Sơn đánh mạnh vào bên kia hang núi. Bên trong hang núi trực tiếp mở một con đường, từ bên kia lao ra.
– Ngươi nghĩ thật có thể chống lại ta à.
Thiên Phong Chiến Thần chỉ lắc mình ba cái, đã vượt qua quả núi lớn.
Ngay lúc này…
– U…
Tiếng kêu thê lương đột nhiên vang lên.
Thiên Phong Chiến Thần quay đầu lại.
Chỉ thấy Thanh Loan trên lưng không có Lý Quân, cũng không quắp rương sắt, đang bay đến gần con đại điêu trắng như tuyết. Con đại điêu này kêu lên thê lương, bay bổ xuống về phía Thiên Phong. Nhưng… cho dù cùng là yêu thú tiên thiên kim đan, nhưng Thanh Loan là vương giả trong giới yêu thú phi cầm, tốc độ của nó nhanh hơn Tuyết Linh Điêu quá nhiều.
– Vù…
Thanh Loan há miệng, lập tức một luồng lửa màu tím đen bắn ra.
– U…
Tuyết Linh Điêu kêu lên thê lương, điên cuồng lao về phía Thiên Phong Chiến Thần, dường như một hài tử bị bắt nạt chạy trốn về phía cha mẹ.
Thiên Phong Chiến Thần luôn luôn lạnh nhạt lạnh lùng bây giờ biến sắc, quát lên chói tai:
– Nghiệt súc!!!
Rốt cuộc lão bất chấp việc đuổi giết Đằng Thanh Sơn, lao thẳng lên trên để bảo vệ cho Tuyết Linh Điêu.
– Xoẹt xoẹt…
Dưới màn lửa màu đen pha lẫn sắc tím bao phủ, Tuyết Linh Điêu cho dù có bộ lông cứng rắn tới đâu thì cả thân thể cũng bị cháy sạch. Trong tiếng kêu thê thảm, con yêu thú phi cầm tiên thiên kim đan này đã bị đốt chết tươi thành tro bụi chỉ trong thời gian ngắn ngủn một hơi thở!
Thanh Loan, vương giả của yêu thú phi cầm, tuyệt không nói quá.
Thu phục được một con yêu thú tiên thiên kim đan tưởng dễ dàng à?
– U…
Thanh Loan hót vang một tiếng, lượn trên không một vòng tuyệt đẹp, rồi lao về phía Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên.