– Thanh Sơn sư huynh về rồi à? – Trong lòng Gia Cát Thanh không nén được niềm vui, lập tức nghĩ tới việc cha làm mai cho nàng, trong lòng không khỏi thấp thỏm, lại có chút chờ mong.
– Ừ. – Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói.
– Cha cũng nói với hắn về việc hôn nhân rồi.
Gia Cát Thanh cắn cắn môi, nhìn chằm chằm vào cha nàng. Gia Cát Nguyên Hồng thấy con gái như thế, không khỏi bất lực thở dài. Kỳ thật từ lúc thấy con gái mình xin cả bộ Mãng Ngưu Đại Lực Quyết cho Đằng Thanh Sơn, lão biết con gái bảo bối đã nảy sinh tình cảm với Đằng Thanh Sơn rồi.
– Lúc đó ta có nói với Đằng Thanh Sơn, cháu gái một vài trưởng lão trong Quy Nguyên Tông, tỷ như biểu tỷ của ngươi, cả Lưu Hương sư muội, đều là những cô nương tốt… – Gia Cát Nguyên Hồng càng nói, Gia Cát Thanh càng nóng lòng. Cha nàng làm sao lại giúp cho những cô nương khác. Nếu Đằng Thanh Sơn và những người này thành thân, vậy nàng phải làm sao bây giờ?
Thấy vẻ mặt Gia Cát Thanh như vậy, Gia Cát Nguyên Hồng cười rộ lên:
– Thôi, Thanh Thanh! Nói thẳng nhé, Thanh Sơn sư huynh ngươi toàn tâm chìm vào việc tu luyện, tạm thời không muốn thành thân. Do đó hắn cự tuyệt tất cả các cô nương.
Gia Cát Thanh không yên, khẩn trương nhìn cha nàng.
– Về phần Thanh Thanh… – Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười.
– Hắn thật ra không nói rõ là cự tuyệt, chỉ là nói, bây giờ còn chưa muốn nghĩ đến việc thành thân.
Gia Cát Thanh rùng mình.
– Thanh Sơn sư huynh của ngươi là một kỳ tài. – Gia Cát Nguyên Hồng cảm thán nói.
– Quên nói cho ngươi biết, hắn bây giờ đã đạt tới tiên thiên! Mười bảy tuổi đã đạt tới tiên thiên cường giả, đưa mắt nhìn khắp cả vùng Cửu Châu, trong vòng năm trăm năm, hắn chính là một người duy nhất! Cho dù thiên phú cao tới đâu, kỳ ngộ tốt hơn nữa, nếu không đem thể xác và tinh thần đầu nhập vào tu luyện, cũng khó có thành tựu như vậy!
– Thanh Sơn sư huynh đạt tới tiên thiên rồi à? – Gia Cát Thanh cũng bị tin tức này làm sợ ngây người.
– Được rồi. Thanh Thanh. Cha còn có việc, phải đi Vũ các một chuyến. – Gia Cát Nguyên Hồng lập tức rời đi, chỉ để lại Gia Cát Thanh một người đứng bên cạnh con đường.
Gia Cát Thanh đưa mắt nhìn hình bóng cha biến mất đằng xa, rồi nhẹ giọng nói:
– Cha! Cám ơn cha. – Gia Cát Thanh rất thông tuệ. Nàng có thể hiểu được những lời vừa rồi, cha nàng nói như vậy hoàn toàn để cho nàng cảm thấy dễ chịu một chút.
…
Ánh mặt trời sau giờ ngọ rất rực rỡ, nhưng Gia Cát Thanh tâm tình rất kém, chầm chậm xoay người lại, đi vào khuê phòng của mình.
– Không muốn thành thân, không có nghĩa là ám chỉ việc cự tuyệt… – Gia Cát Thanh đứng ngẩn người, nhìn bộ quần áo trên bàn.
– Nhưng Đằng đại ca mới mười bảy tuổi đã đạt tới tiên thiên, tâm tư phỏng chừng đều bỏ vào việc tu luyện, đâu có như ta, suốt ngày nghĩ lung tung. Ừm, ta cũng không thể thua anh ấy quá xa được… Cần phải chân thành, kiên định!
Gia Cát Thanh hít sâu một hơi, rồi ngồi lên ghế, tiếp tục may áo. Mặc dù chọc mình giận, nhưng hiển nhiên, cha đã giúp mình làm mai nhưng không thành. Việc này đã làm ảnh hưởng tới nàng, trong khi may không tự chủ được cứ suy nghĩ loạn lên.
– A. – Tay trái Gia Cát Thanh rụt lại.
Chỉ thấy đầu ngón trỏ tay trái xuất hiện một vết châm, một giọt máu đỏ thắm đang chảy ra. Một vết kim đâm không nhỏ, Gia Cát Thanh vội lấy một mảnh giấy cạnh bàn, rồi dùng nó cuốn lấy ngón trỏ.
– Ai nha, làm sao bây giờ? – Gia Cát Thanh nhìn cái áo.
Cho dù nàng thu tay lại rất mau, nhưng cũng có hai giọt máu nhỏ vào bên cái túi áo. Hai giọt máu thấm vào tơ tằm, vào qua cả một tầng bố. Gia Cát Thanh lập tức lật bộ áo lên xem lại. May quá, chỉ có hai giọt, thấm qua tơ tằm tuyết và bố, bên ngoài chỉ tạo thành một chấm nhỏ xíu, đỏ thẫm.
Quần áo có màu xanh thẫm, căn bản không lộ liễu.
“Chỉ nhìn sơ qua thì nhìn không ra.” – Gia Cát Thanh thở phào một hơi.
…
Quy Nguyên Tông, chỗ ở của Đằng Thanh Sơn.
– Két! – Cánh cửa viện mở ra, chỉ thấy Thanh Vũ sôi nổi lao vào sân, mặt tràn đầy nụ cười.
– Thanh Vũ! Anh ngươi đã về! – Một âm thanh oang oang, sang sảng vang lên.
Thanh Vũ chấn động, nhìn về phía viện, lập tức hưng phấn lao vào:
– Anh!
Giống như một con con thỏ nhỏ vui mừng vọt vào trong viện, ôm chầm lấy Đằng Thanh Sơn đang ngồi.
– Anh về thật tốt quá. Em vẫn một mạch nhắc tới anh đó. Mấy ngày anh chưa về, em ăn cơm không thấy ngon, ngủ không ngon giấc.
– Thật chứ? – Đằng Thanh Sơn nháy mắt nói.
– Ta phát hiện, muội muội ta bây giờ đến cả cơm trưa cũng không trở về nhà ăn. – Đằng Thanh Sơn về nhà từ buổi sáng, sau đó, cùng biểu ca Đằng Thanh Hổ ăn cơm trưa. Về phần muội muội Đằng Thanh Vũ, căn bản không nhìn thấy bóng người đâu cả.
Đằng Thanh Hổ cho hay, bây giờ Thanh Vũ thường xuyên ở cùng với Gia Cát Vân. Đằng Thanh Hổ ngồi bên cạnh cũng chế nhạo:
– Đúng đó. Mấy hôm rồi, ta cùng ăn cơm với đám quân sĩ của ta, rất ít khi thấy Thanh Vũ.
– Biểu ca! – Thanh Vũ trừng mắt nhìn Đằng Thanh Hổ, sau đó bất lực nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
– Ca! Ta không biết huynh trở về thật. Nếu không, ta sẽ không ăn cơm trưa mà về với ca.
– Tốt lắm. – Đằng Thanh Sơn cười nói.
– Việc giữa ngươi và Tiểu Vân, tông chủ đã nói với ta rồi… Ta cũng hứa rồi, đợi tết sang năm, sẽ đưa cha mẹ tới đây. Nếu cha mẹ gật đầu đồng ý, chuyện giữa ngươi và tiểu Vân coi như xong.
Thanh Vũ tuy tuỳ tiện, lúc này nghe thế cũng không khỏi đỏ mặt.
– Biểu ca, tiểu Vũ! Đây là bảo bối ta mang từ Man Hoang về. – Đằng Thanh Sơn nói xong, chỉ vào hồ lô rượu đặt trên bàn.
– Tiểu Vũ, vừa rồi biểu ca ngươi hỏi đây là cái gì, ta vẫn không chịu nói cho hắn biết. – Đằng Thanh Hổ chỉ có thể chớp mắt, rồi cười hắc hắc nói:
– Thanh Sơn! Bây giờ thì nói đi, đây là món đồ gì?
– Đừng hỏi. – Đằng Thanh Sơn nói xong, lấy ra hai cái chén nhỏ bên cạnh đưa tới trước mặt Thanh Hổ và Thanh Vũ.
Mở nút ra, đổ rượu chu quả ra khỏi hồ lô. Dòng chất lỏng màu đỏ từ miệng hồ lô chảy ra, ngay lập tức mùi thơm lan ra khắp phòng, Thanh Hổ và Thanh Vũ không do dự ngửi ngửi, rồi cầm lấy hai cái chén nhỏ.
– Uống nó đi. – Đằng Thanh Sơn nói.
– Dạ. – Thanh Hổ và Thanh Vũ, ngửi thấy mùi thơm đã cảm thấy nước miếng chảy ra rồi, nhất thời không do dự gì, đưa lên miệng uống luôn.
Ực ực…~
Một hơi uống sạch
– Toàn thân nóng đến đổ mồ hôi. – Đằng Thanh Hổ giật mình nói, mặt Thanh Vũ cũng đỏ bừng lên.
Một lát sau.
– Cảm giác như thế nào? – Đằng Thanh Sơn nhìn Thanh Hổ, Thanh Vũ đang chìm trong khiếp sợ.
– Đan điền ta đang lớn lên không ít. – Thanh Hổ giật mình nói.
Thanh Vũ cũng giật mình nói:
– Toàn thân gân cốt muội đều lột xác, cả người tràn trề kình lực. – Nói rồi, Thanh Vũ bỏ chạy ra hòn giả sơn bên cạnh bờ ao, hai tay ôm một tảng đá chừng ngàn cân. Bàn tay mềm mại của nàng khẽ dùng sức. Vù! Tảng đá lớn ngàn cân bị nhấc cao lên.
“Lực lượng của ta, khi nào thì mạnh như vậy nhỉ?” Thanh Vũ chấn động.
Từ nhỏ Thanh Vũ cũng không luyện tập gì, sau khi nhập Quy Nguyên Tông mới bắt đầu tu luyện nội kình. Mặc dù có nội kình, nhưng vừa rồi, Thanh Vũ chỉ dựa vào lực lượng thân thể, thế mà không ngờ, sức mạnh thân thể lại tăng lên nhiều như vậy.
– Sức mạnh của ta cũng tăng lên. – Đằng Thanh Hổ bổ mạnh một cái, một trận cuồng phong bốc lên.
– Tốt lắm, uống thêm nửa bát nhỏ. – Đằng Thanh Sơn nói xong, lại châm thêm nửa bát nhỏ chu quả tửu nữa.
– Uống hết đi. – Đằng Thanh Sơn nói.
Thanh Hổ, Thanh Vũ rất kinh hỉ, lập tức lại uống xong nửa bát nhỏ nữa.
– Cảm giác bây giờ như thế nào? – Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
– Không có cảm giác gì. – Thanh Vũ lắc đầu.
– Toàn thân thoải mái nóng bỏng, nhưng đan điền và thân thể tựa hồ không có gì thay đổi.
– Thanh Hổ! Ca thì sao? – Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
– Đan điền không thay đổi, nhưng sức mạnh thân thể thì tăng lên. – Thanh Hổ nói vẻ khó có thể tin. Hắn của cảm nhận rõ ràng những biến hóa của gân cốt cơ bắp.
– Nhưng lần này tăng lên nhỏ hơn lần trước nhiều.
Đằng Thanh Sơn nghe xong cũng gật gật đầu.
– Rượu chu quả này, chỉ tác dụng tốt đối với người chưa dùng. – Đằng Thanh Sơn nói. Ở Thiết Tí Hầu sơn, mấy con Thiết Tí Hầu thậm chí còn cả những con yêu thú cũng đều muốn cướp rượu chu quả. Rượu chu quả này đối với người uống lần đầu hoặc là yêu thú thì có công hiệu rất tốt, nhưng uống càng nhiều, hiệu quả càng ít, cho đến lúc không còn hiệu quả nữa.
Còn có một điểm nữa! Tố chất thân thể càng tốt, càng có khả năng hấp thu chu quả tửu nhiều, thân thể yếu, hấp thu ít hơn. Như Thanh Vũ, một cô gái có tố chất thân thể bình thường, cho dù chu quả tửu có lợi hại tới đâu, nhiều nhất là có thể làm cho nàng gia tăng hai ba ngàn cân khí lực, làm sao có thể so với một vũ giả nhị lưu.
Còn Thanh Hổ, bát đầu rõ ràng hấp thu rất nhiều, còn nửa bát nhỏ thứ hai, lại hấp thu một bộ phận. Rõ ràng sức lực gia tăng nhiều hơn Thanh Vũ.
…
Như yêu thú Thiết Tí Hầu cơ hồ đại đa số đều có lực cánh tay mười vạn cân. Lại còn được thường xuyên có chu quả tửu để uống… Hiển nhiên công hiệu của chu quả tửu là có hạn. Nhưng trước khi Đằng Thanh Sơn lần đầu tiên uống chu quả tửu, sức mạnh thân thể đã tiếp cận hai mươi hai vạn cân rồi!
Thân thể mạnh như thế, thậm chí còn vượt qua cả những con Thiết Tí Hầu một bậc.
Lần đầu tiên hắn uống một hớp, sức lực thân thể đã tăng lên nhiều, nhưng, sau khi uống nữa, càng uống thì hiệu quả càng yếu, rốt cuộc không cần dùng nữa.
Uống như vậy, Đằng Thanh Sơn đã có thể gia tăng tới hai vạn cân lực đạo. Bây giờ, chỉ đơn thuần thân thể, sức lực của Đằng Thanh Sơn là đạt tới hai mươi bốn vạn cân.
Mặc dù chỉ là Hư Đan nhưng có thêm lực lượng thân thể cộng lại làm hắn có thể đấu với tiên thiên cường giả Thực Đan một trận.
– Thanh Sơn! Lực lượng của ta, tối thiểu gia tăng tám ngàn cân! – Đằng Thanh Hổ kinh hỉ nói.
– Ta cảm giác, chỉ thuần túy sử dụng lực lượng thân thể, so với việc sử dụng nội kình cũng chỉ thua một chút thôi.
– Sao như vậy được? – Thanh Vũ nhíu mày.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
– Thanh Vũ! Vốn thân thể càng mạnh, càng có thể hấp thu hiệu quả chu quả tửu nhiều. Như ngươi là một cô gái nên không cần rèn luyện cơ bắp. Nếu rèn luyện, sẽ tráng kiện hơn cả tiểu Vân. Cẩn thận, nếu không Tiểu Vân không dám cưới ngươi đó.
– Hắn dám sao. – Thanh Vũ trừng mắt, rồi mặt đỏ lên nói:
– Ca! Bây giờ vẫn còn sớm mà.
– Ha ha… – Đằng Thanh Sơn cười, lập tức nhìn về phía biểu ca Đằng Thanh Hổ.
– Biểu ca, mặc dù ngươi gia tăng tám ngàn cân khí lực, nhưng chu quả tửu cũng chưa hoàn toàn phát huy đâu. Ngươi cần phải khổ luyện nhiều, sức mạnh thân thể còn có thể tăng lên nữa.
– Thật à? – Thanh Hổ vô cùng mừng rỡ.
– Đương nhiên.
Đằng Thanh Sơn gật đầu. Ăn xong Hắc Hỏa linh căn, Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, rượu chu quả và Hắc Hỏa linh căn, cho dù tạm thời làm cho mình tăng lên nhiều như vậy, nhưng theo quá trình tu luyện, còn có thể từng bước phát huy hơn nữa. Rượu chu quả vừa uống vào, phần tác dụng chính thức bước đầu, phỏng chừng chỉ là bộ phận cực nhỏ.
“Nhưng Hổ Hình Thông Thần Thuật, tác dụng đối với thân thể ta đã yếu đi không ít. “ Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện.
Thân thể càng phát triển, việc tăng lên càng khó khăn. Đằng Thanh Sơn phỏng chừng, khi tới hậu kỳ, cho dù năng lượng chu quả tửu của đã thấm hết vào trong cơ thể, Hổ Hình Thông Thần Thuật cũng không nhất định có thể đem tiềm lực chuyển hóa thành thực lực được! Hổ Hình Thông Thần Thuật chỉ là tuyệt kỹ trong bộ Hình Ý Quyền ở kiếp trước, cũng không còn nhiều tác dụng đối với thân thể Đằng Thanh Sơn nữa rồi.
Rồi sẽ có một ngày, Hổ Hình Thông Thần Thuật sẽ hoàn toàn vô dụng!
Đằng Thanh Sơn, tu luyện nội gia quyền, đã làm cho thân thể đạt tới mức khó tin. Hắn cần phải sáng chế ra một loại tuyệt kỹ nội gia quyền cao siêu hơn cả Hổ Hình Thông Thần Thuật!