Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 163: Giết người bằng thuốc độc

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

– Vâng, sư bá tổ!

Một hán từ gầy gò mặc áo xám cung kính nói. Ngụy Thương Long bên cạnh cũng nhắc nhở:

– Sư huynh! Thực lực Đằng Thanh Sơn mạnh hơn cả ta một bậc! Thực lực hộ pháp Lưu Kiến mặc dù rất khá, nhưng đấu với Đằng Thanh Sơn…

Ở dưới hồ lửa ngầm trong vùng Hỏa Diệm Sơn, Ngụy Thương Long đã chứng kiến thực lực của Đằng Thanh Sơn.

– Đây không phải là một cuộc tỷ thí công bình!

Trung niên tuấn tú lạnh lùng nói. Đôi mắt Lưu Kiến xẹt lên chút hồng quang, thấp giọng cười nói:

– Ngụy trưởng lão yên tâm, ta biết phải làm gì. Huống chi, lần này tới Man Hoang, chúng ta đều mang theo độc dược “giấc mộng Nam Kha”. Trúng phải “giấc mộng Nam Kha”, tiên thiên cường giả có lẽ còn có năng lực phản kháng, chứ cao thủ hậu thiên… Hừ hừ, đến lúc đó hắn coi như cái thớt để ta băm vằm!

Ngụy Thương Long nghe xong gật gật đầu.

Kỳ thật đám vũ giả rất khinh thường việc dụng độc, tỷ thí bình thường đều theo đuổi công bình, chứng minh thực lực bản thân. Chỉ là… bây giờ, đội ngũ cao thủ tinh anh của Thiết Y Môn cùng đi, có quan hệ tới một đại bí mật. Bí mật này thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới sự hưng thịnh của Thiết Y Môn. Đây là nguyên nhân vì sao họ không xác nhận được Đằng Thanh Sơn có theo dõi thật không, nhưng vẫn muốn giết chết hắn! Cho dù giết lầm một ngàn, không thể buông tha một người được!

Vì mục đích, không tiếc thủ đoạn, điều này cũng có thể hiểu được.

– Lưu Kiến, mau đi đi!

Trung niên tuấn tú phân phó.

– Đợi sau khi giết Đằng Thanh Sơn, ngươi theo lộ tuyến hành tẩu đuổi theo!

– Vâng, sư bá tổ.

Trên mặt Lưu Kiến lộ ra nụ cười khát máu. Sau đó thân thể bay vụt ra xa, linh hoạt luồn vào trong núi rừng, tránh những bụi gai dây rừng, theo hướng Đằng Thanh Sơn vừa biến mất đuổi theo. Chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt năm người Thiết Y Môn.

– Chúng ta tiếp tục đi.

Trung niên tuấn tú ra lệnh.

Lúc này. Năm người Thiết Y Môn vô cùng cẩn thận tiếp tục đi theo con đường đã định.

Không khí ẩm thấp tràn ngập các nơi. Với khứu giác của Đằng Thanh Sơn, thậm chí trong mùi lá mục còn có thể ngửi được mùi thi thể dã thú thối rữa. Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua tầng lá dày đặc, sau khi lọt qua những bụi cây, cỏ dại chung quanh, chỉ còn lưu lại một vài quầng sáng.

Đằng Thanh Sơn tiến rất nhanh trong Man Hoang.

– Ủa?

Đằng Thanh Sơn hơi quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy trong bụi gai rậm rạp, một đôi đồng tử ẩn núp đang nhìn chằm chằm vào mình. Đôi đồng tử đó tản ra một sự tàn bạo! Nhưng khi gặp ánh mắt Đằng Thanh Sơn, con dã thú ẩn mình trong bụi gai tựa hồ nhận thấy được nhân loại này khó đối phó.

Xoát! Dã thú nhanh chóng biến mất. Đằng Thanh Sơn không ngừng tiến lên, tiếp tục đi tới, chỉ hơi cau mày:

– Ủa? Vừa rồi là dã thú gì mà chạy tốc độ nhanh như thế? Nó che dấu cũng rất xảo diệu.

Trong Man Hoang có rất nhiều động vật, mà ở địa cầu căn bản không có.

Đằng Thanh Sơn có được quyển sách từ trong Vũ Các Quy Nguyên Tông, nhưng trong đó cũng chỉ giới thiệu vài loại yêu thú. Về phần các loại dã thú thì không giới thiệu… Đằng Thanh Sơn cũng không dám coi thường dã thú. Một vài con dã thú mặc dù không có linh trí, nhưng có lẽ có bản lĩnh đặc thù. Chưa chắc ít uy hiếp hơn yêu thú!

– Sáu người vừa rồi, có một người là Ngụy Thương Long! Còn có một người nữa, lần trước ta cũng gặp ở Hỏa Diệm Sơn rồi. Sáu người này hẳn là người của Thiết Y Môn.

Đằng Thanh Sơn hồi ức về sáu người hắn vừa gặp không lâu.

– Cao thủ Thiết Y Môn tới Man Hoang làm gì? Chẳng lẽ, cũng để hái linh quả?

Đằng Thanh Sơn cũng không quá để ý đến sáu người Thiết Y Môn.

Đằng Thanh Sơn tới Man Hoang là tìm chu quả… Tìm được chu quả xong là trở về! Về phần người của đám người Thiết Y Môn chẳng có liên quan gì tới hắn?

Do đó, Đằng Thanh Sơn chỉ liếc mắt, cũng chẳng thèm chào hỏi, tiếp tục một mình nhanh chóng chạy tới Thiết Tí Hầu Sơn.

Vù! Vù!

Một thân áo xám, hộ pháp Thiết Y Môn Lưu Kiến cầm đoản đao trong tay, rất nhanh tiến vào Man Hoang.

– Con mẹ nó, Đằng Thanh Sơn chạy còn nhanh hơn cả khỉ! Hắn chắc không biết là trong Man Hoang rất nguy hiểm sao? Tối thiểu cũng chạy mười dặm thế mà vẫn chưa thấy được cái bóng!

Lưu Kiến căn cứ vào hướng đi của Đằng Thanh Sơn, đạp lá khô, quẹt vào những bụi gai, vất vả bám theo.

Đích xác rất gian nan!

Bình thường hậu thiên cường giả đi một ngày trong Man Hoang được khoảng hơn trăm dặm, đã xem là nhanh rồi. Dù sao trong Man Hoang cũng quá nhiều nguy hiểm, không cẩn thận là có thể trúng chiêu. Nhẹ thì trọng thương, nặng là chết.

Nhưng Lưu Kiến đuổi theo Đằng Thanh Sơn, chỉ có thể cắn răng gia tốc! Trong Man Hoang căn bản không có đường, gai mọc thành bụi, cỏ dại ngập đầu, cành khô lá mục khắp nơi. Do đó, một khi có người đi qua, khẳng định sẽ quẹt vào những bụi cỏ dại, thậm chí chặt đứt những bụi gai để đi tới, sẽ làm cho người phía sau thấy được tung tích rõ ràng. Đương nhiên… nếu thời gian dài một chút thì rất khó phân biệt.

Lưu Kiến và Đằng Thanh Sơn một trước một sau, chênh lệch cũng khoảng một dặm. Lưu Kiến liều mạng mới có thể miễn cưỡng đuổi theo.

– Với tốc độ như vậy, một ngày tối thiểu đi tới bốn năm trăm dặm!

Lưu Kiến trong lòng mắng thầm, nhưng tai mắt đều cẩn thận chú ý chung quanh.

– May mà đây là khu vực bên ngoài Man Hoang! Ừm, mau một chút!

Lưu Kiến không muốn lãng phí nhiều thời gian, thúc dục nội kình, tốc độ nhanh hơn một chút.

Khi hắn gia tốc, khoảng cách giữa Lưu Kiến và Đằng Thanh Sơn cũng càng ngày càng gần. Đằng Thanh Sơn cũng không biết có người theo dõi. Trong Man Hoang một ngày đi được bốn năm trăm dặm là rất dễ dàng.

– Ừm, có tiếng động?

Đằng Thanh Sơn khựng lại, đôi tai động đậy.

Sàn sạt……

Phía sau truyền đến những thanh âm rất nhẹ. Đằng Thanh Sơn nhíu mày quay đầu nhìn về phía phía sau:

– Phía sau có dã thú? Không đúng… Dường như, có một người đang đi đến gần ta!

Đằng Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích, nhìn về phía sau, rốt cục, xuyên qua đám dây leo, thấy phía xa có một bóng người mơ hồ. Bóng người nọ nhanh chóng xuyên qua những kẽ hở của dây leo, trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn đã thấy rõ rồi.

– Là một trong số sáu người của Thiết Y Môn!

Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã xác định.

– Sao hắn lại một mình một người đuổi theo ta?

Đằng Thanh Sơn trong lòng nghi ngờ. Lúc này, Đằng Thanh Sơn cũng không ngờ được rằng đối phương muốn giết hắn. Dù sao trong lòng Đằng Thanh Sơn… Thiết Y Môn tựa hồ không có lý do gì để giết hắn. Chỉ là đối phương có hành động lạ thường, làm cho Đằng Thanh Sơn cảnh giác.

Người nọ nhanh chóng đến gần.

Đằng Thanh Sơn vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương! Khoảng cách không ngừng gần hơn, rốt cục, người đó cũng thấy được Đằng Thanh Sơn. Chỉ trong chốc lát đã đối mắt với hắn…

Lưu Kiến khổ cực theo dõi, thấy Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào mình, tự đáy lòng không khỏi run lên:

– Đằng Thanh Sơn này thật là cẩn thận. Từ xa đã phát hiện ra lão tử rồi! Bây giờ phải làm sao?

Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Lưu Kiến lưu chuyển bao nhiêu ý nghĩ. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười, đi nhanh về phía Đằng Thanh Sơn:

– Đằng huynh đệ! Ngươi làm ta đuổi theo mệt quá.

– Ngươi là ai?

Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói.

Man Hoang yên tĩnh nặng nề, chung quanh chỉ có hai người là Đằng Thanh Sơn và Lưu Kiến.

– Ha ha, ta là hộ pháp Thiết Y Môn Lưu Kiến.

Lưu Kiến vừa đi tới, đồng thời hắn đưa tay đút đoản đao vào vỏ, đồng thời khi đút vào vỏ, tay phải rất tùy ý ép vào một chút. Ngực Lưu Kiến hơi phồng lên, trong đó có một tiểu hồ lô. Căng cơ bụng lên, tay phải ấn mạnh.

Xoẹt!

Hồ lô nhất thời xuất hiện vết nứt. Nhưng do thanh âm đoản đao đút vào vỏ cũng đồng thời vang lên, nên âm thanh vết nứt đó căn bản không nghe rõ.

– Lưu hộ pháp?

Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.

– Không biết Lưu hộ pháp sốt ruột đuổi theo ta là có chuyện gì?

– Là như thế này! Ngụy trưởng lão chúng ta vừa mới thấy ngươi…

Tốc độ nói chuyện của Lưu Kiến chậm hẳn xuống, khi khoảng cách với Đằng Thanh Sơn còn bốn năm thước, hắn cũng không đến gần hơn, cứ như vậy nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn rõ ràng cũng biến sắc:

– Ngươi… Ngươi dụng độc!

Đằng Thanh Sơn rõ ràng nhận ra một thứ vật chất kì lạ đang thẩm thấu vào máu mình, nhất thời thân thể run lên. Mặc dù cả người rất yếu ớt, nhưng Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã khống chế được khí huyết lưu động, bức thứ vật chất không biết tên này ra ngoài cơ thể.

Bề ngoài, Đằng Thanh Sơn lại làm như vô lực ngồi phịch trên mặt đất.

– Ha ha, đúng, ta dụng độc. Đáng tiếc, ngươi biết hơi chậm.

Lưu Kiến mỉm cười nói.

– Có phải là cảm giác toàn thân tê dại vô lực không? Đến cả nội kình cũng không đề lên được? Không cần giãy dụa! Trúng phải “giấc mộng Nam Kha” của Thiết Y Môn ta, đến cả tiên thiên cường giả cũng bị ảnh hưởng tới thực lực.

– Lưu hộ pháp, ta với Thiết Y Môn ngươi không oán không cừu.

Đằng Thanh Sơn ngồi phệt trên mặt đất, hậm hực nói lớn.

– Đúng, là không oán không cừu.

Lưu Kiến cười chế diễu.

– Ai bảo ngươi đi tới Man Hoang.

– Ta tới Man Hoang thì sao? Có liên quan gì mà muốn giết ta?

Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Lưu Kiến. Lúc này, Đằng Thanh Sơn rất muốn biết Thiết Y Môn vì sao muốn giết mình. Do đó tạm thời giả vờ bị trúng độc, muốn để đối phương nói ra.

Xoẹt!

Lưu Kiến rút đoản đao bên hông ra, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn:

– Đằng Thanh Sơn! Muốn trách thì trách mạng ngươi không tốt, đáng tiếc… Một cao thủ Địa Bảng gần mười bảy tuổi, cứ như thế mà chết lặng lẽ ở miền Man Hoang này. Sau khi chết, thi thể còn bị dã thú ăn. Nhưng, chết trên tay ta coi như ngươi cũng đã có phúc ba đời rồi.

Vừa nói, Lưu Kiến vừa đến gần Đằng Thanh Sơn.

Đột nhiên …

Đoản đao vừa vung lên. Vù một tiếng, đoản đao lóe ra một vòng sáng, bổ thẳng về phía cổ Đằng Thanh Sơn! Lưu Kiến muốn một đao chém đứt đầu đối phương!

Vốn Đằng Thanh Sơn vô lực ngồi phệt trên mặt đất, tay phải chợt động.

– Chát!

Một đạo ảo ảnh nện vào cổ tay phải Lưu Kiến, chỉ nghe xương tay vỡ vụn.

– A!!!

Lưu Kiến phát ra tiếng kêu đau đớn. Đoản đao bị đánh văng đi, quay vài vòng không trung rồi rơi xuống thảm cỏ. Lưu Kiến cắn răng, tay trái còn như muốn chụp vào Đằng Thanh Sơn.

Bùng!

Nắm tay Đằng Thanh Sơn nện vào bụng Lưu Kiến. Một tiếng tiếng rên trầm trầm, Lưu Kiến cả người bị ném văng ra ngã gục xuống, cuộn lại đau đớn, sắc mặt trắng bệch:

– Đan điền, nội kình của ta,…

Hắn hoảng sợ phát hiện ra đan điền mình đã bị chấn vỡ, nội kình cũng toàn bộ tản mất. Đan điền một khi bị hủy, vĩnh viễn không thể tu luyện nội kình!

Không thể tu luyện nội kình? Đối với vũ giả thì còn thảm hơn so với việc bị chặt hai chân!

– Ngươi … tại sao ngươi không trúng độc?

Lưu Kiến ngã trên mặt đất, hoảng sợ nhìn Đằng Thanh Sơn,

– Ngươi không có khả năng có giải dược. Hơn nữa ta không thấy ngươi dùng giải dược.

Đằng Thanh Sơn đạp trên cành khô lá mục, phát ra những tiếng vang lạo xạo, từng bước lạnh lùng đi về phía Lưu Kiến.

Chọn tập
Bình luận