Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 241: Hai con giao long

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Gia Cát Nguyên Hồng nhẹ giọng nói:

– Trong thời buổi loạn lạc này, có cái chết không có tiếng tăm gì, có những cái chết lưu danh hậu thế!

Người mà muốn sống vài trăm, một ngàn năm thì chỉ cần làm một con rùa trốn tránh kỹ lưỡng. Hay là muốn làm một vì sao băng phát ra ánh sáng chói mắt rực rỡ với một sinh mạng ngắn ngủi?

Yến Mạc Thiên bên cạnh hướng mắt ra xa:

– Thanh Sơn chính là một hào kiệt trong thời buổi loạn lạc, mười bảy tuổi đạt tới tiên thiên, hơn nữa giết chết rất nhiều chấp pháp trưởng lão Thanh Hồ Đảo, đến cả cao thủ tiên thiên thực đan của Tuyết Ưng Giáo cũng bị một chiêu của hắn giết chết. Có thể đem bao nhiêu cao thủ tông phái đùa bỡn trong lòng bàn tay. Cho dù có chết, sợ là cả ngàn năm sau Cửu Châu Đại Địa vẫn sẽ vĩnh viễn còn lưu lại truyền thuyết…

– Nếu Thanh Sơn có thể thoát một kiếp này…

Gia Cát Nguyên Hồng lập tức lắc đầu, rồi quay đầu đi về phía quân đội mình.

– Chúng ta đóng quân một đêm, sáng mai về Giang Ninh.

Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng vang dội. Yến Mạc Thiên cũng đi theo. Trong đêm đen, Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương đi tới rất nhanh. Phía sau đám tiên thiên cường giả các Đại tông phái cùng với quân sĩ Ngân Giao Quân rầm rộ đi theo.

– Đằng Thanh Sơn! Còn xa không?

Hạo Giang đeo mặt nạ vàng thấp giọng hỏi.

– Đừng nóng.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.

– Ngươi lo ta mang bọn ngươi đi vòng à?

Heo chết không sợ nước sôi, Đằng Thanh Sơn bây giờ đã trở nên liều lĩnh, đám tiên thiên cường giả cũng không dám ép hắn quá đáng. Nếu Đằng Thanh Sơn chịu chết mà không chịu giao ra hai đỉnh, cho dù giết Đằng Thanh Sơn, đúng họ cũng không có ích lợi gì.

– Hạo Giang, chúng ta từ từ đi theo Đằng Thanh Sơn cũng được. – Lão tăng có cặp mày dài mỉm cười nói.

Đằng Thanh Sơn tiếp tục đi trước dẫn đường, đại khái được nửa canh giờ …

– Thấy chứ? Phía trước có hai chóp núi?

Đằng Thanh Sơn chỉ về phía trước. Doanh thị gia tộc, Ma Ni Tự, Thanh Hồ Đảo và đám tiên thiên cường giả các Đại tông phái khác đều nhìn ra xa.

– Hai đỉnh núi đó hả? – Đám tiên thiên cường giả hơi lo lắng.

– Không có khả năng ở trên núi.

Vạn trưởng lão Tuyết Ưng Giáo cười lạnh nói:

– Nếu Đằng Thanh Sơn ngươi lên núi giấu hai đỉnh, Tuyết Ưng ta không có khả năng nhìn không thấy ngươi.

– Ta không nói là ở trên núi.

Đằng Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng,

– Không muốn có hai đỉnh Bắc Hải Chi Linh thì lăn qua một bên, đừng ở đây làm phiền ta.

– Ngươi…

Vạn trưởng lão giận trợn tròn mắt.

– Vạn trưởng lão đừng giận mà hại người. – Doanh Hạo Giang cười chế diễu.

Vạn trưởng lão hít sâu một hơi, cố nén tức giận.

– Không có ta đưa đi, các ngươi căn bản không thể tìm được. Hơn nữa tìm lung tung khắp núi, một khi không cẩn thận, hai đỉnh đó bị lật, toàn bộ Bắc Hải Chi Linh sẽ chảy ra ngoài hết.

Đằng Thanh Sơn vừa nói vừa đi, trong đầu Đằng Thanh Sơn nhớ lại cảnh năm đó mình ở đội thợ săn Đằng gia trang, bên tai còn nghe câu nói:

– Thanh Sơn bò lên phía trước, chỗ hai quả mỏm núi, ngươi sẽ thấy Bích Hàn Đàm.

Lần đó, muốn rèn một mớ Bích Hàn đao. Do đó, Đằng Thanh Sơn và tộc nhân cùng đi lấy nước ở Bích Hàn Đàm. Bích Hàn Đàm nằm ở giữa của hai ngọn núi này.

– Sống hay chết phải xem lần này rồi. – Trong lòng Đằng Thanh Sơn thầm nhủ.

Lần này là cửu tử nhất sinh. Sinh cơ duy nhất đặt cược vào người con Tử Quang Giao Long trong Bích Hàn Đàm!

Dọc theo một vòng rộng dưới chân núi.

– Đứng cách xa ta mười trượng.

Đằng Thanh Sơn nhìn về đám người phía sau

– Khi ta lấy ra hai đỉnh… Không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy ta. Ta không muốn làm hai đỉnh bị lật.

– Được, xa mười trượng.

Một đám tiên thiên cường giả đều nghe lời. Xa mười trượng? Đối với cao thủ tiên thiên kim đan, trong nháy mắt đã có thể đuổi theo Đằng Thanh Sơn. Đặc biệt là lão tăng có cặp mày dài tu luyện Thích Già Tâm Kinh. Với Thần túc thông, tốc độ lão càng nhanh tới đáng sợ. Do đó Đằng Thanh Sơn không thể nào chạy thoát.

Đằng Thanh Sơn đi vòng quanh chân núi, gạt bỏ những cỏ dại bụi rậm, rồi ngồi xổm xuống mở ra nơi có hồ nước.

– Sàn sạt…

Rất nhiều đất đá bùn lầy được đào ra.

Đám tiên thiên cường giả cố gắng nghĩ xem dưới cái hố đó có cái gì.

– Đứng yên, cách mười trượng. – Đằng Thanh Sơn quay đầu lại trừng mắt.

Lúc này trong hố đất, có một khối đá, phiến đá đó đậy lên trên hai đỉnh! Trước đây Đằng Thanh Sơn chôn hai đỉnh ở đây, là muốn lưu một con đường. Một khi mình không trốn thoát bị bắt lại, đến lúc đó có thể dẫn mọi người tới lấy hai đỉnh… như vậy, có thể thông qua con giao long ở Bích Hàn Đàm có được chút sinh cơ.

– Choang!

Đằng Thanh Sơn lật phiến đá đầy bùn đất lên, sau đó mới cẩn thận cầm lấy hai đỉnh, đưa nó ra khỏi cái hố.

– Hai đỉnh!

– Đúng! Chính là hai cái đỉnh này.

Doanh Thị gia tộc, Ma Ni Tự, Thanh Hồ Đảo, Xạ Nhật Thần Sơn và các tiên thiên cao thủ khắp nơi vừa thấy hai đỉnh trong tay Đằng Thanh Sơn, nhất thời đều kích động. Mặc dù nói lúc này Doanh thị gia tộc, Ma Ni Tự đều có hai đỉnh, cao thủ Xạ Nhật Thần sơn cũng có một đỉnh. Nhưng chúng vẫn mê mẩn khi thấy hai đỉnh trong tay Đằng Thanh Sơn.

– Vù!

Vừa lấy ra hai đỉnh, Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã nhảy lên cao hai mươi trượng.

– Hắn muốn chạy trốn!

– Đuổi!

Mười mấy tiên thiên cường giả nhất thời lao theo. Người đuổi nhanh nhất chính là lão tăng có cặp mày dài. Đằng Thanh Sơn đứng trên vách núi, chỉ mượn lực hai lần, đã nhảy đến giữa sườn núi. Đương Đằng Thanh Sơn vừa nhảy lên giữa sườn núi một tích tắc, lão tăng có cặp mày dài cũng nhảy theo tới giữa sườn núi.

– Dừng lại!

Đằng Thanh Sơn hét lớn một tiếng, đồng thời hai tay cầm lấy hai đỉnh, đặt trên mặt Bích Hàn Đàm.

– Đằng Thanh Sơn! Ngươi trốn không thoát đâu.

Lão tăng có cặp mày dài nhìn Đằng Thanh Sơn, cũng không dám ép quá, sợ hai đỉnh sẽ bị ném vào hàn đàm. Như vậy, Bắc Hải Chi Linh sẽ bị hòa lẫn vào nước hàn đàm, hoàn toàn bị hủy diệt.

Vù! Vù!

Đám cao thủ đều đã tới giữa sườn núi, nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.

– Tới giữa sườn núi này ta căn bản không có chỗ chạy.

Đằng Thanh Sơn đứng cạnh bờ Bích Hàn Đàm. Chung quanh Bích Hàn Đàm hàn khí ngập tràn,

– Các ngươi cũng thấy đó, chỉ cần ta dùng sức ném hai đỉnh này vào đó, nước hồ sẽ trong nháy mắt ngập cả hai đỉnh, hòa tan toàn bộ Bắc Hải Chi Linh trong hai đỉnh.

Đám tiên thiên cường giả ở đây đều rất tức giận. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đột nhiên trở nên âm lãnh, đảo qua bốn người Thanh Hồ Đảo:

– Đằng Thanh Sơn, trước giờ có cừu báo thù! Muốn chết, cũng phải kéo mấy người chết theo. Bây giờ Thanh Hồ Đảo tổng cộng có bốn tiên thiên cao thủ. Ai giết được Cổ Ung, ta sẽ tặng hắn một đỉnh. Giết ba tên kia, ta cũng tặng hắn một đỉnh. Nếu giết sạch bốn tên nọ, ta chắp tay dâng lên hai đỉnh!

Vù!

Bốn người bọn Cổ Ung của Thanh Hồ Đảo lập tức nhảy sang bên cạnh, bốn người tụ tập cùng nhau vô cùng cảnh giác.

– Đằng Thanh Sơn.

Trong lòng Cổ Ung bốc lửa ngùn ngụt, căm tức nhìn Đằng Thanh Sơn

– Ngươi hại chết tám chấp pháp trưởng lão của Thanh Hồ Đảo ta, lại giết chết con ta Thế Hữu, hủy diệt chuyện tốt của ta, làm Thanh Hồ Đảo ta chẳng có được một đỉnh nào, còn nói muốn báo thù à? Ngươi dựa vào cái gì? Ta hỏi ngươi, ngươi dựa vào cái gì? Ta Cổ Ung rốt cuộc đắc tội với ngươi ở đâu? Ngươi khinh người quá đáng!!!

– Ha ha…

Đằng Thanh Sơn giận dữ cười nhìn chằm chằm vào Cổ Ung,

– Cổ Ung! Ngươi làm ác quá nhiều, nên đã quên rồi! Đại quân Thanh Hồ Đảo các ngươi đóng quân ở Đại Duyên Sơn, bắt tất cả sơn dân và thợ săn ở các thôn trang dưới chân Đại Duyên Sơn. Ngươi bảo họ giúp các ngươi tìm cửa vào hồ ngầm. Đến khi sự tình đã xong, ngươi liền hạ lệnh xử tử toàn bộ bọn họ đúng không?

Bốn người Cổ Ung rùng mình.

– Trong những người thợ săn bắn này có cha ta! Có đại bá ta!

Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Cổ Ung. Nhất thời cả đám tiên thiên cường giả đều giật mình. Nguyên lai là như thế.

– Đáng tiếc, quân sĩ Thanh Hồ Đảo các ngươi vô dụng. Tuy đại bá ta đã chết, nhưng cha ta may mắn thoát được. Nhưng, cha ta cũng bị thương rất thảm… Hừ hừ, có lẽ những người thợ săn không đáng để ngươi coi trọng…

Đằng Thanh Sơn đảo ánh mắt qua những người khác.

– Ta đếm tới mười, nếu các ngươi vẫn không làm gì, ta sẽ hủy diệt hai đỉnh này!

– Một!

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng đếm.

– Hai!

Rất nhiều tiên thiên cường giả nhìn nhau. Giết đảo chủ Thanh Hồ Đảo à? Việc này đâu phải chuyện chơi. Thanh Hồ Đảo dù sao cũng là một trong tám đại tông phái, cũng có đại quân rất lợi hại. Còn có vị Thái thượng trưởng lão…

– Hạt nhãn kiếm thánh rất đáng sợ. Do đó những người ở đây cũng cảm thấy do dự… Có nên giết hắn không?

– Ba!

Đằng Thanh Sơn buông một tiếng.

Tõm!

Đằng Thanh Sơn lưng đeo Luân Hồi thương, cầm hai đỉnh cùng nhảy vào Bích Hàn Đàm.

– Không ổn!

Đám thiên cường giả sắc mặt đại biến.

– Hắn không dùng tiên thiên chân nguyên bảo vệ hai đỉnh. – Có người gào lên.

Tõm! Tõm! Tõm!

– Giết hắn!

Lúc này đã có không ít tiên thiên cường giả lửa giận bừng bừng, nhảy thẳng vào hồ.

– Ta phải tự tay giết chết tiểu tử này.

Cổ Ung cũng nhảy vào. Bắc Hải Chi Linh bị hủy, nhất định Thanh Hồ Đảo lần này hoàn toàn không đoạt được gì nữa. Bọn họ còn tổn thất rất nhiều nhân mã, nhi tử lại bị giết. Không giết Đằng Thanh Sơn là hắn không cam lòng.

– Bắc Hải Chi Linh, bị hủy rồi.

– Hắn lại không dùng tiên thiên chân nguyên bảo vệ hai đỉnh…

Đám tiên thiên cường giả đứng giữa sườn núi nổi giận, hao phí tinh lực như vậy, từng bước một ép Đằng Thanh Sơn tới chỗ này, là vì cái gì? Không phải là vì hai đỉnh sao? Ai có thể tưởng tượng là Đằng Thanh Sơn hủy bỏ Bắc Hải Chi Linh chứ.

Bắc Hải Chi Linh một khi lẫn vào trong nước hồ…

Đám tiên thiên cường giả lại không có năng lực “Chiết xuất” thì làm sao mà lấy lại được?

– Rào!

– Rào!

Vốn đám tiên thiên cường giả vừa nhảy xuống, lại không ít người ngoi lên.

– Sao vậy?

Rất nhiều tiên thiên cường giả nhìn về phía họ.

– Phía dưới quá lạnh.

Trong đó một cao thủ Doanh Thị gia tộc nói ngay.

– Hàn đàm này rất sâu, tên Đằng Thanh Sơn cứ thế lao thẳng xuống đáy. Càng xuống sâu, lại càng lạnh. Tới một mức, cho dù có tiên thiên chân nguyên bảo hộ, vẫn bị từng đợt băng giá tràn ngập khắp toàn thân, tay chân cũng tê dại không điều khiển được nữa.

Tố chất thân thể những tiên thiên cường giả này đều rất bình thường. Màn hào quang tiên thiên chân nguyên mặc dù có khả năng phòng ngự, nhưng chỉ cần không ngăn được một phần nào khí băng hàn truyền vào là thân thể họ sẽ trở nên tê cứng.

– Vương Khắc Hầu của Xạ Nhật Thần Sơn bắn cho Đằng Thanh Sơn một tiễn. Vương Khắc Hầu đã nhảy vào hàn đàm, truy đuổi hắn rồi.

Những người nhảy đầu tiên vào hàn đàm, có hai vị tiên thiên kim đan. Một người là Vương Khắc Hầu của Xạ Nhật Thần Sơn, người kia chính là Cổ Ung.

Nhưng trong nước, với thủ đoạn “hóa cá” của Đằng Thanh Sơn, người chính thức gây uy hiếp cho hắn chỉ có Vương Khắc Hầu – người có thể viễn công.

Dưới hồ sâu, trong dòng thông đạo dưới nước.

Đằng Thanh Sơn đã hóa thành một ngư nhân, bơi đi rất nhanh, eo lưng có một vết thương, còn cán cây Luân Hồi thương trong tay hắn lại một lần nữa bị nổ mất một khối khá to. Hỗn Nguyên Nhất Khí của Đằng Thanh Sơn là một thương pháp phòng ngự cực mạnh. Có Luân Hồi thương… Đằng Thanh Sơn đã ngăn được một tiễn.

– Thiếu chút nữa là tiêu đời rồi. Vương Khắc Hầu… Ta và ngươi không có nhiều thù oán, thế mà ngươi lại nhìn chằm chằm vào ta.

Đằng Thanh Sơn liều mạng chạy.

– Tử Quang Giao Long đâu? Tử Quang Giao Long ở đâu? Lần trước ta đụng mặt nó ở đáy đầm, bây giờ đã bơi vào hơn một dặm, sao còn chưa gặp?

Mắt Đằng Thanh Sơn đang cẩn thận tìm tòi. Đột nhiên, Đằng Thanh Sơn thấy phía trước xa xa, chính là con Tử Quang Giao Long màu đỏ tía, dài chừng mười hai trượng, thân thể uốn lượn to bằng cái thùng nước. Cái đầu rồng kinh người có một cái sừng nhỏ chừng một thước màu bạc. Đây chính là con Tử Quang Giao Long mà năm đó Đằng Thanh Sơn đụng phải khi thăm dò Bích Hàn Đàm.

– Rào…

Đằng Thanh Sơn quẫy mạnh đuôi cá, nhanh chóng lướt qua bên cạnh Tử Quang Giao Long. Vừa lướt qua con Tử Quang Giao Long, Đằng Thanh Sơn chợt biến sắc.

– Đây là…

Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào con vật cao lớn đó. Thân hình to như cái lu, chiều dài thân thể… thoạt nhìn, chừng hai mươi trượng (sáu mươi thước), dày đặc những vảy rồng màu tím bao trùm toàn thân. Trên trán nó lại có hai cây long giác có nhánh, trên mặt còn có vài chòm râu bạc rủ xuống, mắt thường có thể thấy, thân hình khổng lồ lại lòi ra long trảo.

– Long giác phân hai nhánh? Râu rồng? Long trảo? Đây là…

Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến. Đằng Thanh Sơn nào dám đánh động con yêu thú đáng sợ này, lập tức lặng lẽ bơi đi.

Con yêu thú giao long đáng sợ nằm nghỉ ngơi. Hơi mở hé mắt, liếc nhìn Đằng Thanh Sơn bơi qua, cũng không để ý làm gì. Là yêu thú vô cùng đáng sợ tu luyện không biết bao nhiêu năm, nó cũng có cao ngạo của nó. Nhân loại không chọc đến nó, nó cũng sẽ không rảnh đâu mà đi công kích nhân loại.

Đột nhiên!

– Gừ…

Ở một nơi khác, con Tử Quang Giao Long dài mười hai trượng gầm lên. Đằng Thanh Sơn đã chạy trốn ra xa, nghe tiếng gầm đó, quay đầu lại, chớp mắt:

– Hừ! Tối như thế, Cổ Ung và Vương Khắc Hầu không thể nhìn thấy vật trong đêm, chỉ có thể dựa vào màn hào quang tiên thiên chân nguyên thôi. Đợi đến khi họ phát hiện ra con Tử Quang Giao Long, phỏng chừng cũng phải tới rất gần trước mặt nó rồi.

Đằng Thanh Sơn mặc dù không rõ lắm về tính khí của con giao long có long trảo đó, nhưng tính tình con Tử Quang Giao Long dài mười hai trượng thì hắn biết khá rõ.

Lúc trước mình không trêu vào con Tử Quang Giao Long đó, nó vẫn công kích mình như thường.

Có thể tưởng tượng được, tình cảnh của hai người Cổ Ung và Vương Khắc Hầu.

– Hống…

– Hống…

Tiếng gầm nhanh chóng biến mất trong sâu thẳm.

– Tử Quang Giao Long hẳn là đã nhảy ra đuổi giết rồi… con Tử Quang Giao Long dù sao cũng còn chưa đạt tới hư cảnh. Không thể so được với lão Long Quy. Cổ Ung và Vương Khắc Hầu đều là tiên thiên kim đan rất lợi hại. Muốn giết được hai người, Tử Quang Giao Long chưa chắc đã làm được.

Đằng Thanh Sơn nghĩ đến việc này, nhãn tình sáng lên,

– Nếu con Tử Quang Giao Long bị thương, vậy thì con giao long có long trảo, long tu đó cũng sẽ ra ngoài chứ?

Chân núi Song Đầu sơn.

– Oanh!

Một tiếng nổ như sấm, làm vách núi bị thủng ra một lỗ to bay tán loạn. Đồng thời nước trong hàn đàm đang chảy xiết chợt phun ra mãnh liệt. Hai bóng người cũng từ lỗ thủng đó lao ra, chính là Cổ Ung và Vương Khắc Hầu.

– Gừ…

Con Tử Quang Giao Long cũng theo lỗ thủng đó vùng mạnh thoát ra. Vốn quân sĩ Ngân Giao Quân đang ở dưới chân núi chờ đợi một cách bình yên, lúc này vô cùng sợ hãi. Đám tiên thiên cường giả đang đứng giữa sườn núi cũng đều chấn động.

– Đảo chủ!

Người của Thanh Hồ Đảo lập tức lao xuống,

– Sư huynh!

Nhân mã Xạ Nhật Thần Sơn cũng nhảy xuống, tiên thiên cường giả các đại tông phái cũng nhảy xuống.

– Xoẹt xoẹt….

Con Tử Quang Giao Long phun mạnh ra một luồng sương mù màu đen.

– A!

– A!

Lúc này, đã có ba tiên thiên cường giả trúng chiêu, thân thể trong nháy mắt hóa thành bụi. Một là của Doanh thị gia tộc, hai người của Ma Ni Tự.

– Một đầu Tử Quang Giao Long. Chư vị liên thủ, giết con nghiệt súc này đi!

Lão tăng có cặp mày dài giận dữ nói.

– Ra khỏi nước, tốc độ Tử Quang Giao Long phải chậm lại nhiều.

Tử Quang Giao Long toàn thân đều là bảo bối. Không có được hai đỉnh, đám tiên thiên cường giả vô cùng tức giận lao vào Tử Quang Giao Long. Mười mấy tiên thiên cường giả, tưởng dễ trêu à?

Đợt đầu công kích, là làm cho Tử Quang Giao Long trọng thương.

– Gừ…

Tử Quang Giao Long phát ra tiếng gầm thê lương, uốn éo điên cuồng trên mặt đất, toàn thân đầy máu.

Đột nhiên…

– Gào…

Một tiếng gầm như tiếng gọi từ thời kỳ viễn cổ vang lên, từ sâu dưới đáy hồ truyền tới.

Chọn tập
Bình luận