Hư cảnh năm người mặt đối nhau
Đao Trì tiêm thứ sát nghìn quân
Thanh Sơn cao vang món khai vị
Thiết Phiền Hạt Tử lòng nhói đau
(Thơ: kiemtieu123)
Đêm tối.
Đằng Thanh Sơn cầm mật tín do Gia Cát Nguyên Hồng đưa tới, sắc mặt đại biến, giận dữ cười:
– Ha ha… Người của Thanh Hồ Đảo thật là chưa từ bỏ ý định. Xem ra lần trước chúng ta ra tay chưa đủ ác độc. Cũng tốt… đám súc sinh này không đánh đau là không biết sợ.
Đằng Thanh Sơn nổi giận!
Dựa theo tin tình báo, toàn bộ Ngân Giao quân biên giới ở bắc quận Giang Ninh đều đã ngoài! Có tới ba vạn Ngân Giao quân chứ ít gì!
– Muốn công thật nhanh, hành động diệt Quy Nguyên Tông ta. Để Thiên Thần cung không có cách nào cứu được.
Gia Cát Nguyên Hồng suy đoán.
– Sư phụ, giao cho con.
Đằng Thanh Sơn đi nhanh về phía luyện võ trường.
– Đợi sau khi hừng đông, sư phụ hãy về Quy Nguyên Tông cũng không muộn.
Trên Luyện võ trường, thanh Khai Sơn Thần Phủ đang cắm trên mặt đất, Đằng Thanh Sơn vươn tay cầm lấy.
– Đao Trì.
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại gọi một tiếng.
Chỉ thấy trong một căn phòng lớn bên cạnh luyện võ trường, một bóng đen lao mạnh từ một cái cửa hầm’ đặc biệt ra ngoài, cuối cùng nó lơ lửng ở phía trên Đằng Thanh Sơn. Chính là Lục Túc Đao Trì thân thể còn chỉ có hai trượng (năm thước), cho dù sau khi đạt tới hư cảnh thân thể nó đã nhỏ đi nhưng nó vẫn lớn hơn Cuồng Phong Ưng không ít.
– Đi.
Đằng Thanh Sơn nhảy lên lưng Lục Túc ĐaoTrì, cài Khai Sơn Thần Phủ sau lưng, ngón tay chỉ về hướng đông.
Vèo!
Lục Túc Đao Trì nhè nhẹ vỗ hai cánh, xé gió bay đi. Đằng Thanh Sơn thậm chí còn không cảm giác được kình phong đập vào mặt.
…
Giữa bầu trời đêm, Lục Túc Đao Trì lập tức bay tới quận thành Giang Ninh.
– Việc lạ.
Đằng Thanh Sơn ngồi trên lưng Lục Túc Đao Trì, giật mình phát hiện… lưng Lục Túc Đao lại hình thành một cái lồng khí vô hình, làm Đằng Thanh Sơn ngồi trên lưng không bị gió thổi vào chút nào.
– Nguyên lai như thế.
Đằng Thanh Sơn cẩn thận một quan sát một lát mới phát hiện ra.
Con Lục Túc Đao Trì có hai cái cánh đối nhau. Đôi cánh phía trước vừa vặn làm cho khí lưu thổi xéo lên phía trên.
Ba trăm dặm đường.
Chưa tới thời gian uống cạn một chén trà, Đằng Thanh Sơn chỉ vừa mới ngạc nhiên về đôi cánh đặc thù của Lục Túc Đao Trì, thì Giang Ninh quận thành đã xuất hiện trong tầm nhìn.
– Thật nhanh, không hổ là yêu thú phi hành hư cảnh. – Đằng Thanh Sơn thán phục vô cùng.
– Đao Trì, xuống dưới.
Đằng Thanh Sơn vỗ lưng Lục Túc Đao Trì, chỉ dẫn phương hướng.
…
Mặc dù trời còn chưa sáng, nhưng Quy Nguyên Tông vừa mới nhận được tin, đã triệu tập những quân sĩ Quy Nguyên Tông đang ngủ say, các đệ tử vừa rời giường, vội vàng đi lên tường thành.
Trên tường thành phía bắc.
– Kinh Ý tiền bối, đội Ngân Giao quân này từ phương bắc đến đây, khẳng định là đi theo quan đạo phương bắc tới
Gia Cát Vân chỉ về hướng bắc, đồng thời cố tình liếc con quái vật đáng sợ cạnh Đằng Thanh Sơn..
Kỳ thật khi Đằng Thanh Sơn mà đặc biệt là Lục Túc Đao Trì hiện thân, đã làm cho rất nhiều người hoảng sợ.
Hình dáng Lục Túc Đao Trì quá ghê sợ
So với ác ma trong truyền thuyết còn ớn da gà hơn.
– Ừm.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phương bắc.
– Tàng Phong, Long Cương vệ chuẩn bị xong chưa.
– Tiền bối, sáu ngàn huynh đệ Long Cương vệ tất cả đều chuẩn bị xong
Tàng Phong vội một ưỡn ngực. Hắn biết người trước mắt là cường giả hư cảnh Kinh Ý.
Lúc này đám người Yến trường lão, Nghê trưởng lão đều đứng sau Đằng Thanh Sơn. So với Đằng Thanh Sơn và con Lục Túc Đao Trì lúc này cũng đứng bên cạnh, tất cả mọi người đều thấp hơn một chút.
– Chúng ta nhất định sẽ đánh cho ba vạn Ngân Giao quân thất bại thảm hại
Tàng Phong tự tin đáp. Y không biết, hôm nay nếu không có Đằng Thanh Sơn, chỉ cần một con Xạ Nhật Thiên Lang cũng đủ đồ sát Long Cương.
Hừ hừ!
Đằng Thanh Sơn cười lạnh nhìn về phương bắc.
– Nghỉ ngơi đánh bóng binh khí đi. Đừng nóng, từ từ đợi. Đợi khi Thanh Hồ Đảo tới, chúng ta giết một trận?
– Đúng, giết từ từ.
Tất cả mọi người đều tin tưởng mười phần, bởi vì… có cường giả hư cảnh ‘Kinh Ý’ cạnh họ.
…
Thùng thùng, thùng thùng…
Mặt đất chấn động, tiếng vó ngựa dày đặc như nện vào lòng người. Chỉ thấy dưới tường thành bắc. Dòng kỵ binh liên miên từ phương bắc đang chạy như bay đến. Những chiến mã thần tuấn, kỵ sĩ vũ dũng, ngàn vạn người chạy như bay, như nước vỡ đê sôi sục cuộn đến.
– Tới rồi.
Khóe miệng Đằng Thanh Sơn lộ ra nụ cười lạnh.
Hành vi tập kích của Thanh Hồ Đảo làm cho Đằng Thanh Sơn rất tức giận. Dù sao một khi hắn ly khai quận Giang Ninh, tỷ như hắn đi Thanh Châu gặp Lý Quân, nhân lúc đó, Thanh Hồ Đảo tới tập kích, hắn sẽ về không kịp. Thanh Hồ Đảo không phải sẽ tiêu diệt Quy Nguyên Tông sao? Tông tộc họ Đằng ở quận Giang Ninh không phải cũng sẽ gặp nạn sao?
Thanh Hổ, Gia Cát Vân, muội muội Tiểu Thanh, cha mẹ…
Nếu mọi người chết.
Đằng Thanh Sơn có lẽ sẽ phẫn nộ tới phát điên.
– Tuyệt đối không để cho việc tập kích này tiếp tục phát sinh!
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lạnh đi.
– Rập rập…
– Rập rập…
Vô số kỵ binh nhanh chóng tập kết dưới tường thành bắc. Cả đám đều nhảy xuống chiến mã, nắm cương ngựa, tập kết rất có hệ thống. Đám kỵ binh này đều là Ngân Giao quân, mặc dù cưỡi ngựa chạy hai canh giờ cũng khá mệt, nhưng cũng không ảnh hưởng lớn lắm.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba ảo ảnh từ trên trời cao đáp xuống.
– Ba?
Trên tường thành, bọn người Gia Cát Vân sợ tới mức giật bắn người.
Đằng Thanh Sơn thì nhìn ba bóng người giữa Ngân Giao quân, càng thêm phẫn nộ.
– Ha ha…
Ở quân trận đối diện truyền ra tiếng cười.
– Kinh Ý, không ngờ lần trước ta tha cho ngươi không chết. Lần này, ngươi lại tới Quy Nguyên Tông nữa. Ta cho ngươi một cơ hội… bây giờ ngươi cút ngay, ta còn có thể tha cho ngươi không chết, nếu không… chỉ có thể giết chung ngươi với chúng thôi.
Trong ngữ khí Hạt Tử Kiếm Thánh có vẻ cao cao tại thượng. Rõ ràng lần này hắn nắm chắc mười phần.
– Giết ta?
Đằng Thanh Sơn cầm Khai Sơn Thần Phủ, giận dữ cười.
– Thiết hạt tử, ta không thấy ngươi có được bao nhiêu phần bổn sự, thế mà cũng dám nói mạnh miệng.
– Kinh Ý, ngươi nghĩ rằng ngươi có thêm một con yêu thú là có thể thắng được sao?
Thiết hạt tử lơ lửng trên bầu trời đại quân.
– Nhanh lên.
Tên thợ săn tóc đen bên cạnh thúc dục. Trận này phải đánh thật nhanh!
Hạt Tử Kiếm Thánh vung tay lên, đồng thời thân thể trong nháy mắt xuất hiện trước tường thành không tới một trượng, miệng quát:
– Tiến lên Giang Ninh quận thành. Tiêu diệt Quy Nguyên Tông. Giết hết cho ta!
Nói rồi, Hạt Tử Kiếm Thánh vung mạnh cây thiết côn nhỏ trong tay. Chỉ thấy liên tiếp chín bóng đen, cùng bắn về phía tường thành Giang Ninh quận thành, tốc độ cực nhanh. Đằng Thanh Sơn trên tường thành căn bản không kịp ngăn trở.
– Ầm ầm!…
Cửa thành dày dưới sự công kích của Hạt Tử Kiếm Thánh, ầm ầm nổ tung ra. Những miếng sắt vụn bay tán loạn, tường thành chấn động răng rắc, vỡ ra những khe hở lớn. Không ít lính Quy Nguyên Tông sau cửa thành đương trường bị đập chết. Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết, thê lương huyên náo không ngừng, máu tươi nhiễm đỏ cả cửa thành.
Trong nháy mắt, cửa thành đã bị phá!
– Giết!
– Giết!
Tiếng trống kịch liệt cũng dồn dập vang lên. Chỉ thấy vô số Ngân Giao quân xoay người lao lên ngựa, thúc chiến mã điên cuồng lao về phía cửa thành.
Trên cổng thành, Đằng Thanh Sơn sắc mặt lạnh lùng và Lục Túc Đao Trì cao hai trượng tựa như hai thiên thạch đồng thời bắn xuống tường thành.
– Đao Trì.
Đằng Thanh Sơn khẽ quát một tiếng.
Lục Túc Đao Trì còn ở giữa không trung, chưa đáp xuống đất, chỉ thấy trên bốn cánh tay nó truyền ra những tiếng ‘xoẹt xoẹt, xoẹt xoẹt’ dày đặc. Rồi những mũi nhọn dài cả thước, như những cây chủy thủ từ trên tay Lục Túc Đao Trì điên cuồng bay ra. Trên mỗi một cánh tay Đao Trì đều có hàng trăm con dao dày đặc!
Bốn cánh tay bay ra hơn bốn trăm mũi nhọn!
– Giết!
Đám kỵ mã quân sĩ Ngân Giao Quân hai mắt đỏ ké, chạy như bay. Nhưng khi chúng cách tường thành ba mươi trượng, những mũi nhọn với tốc độ nhanh tới mức hóa thành ảo ảnh đã xé gió tấn công tới!
Xì!
Xì!
Giống một cái vòng thịt dê, mũi nhọn sau khi đâm thủng người đầu tiên, lại bắn thủng người thứ hai, thứ ba… Dọc theo một đường thẳng, mũi nhọn một hơi bắn thẳng đến hết đà!
Hơn nữa không phải một mũi nhọn!
Hơn bốn trăm mũi nhọn!
Oang oang… oang oang…
Hơn bốn trăm mũi nhọn tạo thành một khu vực tử vong bao phủ toàn bộ đám lính Ngân Giao quân vừa xung phong lên. Tiếng xì xì giống như tiếng mưa rơi dày đặc xuyên phá áo giáp, cốt nhục liên tục vang lên. Mấy ngàn quân sĩ Ngân Giao Quân chỉnh tề xông lên hàng đầu liên tiếp bị ngã vật xuống ngựa!
Mấy ngàn người ngã ngựa, cảnh này cực kỳ hoành tráng!
– Rầm rầm ầm…
Chỉ nghe thấy như những tảng đá lớn rơi sầm xuống đất, rất nhiều kỵ sĩ ai nấy đều ngã ngựa. Vì chân còn dính trên bàn đạp, không ít chiến mã cũng đã va chạm vào nhau, trong lúc nhất thời người ngã ngựa đổ, mấy ngàn người ngã trên đất cùng với những thớt ngựa chạy hỗn loạn hoàn toàn ngăn chặn những người phía sau muốn lao lên.
– A!
– Cứu mạng, cứu ta.
– Đại ca.
Tiếng kêu gào từ mấy ngàn người ngã xuống truyền đến. Những mũi nhọn xuyên qua thân thể, ngoại trừ một bộ phận nhỏ xui xẻo bị bắn thủng chỗ yếu hại đã chết thảm tại chỗ, còn lại tuyệt đại bộ phận chỉ là trọng thương. Nhưng, vết thương do những mũi nhọn này tạo thành làm không ngừng chảy máu. Trong lúc nhất thời mùi huyết tinh tràn ngập khắp nơi.
Yên tĩnh! Một khoảng yên tĩnh!
Trên tường thành quân sĩ Quy Nguyên Tông lẫn binh bính Ngân Giao quân ở xa xa còn chưa kịp lao tới, ai nấy đều dại ra nhìn cảnh này. Chỉ một hai một hơi thở, toàn bộ mấy ngàn lính đã ngã xuống đất.
Đây toàn là những Ngân Giao quân tinh anh cả!
Một hơi thở, toàn bộ đều ngã!
– Ác ma, ác ma.
– Không thể, không thể.
– Đây là … đây là thần, là thần phải không?
Phía sau những Ngân Giao quân còn chưa lên kịp bây giờ đã hoàn toàn tan vỡ, thậm chí còn có một bộ phận nhỏ thét lên, rồi thúc ngựa xoay người bỏ chạy. Đây căn bản không phải là chiến tranh, mà là đồ sát! Đồ sát chỉ một phía!
– Rập rập…
Trên chiến trường trong lúc nhất thời chỉ có những gào thét rên rỉ đau đớn thống khổ của đám lính ngã xuống đất, cùng với vô số tiếng ngựa hí.
Khiếp sợ.
Chẳng những người thường khiếp sợ, đến cả Hạt Tử Kiếm Thánh và tên thợ săn tóc đen đang lơ lửng giữa không trung cũng khiếp sợ. Cơ hồ ánh mắt mọi người đều nhìn về phía một người một yêu thú đang đứng sừng sững trước đám quân sĩ trọng thương rên rỉ kia.
Vèo! Vèo! Vèo!
Những mũi nhọn dày đặc từ xa xa lại quay vòng, bay trở về bên người Lục Túc Đao Trì, tất cả đều cắm vào bốn cái đao trên cánh tay nó.
– Đao Trì, cám ơn.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lục Túc Đao Trì bên cạnh. Đằng Thanh Sơn sớm đã biết về năng lực của Lục Túc Đao Trì… Phải biết là nếu bắn ra hai ba ám khí mũi nhọn, chỉ chuyên môn khống chế hai ba cây này thôi, thì đến cả cường giả hư cảnh cũng có thể bị uy hiếp. Một hơi phát ra hơn bốn trăm cây, sẽ tiêu hao rất nhiều ‘Thần’, hơn nữa uy lực cũng yếu đi không ít.
Nhưng để đồ lục quân đội thì tuyệt đối là thứ tốt nhất, nhanh nhất!
– Kinh Ý, ngươi…
Hạt Tử Kiếm Thánh giận tới nỗi mặt xạm đi, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì.
– Thiết hạt tử, ngươi không phải nói muốn giết chết ta, muốn tiêu diệt Quy Nguyên Tông sao?
Thanh âm Đằng Thanh Sơn, trong buổi sáng rạng đông, cơ hồ vang vọng cả chiến trường, không ngừng quanh quẩn trong thiên địa.
– Quy Nguyên Tông ta có tới hơn mười vạn người. Ngân Giao quân của ngươi bây giờ mới chết có mấy ngàn người thôi. Đây chỉ là món khai vị thôi. Nhưng chắc món khai vị này cũng không tệ lắm, ngươi muốn ăn thêm lần nữa không?