Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 133: Cổ Thế Hữu

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Màn đêm phủ xuống khắp nơi. Đi tới Hỏa Diệm Sơn đã một tháng ba ngày rồi. Trên vạn vũ giả tề tụ ở chân núi, làm cho chân núi Hỏa Diệm Sơn đầy rẫy trướng bồng. Những bó đuốc được thắp lên khắp nơi, không thể đếm nổi. Lúc này ba người Đằng Thanh Sơn, Quan Lục, Ký Hồng đang ở trong trướng bồng thương nghị.

– Cao thủ tới càng ngày càng nhiều.

Ký Hồng nhíu mày nói,

– Theo như ta biết cũng đã có sáu tên cao thủ Địa Bảng! Cao thủ Tiềm Long Bảng, Sồ Phượng Bảng cộng lại vượt qua mười người. Hơn nữa rất nhiều cao thủ, mặc dù không phải Địa Bảng, nhưng thực lực chênh lệch cũng không phải là quá lớn! Thanh Sơn, Quan Lục, chúng ta thực sự gặp phiền toái rồi!

Đúng thật là phiền toái!

Bây giờ khí thế cực mạnh lần lượt là “Thanh Hồ Đảo”“Tiêu Dao Cung”. Hai Đại tông phái, họ đều có tên trong tám Đại tông phái ở Cửu Châu.

So với hai Đại tông phái này, Quy Nguyên Tông xem ra kém hơn không ít.

Quan Lục nhíu mày nói:

– Sư bá tổ! Thanh Hồ Đảo, Tiêu Dao Cung phái ra rất nhiều cao thủ, nhưng đều công khai. Ta lo là những cao thủ trong tối! Dù sao…… bây giờ ở đây tụ tập phải trên vạn vũ giả. Tiêu Dao Cung và Thanh Hồ Đảo cũng chỉ có hơn trăm người mà thôi. Ai biết trong đám người đó không chừng có một vài siêu cường giả.

Ký Hồng gật gật đầu.

– Thống lĩnh đại nhân! Hắc Hỏa linh quả có đủ hấp dẫn tiên thiên cường giả tới đây không? – Đằng Thanh Sơn đột nhiên nói.

– Tiên thiên hả?

Ký Hồng cười lắc đầu,

– Hắc Hỏa linh quả vô dụng đối với tiên thiên cường giả. Hơn nữa…… ngươi xem coi Tiêu Dao Cung, Thanh Hồ Đảo có phái ra cường giả tiên thiên không? Trong thiên hạ có rất ít tiên thiên cường giả! Đám tiên thiên cường giả rất quan tâm đến thể diện. Nếu có tiên thiên cường giả tới đây, chúng ta trực tiếp tặng cho hắn! Hắn có mặt mũi nào lấy không?

– Tiên thiên cường giả nếu muốn linh quả, cứ vào trong Man Hoang mà tìm, không phải dễ dàng hơn sao? Người trong Man Hoang ít vô cùng, bảo vật lại rất nhiều! Có bổn sự, vào Man Hoang đi. – Ký Hồng nói.

Đằng Thanh Sơn đã hơi hiểu.

Man Hoang. Đối với vũ giả bình thường mà nói thì là một cấm khu. Nhưng đối với tiên thiên cường giả thì không là cái gì cả. Có lẽ chỉ có những yêu thú quái vật, mới có thể uy hiếp tới tiên thiên cường giả. Đương nhiên…… Đằng Thanh Sơn với song chưởng có lực mười tám vạn cân, cũng coi như là một quái vật hình người.

– Một tháng ba ngày.

Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói.

– Hắc Hỏa linh quả cũng sắp chín rồi.

– Ừm.

Ký Hồng cũng lo lắng.

– Thời gian dài như vậy, con Xích Lân thú hẳn là cao hai trượng rồi. Phỏng chừng, nhiều nhất là mười ngày nửa tháng, Hắc Hỏa linh quả cũng chín đến nơi rồi. Đến bây giờ vẫn còn chưa có một ai phát hiện ra chỗ có Hắc Hỏa linh quả. Một khi Xích Lân thú ăn được Hắc Hỏa linh quả, sau khi lột xác, Xích Lân thú hoàn toàn có thể giết sạch chúng ta!

Xích Lân thú lột xác, lân giáp đến cả tiên thiên cường giả cũng khó công phá.

Xích Lân thú lúc đó mới là yêu thú đáng sợ chính thức.

– Sư bá tổ! Phỏng chừng cũng có thể có người tìm được chỗ rồi, nhưng sẽ giữ bí mật, không truyền ra ngoài. – Quan Lục nói.

Ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ đợi. Có cơ hội, thì đoạt, không có cơ hội thì chỉ có thể chờ.

– Hắc Hỏa linh căn!

Đằng Thanh Sơn rất khát vọng Hắc Hỏa linh căn. Đó là cơ hội hắn cường hóa thân thể.

Trong khi ba người đang bàn luận thì đột nhiên có tiếng huyên náo.

– Có người khiêu chiến với Cổ Thế Hữu! Các huynh đệ, nhanh lên.

Bên ngoài thanh âm quân sĩ Hắc Giáp Quân vang lên. Tiếng kêu này làm ba người Đằng Thanh Sơn lập tức chạy ra khỏi đại trướng, chỉ thấy phía tây tụ tập một vòng tròn đầy người. Nhìn qua, tối thiểu cũng phải tới cả vạn người. Hơn phân nửa vũ giả ở Hỏa Diệm Sơn đều tới đây xem.

– Chúng ta đi. – Ký Hồng cũng muốn xem.

– Cổ Thế Hữu! – Quan Lục mắt sáng rực.

Ký Hồng nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn cười nói:

– Thanh Sơn! Cổ Thế Hữu này hẳn là cao thủ trẻ tuổi duy nhất có thể so được với ngươi trong cả Cửu Châu này! Lần này người ta khiêu chiến với hắn, ngươi cũng nên đi xem.

– Còn chưa thấy hắn ra tay bao giờ. – Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy tò mò.

Cổ Thế Hữu là thiếu đảo chủ của Dương Châu đệ nhất tông phái Thanh Hồ Đảo. Bây giờ đã hai mươi tám tuổi, đứng đầu trong Tiềm Long Bảng, đứng thứ bốn mươi tám Địa Bảng! Có thể nói là nhân vật trẻ tuổi sáng giá nhất ở cả Cửu Châu này. Khắp vùng Cửu Châu, có rất nhiều thanh niên sùng bái, lấy hắn làm mục tiêu.

– Có tên trong cả hai bảng!

Đằng Thanh Sơn và đám người Quy Nguyên Tông chẳng mấy chốc đã tập trung ở một chỗ.

Bình thường vũ giả mà thấy người của Quy Nguyên Tông, sẽ tự động tránh ra.

Mà ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng, Quan Lục đương nhiên được đứng ở hàng đầu, nên có vị trí thấy được rất rõ ràng.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhận thấy, trong khoảng đất trống chừng hơn mười trượng, có một nam tử lạnh lùng thân mặc áo xanh, cầm trong tay hắc sắc trường thương. Chính là người đứng đầu Tiềm Long Bảng bây giờ, thiểu đảo chủ Thanh Hồ Đảo – Cổ Thế Hữu. Còn đối thủ của hắn, là một trung niên sử dụng trường côn.

– Vù! Vù! Vù!

Côn ảnh như sóng dữ, quét về phía Cổ Thế Hữu.

Cổ Thế Hữu đứng tại chỗ, hắc sắc trường thương trong tay trong nháy mắt hóa thành hơn mười luồng ảo ảnh đen, mỗi một luồng thương ảnh đều có hình một cái côn bám theo.

– Choang

Trung niên đó nhảy vụt lên, hai tay cầm côn, mang theo khí thế đáng sợ như khai thiên tích địa, từ trên cao đột nhiên đánh xuống.

– Chiêu thức sắc bén thật. – Đằng Thanh Sơn thầm khen.

– Bùng!

Mặt đất xuất hiện một hố to rộng, sâu cả trượng, bùn đất đá vụn bắn tung tóe, còn Cổ Thế Hữu sớm đã vọt tránh sang một bên.

– Nộ Hải Thập Tam Côn! – Trung niên hét lớn một tiếng.

Côn sau nhanh hơn côn trước, côn sau nặng hơn côn trước!

……

– Thống lĩnh, trung niên đó là ai? Thật là lợi hại, côn pháp rất có khí phách.

Đằng Thanh Sơn hơi giật mình, nguyên vốn tưởng rằng trận này Cổ Thế Hữu có thể dễ dàng đạt được thắng lợi. Ai có thể tưởng tượng được, người khiêu chiến lại có thể áp đảo Cổ Thế Hữu, đích thật là khó lường.

– Ta cũng không biết người này.

Ký Hồng nghi hoặc nói.

Lập tức Ký Hồng cảm thán một tiếng:

– Vài cao thủ khổ sở trong thiên hạ như tên Ngô Việt, một lần vùi đầu là hai mươi năm, một khi bộc phát, có thể lên đến tốp mười trong Địa Bảng. Trung niên sử dụng trường côn này hẳn cũng là một cao thủ khổ tu nhiều năm!

Đằng Thanh Sơn âm thầm tán thưởng.

Rất nhiều cao thủ khổ tu, không ra tay thì thôi, vừa ra tay, là lựa chọn một vài trận lớn. Công khai đánh một trận, nhất cử dương danh thiên hạ.

– Bùng!

Lại một côn nặng trịch, Cổ Thế Hữu cả người không chịu được thoái lui hơn mười bước. Hắn khiếp sợ nhìn trung niên như một cư dân miền núi đang đứng trước mặt mình.

– Đâu lại lòi ra một cao thủ như vậy!

Đáy lòng Cổ Thế Hữu rất buồn bực. Hắn được xếp thứ nhất trong Tiềm Long Bảng, vừa đứng thứ bốn mươi tám trong Địa Bảng, đương nhiên rất nhiều người khiêu chiến. Hắn cũng vui vẻ tiếp chiến. Nhưng hắn mà ra tay, nhất định sẽ làm đối thủ trọng thương, tàn phế, thậm chí có thể tử vong.

Đương nhiên, có nhiều cao thủ vì danh lợi, không sợ chết vẫn tới khiêu chiến. Hôm nay, trung niên này là một trong số đó.

Nhưng người ta, thực lực tựa hồ còn mạnh hơn cả hắn. Ngay từ đầu, trung niên đó đã hoàn toàn chiếm chủ động, côn sau đáng sợ hơn côn trước, khí thế cực kỳ bá đạo, hoàn toàn ngăn chặn Cổ Thế Hữu.

– Bùng!

Miễn cưỡng ngăn trở một côn nữa, Cổ Thế Hữu không khỏi bốc cả người lên, rồi sau đó rơi xuống đất thoái lui vài bước, hắn hô:

– Dừng!

Trung niên hán tử sắc mặt bình tĩnh, nắm chắc trường côn, nhìn Cổ Thế Hữu.

– Trận này, ta nhận thua. – Cổ Thế Hữu bình tĩnh nói.

Chung quanh nhất thời ồ lên.

Hán tử trung niên cười nói:

– Thương pháp của Thiểu đảo chủ quả là rất đặc sắc. Nãy giờ ta cũng không đả thương được thiểu đảo chủ.

Cổ Thế Hữu cười nói:

– Đến giờ vẫn chưa biết tên lão ca.

– Ta là Hoa Xích Trụ!

Hán tử trung niên cười nói, câu này đặc biệt nói lớn tiếng. Đám vũ giả chung quanh nhất thời nghị luận xì xào, nhắc tới tên Hoa Xích Trụ. Có thể làm cho Cổ Thế Hữu trực tiếp nhận thua, thực lực Hoa Xích Trụ này là không thể nghi ngờ. Xem ra trên Địa Bảng lại muốn có thêm một cao thủ nữa rồi.

Cổ Thế Hữu cười cười, sau đó đi về trận doanh của mình.

– Thiếu đảo chủ!

Những người của hắn tới hỏi han.

– Đi, chúng ta trở về.

Cổ Thế Hữu phân phó. Cổ Thế Hữu cúi đầu nhìn đôi tay mình, hai bàn tay đỏ hồng, vài giọt máu rỉ ra.

– Côn pháp đáng sợ thật.

Cổ Thế Hữu âm thầm kính phục. Hắn biết, nếu không nhận thua, chỉ sợ đánh tiếp, trường thương sẽ bị đánh bay. Bây giờ hai tay hắn đã đau buốt đến tê dại rồi.

……

Lại một cường giả mới lộ diện, đánh bại cao thủ Địa Bảng. Điều này làm cho những vũ giả xem rất hưng phấn. Đại danh Hoa Xích Trụ sau này sẽ rất nhanh truyền khắp thiên hạ. Rất nhiều vũ giả trong lòng rất hâm mộ Hoa Xích Trụ, đồng thời cũng khát vọng mình một ngày nào đó cũng có thể được như thế.

Có thể có danh tiếng truyền thiên hạ, cho dù chết, cũng cam tâm

******

Buổi sáng hôm sau, Đằng Thanh Sơn mang theo thủ hạ cẩn thận tìm kiếm khắp Hỏa Diệm Sơn.

– Côn pháp Hoa Xích Trụ, thật là bá đạo! Hơn nữa xem ra, hắn còn chưa bộc phát ra thực lực cực mạnh.

Đằng Thanh Sơn vừa đi, vừa âm thầm kính phục. Hắn đã động tâm, muốn cùng Hoa Xích Trụ đánh một trận.

– Tên Cổ Thế Hữu, mặc dù thua thiệt, nhưng hẳn là còn có tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng chưa sử dụng. Hơn nữa trước mặt gần vạn vũ giả quan khán, hắn nhận thua rất thoải mái, không ngượng nghịu gì! Người này…… Tương lai tiền đồ không thể hạn lượng được.

Ngửa đầu nhìn trời, sắc trời đã không còn sớm.

Khoảng một giờ nữa là tới giữa trưa.

– Thanh Sơn! Chúng ta tìm lâu như vậy rồi, Xích Lân thú rốt cuộc trốn ở đâu đây? Trên vạn người tìm, mà không ai tìm thấy. Đến cả Hắc Hỏa linh quả cũng không tìm thấy. – Đằng Thanh Hổ bất lực nói.

Đằng Thanh Sơn cũng nhíu mày suy tư.

Đột nhiên, Đằng Thanh Sơn hồi ức tới lần đầu tiên, mình truy theo Xích Lân ấu thú. Con Xích Lân ấu thú chạy một mạch tới một quả núi cao, sau đó từ trên vách núi nhảy xuống.

– Không đúng!

Đằng Thanh Sơn sực nhớ ra,

– Bị ta truy theo, Xích Lân ấu thú cảm giác được thân mình gặp nguy hiểm, nó khẳng định phải chọn một đường chạy an toàn nhất. Chung quanh có rất nhiều ngọn núi, tại sao chỉ chọn một ngọn đó? Hơn nữa, sau khi nó nhảy xuống, ta theo sát ngay sau lưng, chậm có vài giây, làm sao mà không tìm thấy nó? Chẳng lẽ hẻm núi đó có chỗ đặc thù?

– Theo ta tới đây!

Đằng Thanh Sơn ra lệnh một tiếng, lập tức hướng về phía hẻm núi lúc trước.

Trong hẻm núi.

– Hắc Hỏa linh quả này ở vào chỗ thần bí thật. Không ngờ cửa vào, lại ở chỗ này. Ai có thể biết được?

Một nam tử gầy gò xuất hiện trên một vách núi. Mặt vách đá phủ đầy những dây leo, những dây leo này bao trùm huyệt động phía dưới, trên mặt nam tử gầy gò tràn đầy vẻ đắc ý.

Bây giờ, chỉ có hắn biết nơi Hắc Hỏa linh quả ẩn náu.

– Hừ hừ, ta không nói ra ngoài, mỗi ngày trông chừng nó, Hắc Hỏa linh quả sẽ là của ta! Mặc dù thực lực ta kém, không đánh được Xích Lân thú thì tối thiểu ta còn có thể ăn được Hắc Hỏa linh căn. Đến lúc đó, ta cũng là nhất lưu vũ giả. – Nam tử gầy gò tỏ ra rất đắc ý.

Nhưng sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, kinh ngạc nhìn đám người xa xa, cầm đầu là một nam tử áo đen cầm trong tay thanh trường thương đang nhìn mình chằm chằm.

Chọn tập
Bình luận