Ở Cửu Châu thì Thanh Châu đông dân cư nhất.
Bây giờ vùng Thanh Châu này lại đột nhiên xuất hiện một thế lực đáng sợ, như một cơn sóng gió ngất trời cuốn thẳng vào Tiêu Dao Cung. Tin tức này lúc đầu chỉ có những đại siêu tông phái trong thiên hạ biết được. Nhưng sau khi ba lộ đại quân của thế lực thần bí cùng tiến công, cả Thanh Châu đều biết về thế lực thần bí đó.
Thế lực thần bí này tên là Thiên Thần cung
Trong lúc nhất thời, cả Cửu Châu Đại Địa đều đàm luận về Thiên Thần cung đột nhiên xuất hiện. Thiên Thần cung dám can đảm khiêu chiến với một trong tám đại tông phái là Tiêu Dao Cung, vì sao lúc trước chẳng có một chút tin tức gì? Thật sự quá thần bí.
Nhưng tuyệt đại đa số người trong thiên hạ đều cho rằng Tiêu Dao Cung tất sẽ thắng. Tám đại tông phái Cửu Châu đã tồn tại trên ngàn năm, sớm đã đi sâu vào lòng người rồi.
…
Xuân Phạm quận, một quận phía nam Thanh Châu.
Lúc này Xuân Phạm quận thành một khoảng hoang tàn, hài cốt la liệt, vô số thi thể rải rác khắp nơi, trên tường thành đầy những thi thể nám đen, cửa thành đã vỡ toang, trên tường thành đầy những vết máu đỏ đã khô. Tất cả cảnh này nói lên Xuân Phạm quận thành vừa mới xảy ra một cuộc chiến cực kỳ thảm khốc.
– Không chịu nổi một kích…
Xích Viêm Kỳ chủ đứng trên tường thành, không khỏi cười nói.
Đứng trên tường thành, còn có Thanh Long Kỳ chủ, Nhị Thánh nữ, ba vị trưởng lão, cùng hai vợ chồng Lý Quân, Đằng Thanh Sơn.
– Cả Xuân Phạm quận thành tổng cộng cũng chỉ có một tiên thiên cường giả. Hơn nữa chỉ là tiên thiên thực đan.
Thanh Long Kỳ chủ vuốt râu mép, rồi sang sảng cười nói:
– Chúng ta nhiều người như vậy liên thủ, hơn nữ, còn có Hô Hòa khách khanh, việc phá vỡ Xuân Phạm quận thành quả là dễ như trở bàn tay.
– Đúng! Nhưng Xuân Phạm quận thành này căn bản không cần Hô Hòa khách khanh ra tay.
Ba vị trưởng lão cũng tỏ thần tình tươi cười.
Nhị Thánh nữ cũng nặn ra một khuôn mặt tươi tỉnh.
Đằng Thanh Sơn thấy thế cũng cười. Từ khi bọn người ba trưởng lão, Nhị Thánh nữ bị hắn uy hiếp, mấy người vô cùng thật thà. Trước mặt hắn không dám làm bộ làm tịch nữa. Bọn người Nhị Thánh nữ đều hiểu rõ, Đằng Thanh Sơn căn bản không giảng đạo lý với họ, hơn nữa Đằng Thanh Sơn tuyệt không phải là người Thiên Thần cung, ai dám gây chuyện với Đằng Thanh Sơn chứ? Chê sống lâu sao?
– Mặc dù chúng ta có tốc độ nhanh, một trận đã đánh hạ thành, nhưng hôm nay đã là ngày mười tám tháng mười rồi.
Lý Quân nghiêm nghị nói:
– Dựa theo lệnh của cung chủ, phải đánh hạ Mộc Dương Quận trước tháng mười hai! Chúng ta bây giờ ở lại Xuân Phạm quận thành nghỉ ngơi tu sửa ba ngày. Sau ba ngày sẽ xuất phát tiến về Mộc Dương Quận!
Lý quân làm thống soái đích xác rất có phong phạm!
Mặc dù vì nàng tuổi còn trẻ, thực lực bản thân yếu làm bọn người Xích Viêm Kỳ chủ cũng không phục. Nhưng bên cạnh Lý Quân còn có một nam nhân rất đáng sợ – Hô Hòa! Đằng Thanh Sơn chỉ cần đưa ánh mắt nhìn lướt mấy người, mấy người đó lập tức vội nặn ra nụ cười đáp lễ.
Tự nhiên không ai dám cãi lại lệnh Lý Quân.
– Thống soái.
Thanh Long Kỳ chủ nhăn tít đôi lông mày.
– Chúng ta một trận đã đánh hạ được Xuân Phạm quận thành. Mặc dù có ưu thế về tiên thiên cường giả. Nhưng rất rõ ràng quân đội ở Xuân Phạm quận thành cũng chẳng mạnh mẽ gì. Theo tình báo, mười lăm quận dưới trướng Tiêu Dao Cung, mỗi một quận đều có quân đội tinh anh ‘Hắc Lân Quân’. Nhưng vừa rồi tới lúc cuối cùng mà Hắc Lân Quân cũng không hề xuất hiện!
Quân đội tinh anh của siêu tông phái cũng chia cao thấp.
Như Thanh Hồ Đảo có Ngân Giao quân là quân đội tinh anh. Còn Kim Lân vệ là tinh anh trong tinh anh.
Còn bên Hắc Lân Quân là quân đội tinh anh nhất của mười lăm quận dưới trướng Tiêu Dao Cung.
– Đúng, không thấy Hắc Lân Vệ.
Xích Diễm kỳ chủ cũng nhíu mày.
– Tiêu Dao Cung có ý gì đây? Tránh xa mũi nhọn chúng ta, rồi đưa quân đội tinh anh tập kết một nơi, muốn quyết chiến với chúng ta à?
– Ừm, rất có thể. – Trưởng lão mập cũng trầm ngâm.
Lý Quân quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:
– Hô Hòa đại ca, huynh thấy thế nào?
– Binh tới có tướng ngăn, nước lên có đê chặn.
Đằng Thanh Sơn cười.
– Có gì mà phải lo? Với rất nhiều thám tử nhân mã của Thiên Thần cung, Tiêu Dao Cung nếu thật sự tập kết quân đội ở một nơi, khẳng định sẽ bị dò xét ra ngay. Nếu thật sự không thể giải quyết, như vậy sẽ đem tin tức này thông báo cho Thiên Thần cung là được!
Mấy người ở đây đều gật đầu.
Bất luận làm sao họ cũng chỉ là Tuyết Liên Giáo nhất mạch dưới trướng Thiên Thần cung mà thôi.
…
Nghỉ ngơi hồi phục ba ngày, chỉnh lý Xuân Phạm Quận tốt xong, đám Đằng Thanh Sơn, Lý Quân thống lĩnh đại quân, cũng thu nạp thêm ba vạn lính, làm cả đại quân có tổng số hai mươi hai vạn lính. Hai mươi hai vạn đại quân rầm rộ vào đầu tháng mười một ly khai Xuân Phạm Quận, tiến về phía Mộc Dương Quận.
Hai mươi hai vạn đại quân hành quân thì tốc độ thật sự rất chậm.
Hành quân ngày thứ bảy.
Một hàng dài uốn lượn di chuyển trên quan đạo, mặc dù không ít quân sĩ cưỡi chiến mã, nhưng dù sao quân đội thật sự cũng quá khổng lồ, trong lúc nhất thời căn bản đủ ngựa. Do đó có một nửa quân sĩ phải đi bộ.
Mặt trời chiều ngả về tây.
Hàng dài quân đội kéo dài đến cuối chân trời. Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều cưỡi Hắc yểm mã, ở giữa quân đội từ từ hành quân.
– Báo!
Thám tử cưỡi tuấn mã chạy tới.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn cau mày.
Thám tử vội từ chiến mã nhảy xuống, cung kính trình lên một xấp giấy:
– Bẩm báo thống soái, đây là thám tử phía trước vừa mới truyền tin tức về.
Lý Quân vừa thấy liền chấn động. Đưa cho Đằng Thanh Sơn bên cạnh.
‘Quả nhiên.’ Đằng Thanh Sơn xem qua tờ mật tín mặt hơi biến sắc. Tiêu Dao Cung đích xác không cam lòng bị diệt như vậy, nhưng… Tiêu Dao Cung cũng đích thật có sự can đảm và quyết đoán. Những thành trì lúc trước không hề phòng thủ chặt chẽ. Xem ra chúng muốn phân chia Thanh Châu với Thiên Thần cung.
Lúc Đằng Thanh Sơn nhìn tờ tin, Lý Quân phân phó cho thủ hạ mời đám người trưởng lão tới.
– Thống soái.
Ba trưởng lão, hai kỳ chủ, Nhị Thánh nữ cũng lập tức chạy tới.
– Tình huống không ổn.
Lý Quận cắn môi.
– Đúng như dự đoán, lúc trước Tiêu Dao Cung dễ dàng chắp tay dâng Xuân Phạm Quận cho chúng ta, đích thật là tập kết quân đội tinh anh ở Cửu Hoàn Sơn. Muốn ngăn cản đại quân chúng ta ở phía đông Cửu Hoàn Sơn,, không thể tiến về phía tây được!
– Cửu Hoàn Sơn? – Sáu người đều chấn động.
– Gay go!
Thanh Long Kỳ chủ biến sắc.
– Cửu Hoàn Sơn là con đường chúng ta tất phải qua nếu tiến về phía tây. Quan đạo dài mười dặm, bên trong Cửu Hoàn Sơn quan đạo quanh co, chỉ có thể cho ba thớt chiến mã đi song song. Hai bên quan đạo đều là vách núi. Nếu họ bằng vào địa lợi ở Cửu Hoàn Sơn cố thủ tử chiến, chúng ta sẽ gặp phiền toái.
Đằng Thanh Sơn nghe thế trong lòng thất kinh.
Hai bên quan đạo đều là vách núi? Dài chừng hơn mười dặm?
Xích Diễm kỳ chủ nói trầm trầm:
– Nếu tiến vào Cửu Hoàn Sơn, quan đạo quanh co, đầu đuôi không thể hỗ trợ, ra lệnh cũng không thể truyền khắp cả đại quân… Chẳng trách, bọn họ không điều tinh anh Hắc Lân Quân tới. Ở Cửu Hoàn Sơn, hoàn cảnh hiểm nghèo này khiến việc trèo núi băng rừng rất nguy hiểm, binh vệ bình thường căn bản không làm được. Còn quân đội tinh anh thì như hổ lang ở trong núi rừng… Có thể tùy ý tiến công quân ta ở Cửu Hoàn Sơn.
Trong lúc nhất thời, mấy người đều không có được chủ ý gì hay.
Dù sao quan đạo Cửu Hoàn Sơn là con đường buộc phải qua.
– Nếu có cường giả hư cảnh ở đây thì hay quá.
Trưởng lão mập giọng mong muốn.
– Có cường giả hư cảnh ở đây cũng có thể chém đầu thủ lĩnh quân đội đối phương. Đến lúc đó địch quân sẽ tự loạn.
Là người của Thiên Thần cung, họ đều biết sự lợi hại của cường giả hư cảnh.
Lý Quân nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn cười:
– Thiên Thần cung chẳng mấy chốc sẽ biết tin tức này, cũng không cần phải lo lắng.
…
Phía chân trời mênh mông, trên những tầng mây trắng.
– Vu…
Tiếng kêu cao vút vang dội. Một con Lôi Điện thần ưng khổng lồ đang giương cánh bay, trên lưng nó Tuyết Liên giáo chủ mặc trường bào màu lam nhạt đang khoanh chân ngồi. Ngoại trừ Tuyết Liên giáo chủ cưỡi Lôi Điện thần ưng, ở bên cạnh còn có hai nam tử đang ngự không phi hành. Một người mặc một bộ trường bào đen, còn có mái tóc dài đen chĩa ra như những mũi tên, lưng đeo kiếm cũng màu đen. Chỉ có lông mi là trắng thôi.
Nam tử áo đen mày trắng lưng đeo thần kiếm ngự không phi hành, bay song song với Tuyết Liên giáo chủ cưỡi tọa thần ưng. Còn phía trước hai người bọn họ, còn có một nam nhân mặc bộ áo quần màu đen đơn giản, áo khoác ngoài màu xám nhìn như rất bình thường. Nam tử này có làn da trắng nõn, hơi mập mạp làm cho người ta cảm thấy rất dễ thân cận. Chính là lão Bùi Tam năm đó.
– Sư phụ.
Nam tử áo đen tóc bạc giọng cung kính:
– Bây giờ Tiêu Dao Cung đã phái ra vô số nhân mã tinh anh cùng với tiên thiên cường giả muốn giữ vững ba hiểm địa Cửu Hoàn Sơn, Thiết Vũ Hạp và Liễu Thọ Thành! Ba nơi này đều là hiểm địa bậc nhất… Đặc biệt là Cửu Hoàn Sơn, quan đạo ở đó dài chừng hơn mười dặm… Tiêu Dao Cung xem ra rõ ràng muốn giữ vững ba nơi này, bảo vệ tám quận của họ!
– Hừ, cha.
Tuyết Liên giáo chủ ngồi trên lưng Lôi Điện thần ưng nói:
– Tiêu Dao Cung quả là muốn thủ thế, đặc biệt là lão già cung chủ của Tiêu Dao Cung chưa hề đánh mà đã bỏ chạy, căn bản không ở Tiêu Dao Cung nữa. Làm cho chúng ta phải đi một chuyến tay không. Nhớ tới là bực mình… Nhưng lão gia hỏa đó muốn bảo vệ cho tám quận, Thiên Thần cung chúng ta không thể để cho hắn được như ý. Cha, việc phá vỡ ba chỗ đó cũng không khó chứ?
Bùi Tam ngự không phi hành, cười khẽ nói:
– Đừng coi thường lão đầu của Tiêu Dao Cung. Đào tẩu hả? Hắn thông minh đó chứ… Bây giờ xem ra, muốn dễ dàng giải quyết Tiêu Dao Cung cũng không phải việc đơn giản dễ dàng.
– A Triệu.
Lão cất giọng bình tĩnh.
– Sư phụ.
Nam tử áo đen mày trắng cung kính đáp.
– Giữa ba nơi này, Cửu Hoàn Sơn là nơi gian nguy nhất. Nếu liều mạng, hai mươi vạn đại quân sợ sẽ chết gần hết.
Bùi Tam cười khẽ ra lệnh:
– A Triêu, con đến đó chỉ huy hai mươi vạn đại quân công phá Cửu Hoàn Sơn đi.
– Dạ, sư phụ.
Nam tử áo đen mày trắng cung kính đáp.
– Đại sư huynh, làm phiền huynh phải đi một chuyến cho đám nhân mã của muội.
Tuyết Liên giáo chủ cười nói.
Nam tử áo đen mày trắng hơi nhếch mép, nở nụ cười khổ bất lực. Hắn không có biện pháp gì đối phó với tiểu sư muội được… Dù sao tiểu sư muội cũng là thân nhân duy nhất của sư phụ hắn. Do đó trước mặt tiểu sư muội, không chỉ riêng đại sư huynh hắn, mà những người khác cũng phải móm miệng.
Bùi Tam thấy thế không khỏi cười ha ha.
– A Triêu, bây giờ con xuất phát đi. – Bùi Tam cười bảo.
– Dạ.
Nam tử áo đen mày trắng khom người chào, rồi bất chấp Tuyết Liên giáo chủ bên cạnh cười trộm, hóa thành một luồng kiếm quang mơ hồ lập tức bay về phía nam, chẳng mấy chốc đã biến mất ở giữa những tầng mây xa xa.