Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 236: Đánh Lừa Thị Giác

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Mở túi ra…

Tiếng trọng giáp va chạm xạo xạo vang lên.

Đằng Thanh Sơn ôm bộ giáp ra ngoài, nhìn kỹ.

– Thông thường trong quân đem rất ít trọng giáp dự trữ. Dù sao khi đánh nhau, trọng giáp mà bị hư hao thì chỉ có những quân sĩ còn sức chiến đấu mới dùng tới. Ngoài ra, thân hình thống lĩnh quá lớn, kiếm được bộ này hẳn đã gần với thân hình thống lĩnh nhất rồi. Nhưng, vẫn nhỏ một chút.

Điền Đan bất lực giải thích, muốn được một bộ thích hợp rất khó.

Đằng Thanh Sơn cười, toàn thân liền phát ra những thanh âm lạo xạo.

– Cái này.. cái này…

Điền Đan chấn động:

– Đây là tuyệt kỹ gì?

– Điền Đan, kiến thức ngươi ít quá.

Thanh Hổ cười lớn.

Đằng Thanh Sơn thay đổi thân hình xong, liền lập tức mặc bộ trọng giáp vào, lúc này rất vừa, không lớn không nhỏ.

– Điền lão ca, ngươi giúp ta tìm một cây trường thương bình thường.

Đằng Thanh Sơn ra lệnh:

– Đợt lát nữa, nhét cây Luân Hồi thương của ta vào một thớt ngựa.

– Rõ, đơn giản thôi.

Điền Đan gật đầu.

– Còn nữa, tốt nhất là tìm cho ta một cái gương.

Đằng Thanh Sơn nói.

– Cái gương?

Điền Đan hơi khó hiểu.

– Đúng. Cái gương!

Đằng Thanh Sơn khẳng định.

Điền Đan bất lực nói:

– Thống lĩnh. Đây là hành quân chiến đấu. Nếu là trường kỳ tác chiến thì có lẽ một vài sĩ quan còn đem gương theo… Nhưng lần này, chúng ta tới Đại Duyên Sơn rất khẩn cấp. Hơn nữa rất hiển nhiên, chắc cũng chỉ ở lại Đại Duyên Sơn một hai ngày là trở về rồi. Ta không biết có ai đem theo gương không. Được rồi, có lẽ Thanh cô nương có mang theo, đó là một cô nương mà.

– Cô ấy không mang đâu.

Thanh Hổ thở dài:

– Thanh cô nương chỉ lo cho sinh tử của Thanh Sơn. Làm gì còn lòng dạ nào mang gương theo chứ.

– Thanh cô nương không mang… sợ là trong quân không cón ai mang gương cả đâu. Thống lĩnh, ngài cần gương làm gì?

Điền Đan nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu bất lực nói:

– Nếu không có gương, tìm một cái gì tương tự như gương cũng được… Tỷ như chiến đao thật sắc, tìm đao nào sáng một chút, ít nhất có thể soi được như gương. Nếu không tìm thấy cái nào, tìm một chậu nước.

Buổi tối, dùng một chậu nước làm gương thì hiệu quả rất kém, cho dù thị lực Đằng Thanh Sơn tốt đến đâu, nhưng độ phản xạ của mặt nước dù sao cũng không ổn định.

– Chiến đao… Ừm, ta nghĩ có một huynh đệ, là một bách phu trưởng ở doanh hai. Chiến đao của hắn rất sáng, hơn nữa giết người không dính máu, là bảo đao của hắn mang đến khi gia nhập Hắc Giáp quân. Dùng đao đó hoàn toàn có thể làm gương được. Thống lĩnh không nói, ta còn không nghĩ tới chiến đao nữa.

Điền Đan liền đáp:

– Ta đi mượn một chút, nhưng … không thể mượn quá lâu, lát nữa sẽ phải trả lại cho người ta.

– Một lát là được rồi!

Đằng Thanh Sơn cười đáp.

Sau khi Điền Đan ly khai quân trướng, Đằng Thanh Sơn vào đống lửa trong quân trướng lấy mấy cục than, quẹt quẹt vài cái trên tảng đá, cuối cùng lấy được một cục than tạm được.

Chẳng mấy chốc, Điền Đan đã mượn được thanh chiến đao về.

Chính xác, mặt thanh chiến đao này mặc dù không bằng gương, nhưng vẫn hơn gương đồng nhiều. Đằng Thanh Sơn lập tức cầm chiến đao, dùng cục than kẻ lên mặt lúc đậm lúc nhạt, tự “hoá trang” cho mình. Mặc dù không có điều kiện tốt, nhưng cũng phải xem là thủ thuật của ai.

Cao thủ hoá trang sẽ có kỹ thuật thần kỳ.

Với kỹ thuật hóa trang của Đằng Thanh Sơn được huấn luyện chuyên môn ở kiếp trước, đến học đến cả một vài dụng cụ khoa học cho nghi trang. Nếu cho hắn đủ thời gian tìm một vài vật liệu hoá trang, cho dù hiệu quả không bằng mặt nạ da người, nhưng chênh lệch cũng không lớn.

Một lát sau.

Hai người Đằng Thanh Hổ, Điền Đan nhìn thấy Đằng Thanh Sơn chỉ dùng một cục than củi rất bình thường bôi nhè nhẹ trên mặt, khi thì lấy tay quẹt quẹt cho đều, chốc lát sau, Đằng Thanh Sơn trước mắt họ đã thay đổi hình dạng.

– Sao … sao lại như vậy?

Hai người Đằng Thanh Hổ, Điền Đan trợn tròn mắt.

– Thanh Sơn!

Đằng Thanh Hổ cũng không dám tin,

– Ta đã thấy ngươi vẽ, nhưng sao… sao khoảng cách giữa hai mắt ngươi lại thu nhỏ như vậy? Còn nữa, không đúng.. Mắt vẫn là mắt, mũi vẫn là mũi, miệng vẫn là miệng. Ngươi chỉ hơi đen hơn một chút. Sao mà mắt, mũi, miệng hợp lại, lại biến dạng như thế này?

Đằng Thanh Hổ không hiểu.

Điền Đan cũng tròn mắt, sợ ngây người:

– Mắt, mũi, miệng không hề biến? Sao khi hợp lại với nhau lại biến đổi?

Họ hoàn toàn không hiểu.

Bình thường, khi Đằng Thanh Sơn cười lớn thì coi như hắn khá thanh tú. Còn Đằng Thanh Sơn lúc này, cho dù cười lớn, đều có vẻ âm độc. Khoảng cách hai mắt tựa hồ gần hơn, khí chất cả người cũng biến đổi.

– Đây là hoá trang dịch dung, trên thực tế cũng chỉ là một nguyên lý … đánh lừa mắt người khác.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ, giải thích:

– Một bức họa khi đặt trước mặt các ngươi, kỳ thật bức họa là một mặt phẳng, nhưng ngươi nhìn lại dường như nó đang sống. Đây là lừa gạt tâm lý. Hiểu chưa?

Hai người lắc đầu.

Đằng Thanh Sơn cười cười, cũng không nói nhiều.

Xã hội kiếp trước, có một vài công viên lớn, kiến tạo ra những “quái ốc” (phòng kỳ dị). Thoạt nhìn, cả phòng dường như rất quỷ dị, kỳ thật cũng chỉ là màu sắc, nông sâu … vân vân, lừa gạt tâm lý, khiến cho con người sinh ra ảo giác, đạt tới hiệu quả mà người xếp đặt mong muốn. Còn thuật hoá trang của Đằng Thanh Sơn chính là theo nguyên lý này. Màu sắc nông sâu trên mặt chỉ cần điều chỉnh một chút, đã sinh ra một chút đánh lừa thị giác!

Cả mặt, mắt, mũi, miệng không hề biến đổi. Nhưng hiệu quả chỉnh thể thì khác hẳn. Nói thì đơn giản, chỉ dựa vào vài cây than, chỉ một thời gian ngắn mà đạt tới hiệu quả như thế, ngay cả kiếp trước cũng chỉ có chuyên gia hoá trang mới có thể làm được.

– Đáng tiếc không đủ vật liệu. Nếu không thì cho dù là người thân của ta, dù nhìn kỹ cũng có thể không nhìn ra.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu. Điều kiện không cho phép, nếu không… hoàn toàn có thể đổi cả hình dạng. Nam nhân hoá trang thành phụ nữ cũng đơn giản như ăn sáng vậy.

– Đủ rồi, ta không tin có người có thể nhìn ra đâu.

Đằng Thanh Hổ nở nụ cười:

– Vừa rồi ta sợ hết cả hồn.

Đằng Thanh Hổ lập tức nghĩ đến việc gì đó, liền nói:

– Thanh Sơn, tông chủ bây giờ đang ở trận tiền, nói chuyện với đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Ung. Dường như đã nói chuyện một hồi lâu rồi đó.

– À?

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn hơi nheo lại. Sau khi đã hoá trang, hắn vừa nheo mắt lại, tựa như một con độc xà.

Hắc Giáp quân cùng với Ngân Giao quân, trận tiền giữa song phương. Hai người tông chủ Quy Nguyên Tông và đảo chủ Thanh Hồ Đảo đang đứng đối diện nói chuyện với nhau.

Hàng đầu của Hắc Giáp quân và quân sĩ Ngân Giao Quân đều vô cùng cảnh giác, tùy thời chuẩn bị nghe lệnh tấn công. Còn trong đám quân sĩ Hắc Giáp Quân, Đằng Thanh Sơn mặc trọng giáp của quân sĩ bình thường, đi theo Điền Đan, đứng lẫn vào đám đông quân sĩ phía sau. Xuyên qua đám người, Đằng Thanh Sơn thấy xa xa có hai bóng người.

Chính là Gia Cát Nguyên Hồng và Cổ Ung. Còn cách đó không xa, tiên thiên cao thủ các nơi như Doanh Thị gia tộc, Ma Ni Tự, Xạ Nhật Thần Sơn, Hồng Thiên Thành đều đang tụ tập, cười cợt đàm luận.

Đằng Thanh Sơn cách đó không quá xa đang lắng nghe. Với thính lực của Đằng Thanh Sơn, hắn cũng có thể miễn cưỡng nghe được cuộc đối thoại.

Đằng Thanh Sơn cười lạnh: “Mặc dù Doanh Thị gia tộc, Ma Ni Tự, Xạ Nhật Thần Sơn tìm được hai đỉnh, nhưng không ai chê Bắc Hải Chi Linh quá nhiều… Về phần Hồng Thiên Thành, Tuyết Ưng Giáo không được chút Bắc Hải Chi Linh nào, nên có lòng tham cũng dể hiểu thôi.”

Đám người này đang muốn sắm vai ngư ông đắc lợi.

Ngay lúc này, thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng đột nhiên lớn lên:.

– Cổ Ung, trong lòng ngươi đang giận dữ. Ta biết Thanh Hồ Đảo các ngươi muốn lập tức giết ngay Tần Lang. Nhưng… ngươi dựa vào cái gì mà nhận định hắn chính là đồ nhi Thanh Sơn của ta? Ta nói rồi, Thanh Sơn không có ở đây, hắn đang ở trong Quy Nguyên Tông an tâm tu luyện.

Gia Cát Nguyên Hồng nghiêm mặt nói.

– Không phải đồ nhi ngươi hả? Không phải đồ nhi ngươi, ai lại lợi hại như vậy, có thể trong bao nhiêu quân trướng tìm được cửa vào Vô Để Động?

Cổ Ung cười giận dữ:

– Hơn nữa, Doanh Thị gia tộc, Tuyết Ưng Giáo và nhiều cao thủ khác đều từng thấy mà.

– Đích xác có việc này.

Doanh Hạo Giang đứng cách đó không xa nói vọng qua,

– Tên Tần Lang, chính là Đằng Thanh Sơn đeo mặt nạ da người giả mạo.

– Ha ha…

Gia Cát Nguyên Hồng cười to:

– Mặt nạ da người? Trong thiên hạ có rất ít người có thể làm ra mặt nạ da người! Tỷ như Tiêu Dao Cung, tổ sư gia của Tiêu Dao Cung năm đó đã có thể tiêu dao tung hành thiên hạ, phân thân thành hàng vạn hàng nghìn cái tên. Quỷ Hồ Tư Mã Khánh, cũng sở trường chế tạo mặt nạ da người. Nghe nói, Doanh Thị gia tộc cũng có một kỳ tài “Thắng Hạo Nghiên”, cũng rất sở trường về cái thứ kỳ quỷ chi đạo này. Hung thủ này đã có thể tạo ra một mặt nạ da người của Tần Lang, vì sao không thể đeo một cái mặt nạ da người “Đằng Thanh Sơn” chứ? Hắn cố ý vu oan hãm hại thì sao?

Không ít người nghe như vậy thầm gật đầu.

– Thực là hư, hư là thực.

Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ nói,

– Ngươi chỉ thấy cái mặt nạ da người rơi xuống, thấy được hình dáng, nhưng không biết rằng đã trúng phải chiêu của người khác. Còn nữa… Doanh Hạo Giang, ta hỏi ngươi, mặt nạ da người là do các ngươi lột được ra từ trên mặt Tần Lang phải không?

– Không phải!

Doanh Hạo Giang lắc đầu.

– Vậy là đúng rồi, không phải người khác lột, mặt nạ da người sao lại rơi ra? Do đó, là hắn cố ý bỏ ra.

Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ nói tiếp:

– Tất cả cũng rất đơn giản thôi. Hắn cố ý lộ ra “hình dáng”, đợi đến khi có người thấy, hắn mới chạy trốn. Đây là dụng tâm hiểm ác, không cần nói cũng hiểu!

Những lời này của Gia Cát Nguyên Hồng làm không ít người ở đây gật đầu lia lịa.

– Đó là một điểm. Điểm thứ hai, đồ nhi ta Đằng Thanh Sơn mới mười bảy tuổi! Mặc dù nói, hắn thiên phú ghê gớm, đạt tới tiên thiên, là thiên tài ngàn năm qua sau vị Hạng Phàm Trần. Nhưng… Tần Lang đó, có thể giết chết tiên thiên thực đan. Các ngươi nói đi, Thiết Thứu của Tuyết Ưng Giáo, chỉ một chiêu đã bị giết, Ô Hưu không dám đánh mà chạy! Các ngươi cho rằng, Đằng Thanh Sơn có thể có thực lực này à? Trong một tháng, từ hậu thiên đạt tới Tiên Thiên Hư Đan, lại đạt tới tiên thiên thực đan, bây giờ còn có thể một chiêu giết chết cao thủ tiên thiên thực đan sao?

– Ừm.

Lão tăng có cặp mày dài gật đầu:

– Hữu lý.

– Quan trọng nhất là điểm thứ ba!

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phía Cổ Ung:

– Cổ Ung, theo ta được biết… Bản đồ kho báu Vũ Hoàng này, hẳn là sở hữu của Thanh Hồ Đảo các ngươi. Người khác không có. Nhưng… tại sao các ngươi vừa tới Đại Duyên Sơn đã có người lan truyền tin tức các ngươi ở đây khai thác kho báu Vũ Hoàng! Tin tức tiết lộ cực nhanh như thế, tại sao?

– Hiển nhiên là có âm mưu!

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn mọi người xung quanh cười khẽ, nói tiếp:

– Nếu không phải tin tức truyền ra, ta căn bản không nghĩ tới Cổ đảo chủ suất lĩnh đại quân tới đây là để tìm kho báu Vũ Hoàng. Kỳ thật việc khai thác bảo tàng lần này, ngay từ đầu… đã bị người khác lừa vào tròng! Cổ Ung, Thanh Hồ Đảo các ngươi lần này tổn thất lớn, hung thủ chính thức phải là người đứng sau màn xếp đặt âm mưu, cũng là người giả tạo Tần Lang, cũng là nhân vật giả tạo Đằng Thanh Sơn!

– Trước hết lan truyền tin tức, là một âm chiêu. Phái người ngụy trang dẫn mọi người vào động, lại là một âm chiêu nữa. Cuối cùng cố ý lộ ra khuôn mặt Đằng Thanh Sơn, lại càng là một âm chiêu! Mục đích của hắn không cần nói cũng biết. Nhẹ thì Thanh Hồ Đảo ngươi giết chết đồ nhi Thanh Sơn của ta, trong quá trình đó, song phương giữa ngươi và ta đều tổn thất không ít nhân mã. Nặng hơn, chính là khi song phương sống mái với nhau, làm Quy Nguyên Tông ta bị diệt, làm cho nguyên khí Thanh Hồ Đảo của ngươi lại một lần nữa tổn thương. Chỉ sợ đến lúc đó…

Gia Cát Nguyên Hồng biện giải đĩnh đạc. Còn Cổ Ung vẫn duy trì vẻ trầm mặc.

Chọn tập
Bình luận