-Người của chúng ta thấy rất rõ, quân sĩ Hắc Giáp quân tổng cộng có hai mươi ba người!
Hám tử một mắt đáp ngay.
Đại đương gia sờ sờ cái đầu trọc của mình, mắt nheo lại, dần dần nở một nụ cười:
– Chỉ có hai mươi ba tên thôi à? Hừ hừ… Huynh đệ chúng ta một người nhổ một bãi nướt bọt cũng đủ để dìm chết cả đám chúng nó rồi! Nhưng mà, có thể mời được Hắc Giáp quân thì xem ra đây thật sự là một vụ lớn. Được rồi! Kể lại tình huống thương đội đó, nói đến kỹ một chút xem nào.
Hán tử gầy gò một mắt cười khẩy nói:
– Đại đương gia! Thương đội này ngoại trừ được người của Hắc Giáp quân bảo vệ, họ còn mời những hộ vệ khác nữa, đại khái có khoảng bảy tám mươi tên gì đó. Về phần hàng hóa… tổng cộng có mười xe, đầy ăm ắp, mỗi xe đều chất đầy rương. Đồng thời còn có hai xe ngựa, bên trong hẳn là tên phú thương da mỏng mỡ dày và và đám đàn bà.
Đại đương gia trầm mặc.
Hán tử gầy gò biết, Đại đương gia nhìn có vẻ như thô lỗ, nhưng tâm tư lại rất tinh tế, bây giờ hiển nhiên là đang suy nghĩ làm cách nào đối phó được với thương đội đó.
Hồi lâu sau…
– Bảy tám mươi tên hộ vệ thì giải quyết dễ dàng thôi! Các huynh đệ của ta điều khiển năm trăm cung tiễn thủ, chỉ hai đợt cung tiễn là có thể tiêu diệt những hộ vệ này!
Đại đương gia nhíu mày nói.
– Nhưng cái phiền toái là hai mươi ba tên Hắc Giáp quân kia! Cả người lẫn ngựa đều mang trọng giáp, đao kiếm khó có thể làm chúng bị thương. Muốn giết chết bọn chúng, tổn thất của huynh đệ chúng ta tuyệt đối cũng không ít đâu!
– Cho dù chúng có lợi hại tới đâu, chỉ hai mươi ba tên thì làm ăn gì được?
Hán tử gầy gò một mắt nói.
Đại đương gia khinh thường liếc mắt nhìn hắn:
– Ta đương nhiên là biết! Có nhiều biện pháp giết chúng, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, một khi muốn tiêu diệt người của Hắc Giáp quân thì phải giết sạch toàn bộ, không thể để cho một con cá nào lọt lưới. Một khi để lọt một tên, chúng sẽ biết dung mạo chúng ta, sau đó tra ra thân phận chúng ta, đợi đến khi đại quân của Hắc Giáp quân đến báo thù thì rất nguy hiểm.
Toàn bộ giết sạch, Quy Nguyên Tông ở ngoài ngàn dặm rất khó tra ra ai là hung thủ, những nếu để cho có cá lọt lưới, vậy thì rất phiền toái lắm…
– Ngựa của Hắc Giáp quân đều là ngựa tốt! Ngươi có nhìn thấy màu sắc của những con ngựa đó không?
Đại đương gia dò hỏi.
Mặc dù chiến mã bọc kín trọng giáp, nhưng cũng không có khả năng che kín toàn bộ. Chẳng hạn như tai ngựa, chân ngựa hoặc đuôi ngựa, những nơi này đều có thể nhìn ra màu sắc của ngựa.
Hán tử một mắt hơi xấu hổ, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền nói:
– À! Có rồi, ta nhớ rồi! Có hai con ngựa có móng màu trắng. Đúng, đệ nhớ rõ mà!
– Là Thanh Tông Đạp Tuyết mã!
Đại đương gia gật đầu nói:
– Đó là chiến mã đặc trưng của bách phu trưởng Hắc Giáp quân. Xem ra lần này ít nhất có hai bách phu trưởng, không biết có sĩ quan cấp bậc đô thống hay không?
– Có đô thống thì sao? Không phải chỉ là một hậu thiên cao thủ thôi sao.
Hán tử một mắt nói.
– Ngươi thì biết cái gì!
Đại đương gia quát.
– Bản thân Đô thống chả là cái gì, nhưng tọa kỵ lại là Xích Huyết mã. Với tốc độ bộc phát của Xích Huyết mã, đô thống đó mà muốn chạy trốn chúng ta làm sao ngăn được? Đừng nói đến nó, chỉ cần hai con Thanh Tông Đạp Tuyết mã chạy nước đại là đã có thể vượt qua cả “Truy Phong” của ta rồi, những người khác chẳng một ai có thể đuổi kịp!
Đại đương gia sờ sờ cái đầu trọc của mình, phân phó:
– Ngươi bảo đám Nhị đương gia tới đây!
– Đại đương gia, muốn làm à?
Hán tử một mắt nhãn tình sáng lên.
– Đương nhiên phải làm! Nhiều hộ vệ như vậy, còn mời được cả Hắc Giáp quân, hàng hóa này ít nhất cũng phải hơn mười vạn lượng bạc.
Đại đương gia ánh mắt âm lãnh:
– Cho dù là có Xích Huyết mã, ta cũng có cách làm cho hắn không cách nào sống sót rời đi!
oOo
Sắc trời trở nên u ám.
Trên quan đạo không ngừng vang lên những tiếng ngựa hí và những tiếng kêu thảm thiết.
Hắc Giáp quân chia làm hai tiểu đội mười người, cưỡi chiến mã tạo thành hai đạo cuồng phong, điên cuồng lao vào đội ngũ của đám mã tặc cường đạo. Những mũi thương lạnh lẽo lay động, đâm vào thân thể yếu ớt của đám cường đạo. Một khi chiến mã Hắc Giáp quân lướt qua, những quân sĩ lập tức chỉ cần mượn lực dùng sức, một cú đâm đã có thể dễ dàng đâm xuyên thân thể mã tặc.
Ba người Đằng Thanh Sơn, Đỗ Hồng và Đằng Thanh Hổ cưỡi chiến mã đứng giữa quan đạo.
Hễ có mã tặc lao tới, ba người chỉ cần tùy ý động thương là có thể đâm chết những tên cường đạo mã tặc này.
– Mấy trăm tên mã tặc này mà cũng dám đánh cướp chúng ta, thật sự là muốn chết!
Đỗ Hồng cười lạnh nói.
– Có lẽ chẳng ai được chém giết thỏa thích cả!
Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói. Thân là đô thống, hắn hiểu rất rõ sự đáng sợ của quân sĩ Hắc Giáp quân.
Mỗi một kỵ binh Hắc Giáp quân có thể nói đều là một pháo đài di động, cả binh lính lẫn ngựa đều được mặc trọng giáp. Ngoài ra, chiến mã quân sĩ bình thường đều là Ô Vân mã giá trị ngàn lượng bạc. Trong đội ngũ mã tặc, bình thường chỉ có thủ lĩnh đội ngũ mới có thể cưỡi loại ngựa này.
Chiến mã vốn đã mạnh, cộng thêm bất kỳ quân sĩ Hắc Giáp quân nào cũng có khí lực vượt qua ngàn cân, không ít người còn tu luyện “Mãng Ngưu quyết”. Hơn nữa một đội do mười người tạo thành hỗ trợ lẫn nhau, mười người lao lên, có thể nói là như một cỗ máy nghiền.
Hai đội mười người đánh thẳng vào vài lần, đám mã tặc đã chết hơn trăm tên. Những mã tặc khác đều kinh hoàng bỏ chạy.
– Đô thống đại nhân, những mã tặc khác đã chạy rồi!
Hai tiểu đội mười người đã trở lại.
Trên trọng giáp của chiến mã và kỵ sĩ đều đầy máu và thịt vụn, cả một phiến đầy mùi máu tươi. Giết địch hơn trăm tên, không một người bị thương! Đây chính là Hắc Giáp quân, là sự đáng sợ của quân đội Quy Nguyên Tông!
– Ừm! Lau chùi khải giáp một chút đi, đợi lát nữa rồi xuất phát!
Đằng Thanh Sơn phân phó.
– Rõ!
Những quân sĩ Hắc Giáp quân bắt đầu lau chùi trọng giáp.
– Những mã tặc này dám trêu vào chúng ta, thật đúng là không chữ “chết” viết như thế nào. Ta giết mười một tên mã tặc, vừa mới làm nóng thân thể, còn chưa tận hứng, chúng đã bỏ chạy rồi.
– Ngươi đừng có đắc ý! Lão tử ta chỉ giết có sáu tên. Ngươi lao lên trước tiên, rõ ràng chiếm được tiện nghi rồi!
Những tiếng bàn luận vang lên, tất cả mọi người đều coi trận chiến vừa rồi như không.
Những hộ vệ đội xe đều thầm kinh hãi. Vũ lực Hắc Giáp quân quá cường đại khiến cho họ phải kinh ngạc.
– Thanh Sơn huynh đệ!
Chu Sùng Thạch vừa cười vừa đi tới:
– Ta thấy những mã tặc này có lẽ chỉ cho rằng các người là trọng kỵ binh bình thường, không nhận ra các người là Hắc Giáp quân. Ha ha… Nếu như nhận ra, chỉ với vài người như vậy làm sao dám tới cướp bóc chứ!
“Ừm!” Đằng Thanh Sơn gật đầu:
– Từ đây cách quận Giang Ninh chúng ta hơn một ngàn dặm. Đám mã tặc chưa thấy qua sự đời này không biết chúng ta là người của Hắc Giáp quân cũng không có gì là kỳ quái. Được rồi. Chu huynh! Sắc trời đã tối rồi, chúng ta cũng nên đi sớm một chút! Phía trước chính là “Phạm Vu thành” của Từ Dương quận, hôm nay chúng ta cũng có thể vào thành tìm nhà trọ nghỉ ngơi rồi!
– Ha ha! Mấy hôm này toàn ở ngoài trời, không được tắm rửa đàng hoàng. Bây giờ là mùa hè, cả người hôi hám, nhất định phải tắm rửa cho sạch mới được!
Chu Sùng Thạch cười nói.
Bình thường khoảng cách giữa hai thành thị là vào khoảng hai ba trăm dặm, có nơi còn xa hơn.
Đội xe này một ngày chỉ đi được khoảng trăm dặm, đương nhiên là rất nhiều khi phải đóng ở ngoài trời. Trên quan đạo, ven đường thỉnh thoảng cũng có được một hai nhà trọ, nhưng điều kiện của những nơi này rất kém…
Ở trong thành thoải mái nghỉ ngơi một đêm, ăn xong điểm tâm, đội xe lại tiếp tục lên đường.
……
– Lão gia! Dựa theo ghi chép trên bản đồ, năm dặm phía trước là Huyết Thạch pha (vách Huyết Thạch). Trên Huyết Thạch pha, chênh lệch giữa phần trên và phần dưới là gần hai trượng. Con đường cao như vậy, nếu như một đội mã tặc lớn ẩn nấp ở dưới vách, chúng ta căn bản không thể nhìn thấy được. Nơi này là nơi mã tặc thường xuyên mai phục, chúng ta phải cẩn thận!
Ngô lão nhắc nhở.
Một hộ vệ bên cạnh cười nói:
– Ngô lão, ngài đừng lo! Nơi này ai ai cũng đều biết là mã tặc thường xuyên mai phục, tất cả đều có chuẩn bị rồi. Cho dù có mã tặc có chủ ý với chúng ta, cũng sẽ không chọn chỗ đó đâu!
– Thực chính là hư, hư cũng là thực!
Chu Sùng Thạch liếc nhìn tên hộ vệ bên cạnh:
– Huyết Thạch pha này thường xuyên có mã tặc mai phục, như vậy nói lên nơi đó rất thích hợp cho việc mai phục. Nơi thích hợp cho mai phục, đám mã tặc đương nhiên sẽ chọn!
Chu Sùng Thạch nhìn về phía Đằng Thanh Sơn bên cạnh, lên tiếng gọi:
– Thanh Sơn huynh đệ! Còn năm dặm nữa là đến Huyết Thạch pha rồi, phải cẩn thận một chút đấy!
– Chu huynh yên tâm! Nếu như phía trước có mã tặc, chúng tôi cũng sẽ đánh lui bọn chúng!
Đằng Thanh Sơn cười nói.
oOo
Bên dưới Huyết Thạch Pha, lúc này đúng là đang có vô số cường đạo mã tặc tụ tập. Điểm đặc biệt là chỉ có một bộ phận mã tặc là cưỡi ngựa.
– Đợi chúng đến thì làm theo ta phân phó, rõ chưa?
Tên Đại đương gia nhìn vào những người chung quanh.
– Yên tâm đi đại ca! Chúng ta có nhiều người như vậy, hơn nữa kế hoạch của đại ca phải nói là áo trời không vết rách. Ha ha… Bọn chúng đừng mơ có thể thoát được một tên nào!
Mấy tên mã tặc bên cạnh Đại đương gia cười nói:
– Chúng ta nơi này có ba ngàn huynh đệ, chỉ cần dùng người cũng có thể đè chết bọn chúng rồi!
– Dùng người đè à? Mạng huynh đệ không phải là mạng sao?
Đại đương gia mắng:
– Nhớ kỹ, phải học cách dùng đầu óc!
Vị Đại đương gia này cho rằng kế hoạch của mình tuyệt đối không có một sơ hở nào.
– Bảo tất cả huynh đệ im lặng, không được lên tiếng!
Đại đương gia phân phó.
……
Đằng Thanh Sơn cưỡi ngựa đi đầu tiên, phía trước một dặm chính là Huyết Thạch pha.
“Hử?” Tai của Đằng Thanh Sơn khẽ động.
Vô luận là thân thể, gân cốt, lục phủ ngũ tạng hay giác quan linh mẫn…vv, tất cả Đằng Thanh Sơn đều đạt tới đỉnh cao của con người. Ba ngàn mã tặc tụ tập dưới Huyết Thạch pha, cho dù có yên lặng đến đâu thì vẫn phát ra không ít tiếng động.
“Có người! Hơn nữa còn rất nhiều người!” Lỗ tai Đằng Thanh Sơn đã phát hiện ra.
– Dừng!
Đằng Thanh Sơn vung tay, cả đội xe đều dừng lại.
– Thanh Sơn huynh đệ, có chuyện gì vậy?
Chu Sùng Thạch đi tới. Khoảng cách một dặm, ba ngàn người lại không ai lên tiếng, người bình thường làm sao có thể nghe được thanh âm?
– Chu huynh! Dưới Huyết Thạch pha quả thật có mã tặc ẩn nấp, hơn nữa còn có rất nhiều. Ta không thể xác định số lượng, nhưng… vì an toàn, chúng ta nên đi đường vòng thì hơn!
Đằng Thanh Sơn nói.
– Đường vòng?
Chu Sùng Thạch nhướng mày.
Muốn đi đường vòng, vậy thì phải đi thêm đến hơn ba trăm dặm, như vậy thì phải mất thêm gần ba ngày.
– Nhiều mã tặc lắm! Cho dù chúng tôi có giết được chúng cũng không thể bảo vệ cho các người được!
Đằng Thanh Sơn nói. Lúc này căn bản không cần phái người đi dò xét, bởi vì… khoảng cách chỉ có một dặm. Bây giờ quay đầu đi, đối phương có lẽ còn chưa kịp phát hiện, nhưng nếu phái người đi dò xét, đối phương nhất định sẽ phát hiện ra tung tích của mình.
Chu Sùng Thạch quay đầu lại nhìn đội xe, gật gật đầu:
– Được thôi, chúng ta đi đường vòng!
Chu Sùng Thạch vừa ra lệnh, tất cả mọi người trong đội xe đều nghe theo, quay đầu vòng sang đường khác.
Có điều…
Đội ngũ mã tặc sớm đã tập trung vào đám Đằng Thanh Sơn, giữa đường đều có không ít người giám thị, khi vừa quay đầu là đã bị phát hiện ngay.
“Vèo!”
Một mũi tên lệnh bay thẳng lên không.
– Ha ha! Các vị, lưu lại đây thôi!
Một tiếng cười lớn từ xa xa truyền đến, giống như tiếng sấm giữa trời quang. Chỉ thấy dưới Huyết Thạch pha xuất hiện nhân mã dày đặc trùng trùng điệp điệp.
– Các ngươi đừng mong chạy thoát! Cách đây mười dặm cũng có hai ngàn huynh đệ chúng ta đang chờ, các ngươi không có đường nào thoát đâu!