Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 218: Súc Cốt!

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

“Bản đồ mê cung!” Đằng Thanh Sơn lập tức ngồi xổm xuống, “xoẹt” xé tung áo choàng màu xanh trên người thi thể, lấy hết những vật phẩm trong lòng tên chấp pháp trưởng lão Thanh Hồ Đảo ra. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn vừa đảo qua đã thấy ngay một bao da thú: “Khi xuống đáy hồ, khẳng định Tiên thiên cường giả của Thanh Hồ Đảo đều sợ nước sẽ làm bản đồ bị hỏng…”

Nhất định bản đồ ở trong bao da thú.

Hắn vạch bao da thú ra, bên trong ngoại trừ vài tấm ngân phiếu còn có một tấm giấy màu vàng nhạt khá dày.

– Xoạt!

Tấm giấy được trải rộng ra.

“Quả nhiên là bản đồ mê cung.”Mắt Đằng Thanh Sơn sáng lên, hắn lập tức quan sát cẩn thận, “Mê cung này còn phức tạp hơn nhiều so với ta tưởng tượng… Nếu không có bản đồ, chỉ đi loanh quanh, không biết chừng phải đi đến một năm mới có thể ra ngoài! Thật là… Không ổn!”

Sắc mặt Đằng Thanh Sơn đột nhiên trở nên rất khó coi: “Không xong”

Đằng Thanh Sơn xoay phắt người lại, hướng ra phía ngoài phóng đi, đồng thời vươn tay nhét luôn bản đồ mê cung vào ngực.

Vọt tới ngã rẽ, Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã thấy xa xa hơn ba mươi trượng có nhiều cường giả tiên thiên kim đan đang vây đánh Vũ Văn Lưu Phong. Áo choàng trên người Vũ Văn Lưu Phong đầy vết máu, tóc tai bù xù, trông hắn có vẻ điên cuồng:

– Ha ha… Muốn giết lão phu, các ngươi cũng phải cùng chết theo lão phu!

Vốn đinh ninh Vũ Văn Lưu Phong hẳn phải chết, nhưng hắn cũng làm cho những người vây giết phải vô cùng cẩn thận.

Là cường giả tiên thiên kim đan có thể có tên trong Thiên Bảng, mặc dù không bằng Cổ Ung, Triệu Đan Trần, nhưng thực lực của hắn vẫn rất mạnh. Một khi liều mạng, hắn hoàn toàn có thể kéo một hai tiên thiên kim đan chôn cùng.

– Tần Lang huynh! Ngươi ở ngã rẽ bên kia tới đây à? Vừa rồi, ở đó có tiếng ầm ầm, ngươi vừa giết một trưởng lão Thanh Hồ Đảo phải không?

Con đường lúc này cũng có khá nhiều tiên thiên cường giả, trong đó không ít người chào hỏi Đằng Thanh Sơn.

– Có một tên!

Đằng Thanh Sơn không để ý tới họ, tiếp tục chạy thẳng đến chỗ ngã rẽ phía trước.

Ở ngã rẽ kế, có ba cường giả đang vây sát một chấp pháp trưởng lão Thanh Hồ Đảo. Tên chấp pháp trưởng lão này có vẻ rất chật vật, trên người vô số vết thương, máu chảy ròng ròng, đến cả chân phải cũng bị chặt đứt rồi. Lão chỉ có thể dựa vào vách tường mà liều chết chiến đấu.

– Đừng vùng vẫy nữa.

Ba tiên thiên cường giả sẵn sàng hao phí nhiều thời gian hơn một chút, không muốn liều mạng với chấp pháp trưởng lão của Thanh Hồ Đảo.

– Ha ha, Tiêu Dao Cung, Tuyết Ưng Giáo, ba tên tạp chủng các ngươi. Lão tử có chết cũng sẽ không cho ngươi sống dễ chịu.

Trưởng lão đứt một chân gầm thét, phía ngoài trường đao lưu chuyển hào quang băng giá màu đen, từng đao đều làm cho những luồng không khí rít lên mãnh liệt, hình thành những lưỡi khí đánh vào vách tường chung quanh.

Thế nhưng, hai quyền khó địch bốn tay. Lại một đao quỷ dị xuất hiện, cái chân còn lại của tên trưởng lão Thanh Hồ Đảo cũng bị chặt đứt!

Phốc!

Hai chân đứt đoạn, cả người tên trưởng lão đó không khỏi ngã phịch, dán mông xuống đất. Nhưng hắn vẫn ngoan cố, cầm chắc cây chiến đao lưu chuyển hào quang màu đen, không ngừng công kích.

– Dừng tay!

Đằng Thanh Sơn lao vào con đường này, hét lớn một tiếng, phi đao trong tay rít lên…

Hàn quang xẹt qua!

– Choang!

Phi đao đánh vào trường kiếm của cao thủ Tiêu Dao Cung, gạt bay kiếm này đi.

Ba người vây công trưởng lão Thanh Hồ Đảo, không khỏi lui ra, nhíu mày bất mãn nhìn Đằng Thanh Sơn đang chạy tới. Trong đó nam tử áo tím của Tiêu Dao Cung nhíu mày quát:

– Tần Lang, ngươi làm gì thế! Đám Thanh Hồ Đảo này dám không muốn sống, cứ chạy loạn, khó mà ngăn lại được. Ngươi còn cứu hắn à?

– Lưu người sống.

Đằng Thanh Sơn vội vàng nói,

– Trên bản đồ mê cung không có nói rõ bảo tàng ở đâu!

– Cái gì?

Ba người kia đều giật mình.

– Tần Lang, ngươi nói cái gì?

Ba người hơi nghi hoặc.

– Ha ha…

Nghe thế, tên trưởng lão Thanh Hồ Đảo đứt hai chân không khỏi cười phá ra vẻ càn rỡ,

– Các ngươi nghĩ rằng giết chúng ta, là có thể tìm được kho báu Vũ Hoàng à? Ha ha, nằm mơ, nằm mơ đi!

Ngay lúc này, cách đó không xa vang đến tiếng gầm:

– Chết, chết hết cho ta!!!

Đó là thanh âm của Vũ Văn Lưu Phong.

– A!

– A!

Liên tiếp tiếng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tiếng kêu thảm thiết thậm chí còn vang vọng tới cả ngã rẽ bên này, làm đám người Đằng Thanh Sơn đều phải quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người đang bay nhanh về phía bọn họ.

– Vũ Văn Lưu Phong!

Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến, lập tức nhanh chóng lui ra sau. Còn ba tiên thiên cường giả Tuyết Ưng Giáo, Tiêu Dao Cung, bởi vì phạm vi quan sát hơi nhỏ nên khi Vũ Văn Lưu Phong mới chạy ra ngã rẽ thì ba người họ căn bản không phát hiện. Đợi đến khi y còn cách khoảng chừng mười trượng thì ba người mới luống cuống.

– Chạy mau!

Ba người không dám phản kháng, quay đầu bỏ chạy.

– Ha ha, chết đi!

Sắc mặt dữ tợn, tóc tai bù xù, toàn thân toàn những vết máu, cánh tay trái bị chặt đứt, trên mặt có một vết đao chém, một con mắt đã mù. Đó là Vũ Văn Lưu Phong hiện tại!

Một kiếm đi nhanh như tia chớp!

Nhanh đến mức tận cùng!

– A!

– A!

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

– Vèo!

Trên người Vũ Văn Lưu Phong cũng lưu lại một vết thương.

Hai chết, một thương!

Kiếm của Vũ Văn Lưu Phong rất nhanh, nhưng cũng không thể dễ dàng đồng thời giết được ba người. Đồng thời giết hai người đã là cực hạn rồi.

– Vũ Văn Lưu Phong!

Ba cường giả tiên thiên kim đan cũng đuổi theo phía sau, nhưng Vũ Văn Lưu Phong căn bản không quản ba người này. Vừa giết chết xong hai tiên thiên thực đan, hắn tiếp tục đuổi giết Đằng Thanh Sơn.

Trong mắt hắn …

Nhất định phải giết Tần Lang!

– Tần Lang?

Một con mắt duy nhất của Vũ Văn Lưu Phong nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn đang chạy phía trước,

– Chịu chết đi!

Đằng Thanh Sơn bung hết sức mạnh toàn thân ra, mỗi một bước đều khiến cho mặt đất rung động. Phối hợp với “Thiên Nhai Hành”, tốc độ Đằng Thanh Sơn đích xác kinh người. Thế nhưng… Tiên Thiên Kim Đan Vũ Văn Lưu Phong đang trong tình trạng liều mạng, nên tốc độ càng kinh người hơn.

– Ba cường giả tiên thiên kim đan vây một mình Vũ Văn Lưu Phong, thế mà để cho hắn chạy thoát?

Đằng Thanh Sơn liều mạng chạy trốn,

– Quá nhanh, tốc độ quá nhanh!

Dù mình có mạnh như thế nào, cũng chỉ là một tiên thiên hư đan, phối hợp với “Thiên Nhai Hành” cùng với sức mạnh thân thể, tốc độ mới có thể so bì được với tiên thiên thực đan. Chỉ hơi nhanh hơn chút thôi.

Còn so với tiên thiên kim đan thì quả là kém xa.

Ba trượng, hai trượng… Khoảng cách giữa hai người dần thu nhỏ lại, làm cho Đằng Thanh Sơn gần như nín thở.

– Không.

Đằng Thanh Sơn lật tay lại, chính là một con phi đao.

– Choang!

Lợi kiếm trong tay Vũ Văn Lưu Phong tùy tiện ngăn trở, phi đao đã bị đánh thành bụi, căn bản không làm thương tổn y chút nào.

– Tần Lang, đi tìm chết đi!

Vũ Văn Lưu Phong rất hận người có tên gọi là “Tần Lang” này.

“Nếu không có hắn, sao Thanh Hồ Đảo ta lại chết nhiều như vậy!”

Trường kiếm trong tay y rất tùy ý đâm một cú rất bình thường, tựa như đâm vỡ một khối đậu hũ, không có tiếng rít nào.

Một kiếm rất bình thường!

Chỉ một kiếm, nhưng lại làm cho Đằng Thanh Sơn da đầu tê rần, như kiến chạy trong chảo nóng.

Tốc độ kiếm cực nhanh khiến cho Đằng Thanh Sơn không kịp né tránh!

– A!!!

Đằng Thanh Sơn gầm lên một tiếng, xương cốt thân thể trong nháy mắt thu nhỏ lại một chút.

– Vèo!

Vốn một kiếm này sẽ đâm vào chỗ yếu hại là trái tim Đằng Thanh Sơn, nhưng vì cả người Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt thu nhỏ lại, nên vị trí lại thay đổi, kiếm đâm vào vai.

Lợi kiếm nhanh chóng đâm thủng huyền thiết trọng giáp của Đằng Thanh Sơn, rồi sau đó đâm vào trong vai, đồng thời, tiên thiên chân nguyên trên lợi kiếm chợt bung ra.

– Bùng!

Đằng Thanh Sơn lại mượn lực chạy nhanh hơn, máu trên vai chảy ra ròng ròng.

“Hả? Sao vai hắn cứng lại như vậy?”Ánh mắt độc ác của Vũ Văn Lưu Phong lộ ra chút khiếp sợ, mê hoặc… Theo kinh nghiệm ngày thường, đâm vỡ trọng giáp hộ thân xong sẽ đâm vào cơ bắp rất dễ dàng. Nhưng, vừa rồi một kiếm đâm vào cơ bắp trên vai Đằng Thanh Sơn lại y như đâm vào huyền thiết.

Khi tiên thiên chân nguyên bung ra chỉ có thể gây ra một vết thương hơi lớn thôi, chứ không đạt tới mức hiệu quả nổ tung cả nửa người địch thủ.

“Cơ bắp, có thể so với huyền thiết được sao?” Vũ Văn Lưu Phong không dám tin.

Đột nhiên …

Một mũi tên vô thanh vô tức từ xa phóng tới. Đến khi Vũ Văn Lưu Phong phát hiện, lợi tiễn đã cách hắn chỉ mười trượng, hắn không kịp tránh né.

Trong nháy mắt, lợi tiễn xuyên qua đầu Vũ Văn Lưu Phong, “Ầm!” một tiếng nổ tung. Thi thể không đầu của Vũ Văn Lưu Phong sụp xuống.

– Vù.

Đằng Thanh Sơn lúc này mới uể oải ngã phịch trên mặt đất.

– Ba người các ngươi vây giết một tên Vũ Văn Lưu Phong, lại để hắn chạy đến nơi này?

Từ con đường phía trước Đằng Thanh Sơn đi tới vài bóng người. Chính là những cao thủ tiên thiên kim đan đuổi theo giết vài tên Hồ trưởng lão chạy trốn lúc đầu. Đi đàng trước, chính là tráng hán buộc bốn bím tóc cầm trong tay cung thần.

– Đừng nói nữa, thiếu chút nữa là vừa rồi Sử trưởng lão của Tiêu Dao Cung cũng bị Vũ Văn Lưu Phong kéo chôn cùng rồi.

Doanh Hạo Giang lắc đầu nói.

– Kiếm pháp của tên Vũ Văn Lưu Phong này đích xác rất lợi hại. Nếu chúng ta thật sự liều mạng với hắn, tối thiểu trong ba chúng ta cũng chết một người.

Lúc này nam tử nho nhã áo tím của Tiêu Dao Cung ngực nhiễm đỏ,

– Bây giờ thì không sao, chỉ là vết thương nhẹ.

– Chúng ta có chết ai không?

– Chết bốn tiên thiên thực đan, một Tuyết Ưng Giáo, một Tiêu Dao Cung, một người của Doanh Thị gia tộc ta, một tên của Hồng Thiên Thành. Đều là chết trong tay Vũ Văn Lưu Phong!

Doanh Hạo Giang thở dài một tiếng, hắn nhìn lướt qua Đằng Thanh Sơn:

– Tần Lang huynh đệ, ngươi không có việc gì chứ?

Đằng Thanh Sơn ngồi trên mặt đất, dựa vào vách tường:

– Không sao, may mà có một tiễn vừa rồi bắn tới kịp thời, giết chết Vũ Văn Lưu Phong.

Tới lúc này, Đằng Thanh Sơn vẫn còn hoảng sợ.

Khoảng cách chênh lệch về cấp độ giữa tiên thiên kim đan, tiên thiên thực đan, tiên thiên hư đan, là rất lớn!

– Kiếm pháp Vũ Văn Lưu Phong, giống như của sư phụ. Đều có thể không gây nên lực cản không khí, khiến cho tốc độ kiếm pháp nhanh hơn gấp đôi so với tiên thiên thực đan! Trời, gấp đôi lận đó, căn bản không kịp phòng ngự.

Đằng Thanh Sơn cười khổ, y đối mặt với nhát kiếm đó, căn bản không có cách nào đỡ được.

Khi kiếm nhanh đến cực hạn, lực cản không khí sẽ rất kinh người.

Một khi không có lực cản không khí, có thể làm cho kiếm nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa chân nguyên của tiên thiên kim đan cũng rất mạnh, do đó, kiếm pháp gần như nhanh hơn gấp đôi.

Chênh lệch một nửa!

Không kịp ngăn cản!

Thân thể cũng không kịp di động, chỉ có thể trong nháy mắt súc cốt, làm cho thân thể thu nhỏ lại một chút, nhờ đó mới bảo trụ được tính mạng.

“Muốn giết tiên thiên kim đan,nếu để những tiên thiên thực đan cùng động thủ, chỉ có thể dùng quần công! Với tốc độ kiếm pháp của hắn, nếu đồng thời năm sáu gã tiên thiên thực đan cùng vây sát, vẫn có hy vọng thành công.” Đằng Thanh Sơn hiểu, nếu đơn đả độc đấu, cao thủ tiên thiên thực đan mà gặp phải tiên thiên kim đan, hẳn là phải chết!

– Lấy bản đồ mê cung ra nhanh lên!

Thanh âm Doanh Hạo Giang phân phó. Trên con đường lúc này đã tụ tập một đoàn tiên thiên cường giả.

Chọn tập
Bình luận