Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 165: Thiết Tí Hầu Sơn

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Đằng Thanh Sơn cũng không hoàn toàn tin vào tin tức từ Lưu Kiến. Tuy nhiên có thể trong đó có vài điểm chuẩn xác. Thiết Y Môn tới Man Hoang khẳng định là có chuyện trọng yếu, nếu không sẽ không giết mình. Có thể là Bất Tử thảo. Cũng có thể là cái khác. Thứ hai, dựa theo phương hướng hành tẩu Thiết Y Môn, cùng với ngữ khí ánh mắt của Lưu Kiến mà phán đoán, đến chín mươi phần trăm đó chính là Ngân Giác Sơn.

Nhưng…

Tạm thời mục tiêu của mình là Thiết Tí Hầu Sơn.

– Thiết Y Môn Đặng Canh thực lực còn chưa xác định được. Hơn nữa, tên Đặng Canh này còn có bốn thủ hạ. Tốc độ chạy một ngày cũng khoảng một, hai trăm dặm. Bọn chúng muốn tới được Ngân Giác Sơn tối thiểu là nửa tháng. Trên đường có thể gặp chuyện trì hoãn, nên thời gian có khi còn dài hơn. Trước tiên ta cứ đi Thiết Tí Hầu Sơn. Đợi ăn xong Chu quả, luyện hóa ra được tiên thiên chân nguyên, thực lực tăng lên, rồi chạy tới Ngân Giác Sơn cũng vẫn kịp!

Đối với người muốn giết mình, Đằng Thanh Sơn trước giờ chưa hề lưu tình! Bảo bối cướp được thì cướp, không thì phá hỏng chuyện của đối phương cũng tốt!

Có quyết định rồi, Đằng Thanh Sơn gia tăng tốc độ càng nhanh hơn nữa. Ngày đầu tiên hắn đi được sáu trăm dặm. Tối hôm ấy nghỉ ngơi trong một hốc cây lớn, có một con mãng xà cùng với hai con dã thú cùng loại với thằn lằn bò lên cây tập kích Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn nghỉ ngơi tuyệt không phải ngủ. Hắn khoanh chân tĩnh tọa nghỉ ngơi, khi đó giác quan của hắn còn linh mẫn hơn.

Con mãng xà và dã thú cùng loại với thằn lằn chỉ trong nháy mắt bị hắn giết chết.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đằng Thanh Sơn lại nhanh chóng xuất hành. Trên đường đi, hắn giết chết rất nhiều dã thú. Đến trưa, Đằng Thanh Sơn đã đến mục tiêu -Thiết Tí Hầu Sơn!

Thiết Tí Hầu Sơn chìm khuất trong mây.

– Thiết Tí Hầu Sơn quả là cao!

Quần áo rách hết, nhưng tinh thần Đằng Thanh Sơn lại rất tốt, ngửa đầu nhìn tòa núi cao sừng sững.

– Xem ra tối thiểu cũng phải ba bốn cây số! Nếu muốn leo lên đỉnh núi, một khi không có biện pháp tá lực, coi như ta sẽ ngã xuống thành một cái bánh thịt.

Lúc này, tâm tình Đằng Thanh Sơn rất tốt. Vất vả bao ngày, cuối cùng đã đến mục tiêu.

– Sư phụ chỉ nói chu quả ở Thiết Tí Hầu Sơn. Nhưng không biết… nó ở đâu trong Thiết Tí Hầu Sơn này.

Đằng Thanh Sơn nguyên vốn tưởng rằng Thiết Tí Hầu Sơn là một quả núi nhỏ. Không ngờ được nó lại là một quả núi lớn cao vòi vọi như vậy.

– Muốn tìm khắp cả Thiết Tí sơn thì mất rất nhiều thời gian.

– Phải làm sao mới tìm được?

Chỉ một lát sau, trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra nụ cười:

– Ừm… Theo như bộ sách nói, Thiết Tí Hầu thủ hộ chung quanh chu quả, không cho người ta dễ dàng kiếm được chu quả… Ha ha đúng rồi. Trong Thiết Tí Hầu Sơn, có con nào khác ngoài Thiết Tí Hầu biết rõ chu quả ở chỗ nào. Xem ra ta chỉ cần nhanh chóng leo lên, rồi tìm được chỗ Thiết Tí Hầu. Khẳng định là có thể có được chu quả.

Trước hết tìm một vách núi tương đối thấp. Sau đó Đằng Thanh Sơn lưng đeo bao, nhanh chóng leo lên núi!

Thiết Tí Hầu Sơn là một tòa núi hiểm trở, chiếm diện tích rất lớn. Nhưng Thanh Sơn leo lên nhanh như đi trên đất bằng chạy thẳng lên trên núi. Thỉnh thoảng gặp phải vài thứ phiền toái, hắn dựa vào hai tay đánh ra.

Thiết Tí Hầu Sơn, Đằng Thanh Sơn ngồi trên chạc một cây đại thụ, lấy ra một cái bánh và hồ lô đựng nước:

– Đợi ăn xong, sẽ đi một vòng. Núi này quá lớn, muốn tìm được Thiết Tí Hầu cũng khó.

Đằng Thanh Sơn uống một ngụm nước, sau đó cắn mạnh hai miếng bánh. Gió núi thổi qua người hắn vù vù.

– Hử?

Tai Đằng Thanh Sơn chợt động, rồi nhìn về phía ngoài xa hơn mười trượng. Chỉ thấy một con mãng xà xanh mượt đang chậm rãi trườn phát ra tiếng động rất nhẹ, đôi đồng tử kim sắc liếc nhìn chung quanh. Con mãng xà này đại khái dài bốn trượng, trông còn lớn hơn cả một đùi người lớn.

– Mãng xà mạnh thật! Con lục mãng này cũng thú vị thật. Nó cũng được xem như là yêu thú bình thường.

Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã phân rõ. Đây là yêu thú – Lục Thanh Mãng.

Nhưng con lục thanh mãng dài bốn trượng, cũng chẳng có chút uy hiếp gì đối với Đằng Thanh Sơn.

Trừ phi nó dài mười trượng, sau đó lột xác, biến thành Bích thanh giao chỉ dài ba thước. Bích Thanh Giao mặc dù rất nhỏ rất nhỏ, nhưng tính uy hiếp không thua kém con Tử quang giao long ở Bích Hàn Đàm chút nào. Giao long này tuyệt không phải thể tích càng lớn là nhất định càng lợi hại. Bích Thanh Giao thể trạng nhỏ, thân thể lại cứng rắn như thần binh, hoàn toàn có thể làm vũ khí giết người! Hơn nữa, nó còn có kịch độc! Đến cả Tiên Thiên Kim Đan cường giả cũng phải kiêng kỵ Bích thanh giao.

– Độc tính Bích thanh giao lan truyền cực nhanh. Đến cả ta vốn có thể khống chế được sự lưu động của khí huyết, chỉ sợ cũng phải hết sức cẩn thận.

Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn con Lục Thanh Mãng. Bích thanh giao lợi hại, nhưng Lục Thanh Mãng thì chỉ bằng một cao thủ Địa Bảng.

Vù! Vù!

Tiếng kình phong vang lên. Chỉ thấy ba cái bóng đỏ rực bay tới, con mãng xà vội lùi lại hơn mười trượng.

Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên. Ba cái bóng đỏ rực đó là ba con viên hầu. Toàn thân phủ lông tơ màu đỏ! Một đôi đồng tử màu xanh lam,có đôi tay rất đặc thù. Con viên hầu này có đôi tay dài, xem ra còn hơn cả hai chân. Mấy cái vuốt trên song chưởng lóe ra sánh sáng lạnh lẽo.

– Thiết Tí Hầu!

Đằng Thanh Sơn không còn nghi ngờ gì nữa.

– Cuối cùng gặp được Thiết Tí Hầu rồi!

Dựa theo những gì trong bộ sách ghi lại, Thiết Tí Hầu chính có một đôi tay và một cặp móng vuốt đặc thù. Lực cánh tay lớn vô cùng, có thể dễ dàng xé nát một con dã thú hung mãnh. Hơn nữa đôi tay này tựa như thần binh được trui rèn. Lợi trảo cứng rắn, sắc bén có thể phá vỡ cự thạch.

– Thiết Tí Hầu. Thiết Tí Hầu! Cái lợi hại nhất của nó là đôi Thiết Tí! Song chưởng có mười vạn cân cự lực, đủ để giết chết cao thủ Địa Bảng. Theo như bộ sách nói, đối mặt với bầy khỉ, tiên thiên cường giả cũng không dám trưc điện đánh giết.

Đằng Thanh Sơn thầm thán phục. Thiết Tí Hầu hơi giống với hắn. Sức mạnh song chưởng rất mạnh.

“Mình mặc dù hơn được một con Thiết Tí Hầu, nhưng nếu bị hơn mười con vây công thì …”.

Đằng Thanh Sơn ngẫm lại cũng thấy hơi kiêng kỵ:

– Song chưởng mười vạn cân cự lực, hơn nữa lì lợm. Khí lực như vậy, quán nhập vào đôi trảo sắc bén… Thân thể của ta chẳng biết có kháng cự được không nữa.

Cao thủ hậu thiên bình thường toàn lực đánh ra cũng không gây thương tổn tới Đằng Thanh Sơn. Nhưng gặp phải Thiết Tí Hầu thì Đằng Thanh Sơn cũng không nắm chắc lắm.

– Khẹt! Khẹt!

Ba con Thiết Tí Hầu phát ra tiếng kêu, rồi sau đó tách ra, lao về phía con Lục Thanh Mãng.

– À. Thiết Tí Hầu giết Lục Thanh Mãng?

Đằng Thanh Sơn rất hứng thú quan khán.

– Xoẹt xoẹt… thân thể cao lớn của Lục Thanh Mãng chợt co lại, cả người thành một vòng tròn, cái đầu rắn nghênh cao, đồng tử kim sắc nhìn chằm chằm vào ba con Thiết Tí Hầu. Hiển nhiên… ba con Thiết Tí Hầu làm cho nó cảm thấy bị uy hiếp đến tính mạng. Ở Thiết Tí Hầu Sơn này nó tuyệt không phải lần đầu tiên giao chiến với Thiết Tí Hầu.

– Phì!

– Khẹt khẹt khẹt khẹt!

Ba con Thiết Tí Hầu vây quanh Lục Thanh Mãng, đồng thời trong miệng phát ra tiếng kêu quái dị. Nhất thời, một con Thiết Tí Hầu xoay người chạy tới chỗ gần đó, ôm lấy một gốc cây đại thụ lớn, rồi sau đó dùng lợi trảo cắt mạnh vào thân cây. Lợi trảo của nó như một con dao nhỏ dễ dàng cắt ngang cây đại thụ.

Vù!

Con Thiết Tí Hầu này ôm cây đại thụ rất lớn, gầm một tiếng ‘Khẹt’, rồi đập mạnh vào đầu Lục Thanh Mãng.

– Lực cánh tay thật mạnh, móng vuốt sắc bén thật.

Đằng Thanh Sơn thất kinh.

– Mười vạn cân cự lực sao? Nhìn thế kia chỉ có hơn, chứ không kém.

Đối với trận quyết đấu giữa hai yêu thú, Đằng Thanh Sơn càng cảm thấy hứng thú hơn.

Vù! Con Lục Thanh Mãng thân thể cuộn lên.

Bùng!

Cây đại thụ đập vào người con mãng xà, nhưng Lục Thanh Mãng đã tránh né trước một bước. Thiết Tí Hầu lại một lần nữa gầm lên một tiếng, vung mạnh cây đại thụ lên, đập vào đầu Lục Thanh Mãng. Đối mặt với thân cây đại thụ, Lục Thanh Mãng chỉ có thể uốn mình trốn tránh.

– Khẹt!

Lại một tiếng gầm

Vù! Vù!

Bên cạnh hai con Thiết Tí Hầu khác vẫn nhìn nhìn, bây giờ đồng thời nhảy ra. Thừa dịp Lục Thanh Mãng tránh né cây đại thụ, trong nháy mắt một con trảo vào cái đuôi Lục Thanh Mãng. Một khác bổ về phía đầu Lục Thanh Mãng. Chỗ yếu hại của rắn bình thường là ở sau đầu một chút. Đâm trúng vào đó mới có thể giết chết mãng xà.

Những vị trí khác cho dù đâm xuyên qua thân thể mãng xà, cũng khó giết chết.

– Hống…

Mãng xà phát ra tiếng gầm lên đáng sợ. Cái đuôi quật mạnh về phía Thiết Tí Hầu. Còn cái đầu thì ngoắc mạnh, phun ra một dòng chất lỏng thanh sắc.

Bùng!

Cái đuôi Lục Thanh Mãng giao kích với một đôi lợi trảo của Thiết Tí Hầu. Con Thiết Tí Hầu thân thể quay nhanh, tránh ra xa cái đuôi Lục Thanh Mãng, nhưng vẫn xuất hiện một vết thương chảy máu.

– Khẹt!

Một đầu Thiết Tí Hầu khác lập tức né tránh chất lỏng thanh sắc.

– Xoẹt xoẹt ~

Chất lỏng màu xanh dính vào đá lập tức ăn mòn, ở chỗ đó xuất hiện một cái lỗ sâu.

– Bùng!

Con Thiết Tí Hầu thứ ba vung cây đại thụ, thừa dịp Lục Thanh Mãng phản kháng hai con Thiết Tí Hầu khác, nện mạnh vào nó.

– Hống…

Lục Thanh Mãng đau đớn kêu lên một tiếng, thân hình quăng lên, đánh mạnh vào cây đại thụ.

Hai con Thiết Tí Hầu khác lại một lần nữa xông lên. Lục Thanh Mãng chỉ dùng cái đuôi quất một cái.

– Vèo!

Một đôi lợi trảo cắm vào thân thể Lục Mãng, lập tức lôi mạnh đi. Cả người Lục Thanh Mãng bị cắt thành hai đoạn. Lục Thanh Mãng đau đớn gào lên, không ngừng co quắp giãy dụa. Lúc này, ba con Thiết Tí Hầu đồng thời nhảy lên, dễ dàng giết chết Lục Thanh Mãng.

– Khẹt!

– Khẹt khẹt!

-…

Ba con Thiết Tí Hầu kêu lên vui mừng. Một con Thiết Tí Hầu móc mật của con Lục Sắc Mãng Xà nuốt chửng. Sau đó chúng khiêng thi thể Lục Thanh Mãng cao hứng rời đi.

Ở xa xa hơn mười trượng, ẩn dưới cây đại thụ, Đằng Thanh Sơn cảm thấy vô cùng phiền toái:

– Không hổ là yêu thú! Có trí tuệ hơn nhiều con khác. Hiển nhiên, chúng biết phân công. Một con Thiết Tí Hầu dùng cây viễn công, hai Thiết Tí Hầu khác cận thân công kích. Lục Thanh Mãng đối phó chậm một chút, chắc chắn phải chết. Hơn nữa… Thiết Tí Hầu quá linh hoạt!

Đằng Thanh Sơn thật ra không sợ song chưởng của Thiết Tí Hầu. Nhưng tính linh hoạt làm cho hắn kiêng kỵ. Đến cả Lục Thanh Mãng liều mạng phun dịch độc ra mà Thiết Tí Hầu cũng có thể trong nháy mắt né tránh được. Năng lực tránh né vượt xa cao thủ cấp bậc Địa Bảng bình thường.

– Một khi bị một đám Thiết Tí Hầu vây công, với sự linh hoạt của chúng, muốn chạy trốn cũng khó.

Đằng Thanh Sơn thầm than.

– Chẳng trách. Sư phụ nói, muốn có được Chu quả, phải động não. Ngàn vạn lần không thể làm bừa. Ừm… Theo dõi Thiết Tí Hầu là có thể tìm được chỗ chu quả.

Đằng Thanh Sơn đút đồ đạc vào bao, rồi sau đó xốc lại bao lưng, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, lặng lẽ theo vết Thiết Tí Hầu chạy đi.

Chọn tập
Bình luận