Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 549: Vũ Châu

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

– Thế nào rồi?

Đằng Thanh Sơn cũng bị thái độ của Lý Quân làm cho giật cả mình, hắn liền cầm lấy tin tức tình báo xem.

Tin tình báo nói về sự điều động binh mã ở hai nơi U Châu và Thanh Châu trong thời gian gần đây.

Thiên Thần cung muốn làm cái gì? Đằng Thanh Sơn giật mình giận dữ. Xem ra bọn họ muốn tập kết quân đội tới U Châu? Đối với tác giả năm đó bắt đầu gây nên sự hỗn loạn của cả Cửu Châu là Thiên Thần cung này, mười sáu năm qua Đằng Thanh Sơn luôn quan tâm đến nhất cử nhất động của bọn họ. Bởi vì có Đằng Thanh Sơn mà Thiên Thần cung không có cách nào đánh về phía nam tấn công Dương Châu. Cho nên, Thiên Thần cung đã im lặng suốt mười sáu năm đã là một điều khó khăn.

Mười sáu năm đủ làm cho một trẻ sơ sinh thành người trưởng thành.

– Thiên Thần cung này muốn làm lớn đây.

Đằng Thanh Sơn lo lắng nói.

– Vâng, rất có thể.

Lý Quân gật đầu.

– Lúc đầu khi muội ở Tuyết Liên giáo đã biết rồi, cung chủ dường như có một kế hoạch lớn. Lúc đó chuẩn bị tấn công Dương Châu cũng chỉ là một bước của kế hoạch. Mười sáu năm nghỉ ngơi dưỡng sức, sức khống chế của Thiên Thần cung đối với Thanh Châu, U Châu và đại thảo nguyên nhất định lớn hơn rất nhiều.

– Thanh Châu dân số đông nhất, U Châu là vùng đất lạnh lẽo, dân chúng dũng mãnh, đại thảo nguyên càng khỏi cần nói. Quân đội ba nơi tập kết lại tuyệt đối là quân đội mạnh nhất trên toàn Cửu Châu.

Giọng Lý Quân lo lắng:

– Chỉ là không biết Thiên Thần cung cuối cùng có bao nhiêu dã tâm.

– Nếu như chỉ đánh chiếm một, hai châu thì dừng lại…

Đằng Thanh Sơn khẽ lắc đầu.

– Huynh sợ rằng họ có ý muốn bắt chước Đông Bắc vương, lấy Đông Bắc làm gốc, đánh khắp Cửu Châu.

Nếu như muốn thống nhất thiên hạ, Hình Ý môn cũng trở thành địch nhân của Thiên Thần cung.

Nếu nói về quân đội, thiên hạ không có bất kỳ tông phái nào có thể sáng bằng Thiên Thần cung. Đằng Thanh Sơn rất lo lắng, dân số Thanh Châu, U Châu và đại thảo nguyên gần một tỷ người. Đại thảo nguyên lại là ai cũng có thể thành chiến sĩ. Từ ba nơi này, Thiên Thần cung hoàn toàn có thể tập hợp đội quân vô địch gần mười triệu người.

Hơn nữa, theo lời Phượng hoàng mẹ khi rời đi, lúc đầu lấy được một gốc Bất tử thảo từ nó, e rằng chính là Bùi Tam.

Đằng Thanh Sơn tin rằng có thể cùng Phượng hoàng mẹ giao chiến cũng chỉ có cường giả cấp động hư.

Lúc đó, cùng một động hư khác là Tần Thập Thất giao chiến, Bùi Tam này có vẻ rất thoải mái, liên tục sử dụng các đạo khác nhau: Phật tông, Mật tông, dã thú… các loại. Nếu nói, nhìn khắp Cửu Châu, bản thân cố kị nhất là ai, thì không chút suy nghĩ, chính là Bùi Tam làm cho ai cũng nhìn không thấu đó.

Lúc phóng ra ám khí liền có thể đánh trọng thương yêu thú hư cảnh phòng ngự cực mạnh Lục Nhĩ Toản địa thử.

Có vô địch đại quân, thêm vào thực lực của lão ta.

Đằng Thanh Sơn cũng bất giác cảm thấy áp lực.

Nhưng địa bàn của Hình Ý môn của ta nhỏ, lão muốn tranh bá thiên hạ, kẻ địch lớn nhất chính là Vũ Hoàng môn cổ lão, Doanh Thị gia tộc, còn có Ma Ni tự.

Việc điều quân của Thiên Thần cung, thật ra cũng làm cho các tông phái lớn trên Cửu Châu đại địa căng thẳng.

So về Hình Ý môn chỉ có năm quận địa bàn, Thiên Thần cung với gần một tỷ dân mới là tông phái làm cho các đại tông phái lo lắng nhất, e ngại nhất.

Hai ngày sau.

Hêy! Ha!

Trong Đại Duyên sơn xa xa truyền lại từng trận âm thanh tiếng hô luyện quyền.

Đằng Thanh Sơn cũng đang ở trong sân tùy ý luyện quyền, khi thì đánh thoái bộ Băng quyền, khi thì chuyển sang Thủy hành chi quyền uyển chuyển như mãng xà, các loại quyền pháp tùy ý thi triển. Sau một khoảng thời gian, một thị nữ bưng tách đứng ở xa, lúc thì cảm thấy Đằng Thanh Sơn giống như núi lửa đáng sợ, khi thì giống như thác lũ dữ dội, làm cho ả quay đầu không dám nhìn.

Quyền pháp của Đằng Thanh Sơn đã có thể ảnh hưởng tới ‘thần’ của người khác.

– Trưởng lão, Môn chủ đang luyện quyền.

Thị nữ nhỏ giọng nói.

Lúc này, Tông Lộ cũng tĩnh lặng đứng bên thị nữ, bình tĩnh chờ đợi.

Hô!

Thở ra một hơi dài, Đằng Thanh Sơn đứng yên lại.

– Tông thúc!

Đằng Thanh Sơn quay đầu cười, đi tới lấy ly trà thị nữ đưa, uống hai hớp rồi bỏ xuống.

– Mới sáng sớm Tông thúc đã tới, có phải có chuyện quan trọng? Tìm thấy Lâm Lâm rồi à?

– Vẫn là Môn chủ lợi hại.

Tông Lộ gật đầu trả lời.

– Đã tìm thấy tiểu thư, hiện đang gia nhập một thương đội lớn trong địa bàn Vũ Châu.

– Hử? Thương đội.

Đằng Thanh Sơn gật gù.

– Thuộc hạ đã an bài người vào trong thương đội, từng lúc báo cáo hành tung của tiểu thư về.

Tông Lộ nói, đồng thời đưa tới một bản tình báo.

– Đây là thông tin chi tiết.

Đằng Thanh Sơn nhận lấy mở ra xem một lát rồi ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời sáng sớm mùa thu ngược lại rất thoải mái.

– Bây giờ thời tiết thật tốt, ta chuẩn bị cùng tiểu Quân đi ra ngoài chơi. Tới lúc đó nhân tiện đón Lâm Lâm về.

– Môn chủ đích thân đi tự nhiên là hoàn hảo, thuộc hạ yên tâm rồi.

Tông Lộ cười bảo.

Chờ tới sáng, Đằng Thanh Sơn liền tìm Lý Quân đang du ngoạn trên Đại Duyên sơn cùng Bất tử phượng hoàng tiểu Thanh.

– Đi ra ngoài chơi?

Mắt Lý Quân sáng rực.

– Ừ, cả năm nay chưa từng cùng muội đi chơi.

Đằng Thanh Sơn cười gật đầu.

– Chúng ta cùng với tiểu Thanh trước tiên tới Vũ Châu, gia nhập thương đội, xem xem con gái chúng ta rốt cuộc đang quậy phá cái gì, cũng coi như là nhân tiện thư giãn. Đi chơi vài ngày rồi dẫn Lâm Lâm về.

Đằng Thanh Sơn tuy rằng tinh lực dường như đều dành cho tu luyện nhưng mỗi năm đều cùng vợ con đi chơi các nơi nổi tiếng của Cửu Châu.

– Được! Không cần trì hoãn, chúng ta lập tức lên đường.

Ánh mắt Lý Quân đầy kỳ vọng.

– Đừng gấp, dị dung một tí đừng để con gái nhận ra.

Đằng Thanh Sơn cười, dung mạo lập tức thay đổi.

Hôm đó, Đằng Thanh Sơn thay đổi dung mạo, Lý Quân cũng đeo mặt nạ da người.

Vợ chồng hai người cưỡi Bất tử phượng hoàng tiểu Thanh, sau khi dặn dò Quyền môn chủ Dương Đông một tiếng liền rời khỏi Đại Duyên sơn, bay về hướng Vũ Châu.

Giữa trưa mười sáu tháng tám, trên một con đường thuộc Vũ Châu, lúc này khí trời sảng khoái, thích hợp để lên đường.

Một thương đội đông đảo lên tới hơn ngàn người đang từ từ đi trên đường. Thương đội này là do mấy thương đội nhỏ hợp lại, cộng thêm một số thương nhân đơn độc hoặc một số người thích độc hành. Đương nhiên, trong hơn ngàn người có gần ba mươi phần trăm đều là hộ vệ.

Chi a!

Chỉ thấy trong thương đội có một cặp vợ chồng và một trung niên mặc áo màu tro mặt luôn cười đang cưỡi ngựa đi.

– Môn chủ, tiểu thư đang ở trước mặt.

Trung niên thấp giọng báo.

– Ừ!

Đằng Thanh Sơn gật đầu. Thật ra bản thân hắn đã sớm ngưng kết không gian chung quanh, âm thanh vốn không thể truyền ra ngoài.

– Trên đường đi Lâm Lâm nó có gì đặc biệt không? Đằng Thanh Sơn hỏi.

– Môn chủ, có tin này thuộc hạ muốn báo với môn chủ.

Thanh niên áo màu tro liền nói.

– Giữa trưa hôm qua, có hơn mười gia nhập thương đội này, trong đó có một thanh niên có chút tiếng tăm ở Vũ Châu tên là Ngụy Giang. Tiểu thư đối với hắn dường như có hảo cảm, dọc đường luôn đi cùng nhau.

– Ngụy Giang?

Lý Quân ở bên cạnh giật mình.

Đằng Thanh Sơn khẽ nhíu mày, thân là cha thấy con gái cùng thanh niên khác gần gũi, có chút khẩn trương.

– Ngươi có biết lai lịch của tên Ngụy Giang này không?

Đằng Thanh Sơn hỏi.

– Bẩm môn chủ.

Trung niên áo màu tro lộ ra vẻ cười.

– Ngụy Giang này là người Vũ Châu. Khi còn nhỏ nhà hắn là một gia trang nhỏ tên gọi Ngụy gia trang và bị thổ phỉ tới cướp đoạt, cả gia trang chết không ít người mà tan rã. Từ đó Ngụy Giang trở thành cô nhi nhưng về sau, hắn may mắn học được Hổ Hình quyền. Mà gã Ngụy Giang này thiên tư rất cao, trước đây không lâu hắn một người một thương mà quét sạch ba sơn trại lớn, đem cả ba sơn trại này đánh cho tan nát, ba trại chủ đều bị giết chết báo thù cho thân nhân, cho Ngụy gia trang của mình.

– Ba sơn trại lớn?

Đằng Thanh Sơn thất kinh.

Một người tự học nội gia quyền mà có thể đạt được như vậy?

– Đúng, là ba sơn trại lớn. Nghe nói, Ngụy Giang này không tra rõ được lúc đầu là sơn trại nào hủy diệt quê nhà của hắn, nên cả ba đều bị hắn hủy.

Trung niên mặc áo màu tro cười báo tiếp:

– Môn chủ, đó cũng chỉ là đang đêm đánh lén, không hề quang minh chính đại. Nhưng Ngụy Giang này có thực lực nhất lưu võ giả là không sai. Ha ha, một người đánh ba trại, cũng chỉ có nội gia quyền nhất mạch chúng ta có thể làm. Đạo gia nhất mạch, phật tông nhất mạch một khi nội kình hết sạch thì chỉ có thể bó tay chịu trói thôi.

Một trong những ưu thế của nội gia quyền chính là sức mạnh cơ thể có thể kiên trì rất lâu.

– Lâm Lâm là một đứa mê võ.

Đằng Thanh Sơn nhìn ra xa phía trước, ẩn ước có một bóng dáng yêu kiều. Biết được Ngụy Giang này nhờ Hổ hình quyền mà luyện tới mức này tự nhiên là tò mò, cho nên nhất thời gần gũi cũng không có gì lạ.

– Thanh Sơn, huynh đừng có qua quýt.

Lý Quân lập tức trừng mắt một cái.

Lâm Lâm hiện nay cũng đã mười bảy tuổi, nói ra cũng chưa hiểu biết nhiều.

Hơn nữa, có thể trở thành con rể của nhất đại tông sư Đằng Thanh Sơn là mộng tưởng của rất nhiều người. Nhưng Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều cho rằng làm ngoài con gái đồng ý, phải có sự đồng ý của hai vợ chồng bọn họ nữa mới được.

– Ngụy Giang.

Đằng Thanh Sơn cảm ứng được thanh niên bên cạnh con gái, cười nói.

– Tiểu tử này thần có thể coi là khá mạnh, xem ra đối với Hổ Hình quyền thành tựu cực cao. Ha ha, Lý Quân muội đừng nói… nếu con gái đối với tên Ngụy Giang này không tồi, mà Ngụy Giang này cách làm người cũng được đó, có thể thành một đôi chứ.

Lý Quân không biết làm thế nào, chỉ có thể nhìn hắn.

Trong thương đội, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân nghe những thương nhân xung quanh nói chuyện lạ khắp nơi. Ngắm cảnh vật xung quanh, đôi lúc chú ý chuyện của con gái và thanh niên Ngụy Giang, thật là tiêu dao tự tại.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Thương đội mới vừa ở ngoài thành tập hợp đi được vài dặm…

– Ủa?

Đằng Thanh Sơn nhíu mày.

– Chuyện gì vậy?

Lý Quân cũng nhìn lại phía sau hỏi hắn.

– Là Vũ Hoàng môn, bọn họ tới làm gì?

Trung niên áo tro bên cạnh nghi hoặc, nhưng y không hề lo lắng, dù sao bên cạnh y cũng là tổ sư Hình Ý môn. Ở Cửu Châu là nhân vật mà một câu nói có thể là rung động ba lần.

Chỉ thấy trong thành một đội kỵ binh đông đảo, đây chính là quân đội của Vũ Hoàng môn. Trước mặt quân đội, thương đội tự nhiên ngoan ngoãn đứng sang một bên, để cho quân đội đi trước.

– Mọi người tránh ra.

– Mau tránh sang bên.

Người tổ chức thương đội lập tức hét to.

Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!

Chiến mã chạy như bay, đông đảo kỵ sĩ mau chóng tới trước mặt thương đội, lập tức… những kỵ binh này lập tức dừng chặn thương đội lại.

Chọn tập
Bình luận