Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 298: Phiền Toái Rồi

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Thân thể nhân loại vốn khá nhỏ nhưng lại có thể bung ra lực gần tám mươi vạn cân.

Thân thể Đằng Thanh Sơn mà cứng hơn huyền thiết thì cũng không có gì lạ, hơn nữa sâu trong thân thể còn ẩn tàng nội gia cương kình. Điều này khiến cho thân thể Đằng Thanh Sơn trong ngoài kết hợp, chống cự được với lực xâm nhập từ bên ngoài vào.

Sau khi mà hào quang bao quanh bị phá, thân thể cao thủ tiên thiên kim đan bình thường có thể sẽ chết ngay lập tức, nhưng Đằng Thanh Sơn lại không như vậy.

– Hống….

Con Lôi Kình Độc Giác thú phát ra một tiếng gầm trầm thấp, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Lúc này y phục của Đằng Thanh Sơn sớm đã hóa thành bụi.

Đằng Thanh Sơn cả người trần truồng cầm Hắc Côn, trong mắt ánh lên sự tức giận.

– Nếu biết vòng nước xoáy là do con nghiệt súc này làm ra, vậy ta sẽ không cầm Hắc Diễm Côn mà phải đem theo Luân Hồi thương rồi! Trên người không phải chỉ có vết thương như vậy, chí ít là tạo được một cái lỗ thủng to tướng cơ!

Lúc nãy Đằng Thanh Sơn vì muốn phá vòng xoáy nên chỉ mang theo Hắc Côn, cây côn này vốn to lớn và cứng hơn cả cán cây Luân Hồi thương.

Do đó Đằng Thanh Sơn đem theo côn nhảy xuống biển.

Nếu thật phải đánh nhau, Đằng Thanh Sơn nên sử dụng Luân Hồi thương thì mới có thể phát huy được sức chiến đấu cực mạnh. Giống như đâm, mũi thương mà đâm thì khác hẳn với dùng đầu Hắc Diễm Côn đâm.

– Nhưng ta không cần Luân Hồi thương cũng có thể giải quyết con nghiệt súc ngươi! – Ánh mắt Đằng Thanh Sơn tập trung lại một điểm, thân thể lao mạnh tới.

….

Đáy biển âm u, khi Đằng Thanh Sơn nhằm vào con Lôi Kình Độc Giác thú, đồng tử nó chợt co lại, há miệng gầm to, dùng đuôi đập mạnh làm nước cuộn lên. Thân thể khổng lồ của nó lại nhanh chóng bỏ chạy xa về phía nam.

Veo! Veo!

Con vật khổng lồ bỏ chạy rất nhanh, cho đến lúc biến mất khỏi phạm vi tầm mắt Đằng Thanh Sơn. (Duyên: Bỏ của chạy lấy người đây)

– Tốc độ thật nhanh!

Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên,

– Bột Nhật Lôi Mục lão ca nói đúng, cho dù là Lôi Kình cấp bậc tiên thiên hư đan, trong làn nước biển vẫn nhanh hơn cao thủ tiên thiên kim đan nhân loại! Đừng nói con Lôi Kình này rõ ràng mạnh hơn nhiều. Thôi, nó đã đi rồi thì sự tình này cũng coi như đã được giải quyết xong.

Cúi đầu nhìn lại chính bản thân mình…

Vì bị lôi điện bổ trúng, mặt ngoài da trên thân thể đều ẩn chứa nội gia cương kình nên đương nhiên không có việc gì, nhưng y phục lại trong nháy mắt đã hóa thành tro.

– Bây giờ phải về thuyền, mà Tiểu vẫn còn ở trên thuyền, ta thì cả người trần truồng…

Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua phương hướng con Lôi Kình Độc Giác thú bỏ chạy,

– Coi như ngươi trốn nhanh!

Đằng Thanh Sơn lập tức bơi lên trên.

Trên mũi tàu thuyền ngột mộc, Lý đang lo lắng nhìn ra ngoài khơi.

– Thời gian dài như vậy rồi, sao còn chưa về?

Lý hơi lo. Làn nước biển chung quanh vẫn u ám như trước, không ai biết đáy biển rốt cuộc có ẩn chứa thứ gì

– Đằng đại ca gặp phải yêu thú à?

– Nhất định không việc gì đâu, đúng vậy.

Lý chỉ có thể lo lắng chờ đợi, rồi đột nhiên…

– Vù!

Trên mặt biển trước mặt một hào quang màu đỏ rực xé nước chui ra, rồi lập tức rơi thẳng vào con thuyền ngột mộc.

– Đằng đại ca! – Lý kinh hỉ.

Chỉ thấy sau khi bóng người màu đỏ rực rơi xuống boong tàu, chỉ ném lại nói câu:

– Ừm, ta vào khoang thuyền đây!

Thanh âm vẫn còn vang vọng, thi người đã tiến vào buồng thuyền rồi.

– Sầm!

Cửa khoang đã bị đóng chặt.

– Đằng đại ca có việc gì thế?

Lý ngơ ngách, bỗng nàng lập tức nghĩ đến cái gì liền kinh hoảng:

– Chẳng lẽ Đằng đại ca bị thương? Không muốn cho ta biết?

– Cộc!

– Cộc!

Lý lập tức gõ cửa gọi:

– Đằng đại ca, ngươi không có việc gì chứ?

– Không có việc gì!

Thanh âm Đằng Thanh Sơn truyền ra, cửa khoang mở ra rất nhanh, Đằng Thanh Sơn cả người mặc trang phục màu đen, cầm trong tay cây Luân Hồi Thương màu bạc đi ra.

– Thay đồ à?

Lý hơi kinh ngạc,

– Đằng đại ca lấy ra cây Luân Hồi thương làm gì, muốn đánh ai?

Đằng Thanh Sơn trước tiên giương buồm lên, miệng nói:

– Lúc nãy ở dưới đáy biển gặp phải một con yêu thú lợi hại. Y phục cũng bị nó phá rách, do đó thay một bộ y phục khác! Sớm biết có yêu thú, sẽ không đem theo Hắc Diễm Côn xuống đó mà mang theo cây Luân Hồi thương rồi. Nếu mang theo Luân Hồi thương, con yêu thú đó sớm đã bị tiêu diệt.

– Yêu thú, yêu thú gì mà lợi hại như vậy? – Lý giật mình hỏi lại.

Đằng Thanh Sơn rời khỏi cột buồm, đi tới cười:

– Con yêu thú đó hình dáng cùng loại với Lôi Kình nhưng da màu xám, thỉnh thoảng có lóe lên kim sắc. Trên trán có một cái sừng sắc như dao, chiều dài cũng phải trên hai mươi trượng, lớn hơn cái thuyền ngột mộc của chúng ta nhiều. Con cá đó có thể phóng ra lôi điện, lôi điện có màu vàng. Bắn ra lôi điện phải từ vây lưng như con Lôi Kình bình thường, mà con cá này phóng ra từ cái sừng của nó.

Lý nghe thế trong lòng trầm tư:

– Đằng đại ca, nghe huynh nói hẳn là một loàiLôi Kình vô cùng lợi hại. Nhưng muội chưa bao giờ nghe nói về nó cả. Trong bộ sách về yêu thú ở Thiên Thần Sơn cũng không thấy ghi lại.

Trong một quần tộc đích xác có mạnh có yếu.

Liệt Phong Thần Điêu, Thiết Tí Viên Hầu… rất nhiều tộc quần đều có cường giả.

– Mặc kệ. Con yêu thú này chắc cũng bị huynh đánh sợ cong đuôi chạy rồi.

Đằng Thanh Sơn cười,

– Sợ là không dám tùy tiện đến gây chuyện với chúng ta nữa.

Ở dưới đáy biển con Lôi Kình Độc Giác thú đã bỏ chạy, nếu giở tất cả thủ đoạn ra cũng không thể giết chết được Đằng Thanh Sơn, đương nhiên chọn giải pháp chạy trốn.

Lý cười gật đầu:

– Đằng đại ca đến cả đệ nhất Thần Tướng cũng đã đấu, còn sợ gì con yêu thú này. À, Đằng đại ca, vừa rồi huynh nói là y phục bị tổn hại khi đánh nhau dưới nước với yêu thú à? Đưa cho muội vá lại cho! Trên biển chúng ta không có biện pháp bổ sung y phục, mà cũng không đem theo nhiều lắm, nên tiết kiệm một chút.

Đằng Thanh Sơn giật mình.

Y phục? Y phục sớm đã hóa thành tro rồi. Chẳng phải mình đã phải dùng tiên thiên chân nguyên bao thân thể lại rồi lao vào buồng thuyền sao?

Đằng Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng:

– Không thể mặc được nữa, vừa rồi ta đã dùng tiên thiên chân nguyên đốt thành tro rồi. Ừm… Bây giờ cũng đã tối, muội không nên ở mũi tàu nói chuyện, mau đi vào trong khoang ngủ đi.

– À.

Lý lập tức ngoan ngoãn tiến vào khoang thuyền.

Đằng Thanh Sơn đứng trên mũi thuyền, nhìn nước biển u ám, sờ sờ mũi:

– Rõ là lọt vào rãnh, lần này tính ra ta thua con yêu thú này rồi. Ta tổng cộng cũng chỉ có sáu bộ y phục. Nếu một lần chiến đấu mà hỏng mất một bộ thì sợ không tới Bắc Hải Đại Lục ta đã không còn y phục mặc nữa.

Đằng Thanh Sơn đứng ở mũi tàu luyện thương pháp nửa canh giờ.

Thấy tâm tình bình tĩnh lại, hắn mới về buồng thuyền nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau vào lúc bình minh Đằng Thanh Sơn đã dậy rất sớm đứng trên boong tàu luyện tập Tam Thể Thức. Còn Lý vẫn ngủ nướng trong khoang thuyền, có thể đêm qua con yêu thú đã làm cho Lý không ngủ ngon.

– Rào rào….

Nước biển khẽ nhộn nhạo.

Trong khi Đằng Thanh Sơn luyện quyền, phía đằng xa mặt trời đỏ rực hiện lên ở phương đông.

– Hả?

Đằng Thanh Sơn đột nhiên khựng lại.

– Bùng!

Dưới chiếc thuyền ngột mộc chợt bắn lên cao ba bốn trượng. Đằng Thanh Sơn lập tức nhảy khỏi thuyền ngột mộc, khi tới giữa không trung hắn nhìn xuống thấy phía dưới con thuyền gỗ có một con Lôi Kinh màu đen xám như đá. Đằng Thanh Sơn không khỏi giận dữ, con Lôi Kình này rõ ràng Lôi Kình bình thường thế mà dám trêu vào hắn.

Hơn nữa có thể dễ dàng suy đoán, con Lôi Kình này từ đáy biển từ từ bơi lên. Vì từ đáy biển lao lên nên dùng mắt nhìn thể không tới. Hơn nữa nước biển vốn luôn luôn nhộn nhạo, nên Đằng Thanh Sơn căn bản không phát hiện sớm con Lôi Kình dưới đáy biển.

Khi con Lôi Kình vừa chạm vào thuyền gỗ, muốn phát lực đánh bay thuyền gỗ thì Đằng Thanh Sơn mới phát hiện.

– Vù!

Sau khi đánh bay chiếc thuyền gỗ, con Lôi Kình lại chui vào làn nước, quật mạnh đuôi làm nổi lên bọt nước tung tóe rồi biến mất.

– Ầm ầm….

Con thuyền ngột mộc bắn tung lên cao mấy thước.

Bùng! – Sóng biển tung tóe.

Đằng Thanh Sơn thi triển khinh công lướt trên biển.

– Không hợp lý!

Đằng Thanh Sơn nhíu mày:

– Với lực của con Lôi Kình mặc dù thuyền gỗ này cứng hơn sắt thép bình thường, nhưng dù sao nó là yêu thú cấp bậc tiên thiên hư đan, muốn phá thuyền gỗ này là việc tuyệt không khó khăn gì.

Đằng Thanh Sơn lướt ra khơi, rồi sau đó nhảy lên boong chiếc thuyền gỗ.

Đằng Thanh Sơn đứng ở mũi tàu cẩn thận chú ý chung quanh, hắn cảm thấy không ổn lắm.

– Rào…

Cửa khoang mở ra, Lý ôm đầu chạy lên vẻ mặt đau khổ:

– Đằng đại ca, vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì thế. Muội đang ngủ ngon giấc, tự dưng cả buồng thuyền chấn động mạnh, đầu muội bị đập vào vách thuyền.

– Là Lôi Kình làm! – Đằng Thanh Sơn nói.

– Lôi Kình ở đâu? – Lý chấn động.

Đằng Thanh Sơn nghiêm mặt, chỉ chung quanh:

– Nhìn kỹ đi!

Lý đứng ở mũi tàu nhìn quanh, chỉ thấy những bóng đen khổng lồ đang không ngừng bơi qua lại dưới nước,

– Rào!

– Rào!

Một con Lôi Kình da màu xám chì lưng nổi trên mặt nước, đôi mắt màu đen thật lớn đang nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền gỗ.

– Đằng đại ca, huynh nhìn bên kia kìa. – Lý sắc mặt đại biến, chỉ về phía bên trái.

– Rào! Rào! Rào!

Đằng Thanh Sơn nhìn lại.

Bên trái, bên phải, phía trước, phía sau thuyền ngột mộc, mọi nơi đều hiện lên những con Lôi Kình thật lớn, mỗi một con Lôi Kình đều nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn đang đứng trên thuyền gỗ. Thuyền ngột mộc dài mười hai trượng, còn một con Lôi Kình bình thường có thể tích lớn hơn cả thuyền ngột mộc.

Dày đặc những con Lôi Kình vây quanh.

– Chúng làm gì thế?

Đằng Thanh Sơn sực nghĩ.

– Hống……

Một tiếng gầm vang vọng khắp bầu trời, quanh quẩn trên bầu trời hải dương.

Lý khiếp sợ chỉ ra phía trước:

– Đằng đại ca, huynh nhìn phía trước kìa! Ở đó có phải là con mà huynh nói không…

Đằng Thanh Sơn nhìn thấy phía trước thuyền gỗ trong Lôi Kình tộc quần, ở đó xuất hiện một con Lôi Kình khổng lồ bị rách da, nó có một sừng kim sắc!

Một sừng sắc bén đó hắt lên hào quang màu đỏ dưới ánh nắng sớm.

Cặp mắt to như cái bánh xe kim sắc nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.

– Hống…. hống….

Con Lôi Kình này gầm gừ.

– Đúng là nó! Con đại gia hỏa này lại vua của Lôi Kình tộc quần!

Đằng Thanh Sơn đương nhiên phán đoán ra, lập tức nhảy vào trong buồng thuyền, chỉ thời gian một hơi thở đã trở lại mũi tàu. Lúc này, trong tay hắn đã cầm cây Luân Hồi thương.

Đằng Thanh Sơn nhìn con Lôi Kình vương giả, thấp giọng nói:

– Tiểu, muội nói với mấy con cá này một chút, hỏi nó có chịu dừng tay không.

– Hống….

Lý cũng gầm gừ về phía con Lôi Kình vương giả.

Đầu Lôi Kình vương giả vừa nghe tiếng gầm, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, rồi sau đó cũng rống lên đáp lại vài tiếng. Lý quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:

– Đằng đại ca, Lôi Kình vương giả nói là tuyệt đối không thể dừng tay! Cả hải vực này là địa bàn của nó, ai trêu vào nó đều phải trả giá đắt! Nó còn nói tất cả Lôi Kình đều là con nó, nó ra lệnh một tiếng, thuyền nhỏ của chúng ta sẽ vỡ nát ngay.

Chọn tập
Bình luận