Mười khối trà xếp vào một lần, rốt cục tám trăm khối trà được xếp vào hai cái rương. Do dàn đều ra, hai cái rương này cũng không phải là quá lớn, thậm chí còn không cần dùng sắt đặc chế làm đai, trông rất đơn giản. Hai cái rương được treo hai bên lưng con Xích Hỏa Mã.
Xích Hỏa Mã cùng cấp bậc với Ô Văn Mã của Quy Nguyên Tông.
Khi Hắc Giáp quân hành quân, Ô Văn Mã một thân trọng giáp, còn phải chở thêm quân sĩ một thân trọng giáp nữa, toàn bộ cộng lại cũng phải vài trăm cân. Ô Văn Mã vẫn có thể chạy như bay.
Con Xích Hỏa Mã giá gần ngàn lượng bạc, mang hai cái rương bên lưng rất nhẹ nhàng.
– Chu sư phụ, không cần tiễn.
Đằng Thanh Sơn cười rồi chắp tay từ biệt, nhảy lên con Xích Hỏa Mã. Xích Hỏa Mã cất bước, nhẹ nhàng rời khỏi hiệu trà Thanh Dương.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, cửa tây thành Hoa Thành, sáng sớm mùa đông gió lạnh rét thấu xương, nhưng tất cả các thương nhân và hộ vệ đều tụ tập đầy đủ tại đây.
– Người đủ rồi! Xuất phát!
Một tiếng hô to, đội ngũ mấy trăm thương nhân liền tiếp tục hành trình.
Đằng Thanh Sơn và mấy người lão Trương, Hắc Tử vẫn tiếp tục đi cùng nhau, thành một đoàn.
– Tần Nguy! Ngươi không mua nhiều trà khối lắm nhỉ?
Lão Trương đánh giá một chút hai cái rương của Đằng Thanh Sơn. Cái rương không quá lớn.
– Loại nào thế? Tam phẩm. Nhị phẩm? Hay là… nhất phẩm?
– Nhị phẩm thôi.
Đằng Thanh Sơn cũng không giấu diếm.
– Nhị phẩm sao?
Hắc Tử bên cạnh xen vào.
– Tần ca, Ngươi điên rồi! Hai cái rương như vậy cũng gần ngàn cân. Như vậy hàng hóa cũng phải gần vạn lượng bạc. Nếu có thể vận chuyển đến Yến Châu, tối thiểu có thể bán được mười vạn lượng bạc. Chậc chậc… Một chuyến cũng bằng ta buôn hai mươi chuyến. Chuyến buôn này mà có lời, phỏng chừng Tần ca sau này sẽ được hưởng phúc rồi.
Thương nhân có con mắt rất đặc biệt. Chỉ cần nhìn cái rương là có thể đoán được đại khái trọng lượng.
Đằng Thanh Sơn cưỡi Xích Hỏa Mã. Xích Hỏa Mã đi từ từ.
Tốc độ đội buôn quả là không có áp lực gì với Xích Hỏa Mã cả.
– Một đường đi tới, nếu đi theo đội buôn, quả là khá an toàn. Nhưng phải nộp không ít bạc. Đi lại như thế này, ta tối thiểu cũng mất hai vạn lượng bạc, hơn nữa còn bỏ tiền mua hàng hóa nữa, cộng lại cũng phải ba vạn lượng. Ta hao phí một năm để đi, xem ra lời lãi cũng không đáng kể!
Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói.
Tên cổ hói cũng cười hà hà:
– Muốn kiếm tiền, phải mạo hiểm.
– Trà khối này nếu buôn tới đại thảo nguyên, đảm bảo có lời to.
Lão Trương cảm thán:
– Trên đại thảo nguyên bây giờ quá loạn. Hơn nữa gặp phải mã tặc thảo nguyên, chính là muốn chạy trốn không thoát!
Đằng Thanh Sơn cũng cười cười.
Dọc theo đường đi, mọi người cũng chỉ thỉnh thoảng nói chuyện. Đại đa số đều là dưỡng thần và giữ thể lực. Đường đi rất dài làm người ta rất mệt.
– Hả?
Tai Đằng Thanh Sơn chợt máy động, rồi nhìn về xa xa phía trước, ” Nơi đó có cường đạo mai phục?” Hắn không lo lắng chút nào, bởi vì… dọc theo đường đi, đoàn của hắn gặp cường đạo cũng không phải một lần hai lần. Đám thương nhân buôn bán đường xa sớm có kinh nghiệm ứng phó rồi.
Một lát sau….
– Ha ha…
Theo tiếng cười sang sảng, vô số mã tặc cầm trong tay đủ thứ cung cứng, dao bén chợt hiện thân. Còn có không ít mã tặc cầm trường thương, cùng nhau vọt tới.
Trên quan đạo hình thành một thế trận chỉnh tề, cả một khúc đường bị chặn đứng.
Lấp tức đội ngũ thương nhân lập tức dừng lại.
“Quả không ít người, có tới cả ngàn người.” Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua, trong lòng đã có phán đoán.
– Phù, lại là mã tặc!
Hắc Tử thấp giọng chửi thầm:
– Nếu không có mã tặc, lão tử mỗi lần cũng lời không ít.
Ngay lúc này, người tổ chức đội buôn cất cao giọng:
– Lam Nhị đương gia! Chúng ta cũng kiếm ăn, thỉnh cầu nhường đường, chút ngân phiếu này coi như biếu các vị uống trà.
Đồng thời, có một tên hộ vệ lập tức cầm một xấp ngân phiếu đi về thủ lĩnh đám mã tặc.
Thủ lĩnh đám mã tặc là một tráng hán mũi đeo vòng sắt. Hắn nhận ngân phiếu, lật qua lật lại một chút.
– Ngô lão đầu!
Thủ lĩnh mã tặc cười khẩy:
– Dạo này mọi người không ổn lắm! Nửa tháng trước, lão tử chết mất không ít huynh đệ. Bây giờ cả nhà già trẻ đều phải chiếu cố, do đó cần nhiều tiền… Thế nên, bây giờ phí qua đường lên giá rồi! Ở đây là năm ngàn lượng ngân phiếu… Ừm, các ngươi chỉ cần đưa thêm ba ngàn lượng ngân phiếu là ta tha các ngươi đi!
Ngay lập tức đội buôn ồn ào như cái chợ.
Số bạc này là do tất cả thương nhân góp vốn, cũng mời rất nhiều hộ vệ. Dọc đường cứ nộp tiền mãi cho đám đại mã tặc thì quả là khó khăn.
– Lam Nhị đương gia!
Người tổ chức cao giọng nói:
– Sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu, các ngươi thu gắt quá, chúng ta buôn bán không còn lời nữa. Sau này mọi người cũng sợ không dám đi đường này, phỏng chừng phải đi đường vòng rồi. Như vậy… Lam Nhị đương gia, chúng ta sẽ đưa thêm một ngàn lượng bạc. Mọi người đều nhượng bộ một bước, được không? Chúng ta cũng có giao tình không phải một lần hai lần mà.
Lập tức đám hộ vệ của đội buôn đều cẩn thận đề phòng.
Thủ lĩnh mã tặc nheo mắt lại, rồi cười lạnh:
– Được, nể mặt ngươi!
Lúc này đội buôn lại đưa thêm một ngàn lượng ngân phiếu. Tên thủ lĩnh mã tặc ra lệnh một tiếng, tất cả mã tặc lập tức nhường đường. Lúc này đội buôn mới tiếp tục tiến bước.
– Lên giá, lên giá, lên giá cái đầu!
Cổ Hói thấp giọng chửi thầm:
– Họ lên giá như vậy, làm cho hàng bán của chúng ta cũng phải lên theo. Việc làm ăn của chúng ta sau này càng ngày càng khổ sở!
– Trở về cần phải thương lượng chuyện giá cả. Không lên giá thì sau này không còn cách nào làm ăn được nữa.
Lão Trương cũng nói.
Đám thương nhân này cũng chia cấp bậc.
Giống như đám buôn muối Dương Châu.
Lập nên cửa hàng lớn, luôn luôn có hàng cung cấp. Lúc đi buôn chuyến cũng không gặp phải những nguy hiểm quá lớn. Họ có rất đông hộ vệ tinh anh bảo vệ, hơn nữa đại đa số bang phái mã tặc cũng không dám trêu vào họ.
Còn đám người lẻ loi như Đằng Thanh Sơn đều thuộc loại thương nhân độc lập, giá thành vận chuyển hàng hóa cũng cao, kiếm tiền cũng ít hơn.
…
Trời trong vạn dặm.
Đằng Thanh Sơn cưỡi con Xích Hỏa Mã, cùng đội buôn tiến bước.
“Bây giờ điều ta cần làm nhất là phải đạt tới ‘Chân Ngã Chi Cảnh’, rồi đề cao tới trình độ ‘phản phác quy chân’. Chỉ cần cảnh giới có thể vượt qua tiên thiên thực đan, với sức mạnh thân thể của ta, ta không sợ tiên thiên kim đan cao thủ nữa.”
Lần này Đằng Thanh Sơn tiến về Bắc Hải xa xôi, thời gian cưỡi ngựa sẽ rất lâu.
Do đó, ngoại trừ buổi tối luyện tập Tam Thể Thức trong phòng tối ra, phần Đằng Thanh Sơn tu luyện chủ yếu nhất chính là tu luyện trên ngựa.
“Cảnh giới đề cao, kỳ thật chính là đề cao ‘Thần’!”
Đằng Thanh Sơn còn nhớ rõ những lời của Vũ Hoàng. “Bởi vì ‘Thần’ được đề cao thì tự nhiên có thể đạt tới cảnh giới ‘Chân Ngã’, cuối cùng đạt tới cảnh giới ‘phản phác quy chân’. Trong bí tịch, một vài người dùng phương pháp viết chữ, vẽ tranh, kỳ thật cũng đều là dưỡng thần, làm cường đại ‘Thần’ của mình.”
Năm gần mười bảy tuổi, về mặt “Thần”, hắn đã có thể đạt tới đỉnh cao “Nhập Vi” rồi.
Cả sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng cũng phải tới ba mươi tuổi, thiên tài Hạng Phàm Trần cũng mười sáu tuổi mới đạt tới tiên thiên.
Kỳ thật…
“Nói về mức độ cường đại của ‘Thần’, khi mình mười sáu tuổi tuyệt đối vượt qua Hạng Phàm Trần cùng tuổi.
Chỉ là nội kình mình chưa đến cực hạn, mãi mà không đột phá. Một khi đạt tới Tiên Thiên Hư Đan, cảnh giới Nhập Vi đã đạt tới đỉnh cao. Chỉ một bước là tới Chân Ngã Chi cảnh.”
Đạt tới tiên thiên, khó tăng lên nhất chính là “Thần”.
Còn từ khi sinh ra cho tới bây giờ, “Thần” của Đằng Thanh Sơn được đề cao với tốc độ quả là hãi nhân. Đằng Thanh Sơn cho rằng… “Thần” của kiếp trước, có thể nhập tới kiếp này. Kiếp này, hắn có thêm một phần ký ức kiếp trước.
“Sở dĩ ‘Thần’ của ta tăng lên nhanh, hẳn là có liên quan với Hình Ý quyền.”
Đằng Thanh Sơn thầm phán đoán, “Bất luận là vẽ tranh, viết chữ hoặc các phương pháp khác, đều là tôi luyện tâm tính, làm cho tâm dung hợp với thiên địa, phù hợp với thiên địa. Như vậy… ‘Thần’ mới có thể tăng trưởng từ từ. Còn người bình thường, thần chẳng những không tăng trưởng, ngược lại còn không ngừng bị tiêu hao.”
“Khi ta luyện ‘Tam Thể Thức’, mỗi lần đều đắm chìm vào âm dương tương tể, cảm giác thành một khối…”
“Hiển nhiên, đạt tới cảnh giới tông sư nội gia quyền, thể ngộ ‘Tam Thể Thức’, thì mức độ đề cao ‘Thần’ cũng sẽ rất tốt.”
Vì hiểu được điểm này, Đằng Thanh Sơn mỗi buổi tối đều luyện tập Tam Thể Thức. Hắn chỉ cần tĩnh tọa nghỉ ngơi vẻn vẹn hai ba canh giờ là ổn.
“Vẽ tranh, viết chữ, du lịch khắp núi sông, sở dĩ đều có thể làm cường đại ‘Thần’ là vì vẽ tranh, viết chữ, nếu đạt tới cảnh giới cao thâm, đều có thể cả người đầu nhập vào đó, tâm linh phù hợp với thiên địa. Còn vào Nam ra Bắc, xem núi cao, xem sông suối, cũng sẽ khiến cho tâm linh con người máy động, tâm linh dung nhập vào thiên địa…”
“Nói đúng ra, vô luận vẽ tranh, viết chữ, đánh đàn, ca hát vân vân, đạt tới cảnh giới cao thâm, hẳn đều có thể phù hợp với thiên địa, làm cho ‘Thần’ trở nên càng ngày càng mạnh.”
“Vậy, cưỡi ngựa, đạt tới cảnh giới cao thâm, cũng có thể làm cho ‘Thần’ trở nên cường đại!”
Theo Đằng Thanh Sơn, vạn pháp đều tương thông!
Tăng cường “Thần” không phụ thuộc ở phương pháp mà quan trọng là nó có thích hợp hay không.
Tỷ như “Tam Thể Thức”, cho dù muốn giảng cho đám tiên thiên kim đan Gia Cát Nguyên Hồng, Cổ Ung, thì những người này lại không biết gì về nội gia quyền. Tam Thể Thức nhìn như vô cùng đơn giản, nhưng những cường giả khác căn bản không thể nhận thức được ý cảnh ẩn chứa trong đó.
Còn vẽ tranh… Gia Cát Nguyên Hồng có thể dựa vào nó mà cường đại “Thần” của mình. Đối với Gia Cát Nguyên Hồng, đó là phương pháp tốt. Nhưng đối với Đằng Thanh Sơn, căn bản “vẽ tranh” là vô dụng.
Do đó, cường đại “Thần”, không có biện pháp tốt nhất, chỉ phương pháp thích hợp nhất.
“Tam Thể Thức” cũng rất thích hợp với Đằng Thanh Sơn.
Nên bây giờ Đằng Thanh Sơn cũng cố gắng nghiên cứu cách tu luyện trên lưng ngựa! Từ khi gia nhập đội buôn, Đằng Thanh Sơn vẫn suy nghĩ không ngừng… mãi tới bây giờ, đã suy nghĩ nửa tháng rồi:
“Cưỡi ngựa cách nào để tâm linh dung hợp với thiên địa hơn…”
Đằng Thanh Sơn cưỡi ngựa, có thể nói là “Nhân mã hợp nhất”. Toàn thân cơ bắp của hắn và thớt ngựa đều hoàn toàn phù hợp, có vẻ rất hoàn mỹ. Cho dù như thế, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ thỉnh thoảng mới có thể bất chợt nắm bắt được luồng ý cảnh kia.
Tích tắc! Tích tắc!
Xích Hỏa Mã chầm chậm bước đi, Đằng Thanh Sơn ngồi trên lưng ngựa, người và ngựa tựa như một khối.
– Xác chết!
– Nhiều xác chết quá!
– Ở đây không ít người chết.
Cả đội buôn đột nhiên huyên náo.
– Tần ca! Nhanh! Chúng ta đến xem thử có chuyện gì?
Hắc Tử hô.
Đằng Thanh Sơn đang trong trạng thái “Nhân mã hợp nhất” ồ lên một tiếng, như một phản xạ có điều kiện, cơ bắp chân chợt có một chấn động truyền lại, Xích Hỏa Mã lập tức tăng tốc.
“Vừa rồi ta làm gì?” Đột nhiên Đằng Thanh Sơn bừng tỉnh.
“Đúng, là loại cảm giác này! Chính là loại này!”
Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ vẻ kinh hỉ. Hao phí gần nửa tháng, với sự khống chế thân thể của nội gia quyền tông sư, luôn luôn bảo trì nhân mã hợp nhất, rốt cục hắn đã tiến gần đến biên giới phương pháp tu luyện trên lưng ngựa.