Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 365: Sát Thủ Đường!

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, đều là do chế độ mà ra. Đằng Thanh Sơn một người cũng không thể có biện pháp gì đối với thiên hạ đại loạn này.

Mạnh như Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế, có thể nhất thống thiên hạ, nhưng một khi người gánh vác rời khỏi trần thế thì thiên hạ lại tan rã.

Khi Đằng Thanh Sơn và Đằng Thú trở lại bờ hồ Nguyệt Nha, tiếp tục cùng dốc lòng tu luyện, ở Đông Hoa Vực xa xôi, trong Vũ An Thành.

Cộp cộp…

Một chiếc xe ngựa xa hoa đang từ từ tiến tới trên đường phố Vũ An Thành. Tới một nơi vắng vẻ, tới trước một cửa hàng thuốc “Ngũ Vị Đường”.

– Rập rập…

Mã phu dừng xe ngựa, xuống xe, đứng một bên cung kính:

– Lão gia, tới tiệm thuốc Ngũ Vị Đường rồi.

Màn cửa mở ra. Từ xe ngựa đi xuống ba người, đều đội mũ nỉ, còn khăn quàng cổ lông thú quấn quanh cổ che kín gần nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra ánh mắt ra ngoài.

Thời tiết rất lạnh, loại trang phục này cũng không hiếm thấy.

– Ừm. Ngươi ở lại chờ.

Trên xe ngựa có ba người, thanh niên mặc áo da màu xám đi đầu tiến vào Ngũ Vị đường. Trong Ngũ Vị đường chỉ có một đại phu, ngoài ra còn hai tiểu nhị bốc thuốc, trông rất rất vắng vẻ. Đại phu và hai tiểu nhị đang vây quanh một cái bếp lò, có vẻ rất thoải mái.

– Ba vị, xem bệnh gì thế?

– Vào xem nội đường. Một lão giả phía sau thanh niên nói trầm trầm.

– Nội đường?

Mắt tên đại phu lóe lên tinh quang, lập tức đứng dậy nghênh đón. Một lão giả mập trong số hai lão giả phía sau thanh niên, lấy từ trong ngực ra một thoi vàng ném qua:

– Mười lượng hoàng kim, ba người đi vào, có thể đi được chưa?

– Có thể, có thể.

Đại phu cười nhận hoàng kim, bóp bóp rồi gật gật đầu, lấy trong lòng ra ba khối thiết phiến màu đen, đưa qua.

– Ba vị mời đi vào.

Nếu để người bình thường thấy, phỏng chừng sẽ kinh ngạc đến ngây người. Mười lượng hoàng kim phải hơn một ngàn lượng bạc. Khám bệnh gì mà cần nhiều bạc như vậy? Hơn nữa, chỉ là vào nội đường thôi.

Thanh niên và hai vị lão giả từ cửa hông đi vào. Chỉ thấy hành lang phía sau có hai hán tử hắc y lạnh lùng canh gác.

– Hả?

Một hán tử hắc y lập tức ngăn họ lại.

– Ba người.

Lão giả mập đưa ra ba khối thiết phiến màu đen. Hán tử hắc y nhận rồi gật gật đầu:

– Theo ta!

Tiếp tục đi vào trong, dọc theo một thông đạo, tiến thẳng vào một phủ đệ xa xỉ. Bên trong phủ đệ xa xỉ rải rác khắp nơi là những hán tử mặc áo da màu đen, lưng đeo binh khí. Ba người này không dám đi loạn, theo chân hán tử hắc y dẫn đường tiếp tục đi tới.

Chẳng mấy chốc đi tới một căn phòng u tĩnh.

– Ba vị, đợt một lát, quản sự sẽ tới ngay.

Hán tử hắc y đứng cửa, miệng nói:

– Ba vị có thể ở trong phòng này nghỉ ngơi.

– Nhị bá! Sát Thủ Đường có lợi hại như ngươi nói khác?

Thanh niên hơi chần chờ.

– Hồng nhi, đợt lát nữa ngươi sẽ biết.

Vị lão giả mập nói. Lão giả cao lớn thì thào nói:

– Hồng nhi, đợi lát nữa gặp được quản sự Sát Thủ Đường, hắn sẽ nói cho ngươi. Sát Thủ Đường sẽ tiếp nhận chuyện gia tộc chúng ta. Nhưng sau lưng Sát Thủ Đường chính là Húc Nhật Thương Hành, nếu hắn không làm được thì tổ chức sát thủ khác cũng không có mấy ai có thể làm được.

Tiếng bước chân vang lên.

Chỉ thấy một trung niên mắt sâu, có vẻ rất lạnh lùng nghiêm nghị, cơ bắp cuồn cuộn, áo da màu trắng đi đến.

– Nhị quản sự.

Hán tử hắc y cung kính hành lễ.

– Ừm

Trung niên cơ bắp vung tay lên. Hán tử hắc y lập tức ly khai. Trong phòng chỉ còn có ba người, cùng với quản sự.

Ba vị, tới đây rồi không cần che mặt nữa. Trung niên cơ bắp cười nói.

Ba người kia đều kéo khăn quàng cổ lông thú trên mặt ra. Trung niên cơ bắp mỉm cười đi đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống:

– Ba vị xin ngồi xuống. Không biết ba vị muốn Sát Thủ Đường ta giải quyết chuyện gì cho các ngươi?

Nhị quản sự nhìn ba người này.

– Ta cần Sát Thủ Đường các ngươi giúp ta giết một người!

Thanh niên nghiến răng nói. Cơ mặt không khỏi co lại.

– Đông Hoa Vực Đổng Gia, Đổng Triết Tử!

Đổng Triết Tử? Nhị quản sự chấn động.

– Sao? Sát Thủ Đường các ngươi không dám tiếp à? – Thanh niên cười lạnh nói.

Nhị quản sự nhìn thẳng vào mặt của người thanh niên, lộ vẻ tươi cười:

– Vị này hẳn là tam công tử Giang Gia rồi… à, hẳn là là gia chủ nhà họ Giang vừa nhận chức. Chẳng trách, muốn giết Đổng Triết Tử.

Bị Nhị quản sự vạch trần thân phận, thanh niên và hai lão giả kia không hề giật mình.

Họ đều biết năng lực của Sát Thủ Đường Húc Nhật Thương Hành. Nếu đến cả tam công tử Giang Gia cũng không biết thì mới là việc lạ.

– Đổng Triết Tử… Giang Gia ta hận không thể ăn thịt uống máu của mụ.

Ánh mắt thanh niên hiện lên hung quang

Nhị quản sự đưa tới một tờ giấy. Tờ giấy cho thấy thực lực đáng sợ của Húc Nhật Thương Hành. Trên tờ giấy miêu tả thực lực, nhưng không nói về thân phận sát thủ.

– Vũ Thánh Đỉnh Cao ra tay, chỉ cẩn thận một chút là nắm chắc có thể giết chết được mụ khốn khiếp đó. – Trên mặt thanh niên có vẻ vui mừng.

– Đây là —

Thanh niên lật tới một tờ cuối cùng.

– Vũ Thánh Tối Cường?

Thanh niên và hai lão giả bên cạnh đều hơi giật mình

Trong đó, lão giả cao gầy dò hỏi:

– Quản sự. Vũ Thánh Tối Cường hả? Chúng ta lúc trước đâu có bao giờ nghe về nó.

Trên mặt nhị quản sự lộ chút kiêu ngạo:

– Ba vị. Vũ Thánh Tối Cường chính là phẩm cấp cao nhất trong Sát Thủ Đường chúng ta. Lướt mắt nhìn cả Đoan Mộc Đại Lục, những tổ chức sát thủ kia tuyệt không có cường giả lợi hại như thế… Ta có thể nói cho các ngươi biết, chỉ cần vị Vũ Thánh Tối cường này ra tay, trừ phi người đó đạt tới cấp bậc chiến thần, nếu không… Hừ hừ.

– Có khi nào là Húc Nhật Vũ —

Thanh niên không khỏi kinh hô.

– Hừ.

Nhị quản sự sầm mặt lại, hét lên:

– Cường giả này là ai cũng không cần các ngươi quản.

Hai lão giả cũng vội kéo kéo thanh niên. Tên thanh niên cũng tự biết mình nói sai.

– Ta cũng có thể nói cho các ngươi biết, Vũ Thánh Tối Cường mà ra tay tuyệt không thành vấn đề.

Nhị quản sự rất tự tin.

– Mụ khốn khiếp đó…

Trong mắt thanh niên xẹt qua vẻ hung quang, nghiến răng nói:

– Phải mời, mời cho được người lợi hại nhất! Ta muốn mời Vũ Thánh Tối Cường, bắt sống mụ khốn khiếp đó cho Giang Gia chúng ta. Nói đi, giá như thế nào!

Thanh niên đã chuẩn bị một khoản tiền lớn, hai lão giả bên cạnh cũng không lên tiếng gì.

Nhị quản sự cười lắc đầu:

– Vũ Thánh Tối cường có thân phận ra sao? Tiền bạc thì hắn không quan tâm! Biện pháp mời hắn duy nhất là trừ phi ngươi có một trong số ba mươi sáu bản khắc đá do Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ lưu lại. Sau khi thành công, các ngươi đưa bản khắc đá cho Vũ Thánh Tối Cường mượn ba năm! Sau ba năm sẽ trả lại cho các ngươi. Sát Thủ Đường chúng ta bảo đảm.

– Đương nhiên, các ngươi muốn Vũ Thánh Tối cường bắt sống Đổng Triết Tử thì hơi phiền toái, có thể phải bỏ thêm hoàng kim.

Nhị quản sự bổ sung.

Mấy ngày nay, cũng có vài mối muốn mời Vũ Thánh Tối cường ra tay.

Thế nhưng, họ không có bản khắc đá. Còn Nhị quản sự chỉ dựa theo lãnh đạo an bài, cứ ra giá như vậy. Dù sao họ cũng không biết, ai có một trong ba mươi sáu này.

– Bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức?

Thanh niên cả kinh, không khỏi quay đầu nhìn về phía hai vị lão giả bên cạnh.

Bây giờ Giang Gia người có quyền lực cao nhất chính là bọn họ.

Giang Gia đích xác có một khối khắc đá, nhưng bản khắc đá rất trân quý, họ cũng hơi tiếc.

– Ba người các ngươi cẩn thận ngẫm lại đi.

Nhị quản sự cười cười, rồi đứng dậy đi ra ngoài phòng, đồng thời đóng cửa phòng. Trong phòng chỉ còn lại có ba người.

– Nhị bá, lục thúc.

Thanh niên hơi chần chờ.

– Bản khắc đá mà đưa ra, ba năm sau sẽ trở về! Nhưng, ta lo Húc Nhật Thương Hành tham lam bản khắc đá, bề ngoài thì họ phải chú trọng danh dự, khẳng định sẽ trả lại cho chúng ta. Nhưng sau khi trả lại, cũng khó nói còn có thể ra tay cướp đoạt hay không.

Hai lão giả kia cũng lo lắng về điểm này. Cho mượn bản khắc đá ba năm cũng không có gì.

– Hồng nhi.

Vi lão giả mập nheo mắt, thì thào nói:

– Bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức nghe đồn là vô cùng kì diệu. Nhưng Giang Gia ta tìm được đã lâu như vậy, cũng không có ai dựa vào nó mà luyện ra phủ pháp tuyệt thế gì cả! Một khối khắc đá cũng không có tác dụng lớn. Ta thấy, hay là như thế này, trước hết cho Vũ Thánh Tối cường mượn xem ba năm. Sau ba năm, chúng ta cũng đừng lấy về mà trực tiếp đưa cho Húc Nhật Thương Hành bán đấu giá giúp chúng ta!

– Giang Gia chúng ta lần này nếm đủ mùi cay đắng. Muốn vùng dậy, muốn tăng cường quân bị, muốn mời chào nhân thủ, đều phải có nhiều vàng bạc!

– Một khối khắc đá để ở đó cũng vô dụng, không bằng đổi ra vàng. Lần trước nghe nói một bộ ngốc thạch đã bán được trên năm mươi vạn lượng hoàng kim. Khối khắc đá này theo lý thuyết thì có giá sẽ không thấp hơn nó.

Lão vừa nói thế, hai người kia đều khẽ gật đầu.

– Ừm, cứ như vậy đi!

Ánh mắt thanh niên lạnh đi.

– Mụ khốn khiếp Đổng Triết Tử, ở trong địa lao, đã hành hạ chết tươi cha ta. Cũng may là ta sớm trốn thoát, nếu không cũng bị mụ hành hạ tới chết. Mụ khốn khiếp… không bắt được mụ, ta có chết cũng không cam lòng.

Hắn vĩnh viễn không quên được cơn ác mộng bị bắt làm tù binh.

Bất luận là sự tôn nghiêm, hay về thể xác đều bị hành hạ ghê gớm, làm thanh niên này dù đã thoát thân, nhưng liên tiếp bị ác mộng hơn một tháng, trong mộng mỗi ngày đều mơ tới tình cảnh hắn bị hành hạ điên cuồng.

– Mụ khốn khiếp!!! Ta nhất định phải tự mình hành hạ mụ tới chết, ta muốn mụ phải hối hận!

Thanh niên này lập tức đứng dậy, đi ra phía ngoài gặp Nhị quản sự.

Họ đồng ý!

Muốn mời thì phải mời “Vũ Thánh Tối cường”, người cực mạnh, mười phần nắm chắc!

Hoàng hôn, dưới Thần Phủ Sơn, trên bờ hồ Nguyệt Nha, khói bếp ẩn hiện.

Đằng Thanh Sơn đang ở trong rừng cây. Mỗi một bước đều làm thân hình lóe lên, là xuất hiện ở xa xa. Nhìn như chậm, nhưng lại nhanh rất quỷ dị.

– Không đúng, vẫn còn có chút gì không đúng.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu. Lúc này hắn đang suy nghĩ dựa vào ngộ xuất về hành Thổ chi đạo để sáng chế ra một khinh công thân pháp thuộc về hành Thổ chi đạo! Khinh công thân pháp bây giờ chính là chỗ yếu nhất của Đằng Thanh Sơn.

Đột nhiên xa xa xuất hiện không ít bóng người.

– Đằng tiên sinh. – Xa xa có tiếng gọi.

Đằng Thanh Sơn nhìn ra xa, thấy đám người do Lục trưởng lão Húc Nhật Thương Hành cầm đầu, không khỏi nở nụ cười:

– Lục trưởng lão, muộn như thế rồi còn tới, chẳng lẽ lại có tin tức tốt gì rồi phải không?

Chọn tập
Bình luận