Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 193: Hư cảnh!

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Huyên náo qua đi, không gian trở lại vô cùng yên tĩnh. Lúc này đã là nửa đêm về sáng, trong Quy Nguyên Tông một khoảng tối đen, thỉnh thoảng vài chỗ có những ngọn đèn lẻ loi. Quy Nguyên Tông yên lặng như thế, không thể tưởng tượng được chỉ không lâu trước đó từng gặp phải nguy cơ diệt tông.

***

Bên trong thư phòng Gia Cát Nguyên Hồng.

Một cây nến cháy bập bùng phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, làm cho thư phòng bao phủ một vầng sáng nhàn nhạt. Bên trong thư phòng lúc này tụ tập bốn người —— Gia Cát Nguyên Hồng cùng với ba vị chấp pháp trưởng lão!

– Sư phụ tìm chúng ta làm gì? – Đằng Thanh Sơn vô cùng nghi hoặc.

– Hôm nay thật sự là thống khoái.

Mạc Thiên trưởng lão toàn thân sực mùi rượu, mắt đỏ rực,

– Ta nằm mơ cũng không ngờ… Cổ Ung lại mang theo đại quân Thanh Hồ Đảo của hắn, chưa công kích đã ỉu xìu đào tẩu! Ha ha… Thống khoái quá! Hôm nay cái duy nhất không thoải mái, là cái đám mất gốc kia chưa đánh đã muốn chạy trốn rồi! Lại còn có cả hai hộ pháp, một đô thống nữa chứ, hừ!

Bên cạnh trung niên anh tuấn gật đầu:

– Những người này đều đáng chết!

Dựa theo lệnh tông chủ, phàm là hộ pháp, hoặc cao hơn, một khi lâm trận chạy trốn, hết thảy đều phá đan điền, nhốt vào địa lao. Nếu phản kháng là xử tử ngay! Còn dưới hộ pháp, đô thống, lâm trận chạy trốn, cũng nhốt vào địa lao. Ai phản kháng cũng xử tử!

Hộ pháp, đô thống, và những nhân vật cao cấp, đều đã biết Thiết Y Môn bị diệt môn, tự nhiên trong lòng cảm thấy hoảng sợ.

– Đây là để phòng ngừa.

Chư Cát Nguyên Hồng cười nhạt nói,

– Quy Nguyên Tông, rất lâu rồi không gặp phải cảnh nguy hiểm như vậy! Không ít hộ pháp, đô thống, trưởng lão, cũng không trải qua nguy cơ lớn như thế! Khi ở vào tình thế tử vong và cùng tồn vong với tông phái, cũng không lạ khi họ lựa chọn bảo trụ mạng mình!

Đằng Thanh Sơn cũng gật đầu nói:

– Trong nguy nan mới có thể hiểu rõ nội tâm con người.

– Lời này không sai.

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn,

– Thanh Sơn, lúc trước ở Duyên Giang thành, ngươi giết chết Thiết Vạn Mậu của Thanh Hồ Đảo phải không?

– Dạ. – Đằng Thanh Sơn gật đầu.

– Thanh Sơn chỉ ba chiêu đã giết chết Thiết Vạn Mậu!

Yến Mạc Thiên tán thưởng,

– Thương pháp của Thanh Sơn lợi hại thật.

Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói:

– Xem ra, Thanh Hồ Đảo đã hiểu rõ, Thanh Sơn đạt tới tiên thiên cảnh giới rồi! Thanh Sơn… Từ nay về sau ngươi phải cảnh giác người của Thanh Hồ Đảo.

– Cảnh giác họ? – Đằng Thanh Sơn hỏi lại.

Chẳng lẽ, người của Thanh Hồ Đảo sẽ giết mình?

Trung niên lạnh lùng cũng lạnh lùng nói:

– Thanh Sơn, tông chủ nói đúng. Ngươi phải cảnh giác! Thanh Hồ Đảo Cổ Ung, là một nhân vật không chừa thủ đoạn! Bây giờ ở Dương Châu, chỉ còn lại có Thanh Hồ Đảo và Quy Nguyên Tông ta, sự tồn tại của Quy Nguyên Tông chúng ta, như cái xương trong cổ họ! Còn ngươi… Tiên thiên mười bảy tuổi, trong mắt họ, thì sự uy hiếp của ngươi còn lớn hơn ta nhiều.

– Thanh Sơn, Nghê trưởng lão nói không sai.

Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng nói,

– Đương nhiên, hiện tại ngươi là Tiên Thiên Hư Đan, họ còn chưa sốt ruột, nếu ngươi sau này tiến bộ càng kinh người hơn, bọn người của Thanh Hồ Đảo, phỏng chừng sẽ ngầm giở thủ đoạn!

Dương Châu, một trong Cửu Châu.

Bây giờ chỉ còn lại có Thanh Hồ Đảo và Quy Nguyên Tông, quan hệ giữa hai bên có thể tưởng tượng được.

Cho dù bề ngoài là hòa bình, nhưng ẩn sâu bên trong thì khẳng định hai bên đều muốn tiêu diệt lẫn nhau.

– Sư phó, con hiểu rồi. – Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Mình bây giờ đúng là không có uy hiếp với Thanh Hồ Đảo. Dù là thiên tài, mình cũng chỉ là Tiên Thiên Hư Đan. Đối phương tùy tiện phái ra vài tiên thiên cường giả là có thể giết mình rồi.

Có thể tính được, mười năm sau mình sẽ có uy hiếp như thế nào!

– Nhưng, Thanh Hồ Đảo bây giờ cũng chưa dám trở mặt với Quy Nguyên Tông ta.

Gia Cát Nguyên Hồng nói,

– Hơn nữa bây giờ ngươi mới là Tiên Thiên Hư Đan, họ còn chưa sốt ruột. Phỏng chừng đợi cho đến khi thành Tiên Thiên Thực Đan, họ sẽ có thể bắt đầu động thủ. Nếu ngươi đạt tới Tiên Thiên Kim Đan… Phỏng chừng Thanh Hồ Đảo sẽ không nhịn được nữa.

Gia Cát Nguyên Hồng cười cười:

– Đương nhiên, ám sát đệ tử thiên tài của đối phương là rất mất mặt! Là một trong tám đại tông phái, bình thường họ sẽ không làm. Nhưng nếu ngươi sau này có tốc độ tu luyện vẫn kinh người như vậy, sẽ làm cho họ không thể không hành động.

Đằng Thanh Sơn cũng hiểu đạo lý này.

Có người, khi bắt đầu tu luyện rất nhanh, nhưng về sau lại tu luyện rất chậm.

Nếu Đằng Thanh Sơn năm mươi tuổi mới là Tiên Thiên Thực Đan, trên một trăm tuổi tới Tiên Thiên Kim Đan, có lẽ Thanh Hồ Đảo cũng sẽ không coi Đằng Thanh Sơn trở thành đại họa sau này!

Ám sát đệ tử thiên tài của đối phương, rất mất mặt.

Còn Thanh Hồ Đảo rất coi trọng mặt mũi. Khi họ không biết xấu hổ mà tới ám sát… Chỉ khi nào Đằng Thanh Sơn tu luyện với tốc độ kinh người thật sự, tỷ như, hai mươi tuổi đạt tới Tiên Thiên Thực Đan, ba mươi tuổi là Tiên Thiên Kim Đan! Nếu tiến bộ dọa người như vậy, Thanh Hồ Đảo dù có mất mặt, cũng phải đối phó với Đằng Thanh Sơn.

Đương nhiên… Quy Nguyên Tông, cũng phải bảo vệ Đằng Thanh Sơn!

– Đây cũng là sự tôi luyện với ngươi.

Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói,

– Có Quy Nguyên Tông che chở, thỉnh thoảng bị ám sát, đối với sự tu luyện của ngươi sẽ rất có lợi.

Trong chiến đấu sinh tử, mới có thể tôi luyện tâm tính, cảnh giới mới dễ dàng đột phá!

– Sư phụ, người nói Thanh Hồ Đảo không dám trở mặt với Quy Nguyên Tông ta sao? – Đằng Thanh Sơn mở miệng hỏi.

– Thanh Sơn hỏi hay lắm, ta cũng cảm thấy mù mờ, tông chủ.

Yến Mạc Thiên cũng nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng,

– Hôm nay rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mà dọa bọn chúng không dám chiến đấu đã bỏ chạy.

Trung niên lạnh lùng Nghê trưởng lão cũng nghi hoặc nhìn tông chủ. Ba vị chấp pháp trưởng lão, không ai biết gì cả.

– Bí mật này, theo đạo lý, hẳn là chỉ có tông chủ mới biết được.

Ánh mắt Gia Cát Nguyên Hồng quét về phía ba người,

– Các ngươi sợ là trong lòng cũng đoán ra chút ít, vậy ta nói cho các ngươi biết luôn.

– Quy Nguyên Tông ta…

Gia Cát Nguyên Hồng tự tin nói,

– Tồn tại một vị hư cảnh!

– Hư cảnh!

Hai người Yến trường lão, Nghê trưởng lão hít mạnh một hơi, vừa kinh ngạc vừa vui mừng!

“Hư cảnh?” Đằng Thanh Sơn cũng mê hoặc.

– Sư phụ, hư cảnh là cái gì vậy? – Đằng Thanh Sơn mở miệng hỏi.

Yến trưởng lão bên cạnh kinh ngạc nói:

– Thanh Sơn, ngươi không biết à?

Đằng Thanh Sơn lắc đầu.

– Thanh Sơn tu luyện U Nguyệt Thương Điển.

Gia Cát Nguyên Hồng giải thích,

– Hai vị đều tu luyện thiên cấp mật điển. Phần sau cùng của Thiên cấp mật điển, có miêu tả liên quan tới hư cảnh. Còn U Nguyệt Thương Điển của Thanh Sơn là địa cấp mật điển, chỉ giảng giải tới Tiên Thiên Kim Đan thôi.

Yến trường lão, Nghê trưởng lão cũng hiểu ra.

Đằng Thanh Sơn cũng hiểu… Trong thiên cấp mật điển mới có miêu tả về hư cảnh.

– Thanh Sơn, tám Đại tông phái trong thiên hạ, trong đó Ma Ni tự là Phật Tông, tu luyện xá lị tử, theo đuổi cảnh giới La Hán, Bồ Tát. Còn bảy Đại tông phái khác tu luyện là luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần cùng với luyện thần phản hư! Trong đó luyện tinh hóa khí, chính là hậu thiên. Luyện khí hóa thần, thành tiên thiên. Về phần luyện thần phản hư, chính là hư cảnh!

Đằng Thanh Sơn nhất thời trong lòng sáng tỏ.

– Thanh Sơn, lần trước ngươi không phải đã hỏi ta hơn sáu trăm năm trước Yêu Tăng Hạng Phàm Trần đạt tới cảnh giới gì sao? Hắn chính là hư cảnh!

Gia Cát Nguyên Hồng nói.

Đằng Thanh Sơn còn nhớ…

Sư phó nói, Ma Ni Tự Yêu Tăng Hạng Phàm Trần từng vô địch thiên hạ.

– Hư cảnh, có thể vô địch thiên hạ sao?

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nói,

– Vậy Quy Nguyên Tông có cường giả hư cảnh, không phải cũng…

Nghê trưởng lão xen vào nói:

– Hư cảnh, trong thiên hạ mặc dù cực kỳ hiếm, nhưng không có khả năng chỉ có một hai người. Nếu không… Cường giả hư cảnh chẳng phải là sẽ có thể thống nhất thiên hạ sao? Tục truyền rằng, bát Đại tông phái trên khắp Cửu Châu, mỗi một tông phái, đều có một cường giả hư cảnh!

Gia Cát Nguyên Hồng cũng tiếp lời:

– Thanh Sơn, cái đó chỉ là tục truyền! Vì trong tám Đại tông phái, ngoại trừ Ma Ni Tự, và ba Đại tông phái, Doanh thị gia tộc, Hoàng môn, là do ba vị cường giả rất mạnh sáng tạo ra, năm Đại tông phái khác, đều là cường giả hư cảnh sáng tạo ra. Hư cảnh, rất khó có thể đạt tới! Do đó, bây giờ trong tám Đại tông phái, mặc dù rất mạnh, nhưng có phải phái nào cũng có một cường giả hư cảnh hay không thì cũng khó nói.

Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói:

– Đó là một bí mật?

– Tiên thiên cường giả có đại hạn hai trăm tuổi! Còn cường giả hư cảnh cũng có đại hạn năm trăm tuổi bất luận là ai, đều không có khả năng trường sinh bất lão.

Gia Cát Nguyên Hồng nói

– Một khi đạt tới hư cảnh, nhiều nhất có thể sống đến năm trăm tuổi! Tám Đại tông phái, một khi cường giả hư cảnh trong tông phái chết già, cường giả hư cảnh mới chưa sinh ra, vậy chẳng phải là lúc nguy hiểm nhất sao!

Đằng Thanh Sơn giật mình.

Cường giả hư cảnh, có thể so sánh với vũ khí hạt nhân ở thế giới kiếp trước.

Một quốc gia có vũ khí hạt nhân, có thể uy hiếp quốc gia khác, làm cho kẻ khác không dám tấn công. Nhưng nếu không có vũ khí hạt nhân, chắc chắn sẽ chịu cảnh bị khi dễ!

– Do đó, sự tồn tại của cường giả hư cảnh, tốt nhất nên giữ bí mật!

Gia Cát Nguyên Hồng cười nói,

– Tỷ như bây giờ! Cổ Ung, đã phát hiện ra Quy Nguyên Tông ta có một cường giả hư cảnh! Vậy, ít nhất mấy trăm sau, họ không dám khinh suất đụng đến chúng ta nữa. Bởi vì, một cường giả hư cảnh mà trả thù là vô cùng đáng sợ!

– Hơn nữa, có một cường giả hư cảnh chỉ đạo… Thời gian mấy trăm năm, rất có khả năng trong tông phái có thể sẽ nảy sinh ra một cường giả hư cảnh mới. Điều này cũng là nguyên nhân tám Đại tông phái có gốc sâu rễ dày.

Đằng Thanh Sơn nghe thế cũng thầm than.

Hư cảnh…

Là một chủ bài tuyệt đối của một tông phái! Có cường giả hư cảnh, người khác không dám trêu vào. Chẳng trách Thanh Hồ Đảo ỉu xìu đào tẩu. Nhưng… Cường giả hư cảnh có thể sống năm trăm năm, sống lâu như vậy, thế mà tám Đại tông phái ở Cửu Châu, đều tục truyền có một cường giả hư cảnh, nhưng cũng chỉ là tục truyền.

– Nói không chừng, trong tám Đại tông phái, đã có củ cải xốp rỗng ruột rồi.

Đằng Thanh Sơn thở dài một hơi.

Chẳng trách sư phó có thể bình tĩnh như vậy, nguyên lai còn có chiêu sát thủ!…

***

Sáng sớm hôm sau, ở chân núi Đại Duyên Sơn, thuộc Nghi thành.

Đại quân Thanh Hồ Đảo chạy suốt một đêm, lúc này đang đóng quân tại chân núi Đại Duyên Sơn. Quân doanh liên miên suốt vài dặm, còn trong đại trướng của đảo chủ Cổ Ung.

– Đảo chủ, bản đồ Vũ Hoàng, trước đây mấy ngàn năm đã có. Qua nhiều năm rồi, địa hình biến hóa quá lớn! Muốn tìm được bảo tàng Vũ Hoàng, rất khó.

Mười ba tiên thiên cường giả cùng xem mấy cái bản đồ trước mặt, so sánh cẩn thận, vài bản đồ này, là bản đồ từ rất xưa, là bản đồ từ hai ngàn năm trước.

Bây giờ cả vùng đất đã có rất nhiều thay đổi.

Cổ Ung trầm ngâm nói:

– Trên bảo đồ Vũ Hoàng, vùng bảo tàng này hẳn là ở trong hồ nước! Hơn nữa, theo như tìm hiểu, trước đây rất lâu, Đại Duyên Sơn kỳ thật hình thành từ đại hồ giữa hai quả núi khổng lồ tách ra. Không ngờ, mấy ngàn năm rồi, đại hồ đã biến mất, hai quả núi cũng hợp làm một khối.

Bảo tàng, là ở trong hồ nước.

Mà vị trí hồ nước ngày trước, hẳn là Đại Duyên Sơn bây giờ!

Nhưng hiện tại, nơi này chỉ có núi, căn bản không có hồ nước nào.

– Mọi người nói xem, phải làm sao với bảo tàng Vũ Hoàng này đây?

Cổ Ung quét ánh mắt nhìn về phía mười hai tiên thiên cường giả kia.

Chọn tập
Bình luận