Thiên Thạch Đảo?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc hỏi lại.
Lý bên cạnh thấp giọng giải thích:
– Đó một tiểu đảo ở Thiên Thạch Đảo nằm trong Bắc Hải. Vì trong đó có quặng bạc, đồng thời còn có Thiên Xán Ngân Quáng quí giá gấp bội. Do đó Tuyết Ưng Giáo và Thiên Thần Sơn cùng nhau khai thác. Khoáng vật sau khi khai thác Tuyết Ưng Giáo lấy sáu thành, Thiên Sơn lấy bốn thành.
Đằng Thanh Sơn thầm giật mình, thực lực của Thiên Thần Sơn lại chỉ lấy bốn thành sao?
– Sư phụ, con trước nay rất ghét đám Tuyết Ưng Giáo.
Ánh mắt Nhật Lôi Mục tràn đầy vẻ tức giận.
– Cung chủ đã truyền lệnh, chúng ta cứ thẳng tay mà giáo huấn đám Tuyết Ưng Giáo, để đám gia hỏa kiêu ngạo đó biết mọi thứ trên đại thảo nguyên là do Thiên Thần Sơn chúng ta định đoạt.
– Đại sư huynh nói đúng, thẳng tay giáo huấn chúng đê.
Đệ tam Thần Tướng mắt tóe lửa, giọng oán hận:
– Để cho chúng biết, sau này các đảo Bắc Hải đều thuộc về chúng ta quản, chúng đừng có mơ đến việc nhúng tay vào. Sư phụ, chuyện ở Thạch Đảo cứ để con dẫn người đi giải quyết.
– Việc này để con đi.
Đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhĩ Nhật Tề cũng mở miệng xin.
Cả đám Thần Tướng đều nhao nhao nhận, hiển nhiên không ai có tình cảm tốt đẹp gì với Tuyết Ưng giáo.
Dù sao trên đại thảo nguyên cũng chỉ có Tuyết Ưng giáo này dám đấu với Thiên Thần của họ.
– Ha ha…
Thiên Thần nở nụ cười rạng rỡ, sang sảng nói:
– Trận Thiên Thạch Đảo là trận chiến đầu tiên mà chúng ta đối phó với Tuyết Ưng Giáo. Đã là trận chiến đầu tiên thì phải thắng đẹp, việc này giao cho Đại sư huynh của các con Nhật Lôi Mục đi làm. Nhật Lôi Mục, con đem theo năm ngàn quân sĩ, dùng thuyền ngày đêm chạy tới Thiên Thạch Đảo, còn nữa…
Thiên Thần đưa mắt nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn chờ đợi.
– Hô Hòa.
Thiên Thần mở miệng nói:
– Tiểu huynh đệ không phải muốn xuất hải sao? Thiên Thạch Đảo ở Bắc Hải, lần này ngươi theo Nhật Lôi Mục đi Thiên Thạch Đảo. Sau khi trận này chấm dứt, tiểu huynh đệ có thể chọn một chiếc thuyền trên Thiên Thạch Đảo mà xuất hải.
Nhật Lôi Mục đi đến một bên Đằng Thanh Sơn:
– Hô Hòa huynh đệ, đệ và ta thực hiện vậy trận này Tuyết Ưng Giáo khẳng định tiêu rồi.
– Tuyết Ưng Giáo?
Đằng Thanh Sơn sực nhớ ra lúc trước ở Đại Duyên Sơn nếu không có mấy người Tuyết Ưng Giáo cưỡi Tuyết Ưng bay liệng trên trời cao, ngay từ đầu mình đã có thể chuồn đi rồi. Sau đó mình giấu trong đám Hắc Giáp quân, cũng là người của Tuyết Ưng Giáo tìm ra.
Nếu không có chúng, Thanh Thanh làm sao mà chết chứ.
– Được. Nhật Lôi Mục, đệ cùng các huynh đi một chuyến.
Đằng Thanh Sơn đáp ngay.
– Dù sao cũng tiện đường, ra biển tiến về Thiên Thạch Đảo, sau khi giải quyết sự tình xong sẽ từ Thiên Thạch Đảo tiếp tục đi về phía bắc.
– Ha ha… thống khoái.
Nhật Lôi Mục cười to vỗ vai Đằng Thanh Sơn.
Nghe Đằng Thanh Sơn đáp ứng, Thiên Thần cũng gật đầu:
– Sự tình này nên làm sớm, không thể trì hoãn. Nhật Lôi Mục con đi truyền lệnh, một canh giờ sau sẽ lập tức xuất phát tới Bắc Hải, đồng thời truyền cho những thuyền lớn đều chuẩn bị đưa quân đội đến bờ biển, để có thể dùng thuyền ra biển.
– Sư phụ, việc này cứ giao cho đệ tử. – Nhật Lôi Mục vỗ ngực nói.
– Thiên Thần.
Đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên.
Trong đại điện, tám đại Thần Tướng, Đằng Thanh Sơn, Thiên Thần đều nhìn về phía người vừa nói, đó chính là Lý.
Lý nói:
– Trận ThiênThạch, chỉ sợ quân sĩ sẽ bị chết khá nhiều. Con nghĩ nếu có hai con Liệt Phong Thần Điêu hỗ trợ, chúng có thể phun lửa. Như vậy nhân mã của Tuyết Ưng Giáo chỉ sợ sẽ buông binh khí đầu hàng. Trong quần chiến Liệt Phong Thần Điêu còn có tác dụng lớn hơn cả cường giả tiên thiên kim đan.
Vừa nghe vậy, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Trong quần chiến tác dụng của yêu thú rất tốt. Ví dụ cường giả hư cảnh mặc dù thực lực cường đại, nhưng muốn giết nhân mã quân đội tinh anh cũng phải giết từ từ, không có khả năng một lần giết vài trăm người, nhưng con giao long Tử Tích là hư cảnh đại thành ở trên trời phun hàn khí ra, lại có thể giết chết trên vạn quân sĩ vô cùng đơn giản.
Ông trời không cho yêu thú đạt tới cảnh giới chí cường.
Nhưng ông trời lại cho yêu thú không ít ưu thế về phương diện sống lâu, thiên phú. Như con yêu thú Tử Tích, hoặc là Kim Sắc Long Quy, đều là yêu thú thời đại Vũ Hoàng mà bây giờ vẫn còn sống. Trước nay Cửu Châu Đại Địa đã sinh ra bốn vị chí cường, nhưng giao long Tử Tích, Kim Sắc Long Quy vẫn còn sống.
Ông trời rất công bình.
Để ngươi thiếu một cái gì đó, cũng sẽ bồi thường cho ngươi cái khác.
– Thiên Thần, con chuẩn bị đưa hai đầu Liệt Phong Thần Điêu vừa đệ nhất Thần Tướng cùng đi Thiên Thạch Đảo.
Lý nói.
Thiên Thần nhìn Lý, rồi liếc mắt nhìn Hô Hòa mỉm cười gật đầu:
– Con đã có ý, vậy con cứ mang theo hai con Liệt Phong Thần Điêu cùng đại quân đi đi.
Ánh mắt Thiên Thần lại đảo qua mọi người.
– Nhật Lôi Mục, Hô Hòa, Lý, các con chuẩn bị xuất phát, bây giờ giải tán đi.
Thiên Thần nói xong liền xoay người đi theo cửa hông ly khai.
Đằng Thanh Sơn bên cạnh nhìn về phía Lý một thân áo trắng yểu điệu, trong lòng hơi phức tạp. Hắn hiểu, Lý đột nhiên xin được đưa Liệt Phong Thần Điêu đi Thiên Thạch Đảo, phỏng chừng là muốn muốn ở với mình thêm vài ngày.
– Tiểu cô nương này. – Đằng Thanh Sơn thầm than
– Hô Hòa đại ca.
Lý nhìn về phía Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
– Chúng ta chuẩn bị nhé, lát nữa là xuất phát rồi.
Nhìn thấy Lý vui vẻ như vậy, Đằng Thanh Sơn cũng không nỡ nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Trên thảo nguyên.
Quân đội rầm rộ như dòng nước lũ sắt thép lướt trên thảo nguyên, nhanh chóng lao về phương bắc. Trên bầu trời còn có hai con thần điêu liệng quanh, tốc độ chiến mã chậm hơn thần điêu rất nhiều.
Trên lưng Thần điêu.
Đằng Thanh Sơn lưng đeo ba lô, tay cầm Hắc Diễm Côn. Trên lưng con điêu cái màu trắng bên cạnh có một thiếu nữ một thân chiến giáp màu nõn chuối đang ngồi.
– Tiểu, Thanh Thanh.
Đằng Thanh Sơn nhìn Lý lúc này vừa thay bộ chiến giáp, không khỏi liên tưởng đến Thanh Thanh. Lúc trước Thanh Thanh cũng mặc chiến giáp màu nõn chuối, hơn nữa hai cô nương này đều có tình cảm với hắn.
Thanh Thanh tinh khiết như tuyết liên trên núi, còn Tiểu trải qua bao nhiêu khó khăn, thì quả quyết và có tầm nhìn hơn Thanh Thanh.
Ở Thiên Thần Sơn một thời gian, Đằng Thanh Sơn có thể cảm giác được Lý có tâm ý với hắn. Nhưng vì thế Đằng Thanh Sơn càng không muốn dây dưa sâu hơn.
– Tiểu muốn cùng ta đi Thiên Thạch Đảo, thì cứ cho đi cũng được, ít nhất cũng không có gì nguy hiểm. Hơn nữa sau khi tới Thiên Thạch Đảo, ta sẽ một mình một người xuất hải. Chắc phải rất lâu sau mới gặp lại.
Đằng Thanh Sơn kỳ thật cũng cảm thấy mình hơi bồn chồn.
– Đằng đại ca.
Lý cười dò hỏi:
– Huynh muốn xuất hải khổ tu bao lâu, ở trên biển mênh mông lâu như vậy, không buồn à?
Thật ra nếu phiêu bạt trên biển lâu như vậy đương nhiên sẽ buồn, nhưng mục đích thật của Đằng Thanh Sơn tuyệt không phải là phiêu bạt trên biển, mà là đi tới Bắc Hải Đại Lục xa xôi.
– Để tu luyện thôi. – Thanh Sơn không nói nhiều.
– Nếu.
Lý cười nhìn Đằng Thanh Sơn.
– Nếu phiêu bạt trên biển mà có người đi với huynh thì sao?
Đằng Thanh Sơn cả kinh.
Chẳng lẽ Lý muốn cùng mình đi? Việc này nhất định không được, phải cắt ngay ý nghĩ này của nàng.
– Ta là đi khổ tu, không cần ai đi theo.
Đằng Thanh Sơn nhướng mày, nói vẻ bất mãn:
– Hơn nữa khi ta khổ tu trên biển, càng nhiều gánh nặng thì càng lắm phiền toái.
Lý nghe xong nhè nhẹ gật đầu, cũng không nhiều lời.
*****
– Rào rào…
Bờ biển Bắc Hải, một con sóng đập vào bờ, những con thuyền lớn đen bóng đang đậu trên bờ biển. Rất nhiều quân sĩ như những đàn kiến chui vào những những chiếc thuyền lớn. Còn Đằng Thanh Sơn và Nhật Lôi Mục đều đứng trên bờ biển nhìn đám lính lên thuyền.
– Năm ngàn quân sĩ, mười thuyền lớn.
Đằng Thanh Sơn nhìn chiến thuyền không khỏi thán phục.
Nhật Lôi Mục bên cạnh cười nói:
– Mấy chiếc thuyền lớn này là ‘chiến thuyền’ của Thiên Thần Sơn chúng ta, dài trên bốn mươi trượng, rộng mười sáu trượng. Bên trong có hai mươi sáu buồng nhỏ, cả thuyền được làm bằng sam thiết mộc. Thiết mộc này cứng hơn cả sắt thép, nhưng lại nhẹ hơn nhiều, thích hợp nhất để làm thuyền.
– Đây mới là thuyền chứ. – Đằng Thanh Sơn vô cùng thán phục.
Mười chiến thuyền. Mỗi chiếc đều dài trên trăm mét, rộng đạt tới bốn mươi thước. Theo Đằng Thanh Sơn biết ở kiếp trước, lịch sử Trung Quốc cũng rất ít có thuyền lớn như thế, tựa hồ chỉ có bảo thuyền của Trịnh Hòa đi Tây Dương mới có thể so được với nó.
Trên Cửu Châu Đại Địa có nhiều chiếc thuyền rất lớn.
– Lúc ta ở Dương Châu…
Lý bên cạnh lộ ra vẻ thán phục.
– Những thương thuyền trên Đại Vận Hà ở Vũ Dương cũng nhỏ hơn chiếc thuyền này, những thuyền này cứ như một tiểu đảo ấy.
Thuyền lớn dài trăm mét quả là vô cùng chấn động
– Đây là hải thuyền, những thuyền nhỏ trên Trường Giang, Hoàng Hà làm sao so được? Ừm, lên thuyền đi.
Nhật Lôi Mục cười nói.
Lúc này Đằng Thanh Sơn, Lý, Nhật Lôi Mục, và hai con Liệt Phong Thần Điêu cùng nhau lên một chiến thuyền.
Trong tiếng kèn vang vọng tận chân trời, mười thuyền lớn kéo buồm đón gió căng phồng, không ít quân sĩ theo tiếng hô lệnh, đi chèo những mái chèo lớn. Mười chiếc đều giương buồm xuất phát, lần này năm ngàn quân sĩ được chọn đi hiển nhiên đều biết mình hôm sau sẽ lên chiến thuyền ra Bắc Hải mênh mông khôn cùng.
– Rào rào…
Tiếng nước biển vỗ dập dìu trong đêm tối, những luồng gió mang mùi tanh của biển.
Đằng Thanh Sơn đứng trên boong tàu hướng mắt nhìn về phía trước. Nhật Lôi Mục và Lý cũng ở bên cạnh hắn.
Lý nhẹ giọng cảm thán:
– Biển rộng khôn cùng vô bờ, có ai biết Bắc Hải có điểm cuối cùng không?
– Điểm cuối Bắc Hải à?
Nhật Lôi Mục lắc đầu cười:
– Còn chưa nghe ai nói là Bắc Hải có điểm cuối, cũng có không ít thương nhân, hoặc vũ giả thám hiểm nhưng không ít người xâm nhập vào Bắc Hải đã chết, chẳng ai còn sống trở về cả. Cho dù còn sống, cũng chỉ biết là đi thêm một hai vạn dặm nữa vẫn cứ là biển rộng mênh mông.
Đằng Thanh Sơn nói:
– Còn cách Thiên Thạch Đảo xa lắm không?
– Bây giờ là mùa hạ, ta được thuận gió nên tốc độ thuyền rất nhanh. Dựa theo tốc độ này, trước hừng đông sáng sớm ngày mai là có thể đến Thiên Thạch Đảo.
Nhật Lôi Mục trả lời.
Nhìn nước biển u ám phía trước, Đằng Thanh Sơn đột nhiên phát hiện ra xa xa ngoài khơi có một con quái vật màu xám, với thị lực nhìn xuyên đêm tối của Đằng Thanh Sơn có thể nhìn qua màn nước biển một chút:
– Đây là cái gì, cá mập à?
Con quái vật này có bộ dáng đích xác cùng loại với cá mập, nhưng chiều dài lại dài hơn nhiều.
– Rào…
Quái vật ở xa xa bơi tới gần thuyền, cái vây lưng chĩa lên xé nước.
Nhật Lôi Mục là cường giả như thế nào? Lúc này đương nhiên cũng đã phát hiện, y không khỏi biến sắc:
– Không ổn, là Lôi Kình, Bắc Hải Lôi Kình.