Lão đầu hói cứng lưỡi, nói không ra lời.
– Ký Hồng!
Cổ Thế Hữu cười lên tiếng:
– Sư tổ của ta chỉ thuận miệng gạt ngươi một chút, vậy mà ngươi đã nói ra dây leo kia là do các ngươi bện. À… Xem ra hiện giờ biết nơi của hắc hỏa linh quả này chỉ có Quy Nguyên tông ngươi và Thanh Hồ đảo ta, vậy thì dễ xử lý rồi! Quy Nguyên tông ngươi đừng tranh với Thanh Hồ đảo ta, sau này chúng ta nhất định sẽ hậu tạ!
Sắc mặt Ký Hồng trầm xuống:
– Thiếu đảo chủ! Lời này quả thật không lọt tai! Thế nào, Quy Nguyên tông ta giống như thiếu bạc lắm sao?
Lão đầu hói sắc mặt băng lãnh, quát lên:
– Ký Hồng! Ta nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Đỗ Cửu ta ở đây nói rõ, hắc hỏa linh quả và hắc hỏa linh căn này đều là của Thanh Hồ đảo ta, Quy Nguyên tông ngươi một mảnh lá cây cũng đừng mơ có được. Nếu như ngươi vẫn còn dây dưa…
Cặp mắt tam giác của lão đầu hói lóe ra ánh ạnh, đồng thời “cheng” một tiếng, rút ra hai thanh đoản đao bên hông.
– Ký Hồng, khuyên ngươi một câu, hãy ngoan ngoãn trở về đi!
Hai tay của lão đầu hói đều cầm một thanh đoản đao.
……
Sắc mặt Ký Hồng trở nên khó coi. Đằng Thanh Sơn và Quan Lục liếc mắt nhìn nhau một cái.
“‘Sinh Tử Đao’ Đỗ Cửu, xấp hàng thứ mười bảy trên ‘Địa Bảng’, sư phụ của đảo chủ Thanh Hồ đảo!” Đằng Thanh Sơn hiểu rõ ràng thân phận của đối phương. Luận về thực lực, hắn không hề quan tâm đến tên “Sinh Tử Đao” Đỗ Cửu này. Bài danh trước hai mươi, Đằng Thanh Sơn với một thanh Luân Hồi thương tuyệt đối có thể đánh chết.
Chỉ là…
Đối phương là sư phụ của đảo chủ Thanh Hồ đảo. Hiện giờ đảo chủ Thanh Hồ đảo chính là tiên thiên cường giả, là nhân vật kiêu hùng xưng bá Dương châu. Ai dám giết sư phụ của hắn?
– Đỗ lão cửu!
Ký Hồng có chút tức giận.
– Ký Hồng! Nhìn vào lúc chúng ta còn trẻ cũng có một phen giao tình, ta cho ngươi đường lui. Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám xuống tay! Trong ba người các ngươi thực lực mạnh nhất hẳn là Đằng Thanh Sơn kia. Hừ! Giết chết Mạnh Điền, thực lực quả thật không tồi, nhưn so với ta vẫn còn kém xa!
Lão đầu hói lạnh lùng nói:
– Ta đếm tới ba, nếu như các ngươi còn không đi thì đừng trách ta vô tình!
“Sinh Tử Đao” Đỗ Cửu tuyệt đối là một nhân vật ngang ngược lãnh khốc, trong thiên hạ có ai không biết?
– Thống lĩnh đại nhân!
Đằng Thanh Sơn và Quan Lục đều nhìn về phía Ký Hồng.
Ký Hồng cắn răng.
Đằng Thanh Sơn trong lòng đã có chút lo lắng: “Nếu như Ký Hồng này thật sự đem hắc hỏa linh quả tặng cho đối phương, vậy thì hắc hỏa linh căn rất khó đoạt đươc. Ta nắm chắc có thể giết chết Đỗ Cửu kia, nhưng mà… Ký Hồng lại không biết ta có thực lực này!”
Đúng vậy, Ký Hồng vốn không hiểu rõ thực lực chân chính của Đằng Thanh Sơn.
– Một!
Đỗ Cửu lạnh lùng nói.
Trước tình thế bức bách, Ký Hồng đành cắn răng một cái, quát lên:
– Chúng ta đi!
“Đi?” Đằng Thanh Sơn có chút nóng nảy.
– Ký Hồng, Ký thống lĩnh! Như vậy thì đa tạ Quy Nguyên tông các ngươi! Có điều… Ta cũng không muốn khi chúng ta vừa ra ngoài, lại nghe được tin tức về vị trí hắc hỏa linh quả truyền lung tung. Nếu như tin tức thật sự bị tiết lộ, ta chỉ có thể hoài nghi các ngươi mà thôi!
Giọng nói của Cổ Thế Hữu truyền đến:
– Như vậy thì rất mất cảm tình!
Ký Hồng quả thật muốn sau khi rời khỏi đây sẽ tiết lộ tin tức, dù sao đối phương không nắm được nhược điểm của hắn.
Nhưng nghe Cổ Thế Hữu vừa nói như vậy, Ký Hồng liền đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm vào ba người đối phương:
– Đỗ lão cửu… làm người cũng không thể thái quá! Hôm nay các ngươi ngoan độc, có điều… Hừ! Làm người quá đáng như vậy nhất định sẽ bị báo ứng!
– Báo ứng?
Ánh mắt âm độc của Đỗ Cửu đảo qua ba người Đằng Thanh Sơn:
– Chỉ bằng vào ba người các ngươi!
– Sư bá tổ!
Quan Lục thấp giọng nói.
– Thống lĩnh đại nhân!
Đằng Thanh Sơn cũng vội vàng nói, bộ dáng giống như đang tức giận. Đằng Thanh Sơn chỉ là một thanh niên mười bảy tuổi, là cái tuổi rất nóng tính, cho dù có trầm ổn, lúc này không kìm được lửa giận cũng là chuyện bình thường.
Đằng Thanh Sơn cũng không muốn cứ như vậy quay đầu lại, hắc hỏa linh căn kia hắn nhất định phải lấy được: “Tốt nhất là có thể động thủ bây giờ! Nếu như Ký Hồng không đồng ý, vậy thì chỉ có thể ngầm tiến hành cướp lấy hắc hỏa linh căn mà thôi.”
Sắc mặt Ký Hồng trầm xuống:
– Thanh Sơn, Quan Lục! Chúng ta đi!
Hai người Đằng Thanh Sơn và Quan Lục chỉ có thể chịu đựng, theo phía sau Ký Hồng.
……
Ba người Cổ Thế Hữu và Đỗ Cửu đều cười. Điểu Đại đứng một bên cũng cười phụ họa.
– Đỗ lão tiền bối quả thật lợi hại! Người của Quy Nguyên tông cũng phải nuốt giận mà đi như vậy!
Điểu Đại tâng bốc.
Trên khuôn mặt của lão đầu hói thoáng hiện ra vẻ tự mãn.
Từ khi đệ tử của hắn đạt tới tiên thiên, sau đó trở thành đảo chủ của Thanh Hồ đảo, địa vị của hắn cũng như thuyền lên theo nước. Hơn nữa hắn còn là cao thủ được liệt vào “Địa Bảng”, tại Thanh Hồ đảo có địa vị cực cao, ngông cuồng ngang ngược đã trở thành thói quen. Có ai dám trêu chọc đến hắn?
– Ha ha! Đại đương gia, phía trước chính là chỗ của hắc hỏa linh quả!
Một tiếng cười rất nhỏ từ xa xa truyền đến.
Ba người bên phía Thanh Hồ giật mình, đều quay đầu nhìn về một mặc khác bên kia hồ. Hồ nham thạch này vốn chảy xuôi về hai bên, bọn Đằng Thanh Sơn bọn họ là từ dòng nham thạch bên trái đi đến, mà giọng nói vừa rồi lại là từ hướng bên phải vang lên.
“Bên này có người vào được?” Lão đầu hói giật mình.
– Điểu Đại!
Cổ Thế Hữu nhìn về phía Điểu Đại.
– Tôi, tôi không biết!
Điểu Đại liên tục lắc đầu. Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào lòng đất, làm sao biết được đầu bên kia là cái gì?
Lão đầu hói hạ giọng nói:
– Hiện tại mặc kệ những cái khác, chúng ta hãy đến đó xem thử!
Nhất thời, ba người Thanh Hồ đảo liền lén đi về hướng bên phải, rõ ràng so với bên trái càng rộng hơn. Thông đạo mặc dù quanh co, nhưng bởi vì rất rộng, cho nên người của Thanh Hồ đảo mới đi hơn mười trượng đã thấy được một nhóm nhân mã khác ở xa xa.
Hai bên cách nhau đại khái khảng năm mươi trượng.
– Là Thanh Hồ đảo! Chạy mau!
Trong số đám người đối phương bỗng có một người hô to. Nhất thời nhóm người kia không chút do dự bỏ chạy trối chết.
– Giết chết bọn chúng!
Lão đầu hói gầm lên một tiếng, lập tức lao nhanh đến.
Cổ Thế Hữu và sư bá của hắn cũng lập tức bay nhanh đuổi theo. Đám người đang chạy phía xa tốc độ đều chỉ bình thường, còn bên phía Thanh Hồ đảo đều đều là tuyệt đỉnh cao thủ trong hậu thiên, rất nhanh đã thu hẹp khoảng cách.
……
Ba người Ký Hồng, Đằng Thanh Sơn và Quan Lục vốn đang đầy một bụng lửa giận, dọc theo đường cũ trở ra, đương nhiên nghe được hai tiếng hô lớn này.
“Là Thanh Hồ đảo!”
“Giết chết bọn chúng!”
Ba người đều nhìn nhau.
– Có một nhóm người khác!
Quan Lục ngẩn người nói.
– Quay lại!
Ký Hồng liền quát khẽ một tiếng. Ba người lập tức xoay người chạy về hướng đám người Thanh Hồ đảo bên kia.
Một đường chạy như bay.
“Phía trước đang có chém giết!” Mặc dù đường đi quanh co, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn nghe được tiếng chém giết không xa. Nói về tốc độ, ba người Quy Nguyên tông so với ba người Thanh Hồ đảo khác biệt không nhiều. Có điều ba người Thanh Hồ đảo đang cùng đối phương chém giết, tốc độ tự nhiên là chậm lại. Rất nhanh, bọn Đằng Thanh Sơn đã nhìn thấy rõ tràng cảnh chém giết phía xa.
– Đại đương gia, chạy mau!
Một tráng hán trong đó hét lên, không ngờ lúc trúng đao vẫn ôm chặt lấy chân của vị sư bá Thanh Hồ đảo kia.
“Cốp!”
Vị sư bá kia lạnh lùng đạp nát đầu của tráng hán, dịch thể màu trắng đỏ chậm rãi chảy ra, sau đó lại tiếp tục chém giết.
– Tam đệ!
Vị đại đương gia kia đã chạy ra ngoài hơn mười trượng, hắn nhìn lại, nước mắt chảy xuống.
– Đại đương gia, chạy mau!
Những người khác cũng liều chết chặn lại. Khinh công của vị đại đương gia kia hiển nhiên cũng không tồi, lập tức chạy trốn như bay.
Cổ Thế Hữu nóng lóng muốn đuổi theo, nhưng những người này đều liều chết chặn lại. Những mã tặc này đều là kẻ liều mạng, thủ đoạn cũng rất âm độc, hoặc là dùng phấn vôi, hoặc là ném ám khí, thậm chí còn không để ý đến tính mạng ôm lấy bọn họ. Cho dù là cao thủ “Địa bảng”, đối mặt những mã tặc tinh anh này liều chết chặn lại, tốc độ cũng bị ảnh hưởng.
“Phập!”
“Phập!”
Máu tươi bắn tung tóe, ba người Thanh Hồ đảo cuối cùng cũng thoát khỏi mười người ngăn trở. Nhưng bọn họ đã không còn thấy bóng dáng vị đại đương gia kia, chỉ có thể một đường đuổi theo.
– Ngã ba!
Ba người Thanh Hồ đảo đứng ở ngã ba, nhìn hai con đường phía trước, không biết bên đuổi theo bên nào.
– Ha ha! Đỗ lão cửu! Tên thủ lĩnh mã tặc kia khinh công so với các ngươi không kém nhiều lắm. Có một đám kẻ liều mạng giúp hắn chặn lại, hắn đã sớm chạy thoát rồi!
Lúc này ba người Ký Hồng cũng đã đến. Ký Hồng chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng:
– Người tính không bằng trời tính! Thanh Hồ đảo các ngươi đã được định sẵn không có số độc chiến hắc hỏa lihn quả rồi!
Ba người Thanh Hồ đảo nhìn ba người Quy Nguyên tông, chỉ hừ một tiếng, liền quay đầu đi.
– Không ngờ còn có một thông đạo khác!
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Quan Lục lạnh lùng nói:
– Có một thông đạo khác là đúng rồi! Thông đạo huyệt động mà chúng ta đến chỉ cao một trượng, cà Xích Lân thú kia thì hiện tại có lẽ đã coa hơn hai trượng. Khi còn bé, nó có thể từ thông đạo của chúng ta tiến vào, nhưng khi trưởng thành, nó sẽ không thể chui lọt được. Cho nên, khẳng định còn có một thông đạo khác rộng hơn!
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu ra.
Đúng vậy!
Xích lân thú khẳng định là muốn đến ăn hắc hỏa linh quả, cho nên chắc chắn có một thông đạo khác mà nó có thể chui lọt vào.
“Lúc trước dĩ nhiên không chú ý đến điểm này!” Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
“Có điều cũng tốt!” Đằng Thanh Sơn trong lòng mừng thầm: “Đến lúc đó ngư long hỗn tạp, rất dễ cho ta xuống tay. Dùng thủ đoạn của ta, mười phần nắm chắc nhín có thể lấy được hắc hỏa linh căn trong hỗn loạn.
……
Một tráng hán đầu buộc ba đuôi sam từ dưới đầm nước nhô lên, hai mắt hắn đỏ bừng:
– Tam đệ, A Hổ… các ngươi… a!
Những huynh đệ này sinh tử đều vì đại ca hắn mà mất đi tính mạng.
Hai mắt tráng hán đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói:
– Thanh Hồ đảo! Thù này không báo, ta chết cũng không yên! Hắc hỏa linh quả! Hắc hỏa linh quả này các ngươi đừng mơ độc chiếm!
oOo
Đêm tối, đánh người Đằng Thanh Sơn đang dùng cơm ở chân núi.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có thanh âm truyền đến.
– Nghe nói không? Có người ở phía tây Hỏa Diễm sơn, trong hồ sâu phía dưới ngọn núi có phi hầu thạch phát hiện một cái thông đạo dưới đáy nước. Thông đạo này chảy vào trong lòng đất, cuối cùng thông đến một đường hầm rộng rãi. Đi hơn hai ba dặm liền phát hiện dòng nham thạch, lại đi thêm hai dặm nưa thì chính là chỗ của hắc hỏa linh quả.
– Phi hầu thạch? Lần trước chúng ta tìm tòi vẫn đi ngang qua đó, còn xuống cái hồ sâu kia tắm rửa một cái. Dưới đáy hồ lớn kia quả thật có một thông đạo?
– Lời đồn có mắt có mũi, không ít người đã bắt đầu đến đó xem thử rồi.
– Sao chúng ta cũng không qua đó nhìn một chút!
……
Ba người Đằng Thanh Sơn, Ký Hồng và Quan Lục nhìn nhau.
– Cửa thông đạo này không ngờ là ở dưới đáy hồ.
Ký Hồng cảm thán.
– Tin tức này hẳn là do vị “Đại đương gia” kia tiết lộ. Chỉ hai ba canh giờ ngắn ngủi đã có nhiều người như vậy, truyền bá thật là nhanh!
Đằng Thanh Sơn cũng cảm thán.
Quan Lục cũng gật đầu nói:
– Xem ra… hắc hỏa linh quả và hắc hỏa linh căn, muốn độc chiếm cũng khó khăn.
Khi tin tức này hoàn toàn truyền bá ra, đã quyết định một chuyện, tranh đoạt hắc hỏa linh quả sẽ là một trường hỗn chiến.
Một đám cao thủ ngoài sáng và trong tối, đang chờ đến khi hắc hỏa linh quả thành thục sẽ chính thức ra tay.