Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 144: Cường giả

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Vù!

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng đuổi theo phía sau, ánh mắt hắn chăm chú vào bóng người xa xa.

– Lão gia hỏa! Thực lực ngươi quả thật mạnh kinh người. Nhưng Hắc Hỏa linh căn phải là của ta. Ngươi từ từ chạy đi. Đợi chạy thật xa, tới chỗ không có ai, ta sẽ giải quyết!

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ nếu che dấu thực lực, thì muốn giết lão già tóc bạc này là điều rất khó!

Muốn dùng con bài chưa lật, tốt nhất đừng cho người khác thấy!

Một trước một sau, tốc độ hai người chênh lệch không đáng kể.

– Hừ! Tiểu tử! Nếu lão muốn chạy trốn thật, ngươi làm sao mà đuổi kịp?

Lão già tóc bạc Vương Vẫn liếc mắt nhìn người đuổi phía sau.

– Nếu không phải lo về tên điên Ngụy Vu Nhai, không thể vứt bỏ cái thân phận Vương Vẫn thì ta sớm đã giết ngươi rồi. Đuổi đi! Đợi ra ngoài, ta sẽ giết ngươi!

Muốn bảo trì thân phận Vương Vẫn, lão già tóc bạc cũng không thể hiển lộ thực lực của mình được.

Đoạt Hắc Hỏa linh căn chẳng qua là hắn dùng thân pháp quỷ dị linh hoạt. Đơn thuần nói về tốc độ, cũng không phải là quá đáng, vẫn được đám vũ giả chung quanh thừa nhận.

Vô luận là Đằng Thanh Sơn hay là Vương Vẫn, đều ôm ý niệm như nhau, cùng che dấu thực lực. Đợi đến chỗ không có ai sẽ bộc phát thực lực mạnh nhất, giải quyết đối thủ. Hai người đều nắm chắc sẽ giết chết được đối phương!

– Bồng!

Dọc theo đường hầm không ngừng lao đi. Đường hầm xéo xéo chạy lên trên, Đằng Thanh Sơn đã thoáng thấy lão già tóc bạc nhảy vào trong nước. Đằng Thanh Sơn không chút do dự theo sát nhảy luôn vào.

Bơi ở trong nước, lát nữa khi không còn đường nữa thì buộc phải leo lên trên thôi! Không ngừng chạy về phía trước, chẳng mấy chốc, Đằng Thanh Sơn đã thoát ra khỏi hồ nước.

– Hồ nước này nhỏ hơn Bích Hàn Đàm hồi trước nhiều.

Đằng Thanh Sơn như một con rái cá, vừa thoát ra khỏi nước, lập tức đáp lên bờ. Xa xa, trong núi rừng, một bóng người mơ hồ đang lao đi.

– Hừ ngươi còn chạy nữa à? – Đằng Thanh Sơn lập tức đuổi theo.

Trong Hỏa Diệm Sơn, hai đại cao thủ một chạy một đuổi. Lão già tóc bạc nhanh chóng lẩn vào trong vùng rừng rậm. Chỉ trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn đã chạy đuổi đến nơi:

– Chỗ này, cách hồ sâu đó tối thiểu mười dặm. Hơn nữa, vũ giả bình thường dựa theo đường xuống núi, không có khả năng tới chỗ quỷ này!

– Có thể giải quyết hắn rồi!

Tốc độ Đằng Thanh Sơn lại tiếp tục tăng lên!

Trên mặt nước ở hồ sâu liên tiếp nổi lên một đám người. Đám người này lập tức bơi vào bờ. Đó là Quan Lục và ba mươi Hắc Giáp quân tinh anh do nàng suất lĩnh.

– Hả?

Quan Lục nhìn chung quanh, căn bản không nhìn ra một ai. Trong lúc nhất thời, không biết chạy theo hướng nào.

– Thống lĩnh! Chúng ta phải làm sao bây giờ?

Hắc Giáp quân tinh anh đều đợi Quan Lục hạ lệnh. Quan Lục nhìn hai con đường phía trước, cau mày, rồi lập tức nhìn về phía một ngọn núi xa xa, lạnh lùng nói:

– Bây giờ, chúng ta đuổi tới ngọn núi phía trước. Tới đỉnh núi sẽ cẩn thận quan sát dưới chân núi, xem có thể tìm được Đằng đô thống không.

– Rõ!

Đứng cao nhìn được xa. Hơn nữa, Hắc Giáp quân tinh anh không thể tách ra nên Quan Lục chỉ có thể ra lệnh như thế. Đám người lập tức chạy tới ngọn núi xa xa.

– Rào rào…

Nước chảy róc rách, một khoảng rừng trúc đang rì rào trong gió. Bên cạnh rừng trúc là một khoảng đất hoang vu. Phía sau vùng đất hoang vu đó là một vách đá dựng đứng phẳng như gương. Lão già tóc bạc như một trận gió bay lơ lửng, cuối cùng dừng lại giữa vùng đất hoang. Thời gian một hơi thở, một đạo hào quang đen chợt lóe lên, một thanh niên trang phục đen đã đứng ở đó.

– Đằng Thanh Sơn!

Lão già tóc bạc cười cười nhìn Đằng Thanh Sơn:

– Lão phu sớm nghe qua đại danh của ngươi. Bây giờ gặp mặt mới biết, người quả là cường giả trong đám hậu thiên. Tuyệt đối có thể xếp thứ mười.

Đằng Thanh Sơn nở nụ cười:

– Lão gia hỏa, ẩn giấu kỹ thật. Ta thấy thực lực của ngươi hẳn là có thể xếp vào mười bậc đầu trong Địa Bảng.

Ngay từ đầu mình đuổi không quá nhanh. Tới khi Đằng Thanh Sơn sử dụng Thiên Nhai Hành tầng thứ nhất, lập tức đạt tới tốc độ kinh người.

– Biết như vậy, sao ngươi còn dám đuổi theo? – Lão già tóc bạc cười chế diễu.

– Xem ra ngươi rất tự tin.

Đằng Thanh Sơn sắc mặt lạnh lùng:

– Lão gia hỏa, ta không có thời gian lãng phí với ngươi. Giao Hắc Hỏa linh căn ra, ta tha cho ngươi một mạng.

– Hắc Hỏa linh căn? Hừ! – Lão già tóc bạc lạnh nhạt nói.

– Lần này lão phu không ngờ con Xích Lân thú lại ẩn mình phía dưới dung nham, nếu không ta đâu thèm lấy Hắc Hỏa linh căn làm gì? Nhưng… không có Hắc Hỏa linh quả, thì Hắc Hỏa linh căn này cũng coi như lão phu không đến nỗi đi một chuyến tay không.

Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

Vù!

Tay nắm chặt trường thương, Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:

– Xem ra ngươi không muốn giao rồi. Thật sự muốn chết?

– Muốn chết sao? – Lão già tóc bạc cười phá lên, như nghe câu chuyện đùa hay nhất thiên hạ. Lập tức sắc mặt lão nhanh chóng trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, như một con diều hâu nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.

– Mười bảy tuổi có thực lực đủ để có tên trong tốp hai mươi cao thủ Địa Bảng. Đáng tiếc, với thiên phú của ngươi, tương lai cũng đủ để bước vào tiên thiên. Thế mà hôm nay, lại phải chết trên tay ta.

Đằng Thanh Sơn rung trường thương trong tay.

Vèo!

Trường thương như một mũi tên bay ra từ cây cung rất cứng, mang theo luồng sức mạnh sắc bén, đâm thẳng vào lão già tóc bạc.

– Chết đi! – Lão già tóc bạc đột nhiên hét lớn một tiếng. Thanh đao trong tay chém ra một nhát đơn giản!

Xoẹt! Một âm thanh chói tai như dùng đao miết vào thủy tinh.

– Hả?

Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến, Luân Hồi thương trong tay lập tức rung lên. Đầu thương như một con độc xà linh hoạt đâm vào trường đao.

– Bùng!

Kình khí tràn ra bốn phía, làm cho cát đá bay tung tóe! Chỉ kình khí va chạm sinh ra mà đã có uy lực như vậy…

Vù!

Đằng Thanh Sơn cả người lập tức lùi lại ba bước, tay phải run lên.

– Cái này… Lão gia hỏa này làm sao mạnh như vậy nhỉ? – Đằng Thanh Sơn trong lòng chấn động.

– Một thương lúc nãy của ta, lại dưới tình huống có chuẩn bị cho dù là người đứng đầu Địa Bảng, cũng không có khả năng đẩy ta lui ba bước! – Đằng Thanh Sơn cẩn thận nhìn kĩ lão già tóc bạc.

Lão gia hỏa này có phải là hậu thiên cường giả không đây? Chẳng lẽ trong số hậu thiên cường giả, có người mạnh đến như thế này? Mình dựa vào nội gia quyền, mới có thân hình mạnh đến cực hạn, còn lão gia hỏa kia thì sao?

– Ha ha. Thực lực thật sự là khá, đáng tiếc hôm nay ngươi hẳn phải chết. – Lão già tóc bạc cười to, lại vung một đao bổ tới.

Vù!

Một ánh đao màu xám xé trời vọt tới trước mặt Đằng Thanh Sơn.

– Đây là ….? – Đằng Thanh Sơn trừng mắt. Ánh đao màu xám này bay tới, nhưng lão già tóc bạc vẫn còn đứng ngoài ba trượng, cầm trong tay trường đao.

– Đao quang ly thể? Làm sao có thể công kích khoảng cách xa như vậy? – Đằng Thanh Sơn lập tức múa Luân Hồi thương trong tay, đánh vào đao quang màu xám.

Bồng! Đao quang màu xám vỡ ra. Uy lực giảm đi, nhưng đao quang vẫn đâm tới như trước. Đằng Thanh Sơn lập tức né tránh, nhưng vẫn bị một luồng đao quang bổ vào ngực.

– Rầm!

Quần áo bị xé rách, mảnh đao quang bổ vào hàn thiết nội giáp của Đằng Thanh Sơn.

Bồng!

Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào lão giả tóc bạc, lạnh giọng nói:

– Ngươi không phải là vũ giả hậu thiên!

– Ha ha…

Lão già tóc bạc cười to:

– Đúng. Ta không phải là vũ giả hậu thiên. Ta đã bước vào tiên thiên. Tiểu tử… Thiên phú của ngươi dù tốt đến mấy, hôm nay cũng phải mất mạng trong tay ta. Tiên thiên cường giả mà giết vũ giả hậu thiên thì quá đơn giản. Chỉ mấy chiêu đao khí là giết được ngươi rồi!

Nói rồi. Lão già tóc bạc vung chiến đao.

Vù! Vù! Vù!

Liên tục ba ánh đao, từ trên cây đao của lão bay ra, rồi lăng không bay về phía Đằng Thanh Sơn

– Hừ.

Đằng Thanh Sơn lập tức thi triển Thiên Nhai hành, hóa thành một trận khói xanh tránh ba ánh đao kia. Có hai đao quang bay ra xa, chặt phá rừng trúc như lưỡi cưa kim loại. Chỉ nghe những cây trúc đổ xuống ầm ầm, ngay sau đó, một khoảng tro bụi bốc lên. Đạo thứ ba quét qua thân thể Đằng Thanh Sơn, rồi bổ vào vách núi.

Bồng!

Đá bay tán loạn, xuất hiện một hố đá sâu gần năm sáu thước, chung quanh còn có những vết nứt chằng chịt. Đằng Thanh Sơn quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng khẳng định:

– Không ngoài sở liệu, đao khí này hẳn là tiên thiên chân nguyên ly thể, ngưng tụ thành đao khí. Đơn thuần đao khí viễn trình công kích, thì uy lực đương nhiên yếu hơn đao khí ngưng tụ trong chiến đao nhiều!

Một vũ giả nội kình, nếu nội kình phát uy lực ra ngoài thì rất bình thường. Nhưng nếu ẩn chứa vào tay thì một chưởng đủ để chụp vỡ đá núi. Tiên thiên cường giả cũng như thế!

Đao khí ẩn chứa trong vũ khí thì lực công kích của vũ khí sẽ rất mạnh. Nếu đao khí ly thể công kích thì uy lực yếu đi không ít. Nhưng… Có thể dễ dàng phát núi đá thành một cái hố to, uy lực như vậy nếu chém vào người cao thủ hậu thiên, đủ để dễ dàng giết chết một cao thủ hậu thiên.

Vì cường độ thân thể của cao thủ hậu thiên rất bình thường, nên rất dễ dàng bị đao khí giết chết!

– Trốn nhanh thật! – Lão già tóc bạc cười lạnh nói.

– Nhưng lão phu không có thời gian lãng phí với ngươi. Đằng Thanh Sơn. Chết ở trong tay ta thì ngươi cũng đáng tự hào rồi. – Lão già tóc bạc đột nhiên nhằm phía Đằng Thanh Sơn, đồng thời liên tục phất chiến đao trong tay.

Vù! Vù! Vù!…

Liên tiếp bắn ra chừng mười đao quang, từ các phương vị khác nhau bao trùm cả vùng. Trong nháy mắt, những luồng đao quang này hình thành một cái chụp hình bán nguyệt. Thanh Sơn muốn trốn, cũng chỉ có thể di động trong vòng một trượng.

Oanh! Oanh! Oanh!

Liên tiếp những tiếng nổ mạnh vang lên.

– Ha ha. Thật là đáng tiếc cho một nhân tài mới xuất hiện. Hắn rất có tiền đồ, không ngờ lại chết như vậy. – Lão già tóc bạc khóe miệng nhếch lên, trông rất tà dị.

– Ngươi cười quá sớm rồi! – Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, khiến cho mắt lão già tóc bạc không khỏi trợn trừng lên:

– Sao lại như thế được?… Hắn… Hắn không chết?

Lúc này trang phục đen trên người Đằng Thanh Sơn đã rách bươm. Nhưng những chỗ da thịt lộ ra, từ cánh tay tới mặt mũi, lại không có lấy một chút vết thương nào. Đao quang oanh kích vào mặt, nhưng không để lại một chút vết thương!

– Không. Không có khả năng!

Đôi mắt Lão già tóc bạc lóe lên vẻ kinh dị.

– Một vũ giả hậu thiên, không có khả năng chống được nhiều đao khí như vậy. Trên người hắn có nội giáp, nhưng mặt thì không có. Thế mà mặt cũng không có vết thương. Chẳng lẽ. Chẳng lẽ…

Tiên thiên cường giả. Sở dĩ luôn luôn thắng vũ giả hậu thiên, nguyên nhân quan trọng nhất là Tiên thiên chân nguyên của Tiên thiên cường giả rất mạnh, có thể dễ dàng ly thể, cũng ẩn chứa lực công kích rất mạnh, nên dễ dàng giết chết vũ giả hậu thiên. Cho dù vũ giả hậu thiên có lợi hại đến đâu cũng không đỡ được.

Chỉ có tiên thiên cường giả, mới dễ dàng chống đỡ được đao khí công kích.

– Chẳng lẽ… Ngươi, ngươi cũng tiên thiên cường giả? Lão già tóc bạc lắc đầu.

– Không có khả năng, mười bảy tuổi, làm sao có thể là tiên thiên cường giả!

Hắn không muốn tin, nhưng sự thực bức bách hắn phải tin

– Đằng Thanh Sơn! Ngươi cũng bước vào tiên thiên rồi sao?

Lão già tóc bạc nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.

– Tiên thiên?

Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười.

– Ngươi tự mình cảm thụ một chút. Chẳng phải sẽ biết sao?

Nói rồi, song chưởng và bắp chân của và Đằng Thanh Sơn thoạt nhìn rất nhu hòa chợt phồng lên. Trong nháy mắt biến thành như một cây thép, gân xanh như những con độc xà vặn vẹo. Cánh tay, bắp chân đều biến thành to lớn hơn, từ một nhân vật nhìn như rất thanh tú, bây giờ biến thành một ma thần đáng sợ!

– Cái này…

Lão già tóc bạc trừng mắt.

– Ngươi là nhân loại đầu tiên chứng kiến thực lực mạnh nhất của ta!

Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười.

Chọn tập
Bình luận