Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 437: Ba điều

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Đằng Thanh Sơn trở về với thân phận cường giả hư cảnh quả là nắng hạn gặp mưa rào (nguyên văn: tuyết trung tống thán) đối với Quy Nguyên Tông, Gia Cát Nguyên Hồng đang khổ sở nghĩ ngợi, làm sao có thể sử dụng những tài nguyên mà Đằng Thanh Sơn mang đến một cách tốt nhất, thì bản thân Đằng Thanh Sơn đã tới nơi Long Cương, nơi các đệ tử Quy Nguyên Tông thường xuyên đi bộ.

Trên Long Cương có rất nhiều đường nhỏ, cũng có cả những vườn hoa, cảnh sắc rất đẹp. Vài lão nhân và đám thanh niên nam nữ gia thuộc của Quy Nguyên Tông thường xuyên đến đây bách bộ.

– Cha, mẹ.

Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn ra phía trước.

Viên Lan mặc áo vải mộc mạc màu đỏ thẩm, đang đẩy chiếc ghế lăn đặc chế. Đằng Vĩnh Phàm bây giờ tinh thần không bằng lúc trước đang lim dim, tươi cười nhìn chung quanh, ở khóe mắt đã có những nếp nhăn rất rõ ràng. Với thị lực của Đằng Thanh Sơn, chỉ liếc mắt là có thể thấy trên đầu cha đã có nhiều tóc bạc.

Cha già hơn bốn năm trước rất nhiều!

– A Lan, đợi ăn cơm trưa xong chiều nay sẽ tới chỗ họ hàng một chuyến. – Đằng Vĩnh Phàm cười khà khà.

– Dòng họ mình ở tận đằng kia, không có việc gì đi xa như vậy làm gì, lo nghỉ ngơi cho tốt đi.

Viên Lan khuyên, Đằng Vĩnh Phàm trừng mắt:

– Có thể không làm được, sư phụ năm nay bao nhiêu tuổi rồi. Lúc trước đám tặc nhân Thanh Hồ Đảo tới quê nhà mình ở Nghi thành làm hai tay sư phụ bị thương, muốn dạy được ba thằng nhóc đó chế tạo binh khí cũng chẳng làm được. Ba thằng nhóc đó mà không có ta ở đó là chúng sẽ lười biếng ngay. Ngươi đừng thấy ta không đứng dậy được mà coi thường. Dạy bảo ba thằng nhóc đó là việc dễ như trở bàn tay.

– Được, được, được. – Viên Lan cũng cười lớn.

Đằng Thanh Sơn đứng xa xa hướng mắt nhìn cha mẹ, rồi khẽ mỉm cười.

Cha mẹ sống khá tốt, như vậy là đủ rồi.

– Chạy chậm chút thôi.

Một thanh âm trong trẻo dễ nghe từ gần đó truyền đến.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Một thiếu phụ dung mạo xinh đẹp đang dẫn theo một thiếu nữ và hai đứa hài đồng đang chập chững học đi, rất ồn ào huyên náo. Nhìn thiếu phụ, Đằng Thanh Sơn lộ ra nụ cười thương yêu:

– Thanh Vũ… thoáng cái đã bốn năm rồi, Thanh Vũ cũng đã trưởng thành hơn.

Thiếu phụ đó chính là muội muội Đằng Thanh Vũ.

– Tiểu Sơn, Đình Đình! Tới, tới chỗ mẹ này.

Thanh Vũ ngồi xổm xuống đưa hai tay về phía hai tiểu hài tử.

Hai đứa nhỏ đi trên bãi cỏ, chập chững đi về phía Thanh Vũ còn bập bẹ nói:

– Mẹ, mẹ…

– Thanh Vũ có hai hài tử rồi?

Đằng Thanh Sơn vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.

– Lúc trước ta ly khai Cửu Châu, Thanh Vũ và Gia Cát Vân cũng vừa thành thân không lâu. Không ngờ bây giờ, đã có hai hài tử rồi.

Tiểu Sơn, Đình Đình

– Xem ra là một nam một nữ. Nhưng nhìn dung mạo thật rất giống nhau, hẳn là long phượng thai.

Thanh Vũ lúc này nhìn về phía đứa con gái với ánh mắt tràn đầy thương yêu quan ái. Thị nữ bên cạnh cũng chiếu cố cho hai hài tử.

– Ủa! Tiểu Sơn, Đình Đình các con xem kìa,ông ngoại và bà ngoại đâu rồi? Chúng ta đi tìm ông ngoại và bà ngoại được không?

Thanh Vũ nhìn ra xa xa.

– Ông ngoại, bà ngoại.

Một thanh âm của hài đồng mặc dù còn non nớt, nhưng cũng gọi khá lớn.

– Quá xa, ông ngoại bà ngoại không nghe thấy đâu. Chúng ta tới đó thôi.

Thanh Vũ ôm lấy một hài đồng, thị nữ thì ôm lấy hài đồng kia. Hai người mỗi người một đứa cùng đi về phía Đằng Vĩnh Phàm.

Còn Đằng Thanh Sơn, đang ở giữa hai bên.

– Ủa?

Thanh Vũ ôm hài tử đi tới, vừa nhìn đã thấy một thanh niên đầy hòa khí đứng đó. Bình thường Thanh Vũ sẽ không trò chuyện với người xa lạ, nhưng lúc thấy thanh niên này… Không biết vì sao, Thanh Vũ lại có một cảm giác thân thiết khó hiểu.

Thanh Vũ tới gần, Đằng Thanh Sơn không khỏi nín thở, không kìm được tim đập dồn.

Trước mặt thiên quân vạn mã, đánh nhau với Thiên Phong Chiến Thần cũng chưa từng khẩn trương như thế. Nhưng vừa thấy muội muội đi tới, Đằng Thanh Sơn lại tim đập dồn dập.

– Chào anh, trước đây ta hình như chưa thấy ngươi bao giờ. – Thanh Vũ cười nhìn Đằng Thanh Sơn.

– Ta lần đầu tiên tới.

Đằng Thanh Sơn đáp, đồng thời nhìn muội muội… Mấy năm không gặp, trên mặt muội muội không những có nhã khí mà còn có khí chất ấp áp mềm mại

– Không biết vì sao, tiểu nữ cảm giác dường như đã gặp ông rồi. Nhưng tiểu nữ cũng nghĩ không ra.

Thanh Vũ ôm hài tử của mình, cười nói:

– Thật rất lạ.

Thanh Vũ hoàn có một câu không nói – Kỳ lạ nhất là nàng tự nhiên sinh ra hảo cảm với một người lạ.

– Có thể cô đã gặp một người nào đó giống với tại hạ.

Đằng Thanh Sơn cười nhìn đứa bé trên tay Thanh Vũ.

– Đây là hài tử của cô à?

– Vâng! Nhi tử của tiểu nữ. – Thanh Vũ đắc ý cười.

Đứa hài đồng mở đôi mắt đen tròn nhìn người xa lạ trước mắt, rồi nở nụ cười tươi tắn:

– Hi hi…

Nó vừa cười, vừa vươn cánh tay mũm mĩm ra.

– Tiểu Sơn thích ông đó. – Thanh Vũ kinh ngạc cười bảo.

– Tại hạ cũng rất thích tiểu tử này.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ nhìn ‘cháu trai’, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó.

Đứa hài đồng cười tít mắt, tiếng cười giòn tan có vẻ rất vui. E rằng ở đây ngoại trừ Đằng Thanh Sơn, mọi người khác căn bản không biết… trước mặt Thanh Vũ chính là ca ca của nàng. Cũng là cậu của tiểu tử.

– Thanh Vũ!

Một giọng nói ôn hòa quen thuộc truyền đến.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại thấy mẫu thân Viên Lan đẩy ghế lăn đi tới.

– Tiểu Sơn, Đình Đình.

Đằng Vĩnh Phàm ngồi trên ghế lăn thấy cháu trai mình tỏ ra rất vui vẻ.

– Cha, mẹ.

Thanh Vũ ôm hài tử đi tới, cũng đưa hài tử cho cha mẹ. Thị nữ cũng đưa đứa bé gái cho cho Đằng Vĩnh Phàm.

Ôm cháu trai cháu gái, vợ chồng Viên Lan và Đằng Vĩnh Phàm rất vui.

– Những ngày này, cha mẹ có vẻ cũng sống rất thanh bình và ấm áp.

Đằng Thanh Sơn trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều. Lúc này, mẫu thân Viên Lan đưa mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, vừa thấy hắn bà không khỏi cảm thấy nao nao. Mặc dù dung mạo hoàn toàn khác hẳn, đến cả khí chất cũng biến hóa nhưng với trái tim của một người mẹ, Viên Lan vẫn cảm thấy người đứng trước mặt mình rất quen thuộc.

– Thanh Vũ, vị này là ai? – Viên Lan có vẻ hơi khẩn trương.

Thanh Vũ cười nói lại:

– Vừa gặp, tới giờ con vẫn chưa biết tên hắn là gì.

– Tại hạ họ Lý, đây là lần đầu tiên tới Quy Nguyên Tông xin bái phỏng Gia Cát tông chủ.

Đằng Thanh Sơn cố nén vẻ kích động.

– À.

Viên Lan hiền lành gật đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trong ánh mắt có vẻ hiền lành thân thiết.

Đằng Vĩnh Phàm cũng nhìn thật sâu vào Đằng Thanh Sơn.

Ngay lúc này, bên cạnh bỗng truyền đến thanh âm thảo luận.

– Tàng Phong thống lĩnh bây giờ đã tới tiên thiên cường giả. Nghe nói qua một thời gian nữa là Tông sẽ để Tàng Phong thống lĩnh trở thành hộ pháp trưởng lão rồi. Quá lợi hại! Trẻ như vậy đã thành tiên thiên cường giả. Trong thế hệ thanh niên trong tông, Tàng Phong thống lĩnh là lợi hại nhất.

– Đúng, Gia Cát thống lĩnh mặc dù kiếm pháp cao siêu, nhưng dù sao cũng chưa đạt tới cảnh giới tiên thiên.

– Xem hai người các ngươi kìa. Cái gì Gia Cát thống lĩnh, Tang Phong thống lĩnh? Năm đó Đằng thống lĩnh còn ở đây, một chiêu đã đánh bại Tang Phong thống lĩnh rồi. Năm đó mới gần mười bảy đã thành tiên thiên cường giả. Nghe nói ở Vũ Châu Ổ Thành, vài cường giả tiên thiên kim đan cũng không có biện pháp bắt được Đằng thống lĩnh.

– Đằng thống lĩnh? Ai chẳng biết là Đằng Thanh Sơn đã phản lại Quy Nguyên Tông ta, cái gì Đằng thống lĩnh chứ? Buồn cười.

– Nhỏ giọng một chút.

Thanh âm thảo luận lập tức nhỏ xuống. Ba gã liếc mắt nhìn sang bên này, vội lướt qua rất nhanh không dám thảo luận gì nữa.

Nghe tiếng thảo luận, vốn tâm tình của vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm và Thanh Vũ đang rất tốt, lập tức sắc mặt khẽ biến.

– Ba tên hỗn đản, dám nói huynh của ta như vậy.

Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào hình bóng ba người đó, giọng oán hận.

– Thôi, đừng nói nữa. – Đằng Vĩnh Phàm thở dài một tiếng.

Bây giờ trong Quy Nguyên Tông, mặc dù cũng có người sùng bái Đằng Thanh Sơn, cho rằng Đằng Thanh Sơn lúc trước làm đúng. Nhưng cũng có nhiều người coi rẻ những gì Đằng Thanh Sơn lúc trước gây nên, cho hắn là ngu xuẩn đã hại chết rất nhiều huynh đệ Hắc Giáp quân! Nhưng trước mặt cha mẹ và người thân Đằng Thanh Sơn thì không ai dám thảo luận.

– Thanh Sơn không biết khi nào thì có thể về được? – Viên Lan thở dài một tiếng.

– Không sao đâu, đừng nóng. Mấy lão nhân chúng ta còn có thể sống vài chục năm nữa, có thể sống tới khi hài tử trở về.

Đằng Vĩnh Phàm cười hà hà.

Đằng Thanh Sơn thấy cảnh này cảm thấy không khỏi quặn thắt tim gan.

– Các người nói về Đằng Thanh Sơn à? – Đằng Thanh Sơn hỏi.

Vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm và Thanh Vũ đều nhìn qua.

– Ta tin, Đằng Thanh Sơn sẽ trở về.

Đằng Thanh Sơn nhìn cha mẹ mình, cười:

– Cũng khó nói, lúc này có thể Đằng Thanh Sơn tránh một chỗ nào đó ở Cửu Châu, đôi khi âm thầm về thăm hai người. Chỉ là hai người không biết thôi.

– m thầm gặp chúng ta à?

Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan giật mình ngơ ngác, vội nhìn quanh bốn phía.

– Các vị, ta còn có việc phải đi trước.

Đằng Thanh Sơn không thể cứ tiếp tục như vậy được. Hắn lo, hắn sẽ không che dấu được, lúc này vôi quay đầu bước đi.

Lúc này Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan, Thanh Vũ cho dù vừa gặp con mình, cũng vẫn chẳng biết là người trước mắt họ chính là thân nhân mà họ lo lắng, tưởng niệm – Đằng Thanh Sơn!

‘Cha, mẹ, Thanh Vũ, rất nhanh thôi, ta sẽ quang minh chính đại xuất hiện trước mặt các người.’

Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, bước về thư phòng sư phụ mình.

Trong thư phòng.

Đằng Thanh Sơn biến thành một đạo hồng quang, rồi lại hóa thành một bóng người trong thư phòng.

– Thanh Sơn.

Gia Cát Nguyên Hồng vừa thấy Đằng Thanh Sơn, lúc này đứng lên.

– Gặp cha mẹ con rồi chứ?

– Gặp rồi.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

– Không nói cho họ biết thân phận con chứ? – Gia Cát Nguyên Hồng hỏi.

– Không.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu cảm thán nói:

– Ta biết, điều này làm cho con rất chua xót, nhưng có gì cũng phải nhịn. Dù sao cha mẹ ngươi và Thanh Vũ có thể vô tình lộ ra một ý nào đó, việc này rất nguy hiểm. Lúc trước con cho ta biết nhiều tin như vậy, trong lòng ta bây giờ tạm thời đã tính một kế.

– Sư phụ, con có thể làm gì? – Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên.

Gia Cát Nguyên Hồng hai mắt như tỏa sáng, tự tin nói:

– Có con gia nhập, Quy Nguyên Tông ta bây giờ có hai đại cường giả hư cảnh. Còn có nhiều linh bảo, thậm chí còn có cả ‘Lưu Hỏa Thiết’. Nhưng ưu thế lớn nhất của chúng ta bây giờ chính là Thanh Hồ Đảo không biết gì về việc con đã đạt tới hư cảnh, không biết con đã trở lại! Chúng ta không thể bỏ qua ưu thế này. Bây giờ nếu trở mặt, mặc dù có thể đánh lại chúng nhưng cũng không có nhiều ưu thế lắm.

– Do đó, con cần làm ba điều!

Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng rất kiên định.

– Điều đầu tiên dùng thủ đoạn của con âm thầm thu phục nhân mã một bang phái sơn tặc ở phía nam Dương Châu, huấn luyện chúng cho tốt. Đến lúc đó phối hợp với ‘Bắc Hải Chi Linh’, ‘Hỏa Lưu Thiết chiến giáp’, tuyệt đối sẽ là một quân đội tinh anh đáng sợ. Chờ khi Quy Nguyên Tông và Thanh Hồ Đảo thật sự đấu với nhau, phía bắc có Quy Nguyên Tông ta, phía nam con suất lĩnh quân đội cấp kỳ từ sau lưng đánh thẳng một kích.

– Thứ hai, con có Bất Tử thảo… trên Thiên Bảng có rất nhiều cường giả lợi hại đã trên một trăm tám hoặc một trăm chín mươi tuổi, chỉ thiếu một bước nữa là bước vào hư cảnh. Vì chỉ sống được có hạn, lại tiếp cận đại hạn trong lòng áp lực quá lớn, nên không thể đột phá đến hư cảnh. Con dựa vào ‘Bất Tử thảo’ hoàn toàn có thể kết giao với họ, cũng khó nói không biết chừng có thể bồi dưỡng ra một hai hư cảnh.

– Thứ ba… Con phải xuất hiện với một diện mục khác để đối địch với Thanh Hồ Đảo!

– Điều thứ ba này..?

Đằng Thanh Sơn giật mình, không hiểu ý sư phụ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky