– Xem chân ngươi cứng hay là mũi Luân Hồi Thương của ta sắc!
Thân thể Đằng Thanh Sơn rụt lại, hai tay vững vàng nắm lấy Luân Hồi thương, mũi thương chĩa lên phía trên. Hắn căn bản không hề né tránh, mặc cho bàn chân khổng lồ hạ xuống, dẫm thẳng vào mũi Luân Hồi thương.
“Xoẹt!”
Luân Hồi thương chỉ lưu lại trên lớp da dày một điểm trắng. Cả người Đằng Thanh Sơn bị đạp rơi xuống cực nhanh, va vào làm gãy gập hai cây đại thụ. Giữa âm thanh đại thụ ầm ầm đổ xuống, Đằng Thanh Sơn vội lui về chín bước mới hoàn toàn hóa giải được luồng lực công kích đó.
– Ha ha! Đằng Thanh Sơn, đừng có so sức mạnh với con đại gia hỏa đó! Ta mà dùng sức mạnh cũng không thể thắng được nó, ngươi còn dám chơi như vậy à?
Tiếng cười của Bùi Tam liên tục vang lên.
Chỉ thấy giữa không trung, vuốt rồng của còn Yêu Long đen cũng đánh Bùi Tam bay đi.
– Còn cười ta à! Có điều con Đại Viên Hầu này quả thật có lực đạo rất lớn.
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, Tử Mao Thần Viên là thứ yêu thú có thiên phú dị thường, lúc còn tiên thiên kim đan đã có lực lượng rất lớn, một khi đột phá tới hư cảnh, thân thể sẽ thay đổi về bản chất, sức mạnh thân thể càng kinh người hơn.
Giống như Lục Túc Đao Trì, vừa vào hư cảnh đã có thể so được với Hạt Tử Kiếm Thánh vốn là hư cảnh đại thành có thể phát huy mười thành lực thiên địa. Đương nhiên là nó rơi vào thế hạ phong, nhưng so với hư cảnh nhân loại thì mạnh hơn rất nhiều.
Huống hồ… còn đại viên hầu này lại có thiên phú không yếu hơn Lục Túc Đao Trì, hơn nữa đã là hư cảnh đại thành, đủ để đánh một trận với cường giả động hư.
– Gừ…
Tử Mao Thần Viên phát ra âm thanh quái dị, gập người xuống, cánh tay tay phải vừa dài vừa to vung mạnh lên, giống như một cây cột nhà thật lớn nện xuống.
“Vèo!”
Đằng Thanh Sơn chui thẳng vào đất. Tay phải của con Tử Mao Thần Viên chợt xoay ngược lại, bàn tay lông lá khổng lồ vỗ thẳng xuống đất.
“Ầm ầm…”
Mặt đất bị lõm xuống hơn mười trượng. Lực chấn động cường đại làm cho những tảng đá phía dưới đều bị chấn vỡ thành từng mảnh nhỏ. Đằng Thanh Sơn đang chui xuống đất cũng bị chấn động đến mức thân thể tê rần.
“Ta không tin không đối phó được với con đại viên hầu này! Thân thể nó to, còn ta thì nhỏ. Tốc độ của ta không bằng nó, nhưng di động trong phạm vi nhỏ thì lại linh hoạt hơn, nó không thể nào vượt qua ta được.”
Trong khi Đằng Thanh Sơn đang chật vật, Bất Tử Phượng Hoàng và Lôi Điện Thần Ưng cũng gặp phiền toái.
“Vù vù…”
Ngọn lửa của Bất Tử Phượng Hoàng có tính uy hiếp rất lớn đối với cường giả hư cảnh đại thành nhân loại, nhưng gặp phải yêu thú hư cảnh đại thành thì lại là chuyện khác.
Chỗ lợi hại của yêu thú là ở thân thể, nếu so với nhân loại cùng cấp thì thân thể của chúng mạnh hơn rất nhiều. Đến cả cường giả động hư có thân thể hoàn mỹ cũng kém xa thân thể của yêu thú hư cảnh. Phòng ngự thân thể cường hãn, có thể khống chế mười thành lực thiên địa, muốn ngăn cản Bất Tử Phượng Hoàng chỉ mới vào hư cảnh tuyệt không phải là việc khó.
Hai đại yêu thú hư cảnh đại thành là yêu thú phi cầm Hắc Ô cùng với con rết khổng lồ, căn bản không sợ lửa của Bất Tử Phượng Hoàng.
“Bộp!”
“Bộp!”
Lôi điện của Lôi Điện Thần Ưng cũng không làm thương tổn được hai con yêu thú hư cảnh đại thành này. Cũng không thể trách, Lôi Điện Thần Ưng và Bất Tử Phượng Hoàng còn nhỏ tuổi, đều mới vào hư cảnh không lâu, còn yêu thú phi cầm Hắc Ô và con rết đen thì đã sống mấy ngàn năm rồi.
“Hừ, muốn giết ta à?”
Được yêu thú phi cầm Hắc Ô và yêu thú hư cảnh rết đen bảo vệ, nam tử mang mặt nạ vàng cười lạnh.
“Hai con yêu thú chỉ vừa mới vào hư cảnh mà dám so với hai con yêu thú hư cảnh đại thành à!”
Nam tử mang mặt nạ vàng đột nhiên thấy một luồng hào quang từ xa xa bay tới, chính là một trong ba trưởng lão Thần Miếu Man tộc lúc này vừa bỏ đi. Chỉ thấy trưởng lão cơ bắp đó bây giờ mặc một bộ chiến giáp đỏ như máu, đầu đội mũ giáp cũng đỏ như máu. Bộ chiến giáp này vừa xuất hiện đã làm cho nam tử mang mặt nạ vàng khẽ run lên.
“Vèo!”
Đại trưởng lão lao thẳng về phía Bất Tử Phượng Hoàng, đồng thời truyền âm nói:
– Kim trưởng lão, yên tâm, cứ giao con Bất Tử Phượng Hoàng này cho ta!
Nam tử mang mặt nạ vàng thầm mắng trong lòng: “Giao cho ngươi? Nếu ta có một bộ chí cường chiến giáp, ta cũng dám đi.”
Đúng!
Man tộc Đại trưởng lão đang mặc chí bảo của Thần Miếu Man tộc – Sát Lục chiến giáp. Lướt mắt nhìn khắp Cửu Châu đại địa, vì chỉ có bốn vị chí gường giả, do đó nhiều nhất cũng chỉ có bốn bộ chí cường chiến giáp. Một bộ ở Vũ Hoàng môn, nhưng Đằng Thanh Sơn đến đánh tận nơi mà người của Vũ Hoàng Môn cũng không hề mặc nó vào. Lúc trước hắn tới đó cũng là muốn kiến thức một chút chí cường chiến giáp, nhưng lại không được thấy. Sau này hắn đoán là chí cường chiến giáp rất có thể được Hùng tôn giả thủ hộ.
Bộ chí cường chiến giáp thứ hai tự nhiên là ở Doanh Thị gia tộc.
Bộ chí cường chiến giáp thứ ba, không hề nghi ngờ chính là ở Ma Ni Tự. Còn chí cường chiến giáp của Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch trong truyền thuyết có lưu lại ở nhân thế hay không thì là một chuyện bí mật.
Nhưng bí mật này cũng có vài người trên Cửu Châu đại địa biết.
Năm đó Lý Thái Bạch không có đệ tử, sau khi đạt tới cảnh giới chí cường giả, lại đem tuyệt học của y và chí cường chiến giáp giao cho Thần Miếu Man tộc. Các trưởng lão Thần Miếu Man tộc sở dĩ có thể mau chóng đạt tới hư cảnh đại thành chính là dựa vào tuyệt học “Thanh Liên Kiếm Ca” của Lý Thái Bạch. Còn Lý Thái Bạch mặc dù là một người tiêu dao tự tại, nhưng năm đó cũng là loại người một lời bất hòa là vung kiếm chém giết ngay.
“Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành.” (Mười bước giết một người, ngàn dặm không dừng chân)
Đây là những câu do Lý Thái Bạch năm đó viết. Vừa uống rượu vừa giết người không phải là thoải mái sao? Chiến giáp của y cũng hút không ít máu, được y đặt tên là “Sát Lục chiến ciáp”, lưu lại ở Thần Miếu Man tộc.
Nan tử thần bí mang mặt nạ vàng nói với Bùi Tam là ở Thần Miếu Man tộc từng có một tấm bia đá do Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch sau khi đạt tới cảnh giới chí cường giả viết. Biết được tin này, Bùi Tam không hề hoài nghi gì, bởi vì hắn biết, nếu nói trong thiên hạ nơi nào có thể có di vật của Lý Thái Bạch thì nơi đó phải là Thần Miếu Man tộc.
“Vù…”
Thấy trưởng lão Thần Miếu mặc Sát Lục chiến giáp đánh tới, Bất Tử Phượng Hoàng hưng phấn phun lửa ra.
Ngọn lửa của nó rất lợi hại với hư cảnh nhân loại. Mặc chiến giáp thì sao? Những bộ chiến giáp bao giờ cũng có khe hở, dựa vào đó có thể thiêu hủy thân thể.
“Xoẹt xoẹt…”
Dưới ngọn lửa thiêu đốt, trưởng lão Thần Miếu không hề tổn hại chút nào. Chí cường chiến giáp đã đạt tới hình thái chiến giáp hoàn mỹ, có thể tự động co dãn phù hợp với thân thể người mặc. Sau khi mặc Sát Lục chiến giáp vào, đến cả một khe hở nhỏ cũng không hề có, cho dù có ở mặt nạ bảo hộ thì lực thiên địa quán thâu trong đó cũng hình thành một tầng hào quang mông lung bảo vệ.
Đây là chí cường chiến giáp.
“Ầm ầm!”
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn bị Tử Mao Thần Viên tát một cái bay đi, máu phun có vòi.
“Thần Viên này mạnh quá.”
Đằng Thanh Sơn sau khi bị đánh văng ra ngoài cũng chú ý tới tình thế khó khăn của Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh.
“Thần giáp mà Thần Miếu trưởng lão mặc tựa hồ còn mạnh hơn cả Hồng Thiên thần giáp.”
Thế giới lực ngũ hành của Đằng Thanh Sơn đảo qua, lập tức phát hiện ra chỗ bất phàm của chiến giáp trên người trưởng lão Thần Miếu.
“Đây mới chiến giáp hoàn toàn bảo vệ thân thể thật sự. Hồng Thiên thần giáp đã là thứ thần giáp tốt nhất, rất gần với chí cường thần giáp. Chiến giáp này còn hoàn hảo hơn cả Hồng Thiên thần giáp, chẳng lẽ là…”
Đang lúc Đằng Thanh Sơn khiếp sợ.
“Ầm ầm…”
Một bàn tay đập mạnh tới.
– Đại viên hầu!
Đằng Thanh Sơn vốn chỉ quanh quẩn bên người Tử Mao Thần Viên, cầm chân nó để Tiểu Thanh có thể giết được Kim Thắng trưởng lão.
Nhưng Tiểu Thanh lại thất bại, cộng thêm sức mạnh của Tử Mao Thần Viên làm cho hắn càng giận dữ.
– Gừ..
Tử Mao Thần Viên há miệng phát ra tiếng gầm hung ác, lao nhanh tới, cánh tay dài đến đầu gối không ngừng phất quá đập lại, hoặc là bổ tới, hoặc là chộp vào.
So với việc con Thần Viên cao mười trượng (hai mươi lăm thước), Đằng Thanh Sơn quả thật chỉ là một gã tí hon.
Nhưng thân thể lớn đôi khi cũng có phiền toái.
“Phốc!”
Đằng Thanh Sơn lắc người tránh được một trảo của Tử Mao Thần Viên, sau đó vọt sang bên cạnh nó.
“Vèo! Vèo!”
Đằng Thanh Sơn nhanh chóng nhảy lên lưng Tử Mao Thần Viên, còn Tử Mao Thần Viên thì tức giận nhanh chóng lắc người ra xa trăm trượng, móng vuốt sắc bén chộp thẳng vào Đằng Thanh Sơn phía sau lưng.
“To như vậy mà linh hoạt phết.”
Đằng Thanh Sơn cố né tránh trảo này, nhưng thân mình ở giữa không trung vừa mới tránh được một trảo, lại bị một trảo khác chộp trúng.
“Không ổn!”
Đằng Thanh Sơn bị hai tay của Tử Mao Thần Viên liên tục công kích, cuối cùng không né tránh được, bị đánh bay đi. Dù sao tốc độ có nhanh tới mấy cũng không thể so được với vuốt sắc
“Vù!”
“Vù!”
Hai bàn tay to đầy lông lá liên tục đập về phía Đằng Thanh Sơn, mỗi một lần những móng vuốt đều chìa ra. Con Tử Mao Thần Viên cũng phát hiện nếu chỉ chụp trúng, dưới sự tá lực của Luân Hồi thương, nhiều nhất cũng chỉ làm nhân loại này bị thương, căn bản không thể giết chết, chỉ có dùng vuốt sắc xé rách thành hai nửa mới có tác dụng.
“Vù!”
Đằng Thanh Sơn rơi xuống cực nhanh, đồng thời cố gắng né tránh đôi tay to đùng.
– Ủa?
–
Đằng Thanh Sơn sau khi gian nan tránh thoát một cái tát, lại không thấy cái tát thứ hai chụp xuống.
Chỉ thấy hai mắt Tử Mao Thần Viên đỏ lên, bàn tay vốn đã rất kinh người chợt hiện lên ánh tím, bắt đầu to lên. Nắm tay vốn có thể xem như to bằng quả núi nhỏ, trong nháy mắt đã to lên gấp đôi.
Ánh tím lưu chuyển trên những sợi lông rất lớn, tựa như những lôi điện màu tím, mang theo tiếng ầm ầm đập về phía Đằng Thanh Sơn.
“Nhanh quá!”
Đằng Thanh Sơn trong lúc rơi xuống đất, vẻ mặt lập tức kinh hãi. Tốc độ nắm đấm này cực nhanh, nếu chỉ dựa vào tốc độ di động của cường giả động hư thì căn bản không thể tránh được. Hơn nữa cường độ của nắm đấm căn bản không cho hắn cơ hội để né tránh phản kháng, chỉ có một lựa chọn duy nhất là ngạnh kháng.
Hai mắt Đằng Thanh Sơn sắc như dao.
Hắn biết, nếu không chống được, hắn không chết cũng bị trọng thương tàn phế.
“Liều thôi!”
Đằng Thanh Sơn lập tức chuyển người.
Bế quan luyện tập Tam Thể thức đã lâu, giữa thế giới nê hoàn cung mới sinh ra một chút sương mù màu đen. Trong lúc sinh tử, Đằng Thanh Sơn ngưng tụ lực lượng tới cực điểm, giữa nê hoàn cung vốn chỉ có một chút thế giới lực hủy diệt màu đen lúc này liền điên cuồng dũng mãnh tràn vào Luân Hồi thương.
Lúc này, trong đầu Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt hiện lên không ít phủ pháp Khai Sơn tam thập lục thức, cũng hiện lên những văn tự tiêu sái của Thần Tiên Ngọc Bích, sau đó tất cả đều tiêu tán. Trong đầu hắn chỉ còn lại cảnh mình ở trong phòng luyện công tối tăm, luyện tập Tam Thể thức, một chiêu thu thế, một chiêu ra quyền, rồi thu thế, rồi lại ra quyền,
“Ra quyền!”
Đằng Thanh Sơn giống như luyện Tam Thể thức liên tục hai mươi canh giờ không nghỉ, trong lúc sinh tử này, đối mặt với nắm tay hủy thiên diệt áp xuống…
“Xuất thương!”
Đằng Thanh Sơn vừa đáp xuống đất, chợt từ từ nhắm hai mắt lại, mặc kệ đất cát đè ép, đâm thẳng ra một thương mạnh nhất của hắn.
“Ầm!”
Xa xa Bùi Tam nhìn thấy tình thế không ổn liền biến sắc, tốc độ phi hành của hắn căn bản không đủ để cứu Đằng Thanh Sơn. Hơn nữa cảnh này đến quá đột ngột, ngay cả Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh cũng không phản ứng kịp. Nam tử thần bí mặt nạ vàng đang được con yêu thú phi cầm Hắc Ô và con rết đen bảo vệ lại run cả người vì kích động, miệng phát ra những âm thanh vô thức: “giết chết hắn, giết chết hắn!”, ánh mắt dữ tợn điên cuồng!
Nhất thời, lực chú ý đều dồn vào nắm tay của con Tử Mao Thần Viên.
“Ầm!”
Một tiếng nổ đáng sợ làm mặt đất chấn động rung lên bần bật.
– Hống…
Tử Mao Thần Viên phát ra một tiếng gầm đau đớn.
Giống như trời đất bị xé rách, một luồng lưu quang màu đen từ dưới đất bắn mạnh lên cao. Bàn tay khổng lồ của Tử Mao Thần Viên đã thu nhỏ lại, một lỗ thủng đầy máu xuất hiện trên bàn tay lông lá.
“Vù!”
Một bóng người phá đất bay ra. Chỉ thấy áo bào trắng trên người hắn rách nát tả tơi, chỉ còn lại Luân Hồi nội giáp màu xanh sậm, trên người cũng đầy vết máu, nhưng lúc này toàn thân lại bốc lên những luồng khí lưu màu đen, trên mũi Luân Hồi Thương cũng có vết máu.
– Đại viên hầu, có giỏi thì đến đây!
Tiếng cười lớn từ giữa vùng khí lưu màu đen vang lên.