Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 609: Tần Thập Thất

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

– Cha!

Lúc này Hồng Vũ đi theo Lý Quân vội chạy tới, kêu lên:

– Nó tên là Cẩm Tú, là mẹ đặt tên đó.

– Cẩm Tú?

Đằng Thanh Sơn đưa tay ôm lấy bé gái.

Dựa theo bối phận ở Đằng gia trang, sau thế hệ chữ Thanh là thế hệ chữ Hồng, sau chữ Hồng là chữ Cẩm.

– Cẩm Tú? Tú Tú?

Đằng Thanh Sơn nhìn bé gái. Bé gái cũng chớp đôi mắt to đen lúng liếng, tò mò nhìn “đại nhân” trước mắt. Nó rất thích khí tức của người lớn xa lạ này, làm cho nó rất thoải mái, không khỏi phát ra một tiếng cười khúc khích.

– Thanh Sơn, chàng quả là thiên tài đó. Tú Tú đầy tháng, trăm ngày, đều đã qua cả rồi.

Lý Quân cũng đi tới.

Đằng Thanh Sơn cùng mọi người trong gia đình vui vẻ với nhau, đàm luận những việc đã xảy ra hơn một năm qua. Đối với gia đình này, Đằng Thanh Sơn chính là trời, là trụ cột. Đằng Thanh Sơn trở về, trong Đông Hoa uyển lại tràn ngập tiếng cười.

Những ngày Đằng Thanh Sơn sống với gia đình trôi qua rất nhanh, cùng trò chuyện với cha mẹ, dạy cho con cái, chơi đùa với Tú Tú.

Đảo mắt đã là ngày mười một tháng chạp.

Ngày hôm đó thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ. Cả Hình Ý môn hầu như khắp nơi đều đàm luận về trận chiến ngày mai giữa Tần Thập Thất của Doanh Thị gia tộc và Bùi Tam của Thiên Thần cung diễn ra trên Thanh Long sơn ở Tần Lĩnh sơn mạch. Đây là hai trong số ba đại cường giả trên Cửu Châu hiện giờ.

Ai lại không quan tâm đến trận chiến này?

Hơn nữa trận này qua đi, Đằng môn chủ của họ sẽ đấu với Bùi Tam.

– A Lan! A Lan!

Trong phòng, Đằng Vĩnh Phàm vội thấp giọng nói.

– Chuyện gì?

Viên Lan đang lau bàn quay đầu lại nhìn Đằng Vĩnh Phàm.

– A Lan, bà nói xem, Thanh Sơn nhà chúng ta đấu với Bùi Tam của Thiên Thần cung thì ai sẽ thắng?

Đằng Vĩnh Phàm hơi thấp thỏm.

Viên Lan trừng mắt, vội nói:

– Đương nhiên là Thanh Sơn nhà chúng ta rồi. Phàm ca, ông đừng nghĩ lung tung!

Đằng Vĩnh Phàm nhướng mày, thấp giọng quát:

– Lão bà tử như bà thì biết cái gì? Ta cũng nghĩ là Thanh Sơn có thể thắng, nhưng ta đã hỏi qua rồi, cũng đã đọc quyển “Trận Chiến Đỉnh Cao”. Tên Bùi Tam đó không phải dễ trêu vào đâu, đến cao thủ Ma Ni Tự và Vũ Hoàng môn mà cũng bị hắn tiêu diệt. Ngay cả Thanh Sơn nhà mình cũng nói trong bốn người thì Bùi Tam là mạnh nhất. Ta bây giờ rất lo lắng.

Viên Lan ném cái khăn trong tay sang một bên, ngồi thừ trên ghế, mắt hơi ửng đỏ.

– A Lan, bà làm sao vậy?

Đằng Vĩnh Phàm liền nói.

– Phàm ca!

Viên Lan hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:

– Ông nói xem, Thanh Sơn không đấu với Bùi Tam có được không?

– Thiên hạ đều truyền bá rồi, người sống cần có thể diện.

Đằng Vĩnh Phàm hơi chần chờ.

– Nếu như thật sự đấu không thắng, vậy đi đấu không phải là chịu chết à?

Viên Lan vội vàng nói.

Đằng Vĩnh Phàm nghiến răng.

– Đúng, bà nói đúng!

Đằng Vĩnh Phàm nắm chặt tay, đi qua lại trong phòng, sau đó sáng mắt lên, nói:

– A Lan, hay là như thế này! Ngày mai chẳng phải chính là ngày Tần Thập Thất đấu với Bùi Tam sao? Chúng ta bảo Thanh Sơn cùng đi Thanh Long sơn ở Tần Lĩnh sơn mạch xem cuộc chiến này nhé!

– Chúng ta phải xem Bùi Tam rốt cuộc mạnh tới đâu, cũng có thể từ miệng Thanh Sơn thăm dò xem sao.

Đằng Vĩnh Phàm suy nghĩ rồi nói:

– Nếu Thanh Sơn nắm chắc thì nhất định ta sẽ không ngăn cản nó. Nhưng nếu chẳng hề nắm chắc gì, ta có chết cũng phải ngăn nó lại.

– Ừm! Hy vọng ngày mai Bùi Tam sẽ chết trận.

Viên Lan đột nhiên nói.

– Lão bà tử, đúng là ác tâm mà.

Đằng Vĩnh Phàm trừng mắt, lập tức gật đầu:

– Nhưng nếu thật như vậy thì cũng không tệ.

– Bên ngoài nghe nói Bùi Tam là đại ma đầu đó.

Viên Lan nói.

Đợi đến giữa trưa.

– Cha, mẹ, ngày mai hai người cũng muốn đi à?

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn cha mẹ. Cha mẹ sống bao nhiêu năm ở Đằng gia trang, không hề có hứng thú gì với cuộc đại chiến giữa các cường giả trên Cửu Châu, lần này lại muốn đi xem cuộc chiến sao?

– Đương nhiên! Hai lão già chúng ta nghe mỏi cả tai về chuyện giữa Bùi Tam và Tần Thập Thất rồi, ta cũng muốn nhìn xem đối thủ của con trai mình ra sao.

Đằng Vĩnh Phàm nói thẳng. Viên Lan đứng bên cạnh gật đầu, xem ra là rất muốn đi xem.

Thấy cha mẹ như thế, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có thể gật đầu.

– Được, ngày mai chúng ta cùng nhau đi.

Mười hai tháng chạp, tràn ngập mây mù. Lúc này cả Hình Ý môn đều vang lên những tiếng luyện quyền ồn ào.

– Cha, lần trước Bùi Tam đấu với Hoàng Thiên Cần người không đi, lần này chắc cũng không đi chứ?

Hồng Lâm cười trêu chọc.

Đằng Thanh Sơn nhìn Bất Tử Phượng Hoàng từ giữa Đại Duyên sơn bay tới cực nhanh, cười nói:

– Lâm Lâm! Thực lực của Hoàng Thiên Cần chênh lệch quá lớn so với Bùi Tam, nhưng Tần Thập Thất thì lại khác. Trận này sao ta có thể bỏ qua được chứ?

Bùi Tam và Tần Thập Thất, ai sẽ thắng?

Đằng Thanh Sơn không dám khẳng định. Dù sao thực lực của hai người đều rất mạnh, tùy thời đều có thể xuất hiện tình huống bất ngờ, trong lúc chiến đấu có thể đột phá

Tần Thập Thất cũng có thể đột phá, đánh bại thậm chí là đánh chết Bùi Tam.

– Tiểu Thanh tới rồi. Đi, mọi người cùng lên đường!

Đằng Thanh Sơn để năm người cha mẹ và Hồng Lâm, Hồng Vũ, Lôi Tiểu Như ngồi trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng, còn mình thì nắm tay Lý Quân, thế giới lực vờn quanh bay vút lên trời.

Lưu quang lóe lên giữa vùng sương mù, nhanh chóng xé gió lướt đi, bay về phía Tần Lĩnh sơn mạch ở Ung châu.

Ba ngàn dặm Tần Lĩnh chính là chướng ngại thiên nhiên của Doanh Thị gia tộc. Có ba ngàn dặm này, muốn dựa vào quân đội để tiêu diệt Doanh Thị gia tộc là chuyện vô cùng khó khăn.

– Thanh Sơn, đây là Tần Lĩnh sơn mạch à? Dài thật, nghe nói phải tới ba ngàn dặm.

Giữa trời cao, trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng, Đằng Vĩnh Phàm tò mò nhìn xuống phía dưới. Ung châu không có sương mù dày đặc, từ trên cao có thể nhìn thấy rõ ràng dãy Tần Lĩnh hùng vĩ uốn lượn đến vô tận.

– Ông nội!

Hồng Vũ bên cạnh cười nói:

– Năm đó Tần Lĩnh Thiên Đế chính là lập nghiệp từ đây.

– Việc này ta đương nhiên biết.

Đằng Vĩnh Phàm cười ha hả.

Đằng Thanh Sơn chỉ về phía trước:

– Phía trước chính là Thanh Long sơn rồi. Trận này sẽ diễn ra ở Thanh Long sơn. Nhưng chúng ta tới xem cuộc chiến, không thể đến Thanh Long sơn được.

Thanh Long sơn chính là chiến trường. Lúc này, trên những đỉnh núi và hẻm núi chung quanh Thanh Long sơn đã có rất nhiều dân chúng và võ giả trên Cửu Châu đại địa.

Biển người đông nghịt.

– Thật là không có chỗ trống.

Đằng Thanh Sơn bực mình. Mình nên đứng đâu xem cuộc chiến này đây?

– Thanh Sơn, lên giữa không trung đi!

Lý Quân cũng nhìn xuống phía dưới, cười nói:

– Phía dưới nhiều người quá, căn bản không còn chỗ.

– Được!

Dưới chân Đằng Thanh Sơn lập tức xuất hiện khí lưu màu trắng, hình thành một “đám mây” màu trắng chừng mười trượng

– Cha! Mẹ! Hồng Vũ! Lâm Lâm! Các người nên ngồi xuống nghỉ ngơi. Nơi này cách Thanh Long sơn chỉ nửa dặm, có thể thấy rất rõ.

– Cha, đây là đám mây à?

Hồng Lâm hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, ngồi trên đám mây làm bằng thế giới lực sinh mệnh.

Với thế giới lực do Đằng Thanh Sơn khống chế, tự nhiên không thương tổn tới người của mình.

Huống hồ, Đằng Thanh Sơn còn cẩn thận sử dụng thế giới lực sinh mệnh, cho dù vô ý phun ra ngoài một chút thì đối với thân thể người thường ngược lại sẽ có vài chỗ tốt.

Lúc này người trong gia đình đều ngồi trên đám mây giữa không trung, hướng mắt nhìn xuống đỉnh Thanh Long sơn gần như bằng phẳng phía trước. Thân thể khổng lồ của Bất Tử Phượng Hoàng cũng ở giữa đám mây màu trắng, nhìn thấy khá rõ.

– Nhìn kìa! Trên đó là gì vậy?

– Hình như có người.

– Đám mây bay tới kìa! Đó là Bất Tử Phượng Hoàng! Ta thấy rồi, chính là Bất Tử Phượng Hoàng!

– Bất Tử Phượng Hoàng ở đây, trên đám mây đó khẳng định là Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn tới rồi.

Trên những đỉnh núi khác, không ít võ giả tới sớm để chiếm vị trí tốt, cùng với rất nhiều người thường, ai ai cũng kích động. Từ trên mây nhìn xuống mặt đất? Đây là việc biết bao võ giả thiết tha ước mơ.

Trên đám mây, người trong gia đình Đằng Thanh Sơn cười nói, có vẻ rất cao hứng.

– Thanh Sơn, phía dưới đông nghịt, toàn là người.

Viên Lan nhìn xuống phía dưới.

– Thật nhiều người.

– Thanh Sơn, Bùi Tam và Tần Thập Thất còn chưa tới sao?

Đằng Vĩnh Phàm nhìn về phía đỉnh núi Thanh Long sơn.

Nhưng trên đỉnh núi đó không có một bóng người nào.

– Cha đừng nóng! Đợt lát nữa sẽ tới thôi.

Đằng Thanh Sơn đứng trên đám mây nhìn về phía Thanh Long sơn chờ đợi.

Trên bầu trời Tần Lĩnh sơn mạch, một đạo kiếm quang chợt xé gió bay về phía Thanh Long sơn.

Bên trong kiếm quang là Tần Thập Thất áo vải, cầm một thanh tử kiếm, đi cùng với cường giả hư cảnh của Doanh Thị gia tộc là Doanh Hải Đồng, còn có một thanh niên mặc áo choàng màu xanh.

– Phía trước chính là Thanh Long sơn rồi.

Ánh mắt Tần Thập Thất lạnh lùng.

– Sư phụ!

Thanh niên mặc áo choàng xanh đá, trong mắt hơi lo lắng.

– Người ngàn vạn lần phải cẩn thận!

Tần Thập Thất nhìn thanh niên, lạnh nhạt nói:

– Không đạt tới chí cường, vĩnh viễn không thể thoát khỏi khống chế, vẫn chịu sự áp chế của thiên địa Cửu Châu, đến khi đại hạn đến thì vẫn phải chết. Chết bây giờ so với việc chờ đến hạn mà chết thì cũng như nhau, không bằng đánh cược một trận.

– Phá vỡ áp chế của thiên địa! Bài trừ tất cả trở ngại!

– Hải Dương, ngươi là người có thiên phú tốt nhất mà ta thấy, ngoại trừ Đằng Thanh Sơn ra.

Giọng nói của lạnh lùng Tần Thập Thất vang lên đều đều:

– Nhưng muốn đạt tới chí cường… trái tim phải chịu đựng được sự tịch mịch, chịu được cực khổ. Năm đó Đằng Thanh Sơn đào vong khắp nơi, bị cả thiên hạ đuổi giết, sau đó đạt tới hư cảnh, khai sáng ra Hình Ý môn, vẫn không ngừng tiềm tu, không có một khắc nào buông lỏng.

– Cường giả chính thức, chẳng những cần có thiên phú, còn phải có một trái tim cường giả kiên định như sắt đá.

Tần Thập Thất nhìn thanh niên trước mắt.

Thanh niên này hít sâu một hơi, gật gật đầu:

– Sư phụ, đệ tử tuyệt đối sẽ không để cho người thất vọng đâu.

– Ừm!

Tần Thập Thất khẽ gật đầu.

– Sư huynh, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.

Doanh Hải Đồng không kìm được nói.

Tần Thập Thất lắc đầu.

– Cuộc đời này, ta phải truy tìm kiếm đạo.

– Lần này… là cơ hội của ta. Cũng như Bùi Tam, khó có thể gặp được đối thủ.

– Trận chiến này là trận sinh tử, vào sinh tử để tìm một chút cơ hội. Nếu như ta có thể lĩnh ngộ được bước cuối cùng, sẽ đạt tới chí cường, đạt được thành tựu chí cao; còn nếu thất bại, chính là phải chết.

Ánh mắt Tần Thập Thất cực kỳ kiên định.

Trái tim hắn cũng vô cùng kiên định.

Trận này… nếu sống, có thể đạt tới chí cường; còn nếu không, chỉ có con đường chết.

Chỉ thấy lưu quang hai màu đen trắng lao thẳng về phía đỉnh núi Thanh Long sơn xa xa, để lại Doanh Hải Đồng cùng với đệ tử của Tần Thập Thất với vẻ mặt lo lắng.

Chọn tập
Bình luận