Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 573: Cảnh tượng bất ngờ

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

– Hỏa Phượng?

Hồng Lâm trong lồng sắt giật mình: “Bất Tử Phượng Hoàng tới, chẳng lẽ cha cũng tới rồi?”

Hồng Lâm không khỏi nhìn lên trời, nhưng lại căn bản không tìm được bóng dáng của cha mình.

– Không!

Người áo đen gầm lên một tiếng không cam lòng.

Bị uy của Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh đè xuống, lực hành hỏa cường đại chung quanh thậm chí còn làm cho người áo đen cảm thấy không thể động đậy.

“Bùng!”

… Một luồng kình khí màu đỏ rực tràn tới bụng người áo đen. Sắc mặt người áo đen trắng bệch, hắn biết hắn tiêu rồi, đan điền của hắn đã bị phế rồi.

– U…

Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh dùng vuốt sắc nhè nhẹ quắp lấy tên áo đen đã bị phế, sau đó nhìn về phía Hồng Lâm.

Chỉ thấy Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh há mỏ ra.

“Hưu!”

Một vệt sáng sắc bén màu tím đã dễ dàng cắt đứt dây xích trên hai tay và một chân của Hồng Lâm.

Hồng Lâm khôi phục tự do, lập tức đứng lên. Lúc này con chim nhỏ màu trắng cũng bay đến trên vai nàng.

– Tiểu Bạch, cảm ơn!

Hồng Lâm nhè nhẹ vuốt con chim nhỏ màu trắng. Nàng cũng hiểu, cha nàng rất lo lắng cho nàng, người không nói cho hai chị em về đặc thù của con chim nhỏ, là không muốn cho chi em mình ỷ vào yêu thú tiên thiên bảo vệ mà quá lớn mật. Làm như vậy, chính thức gặp lúc nguy hiểm, con chim nhỏ cũng có thể tạo được tác dụng xuất kỳ bất ý.

Kỳ thật con chim nhỏ này ngay từ đầu đã muốn cứu Hồng Lâm rồi.

Nhưng được lệnh của Bất Tử Phượng Hoàng, nó không dám làm như vậy. Bất Tử Phượng Hoàng vốn định câu cá to, nhưng người áo đen lại muốn hủy diệt dung mạo của Hồng Lâm, nên nó không thể đợi được, liền hạ lệnh cho con chim nhỏ màu trắng động thủ.

– Phàn An Nhiên!

Hồng Lâm cúi đầu nhìn Phàn An Nhiên đã chết trong lồng sắt. Lúc này nàng không biết nên hận hay nên bi thống. Bất luận như thế nào, Phàn An Nhiên cũng đã chết rồi, nàng hận thì biết hận ai?

“Tất cả đều là giả, đều là giả.”

“Thề non hẹn biển, đều là giả.”

Nhất thời hàng vạn hàng nghìn những câu nói vang lên trong lòng Hồng Lâm.

– U…

Bất Tử Phượng Hoàng thúc giục hót vang một tiếng.

Hồng Lâm tỉnh lại, lúc này liền nhảy lên lưng Bất Tử Phượng Hoàng.

“Vù!”

Vỗ hai cánh, Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh cõng Hồng Lâm, vuốt sắc quắp tên áo đen cấp bậc tiên thiên đã bị phế bay về phía Dương Châu.

– Lúc này Đằng Thanh Sơn khẳng định đã xuất phát rồi.

Trên trời cao vạn trượng, nan tử thần bí mang mặt nạ vàng đang khoanh chân ngồi trên một con yêu thú phi cầm màu đen. Toàn thân yêu thú phi cầm đen kịt, hơi giống như loài quạ, nhưng nó có đôi mắt đỏ như máu.

– Đằng Thanh Sơn, đợi đến khi ngươi đi Viêm châu, sẽ biết đó chỉ là uổng công… Hừ! Khi ngươi trở lại Đại Duyên sơn, ngươi sẽ phát hiện Hình Ý môn của ngươi đã tiêu tan rồi, cao thủ chết vô số, đến cả bí tịch Hình Ý môn của ngươi cũng bị thiên hạ biết cả.

Nam tử mang mặt nạ vàng hiểu rõ, chỉ cần bí tịch trọng yếu của Hình Ý môn bị lộ ra, vậy thiên hạ sẽ không chỉ có một tông phái Nội Gia quyền.

Đến lúc đó, Hình Ý môn cũng không thể hấp dẫn người tu luyện nội gia quyền tụ tập nhiều như vậy nữa.

– Mười chín năm khổ công, chỉ một lát đã bị huỷ! Đợi đến khi ngươi sắp phát điên, con gái ngươi bị đưa trả về. Ngươi sẽ phát hiện, con gái ngươi đã bị hủy dung, tinh thần băng hoại trở nên si ngốc ngớ ngẩn.

Nam tử mặt nạ vàng cười khẩy một tiếng:

– Tông phái tiêu tan, con gái trở nên như thế. Ta xem Đằng Thanh Sơn sẽ trở thành loại người nào.

– Ngươi sẽ hoài nghi ta dùng chiêu điệu hổ ly sơn ư?

– E rằng cho dù có nghi, ngươi cũng phải đi cứu con gái ngươi.

Nam tử mặt nạ vàng hiểu rõ điểm này.

Lập tức, hắn phát ra một tiếng kêu to.

Con yêu thú phi cầm cõng nam tử mang mặt nạ vàng nhanh chóng bay về phía Đại Duyên sơn, chỉ một lát sau đã bay qua hơn một ngàn dặm, đến vùng núi Đại Duyên Sơn.

Con yêu thú phi cầm hư cảnh không hề chậm lại mà bay lướt qua bầu trời Đại Duyên Sơn khoảng hai ba chục dặm, bay một hơi về phía tây bắc cách đó năm sáu trăm dặm mới dừng lại trên một cây đại thụ.

– Ha ha, quả nhiên!

– Trong Đại Duyên sơn chỉ có ba khí tức của hư cảnh.

– Nếu ta đoán không sai, chính là con Kim Sắc Long Quy và Yêu Long Tử Tích, về phần con đứng tại Hình Ý môn hẳn là Lục Túc Đao Trì rồi.

Nam tử mang mặt nạ vàng lộ ra một nụ cười.

– Đằng Thanh Sơn và Bất Tử Phượng Hoàng quả nhiên không có ở đây. Ha ha… với thực lực Hắc Ô là hư cảnh đại thành, nếu đơn đả độc đấu thì hoàn toàn không sợ con Lục Túc Đao Trì.

– Có lẽ đánh nhau trong phạm vị nhỏ Hắc Ô không bằng được Lục Túc Đao Trì, nhưng luận về tốc độ trực tuyến thì Hắc Ô chỉ đứng sau Liệt Phong Long Chuẩn thôi.

– Đằng Thanh Sơn và Bất Tử Phượng Hoàng đều vắng mặt, việc này đã thành công một nửa rồi.

– Đằng Thanh Sơn, mười chín năm rồi, mười chín năm rồi! Cho ngươi hạnh phúc mười chín năm, cũng tới lúc bị trả thù rồi! Ta sẽ cho ngươi đau đớn hối hận cả đời!

Trong giọng nói của nam tử mặt nạ vàng tràn đầy hàn ý.

Lục Túc Đao Trì vốn đang nằm dài nhắm mắt, trong nháy mắt bỗng ngẩng đầu, vọt lên giữa trời cao, đồng thời gầm lên một tiếng phẫn nộ vang vọng cả Đại Duyên sơn.

– Grào…

Tiếng gầm kinh thiên động địa, dưới sự khống chế của Lục Túc Đao Trì truyền thẳng xuống dưới đất.

Sâu bên dưới lòng đất.

Đằng Thanh Sơn đang nhắm mắt, chợt cảm ứng được thanh âm chấn động, lập tức mở mắt ra.

“Ầm!”

Cả người hắn lao thẳng về phía trên.

Phá tan những tầng đá, vượt qua dung nham, Đằng Thanh Sơn dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng ra khỏi mặt đất.

– Hả?

Khi Đằng Thanh Sơn vừa nhảy ra khỏi mặt đất đã bị cảnh đang xảy ra làm cho vô cùng kinh ngạc. Chỉ thấy một con yêu thú phi cầm toàn thân đen thui đang đánh nhau với Lục Túc Đao Trì giữa không trung, thỉnh thoảng con yêu thú phi cầm còn cố ý làm lan ra từng luồng cuồng phong, lan đến những cung điện của Hình Ý môn phía dưới.

Chỉ nghe những tiếng ầm ầm vang lên, không ít phủ đệ cung điện ầm ầm sụp đổ, vô số đệ tử nháo nhác chạy ra ngoài.

May mà Lục Túc Đao Trì bằng vào tốc độ xê dịch trong phạm vi nhỏ rất nhanh, quấn chặt lấy con yêu thú phi cầm màu đen này, làm cho nó không thể điên cuồng tàn phá.

Thế nhưng…

Lục Túc Đao Trì thân mình cũng đã có tổn hại, những vết máu màu xanh lá loang lổ trên thân thể nó.

“Không ổn, Đao Trì rơi vào hạ phong.”

– Nghiệt súc!

Đằng Thanh Sơn quát lên một tiếng lớn, nhanh chóng xông lên.

Con yêu thú phi cầm hư cảnh Hắc Ô vừa thấy Đằng Thanh Sơn xông tới, đặc biệt khi cảm ứng được khí tức cường đại của Đằng Thanh Sơn, không dám chậm trễ vội vàng lui lại.

– Grào…

Lục Túc Đao Trì cũng phát ra một tiếng gầm hưng phấn.

Đằng Thanh Sơn nhảy thẳng lên lưng Lục Túc Đao Trì. Lục Túc Đao Trì vỗ mạnh đôi cánh, trong nháy mắt đã xuất hiện mấy đạo ảo ảnh, làm cho con yêu thú hư cảnh Hắc Ô căn bản không thể tránh ra xa…

Lục Túc Đao Trì căn bản không đuổi giết con yêu thú Hắc Ô này mà lại dùng phương pháp đơn giản nhất cũng là hữu hiệu nhất.

Một là, khi bị đến gần quấn lấy, sự linh hoạt của Hắc Ô yêu thú tuyệt đối không bằng Lục Túc Đao Trì.

Hai là, một khi cách xa, Lục Túc Đao Trì đều ở phía dưới con yêu thú Hắc Ô này. Yêu thú Hắc Ô muốn công kích Hình Ý môn thì phải hạ xuống dưới, Lục Túc Đao Trì hoàn toàn có thể chặn được, dù sao việc dùng lực bộc phát thì Lục Túc Đao Trì rất sở trường.

– U thù..

Con yêu thú phi cầm phát ra một tiếng gầm.

– Nghiệt súc, chết đi!

Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng, chân đạp Lục Túc Đao Trì, Luân Hồi thương trong tay trong nháy mắt múa lên.

– Như Ảnh Tùy Hình!

Nhất thời bóng thương cuồng mãnh, nháy mắt đã bao trùm về phía yêu thú phi cầm hư cảnh.

“Choang!”

Con yêu thú phi cầm gọi là Hắc Ô này dùng vuốt sắc chống lại Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn.

Con Hắc Ô vừa giao thủ đã biết không ổn, vội vàng muốn vọt lên không.

Nhưng Lục Túc Đao Trì một lần nữa lại vây chặt.

Xung quanh chỗ nào cũng có nó và thanh Luân Hồi thương đáng sợ của Đằng Thanh Sơn.

– Ngũ Hành Độc Long Toản!

Đôi mắt Đằng Thanh Sơn lóe lên vẻ ác độc.

Chỉ thấy những tua đỏ trên Luân Hồi thương tung lên, nhất thời con yêu thú phi cầm Hắc Ô không thể tránh kịp, chỉ có thể dùng cuốt sắc chống đỡ.

“Xoảng!”

Uy lực một thương này vượt xa dự tính của con yêu thú phi cầm.

“Vút!”

Thương của Đằng Thanh Sơn lướt qua vuốt sắc, đâm trúng vào một trong hai cánh của Hắc Ô.

– U…

Một tiếng gào đau đớn vang lên, con yêu thú phi cầm Hắc Ô này cuối cùng bất chấp mọi thứ, vết thương nơi cánh phải trong nháy mắt đã khép kín, đồng thời muốn bỏ chạy thật xa.

– Trốn không thoát đâu!

Đằng Thanh Sơn chân đạp Lục Túc Đao Trì, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh. Lục Túc Đao Trì cũng phát ra tiếng gầm, điên cuồng đuổi theo.

Nếu nói ngay từ đầu con yêu thú Hắc Ô muốn chạy trốn, bằng vào ưu thế tốc độ của nó thì còn có thể chạy thoát được, nhưng bây giờ cánh nó đã bị thương, tốc độ cũng bị ảnh hưởng, tốc độ trái lại trở thành yếu điểm.

Bị con yêu thú hư cảnh Hắc Ô từ xa phóng ra những đợt cuồng phong, cả Hình Ý môn vô cùng náo loạn.

Nhưng bọn người Lý Quân, Dương Đông, Đằng Thú đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Hư cảnh giao thủ như sấm sét, vô cùng nhanh chóng. Vừa chuyển mắt, Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì bay nhanh đuổi theo con yêu thú phi cầm đen thui đó.

– Thắng rồi.

Dương Đông khẽ mỉm cười.

– Ừm!

Lý Quân cũng thở phào một hơi.

– Nhìn kìa!

Đằng Thú kinh hô.

Chỉ thấy xa xa giữa núi rừng Đại Duyên sơn bỗng bay ra một ảo ảnh thật lớn, ảo ảnh này chợt lao ra chặn đứng Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì.

– Hả?

Đằng Thanh Sơn nhìn Yêu Long Tử Tích uốn lượn giữa không trung, vừa kinh sợ vừa khó hiểu. Vì Yêu Long Tử Tích ngăn trở nên chậm mất một chút, làm cho con yêu thú phi cầm hư cảnh bị thương kia đã chạy ra ngoài phạm vi khu vực, căn bản không có biện pháp đuổi giết nữa.

– Grào…

Lục Túc Đao Trì phát ra một tiếng gầm bất mãn.

– Tử Tích lão ca, ngươi muốn làm gì?

Đằng Thanh Sơn nhìn Yêu Long Tử Tích, nhất thời không biết phải hỏi ra sao.

Yêu Long Tử Tích có quan hệ với mình không tệ mà.

Vì sao lại ngăn trở mình?

– Ngao…

Yêu long uốn lượn phát ra tiếng gầm trầm trầm. Lục Túc Đao Trì nghe hiểu được tiếng gầm này lập tức quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn vẻ nghi hoặc.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” – Đằng Thanh Sơn càng thêm nghi hoặc.

– Hả?

Trong lòng Đằng Thanh Sơn đầy nghi hoặc, đột nhiên cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc. Vừa quay đầu nhìn lại chỉ thấy một luồng hào quang màu đỏ rực nhanh chóng bay tới, chính là Bất Tử Phượng Hoàng. Trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng là Hồng Lâm có vẻ hơi suy sụp, lúc này trong mắt nàng đã ngập đầy nước mắt.

– Cha!

Thanh âm của Hồng Lâm từ xa xa truyền đến.

Chọn tập
Bình luận