Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 187: Diệt Môn!!!

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

– Đích xác kế hoạch của Đảo chủ rất ổn thoả, trước diệt Thiết Y Môn, sau tập trung quân đội từng bước tiêu diệt Quy Nguyên Tông.

Thiết trưởng lão không thể không thừa nhận:

– Trước, ta còn xem thường Quy Nguyên Tông. Nhưng không ngờ vừa giao chiến, Quy Nguyên Tông lại lộ ra một cao thủ ám khí! Hơn nữa rõ ràng không chỉ một người! Gia Cát Nguyên Hồng… Không biết rốt cuộc hắn còn có chiêu gì!

Trung niên áo tro cảm thán một tiếng:

– Gia Cát Nguyên Hồng đứng thứ sáu trong Thiên bảng! Đảo chủ chỉ đứng thứ bảy Thiên bảng. Trí mưu của hắn cũng thâm sâu khôn lường… Phương pháp “thận trọng” của đảo chủ quả là chính xác! Thắng là phải vững chắc, không cho Gia Cát Nguyên Hồng có cơ hội lật lại.

– So với Gia Cát Nguyên Hồng, môn chủ Thiết Y Môn Niếp Dung không chỉ kém hơn một bậc.

Thiết trưởng lão cười rộ lên:

– Với tốc độ của Ngân Giao quân, hẳn là bây giờ đã đến Sở quận thành rồi.

Trung niên áo tro cũng lộ vẻ tươi cười:

– Ừm, được sư thúc ta dẫn đầu, mười vị tiên thiên cường giả chỉ huy hai vạn Ngân Giao quân đánh tới, trong đó có tới ba cường giả ‘Tiên Thiên Kim Đan’… Tối nay, Thiết Y Môn nhất định bị diệt. Đợi sau khi Thiết Y Môn bị diệt, mười tiên thiên cường giả sẽ tới đây hội cùng chúng ta, đảo chủ lại dẫn theo nhân mã Thanh Hồ Đảo tới, các nơi cùng tụ tập… San bằng Giang Ninh quận thành sẽ là một việc cực kỳ dễ dàng!

– Thiết Y Môn… Qua tối nay sẽ không còn trên đời nữa!

Thiết trưởng lão hầm hừ, ánh mắt có vẻ rất hưng phấn.

Không động thì thôi, vừa động là thủ đoạn sét đánh.

Phải làm cho những Đại tông phái khác trong thiên hạ không kịp phản ứng, nhanh chóng thống nhất Dương châu; một khi dây dưa kéo dài, sẽ rất phiền toái.

******

Đêm, gió lạnh hú lên!

Trong Sở quận thành lửa cháy ngập trời, ánh lửa hắt lên đỏ hồng cả bầu trời. Cả Sở quận thành vang lên tiếng sát phạt như ngàn vạn tiếng sấm vang vọng trên bầu trời.

Trụ sở Thiết Y Môn, đó là một thành trì trong thành trì!

Cũng như Quy Nguyên Tông, Sở quận thành nằm trong thành. Lúc này, trên tường thành, tám ngàn “Thiết Y quân”, quân sĩ của Thiết Y Môn, cộng thêm sáu vạn Thành Vệ Quân, trên một vạn đệ tử trung tâm, mấy vạn ngoại vi đệ tử. Tất cả dưới sự dẫn dắt của các vị trưởng bối lao vào cuộc chiến đẫm máu.

– Phóng!

Một cao thủ Thiết Y Môn mặc áo giáp quát to.

Chỉ thấy trong tường thành, một cao thủ Thiết Y Môn sử dụng “Vạn Quân Thần Nỗ” bắn ra. Đây là một loại cung nỏ rất đáng sợ. Dùng chân đạp vào cánh nỏ, dựa vào lực hai chân và hai tay, mỗi lần chỉ có thể bắn được hai mũi tên. Mũi tên vừa phát ra, thậm chí còn có thể xuyên qua cả trọng giáp!

Nhưng Vạn Quân Thần Nỗ chế tạo cực kỳ phức tạp, nguyên liệu rất đắt. Trong Thiết Y Môn tổng cộng có hai trăm cái. Nhưng Vạn Quân Thần Nỗ có thể xuyên được trọng giáp loại thượng đẳng thì cũng cần có lực tay rất mạnh. Tối thiểu cũng phải bộc phát ra bốn năm ngàn cân khí lực thì mới có thể dùng nó được.

Vạn Quân Thần Nỗ, uy lực kinh người, nhưng độ chính xác thì hơi kém.

Đương nhiên, đại quân song phương chém giết, khuyết điểm đó cũng chẳng là gì.

Viu! Viu! Viu! Viu!

Trong nháy mắt, mấy trăm tiếng rít chói tai xẹt qua trời cao, đâm thẳng vào giữa đám Ngân Giao quân như thủy triều phía dưới, nhất thời không ít quân sĩ Ngân Giao quân bị xuyên qua thân thể, ngã gục xuống.

– Ai đầu hàng, không giết!

– Ai đầu hàng, không giết!

Thanh âm cao thủ Thanh Hồ Đảo vang vọng khắp bầu trời Thiết Y Môn.

– Muốn chúng ta đầu hàng hả, nằm mơ đi!

– Giết một tên là đủ vốn, giết hai là có lời rồi! Các huynh đệ, giết thôi!

Những đệ tử Thiết Y Môn được một số người chỉ huy, ai nấy điên cuồng giết chóc.

Trong quân doanh Thiết Y Môn, ở lầu ba một căn lầu, một nam tử áo bào xanh đứng trước lan can, lặng lẽ quan sát cuộc chém giết trên tường thành. Ánh lửa chập chờn hắt vào mặt gã, khi mờ khi tỏ.

– Vèo!

– Vèo!

Hai mũi tên của Ngân Giao quân bắn phập vào mấy cửa sổ của căn lầu.

– Môn chủ!

Một lão giả tóc xõa, tóc bạc mặc giáp trụ báo cáo:

– Thanh Hồ Đảo có rất nhiều tiên thiên cường giả, đám người Triệu Đan Trần, Vũ Văn Lưu Phong đều đã tới. Đặng Canh trưởng lão bị họ giết rồi, Ngô trưởng lão cũng bị họ giết! Tinh anh đầu lĩnh đệ tử của chúng ta đều bị họ đồ sát. Đầu lĩnh bị giết, đệ tử của chúng ta đều có nước chịu chết thôi! Đệ tử Thiết Y Môn ta đã chết nhiều lắm rồi!!!

Lão giả tóc bạc nước mắt ròng ròng.

Thiết Y Môn có ba tiên thiên cường giả, bây giờ đã chết hai, chỉ còn lại có môn chủ Niếp Dung.

– Giết!!!

– Sư đệ!!!

Một thanh âm bi phẫn từ xa truyền đến. Rất nhiều đệ tử Thiết Y Môn ở vào trạng thái điên cuồng. Sau khi những tiên thiên cường giả của bản môn, cùng với một vài cao thủ lợi hại như trưởng lão, hộ pháp … bị một đám tiên thiên cường giả địch nhân đồ sát dễ dàng, Thiết Y Môn không còn người chỉ huy, hoàn toàn rối loạn.

– Môn chủ, ngươi chạy đi, chạy đi… Không chống được nữa rồi.

Lão giả tóc bạc đầy nước mắt, vội vàng nói.

– Niếp Dung, bó tay chịu trói đi!!!

Tiếng quát vang dội, quanh quẩn trên bầu trời Thiết Y Môn.

– Sư huynh! Ta đi trước một bước! Ha ha, mấy tên nhãi Thanh Hồ Đảo, chết đi …

m thanh ầm ầm vang lên.

– Sư phó, đệ tử đi trước một bước!

– Sư phó!

Một bóng người xông lên lầu, đó là một thanh niên tuấn tú bị thương trên ngực, tay phải cũng đứt lìa. Vừa lên lầu, hắn lập tức quỳ xuống, khóc lớn:

– Sư phó, đại sư huynh, nhị sư huynh, tứ sư muội, ngũ sư đệ… Toàn bộ đã chết, toàn bộ đã chết rồi!!! Chúng ta không chống được nữa rồi, không chống được rồi!!!

Niếp Dung vẫn lặng lẽ đứng trên lầu, thậm chí không xoay người lại.

Hắn lẳng lặng đứng đó, chỉ có hai hàng nước mắt âm thầm chảy.

– Lui ra!

Thanh âm Niếp Dung khản đặc.

– Sư phó!

Thanh niên cụt tay quì trên mặt đất, khóc đến thân thể run lên.

Niếp Dung lấy từ trong lòng ra hai bảo đồ hắc thiết có vẻ không trọn vẹn. Hai khối bảo đồ hắc thiết bị sót một chút ở mép, nhưng bản đồ thì thật ra không bị tổn hại chút nào. Phía dưới khối thứ hai đã không còn trọn vẹn nữa… Trước kia, nơi này có một hàng chữ:

“Người có được tàng bảo đồ, nếu xông vào đó hẳn phải chết. Nhớ kỹ, cần mang theo một trong Cửu đỉnh, cần phải ghi nhớ điều này!”

Hai tấm bảo đồ, bên mép đều không trọn vẹn.

Nếu chỉ cần nhìn hai tấm bảo đồ, sẽ thấy bản thân bảo đồ không bị hư hại gì, căn bản không thể nghĩ được lại còn có hàng chữ kia.

– Sư muội, việc xây lại Thiết Y Môn ta phải dựa vào ngươi rồi.

Niếp Dung lặng lẽ thì thầm, hắn hiểu rõ… Ba tiên thiên cường giả của Thiết Y Môn phải chết, nếu còn một ai sống sót, Thanh Hồ Đảo sẽ không bỏ qua việc truy tìm. Lão ngửa đầu nhìn về phía xa xa, đại quân Thanh Hồ Đảo đã phá vỡ tường thành tràn vào trong thành rồi.

Niếp Dung nhìn hai tấm bảo đồ, sắc mặt dữ tợn:

– Thanh Hồ Đảo, Thanh Hồ Đảo! Ngươi diệt Thiết Y Môn của ta, ta cũng sẽ không cho các ngươi sống dễ chịu đâu! Kho báu Vũ Hoàng, ngươi giữ đi, lấy đi…

Lập tức, vèo!

Niếp Dung hóa thành một đạo hắc quang lao nhanh về hướng đông.

– Ha ha, Niếp Dung, đại sự không ổn còn muốn chạy à?

Một tiếng cười to vang lên.

– Muốn giữ chân ta à, nằm mơ!

Niếp Dung cười lớn ngạo nghễ…

Đêm mồng ba tháng mười một, mười tiên thiên cường giả, tám trăm Kim Lân vệ, hai vạn Ngân Giao quân của Thanh Hồ Đảo đánh vào Thiết Y Môn. Thiết Y Quân của Thiết Y Môn chết sáu ngàn, đệ tử trung tâm chết bảy ngàn, còn lại trọng thương, hoặc đầu hàng, hoặc bị bắt làm tù binh. Thành Vệ Quân tử vong trên một vạn, còn lại chạy trốn hoặc đầu hàng, ngoại vi đệ tử tử vong trên một vạn, còn lại bỏ chạy hoặc đầu hàng.

Hai vị chấp pháp trưởng lão Thiết Y Môn là Đặng Canh, Ngô Phàm Đồng đều bị giết!

Tất cả trưởng lão, thống lĩnh, chết!

Môn chủ Niếp Dung, chết!

Từ đó, Thiết Y Môn bị diệt!

Ngay đêm hôm đó, mười vị tiên thiên cường giả Thanh Hồ Đảo liền rời khỏi Sở quận, nhanh chóng chạy tới quận Giang Ninh… chuẩn bị hội hợp với đại quân, sẵn sàng đối phó Quy Nguyên Tông.

*******

Rạng đông, trời sáng dần.

Trên tường thành Duyên Giang, hai người Đằng Thanh Sơn, Yến trưởng lão cùng sóng vai đứng sững, mặt đăm đăm… Vừa rồi, tin tình báo đã truyền tới thành Duyên Giang … Thiết Y Môn đã bị diệt!

– Thiết Y Môn, hết rồi!

Yến trưởng lão thở dài một tiếng.

– So với Thiết Y Môn, Thanh Hồ Đảo mạnh hơn quá nhiều, chỉ một đêm mà Thiết Y Môn đã bị diệt.

Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy tâm tình trầm trọng. Lúc trước tiếp xúc với bọn người Cổ Thế Hữu, Đằng Thanh Sơn còn chưa cảm giác được thế hệ thanh niên Thanh Hồ Đảo như thế nào, nhưng Thanh Hồ Đảo vừa động thủ đã nghiền nát Thiết Y Môn.

– Chẳng những mạnh hơn Thiết Y Môn, mà còn mạnh hơn cả Quy Nguyên Tông chúng ta nhiều.

Yến trưởng lão có vẻ bất lực.

Thỏ chết cáo khóc!

Thiết Y Môn và Quy Nguyên Tông được đặt song song với nhau, là đệ nhị tông phái ở Dương Châu. Thiết Y Môn một đêm đã bị diệt… Vậy Quy Nguyên Tông có thể chống được bao lâu?

– Sư phó nói là nắm chắc việc bảo trụ Quy Nguyên Tông. Có thật nắm chắc không, hay là chỉ ra vẻ trấn tĩnh để mọi người không hoảng hốt?

Đằng Thanh Sơn không thể tưởng được… Rốt cuộc bằng vào cái gì mà Quy Nguyên Tông có thể kháng cự được với Thanh Hồ Đảo? Có lẽ, căn bản không có gì cả, nhưng lão sư chỉ giở thủ đoạn giúp mọi người không tuyệt vọng thôi.

Thiết Y Môn hôm nay, rất có thể sẽ là Quy Nguyên Tông ngày mai!

– Bây giờ, chỉ có nghe lời sư phó thôi.

Đằng Thanh Sơn biết năng lực nắm đại cục của mình rất bình thường.

– Thanh Sơn! Ngân Giao quân của Thanh Hồ Đảo đã tới đóng quân dưới chân thành rồi. Hôm nay, sợ là sẽ có một tràng đại chiến.

Yến trưởng lão nhìn dưới chân thành, những quân doanh nối liền nhau.

Đằng Thanh Sơn đưa mắt nhìn xuống những quân doanh dưới chân thành:

– Yến trưởng lão! Chúng ta có ba ngàn Hắc Giáp quân, hơn nữa dựa vào lợi thế tường thành, từ trên cao đánh xuống. Mặc dù chúng có một vạn Ngân Giao quân, cộng thêm hơn ba trăm Kim Lân vệ… Nhưng Kim Lân vệ căn bản không có đủ. Hơn nữa mỗi lần xông lên tường thành cũng chỉ có một số lượng nhất định, chúng ta hoàn toàn có thể chiến thắng!

Yến trưởng lão cũng cười.

Có lẽ Quy Nguyên Tông sẽ bị diệt tông, nhưng… Ít nhất lúc này cũng phải thắng một trận! Trước tiên phải kiếm lại chút vốn!

Dưới chân thành, đại quân Thanh Hồ Đảo đã bắt đầu tập kết.

Trung niên áo tro Hồ trưởng lão, Thiết trưởng lão mái tóc hoa râm, cùng với đại hán cường tráng toàn thân bao phủ trong chiến giáp, ba người tụ tập với nhau.

– Bây giờ Hắc Giáp quân đã đến Duyên Giang thành. Hắc Giáp quân không như Thành Vệ bình thường. Ngân Giao quân ta còn phải xông lên tường thành, mỗi lần xông lên cũng không được nhiều người lắm, xông bừa lên căn bản là chịu chết thôi.

Tên đại hán cường tráng phân tích, vẻ sốt ruột:

– Chúng ta dựa vào mười tiên thiên cường giả để nhanh chóng mở lỗ hổng, tiêu diệt Thiết Y Môn. Nhưng ba người chúng ta, chỉ là ba tiên thiên cường giả… Cũng không biết, trong Duyên Giang thành có bao nhiêu tiên thiên cường giả.

Thanh Hồ Đảo có hai mươi mốt tiên thiên cường giả. Để tiêu diệt Thiết Y Môn, chúng đã phái ra mười người, cũng cần người giữ sào huyệt, tự nhiên số lượng tiên thiên cường giả phái đến Quy Nguyên Tông cũng không nhiều.

– Ta thấy lão gia hỏa Yến Mạc Thiên, tiên thiên cường giả khác thì không thấy.

Thiết trưởng lão đáp.

Hồ trưởng lão nói to:

– Đảo chủ có dặn: tập kích không thành thì phải thận trọng, nhất định không thể làm bừa. Nhìn vào cao thủ ám khí của địch mà xem… Nếu Gia Cát Nguyên Hồng cũng ẩn trong Duyên Giang thành mà cả ba chúng ta cùng xông lên … Hai người Gia Cát Nguyên Hồng và Yến Mạc Thiên cũng đủ để giết chết ba chúng ta rồi!

Trong ba người họ, chỉ có một Tiên Thiên Kim Đan, đại hán là Tiên Thiên Thực Đan, còn Thiết trưởng lão thì yếu nhất, là Tiên Thiên Hư Đan.

– Ta có một biện pháp!

Đột nhiên đại hán cường tráng nêu giải pháp.

Chọn tập
Bình luận