Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 152: Phi đao

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

– Vâng thưa sư phụ!

Đằng Thanh Sơn cũng không nhiều lời, lập tức cúi người thối lui.

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn theo Đằng Thanh Sơn rời đi, lúc này mới mỉm cười cần quyển sách lên, nằm trên ghế đọc.

o0o

Bước trên con đường nhỏ, trong lòng Đằng Thanh Sơn có chút kích động: “Dựa theo sư phụ nói, nội kình rời khỏi thân thể, hôn nữa còn có thể khống chế nội kình, như vậy đại biểu cho việc ‘Thần’ đã đột phá trở ngại của ‘nê hoàn cung’, bước một chân vào tiên thiên. ‘Ảm Nhiên phi đao’ của ta chẳng phải là như vậy sao? Chẳng lẽ ta đã sớm bước một chân vào tiên thiên?”

Vốn tưởng rằng rất khó, nhưng hiện tại không ngờ phát hiện ra trong lúc vô ý lại thành công.

Thực ra Đằng Thanh Sơn ở kiếp trước đã đạt đến cấp bậc tông sư. Mặc dù nói tông sư ở kiếp trước chỉ có thể tương đương với hậu thiên cao thủ trên Cửu Châu đại địa, nhưng nói về lực chiến đấu thực sự, một vị tông sư nội gia quyền e rằng có thể giết chết một đống nhất lưu võ giả. Bởi vì tông sư nội gia quyền mặc dù cũng chỉ có vạn cân khí lực, nhưng đó lại là lực lượng thân thể, cho nên có thể kiên trì rất lâu. Hơn nữa tông sư nội gia quyền có thể hoàn toàn nội liễm hơi thở, khả năng khống chế cơ nhục thân thể đã đạt đến cực điểm.

Luận về cảnh giới thì các tông sư kiếp trước cao hơn nhiều, nếu như không phải linh khí thiên địa quá ít, sợ rằng thành tựu của bọn họ càng vượt trội.

“Thần” trong “Tinh Khí Thần”, cảnh giới bản thân của Thanh Sơn đã rất cao, mà nội gia quyền lại là dưỡng sinh, khả năng nuôi dưỡng “Thần” cũng vô cùng tốt. “Thần” của Đằng Thanh Sơn tự nhiên rất cường đại.

“Nhưng tại sao nội kình chỉ là hậu thiên, chưa bước vào tiên thiên?” Trong lòng Đằng Thanh Sơn nghi hoặc: “Bỏ đi, không cần vội! Hai mươi mốt tháng chín là ngày chính thức bái sư, đến khi đó đã có thể xem những miêu tả chi tiết về chuyện bước vào tiên thiên trong mật điển.”

Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ, hiển nhiên tuyệt kỹ “Ảm Nhiên phi đao” đã đại biểu cho mình bước một chân vào tiên thiên.

“Chờ khi ta ‘thần dữ khí hòa’ chuyển hóa thành tiên thiên chân nguyên, đến lúc đó tiên thiên chân nguyên của ta kết hợp với lực lượng thân thể…” Đằng Thanh Sơn từ đáy lòng chờ mong: “Hơn nữa nội kình của ta đã không thể cường hóa thân thể, không biết… tiên thiên chân nguyên kia có thể tiếp tục cường hóa thân thể hay không!”

Dùng hắc hỏa linh căn, thân thể Đằng Thanh Sơn đã có thể tiếp tục đề thăng.

Nhưng sự đề thăng này chung quy có một ngày sẽ kết thúc.

Tiên thiên chân nguyên rõ ràng có cấp độ cao hơn so với nội kình, cho nên nói không chừng sẽ có hiệu quả kỳ lạ.

o0o

Đằng Thanh Sơn về lại chỗ ở. Hắn vừa mới tắm rửa thay quần áo thì đã bị mấy người Đằng Thanh Hổ, Gia Cát Vân, Tiểu Vũ và Gia Cát Thanh kéo ra ngoài ăn cơm. Bọn họ tại Lãm Nguyệt lâu vừa ăn vừa nói chuyện, hết nửa canh giờ cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, lúc này mới ríu rít trở về Quy Nguyên tông.

– Thanh Sơn đại ca, đợi đến ngày hai mươi mốt tháng chín chúng ta chính là sư huynh đệ rồi!

Gia Cát Vân cười hì hì nói:

– A! Vậy đệ ở đây sớm gọi trước một tiếng, ‘Tứ sư huynh’!

– Sư đệ!

Đằng Thanh Sơn cũng cười đáp.

– Tứ sư ca!

Thanh cô nương cũng lại gần hô lên.

Tại Quy Nguyên tông, môn hạ đều dựa theo tuổi tác để luận đệ huynh. Bởi vì bình thường đều gia nhập Quy Nguyên tông dưới mười tuổi, cho nên rất ít khi xuất hiện người lớn tuổi. Hơn nữa cho dù có đặc biệt thu nhận đệ tử lớn tuổi, bình thường những đệ tử này đều có một ít bản lĩnh thiên phú.

– Sắc trời không còn sớm nữa rồi. Tiểu Vân, Tiểu Thanh, hai người các ngươi hãy trở về nghỉ ngơi đi!

Đằng Thanh Sơn cười nói.

Thanh cô nương gật đầu nói:

– Biết rồi! Tiểu Vũ, sáng mai đến chỗ ta nhé, chúng ta cùng nhau luyện kiếm!

– Được!

Thanh Vũ cũng vui vẻ gật đầu.

Lập tức đội ngũ hai bên chia tay nhau. Ba ngươi Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ và Thanh Vũ trở về nơi cư ngụ của mình. Lúc này trời đã tối, một mảnh trăng rằm lơ lửng giữa không trung.

– Ca! Lúc trước chỗ này chỉ có một mình muội, huynh và Thanh Hổ biểu ca đều đi ra ngoài.

Thanh Vũ cười nói:

– Hiện tại mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi, ca sẽ không ra ngoài nữa chứ?

– Sắp tới sẽ không.

Đằng Thanh Sơn nói xong liền đi về nơi ở của mình:

– Thanh Vũ, Biểu ca, các người đi theo ta!

Hai người Thanh Vũ và Đằng Thanh Hổ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn theo sau. Nơi ở của Đằng Thanh Sơn là một tòa nhà hai tầng phía sau phủ đệ, sau khi tiến vào trong phòng, lập tức phát hiện ra một chiếc túi to. Trong chiếc túi đều chứa mọi thứ Đằng Thanh Sơn mang từ Hỏa Diễm sơn về.

Chiến túi dễ dàng tháo ra.

– Tiểu Vũ, xem đi!

Đằng Thanh Sơn từ trong chiếc túi lấy ra một chiếc áo lót mềm mại màu vàng.

– Đây là cái gì?

Thanh Vũ trợn tròn mắt.

Đằng Thanh Hổ bên cạnh vội giới thiệu:

– Thanh Vũ! Đây chính là bảo bối mà Thanh Sơn đoạt được trong lần bắt tên thủ lĩnh của mấy ngàn mã tặc kia, được gọi Kim Ti Bối Tâm. Mặc nó vào, hậu thiên cao thủ bình thường đều không thể xuyên thủng chiếc áo này, hơn nữa còn cực kỳ nhẹ, không hề giống như trọng giáp trên người Hắc Giáp quân chúng ta.

“Ô!” Thanh Vũ vui vẻ nhận lấy:

– Oa! Thật mềm, thật mát, sờ thật dễ chịu, hơn nữa còn không nặng lắm!

Chiếc áo này đúng là không nặng lắm, chỉ gần một cân, so với vài bộ trọng giáp nội giáp thì quả thật nhẹ hơn rất nhiều. Mà những bộ hàn thiết và huyền thiết nội giáp mặc trên người rất cứng rắn, nặng trình trịch, sao thể thoải mái bằng áo lót kim tằm ti này được.

– Ca, huynh không mặc sao?

Thanh Vũ liền nói:

– Muội biết võ giả mặc nội giáp quá nặng thực lực sẽ bị ảnh hưởng.

– Ca không cần!

Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười nói.

Với lực lượng hai mươi mốt vạn cân kinh người của hắn hiện tại, mặc trọng giáp hơn chục cân thì có tính là gì? Đừng nói là mặc nội giáp mấy chục cân, cho dù có mặc hai ngàn cân thì cũng chẳng khác gì thanh sam mấy lạng.

– Biểu ca!

Đằng Thanh Sơn cũng từ bên trong chiếc túi lấy ra Thiên niên hàn thiết cung:

– Lúc trong tộc huynh cũng đã từng luyện tập cung tên. Cây Thiên niên hàn thiết cung này có thể chịu đựng mấy vạn cân khí lực, cũng đủ cho huynh sử dụng. Khi luyện thương quá mệt mỏi thì có thể luyện cung, thêm một môn chỉ có lợi chứ không có hại gì.

Đằng Thanh Hổ đưa tay nhận lấy cây Thiên niên hàn thiết cung. Loại binh khí này giá cả cực kì đắt đỏ, chỉ vẻn vẹn số lượng ‘Thiên niên hàn thiết’ trên thân cung cũng đủ dọa người rồi.

– Biểu ca! Chỗ này có sáu vạn lượng bạc, huynh cầm đi!

Đằng Thanh Sơn đưa một xấp ngân phiếu tới:

– Làm một bách phu trưởng, sau này tìm vợ, mời người đi uống rượu ăn cơm, còn phải mua sắm binh khí, tất cả đều cần bạc. Huynh cầm đi!

Lúc trước Đằng Thanh Sơn đã tước đoạt hơn mười vạn lượng bạc từ đám thổ phỉ kia, đương nhiên hiện giờ chút bạc đó hắn chẳng hề để ý.

– Sáu vạn lượng!

Đằng Thanh Hổ nhìn Đằng Thanh Sơn:

– Thanh Sơn, còn đệ thì sao?

– Đệ có rồi!

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía muội muội:

– Tiểu Vũ! Chỗ này có năm vạn lượng bạc, muội cất vào chỗ nào đó đi, sau này muốn dùng thì lấy!

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, Quy Nguyên tông có nhiều đệ tử như vậy, trong đó khẳng định cũng sẽ ngầm ganh đua dựa dẫm. Nếu như nghèo khó không có bạc, cũng sẽ bị người ta ngầm xem thường.

Con người rất thực dụng.

– Vâng vâng!

Thanh Vũ rất hưng phấn. Mấy ngày nay nàng theo Thanh cô nương ra ngoài chèo thuyền dạo phố đều tốn tiền của đối phương, cho nên nàng cũng rất ngại ngùng.

– Ca, huynh không cần sao?

Thanh Vũ nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

– Ca còn rất nhiều!

Đằng Thanh Sơn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Vũ, cười nói.

Thực ra từ khi lấy được món tài phú kinh người của “Quỷ Hồ” Tư Mã Khánh, Đằng Thanh Sơn cũng chưa từng muốn lộ ra. Bất kể là bách phu trưởng hay là đệ tử Quy Nguyên tông, có mấy vạn lượng bạc đều không tính là trái với thông lệ. Nhiều ngân phiếu như vậy Đằng Thanh Sơn chỉ dự phòng, sau này cũng có thể dùng trong tộc. Về phần mình, nhu cầu đối với vàng bạc của hắn vẫn rất thấp.

– Được rồi! Hai người các ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải luyện công buổi sáng!

Đằng Thanh Sơn nói.

– Biết rồi ca!

Thanh Vũ vui vẻ đáp.

Đợi hai người rời đi, lúc này Đằng Thanh Sơn mới xoay người lấy ra một đống phi đao, sau đó từ cửa sổ nhảy xuống sân sau.

……

Trong sân.

Gió đêm thổi vi vu. Đằng Thanh Sơn đặt hơn mười thanh phi đao sang một bên, nhặt vài hòn đá lên, sau đó hít sâu một hơi, trong nháy mắt tiến vào trạng thái “ảm nhiên”, tiện tay ném một hòn đá nhỏ ra.

“Viu!”

Tốc độ bay của hòn đá không nhanh, tại nửa đường thì vang lên một tiếng “cạch” rồi vỡ tan.

“Ừmm! Dưới trạng thái ‘ảm nhiên’, ta từ khoảng cách xa có thể khống chế nội kình nổ tung. ‘Thần’ của ta đích thực có thể khống chế nội kình. Vậy… có thể khống chế nội kình vờn quanh như sư phụ hay không?” Đằng Thanh Sơn lại ném hòn đá nhỏ ra, đồng thời cố gắng khống chế hòn đá chuyển hướng.

Nhưng khi “Thần” của Đằng Thanh Sơn vừa mới cảm ứng được nội kình, muốn khống chế chuyển hướng thì…

“Bồng!”

Hòn đá vỡ vụn.

“Không đúng! ‘Thần’ của ta vừa khống chế nội kình thì đã phá vỡ cân bằng mà nổ tung rồi.” Đằng Thanh Sơn lắc đầu. Nội kình khuấy động thì dường như toàn thân đều khuấy động, vừa chạm đã phản ứng kịch liệt.

Hòn đá có thể tích nhỏ, ẩn chứa nội kình ít, cho nên khống chế dễ dàng hơn. Nếu như ngay cả hòn đá nhỏ cũng không thể khống chế chuyển hướng thì không cần phải nói đến phi đao.

“Viu!” “Bồng!”

“Viu!” “Bồng!”

……

Đằng Thanh Sơn lần lượt thí nghiệm. Những tiếng vang này thậm chí còn dẫn tới sự chú ý của muội muội Thanh Vũ và biểu ca Thanh Hổ, có điều lại bị Đằng Thanh Sơn nói một câu tổng cổ đi. Sau đó hắn lại tiếp tục đắm chìm vào nghiên cứu làm thế nào có thể khiến “Thần” khống chế nội kình càng thêm xảo diệu, để đạt tới hiệu quả khiến cho hòn đá chuyển hướng.

Dần dần Đằng Thanh Sơn phát hiện, cũng không phải đến cuối cùng chuyển hướng mới khống chế nội kình. Khi nội kình truyền vào bên trong hòn đá, “Thần” và nội kình đã có sự liên hệ. Trong quá trình phi hành, ‘Thần’ cố gắng cùng với “nội kình” dung hợp lại, trong ngươi có ta, trong ta lại có ngươi. Đương nhiên hòn đá bay ra chỉ trong thời gian nháy mắt, muốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó khiến cho “Thần” của mình dung hợp với “nội kình”, độ khó cực kỳ cao.

……

Đằng Thanh Sơn lần lượt thí nghiệm, tổng kết nguyên nhân thất bại, không ngừng cải thiện.

“Viu!” Lại là một hòn đá bắn ra.

Lúc tới trước hòn giả sơn xa xa thì hòn đá đột nhiên chuyển hướng vẽ thành hình vòng cung, đập vào một tảng đá nhô lên trên hòn giả sơn, “bồng” một tiếng vỡ tan tành.

“Thành công rồi!” Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ tươi cười.

“‘Ám Nhiên Nhất Đao’, phi đao nổ tung mặc dù có tính bất ngờ, nhưng uy lực của phi đao vỡ vụn đương nhiên cũng sẽ giảm xuống. Mà uy lực của phi đao chuyển hướng này thì không hề bị giảm.” Đằng Thanh Sơn trong lòng vui mừng: “Hiện tại ‘Thần’ và ‘nội kình’ dung hợp, khống chế tốt hơn nhiều. Đương nhiên muốn cho tiên thiên chân nguyên vờn quanh thân thể hai vòng rồi trở về cơ thể như sư phụ, độ khó quá cao!”

Có tiến bộ, Đằng Thanh Sơn rất cao hứng. Chỉ riêng tuyệt kỹ phi đao này hắn đã đủ tự tin giết chết loại tiên thiên cao thủ yếu nhược như Tư Mã Khánh kia.

“Hừ! Bình thường tiên thiên cao thủ muốn dùng nội kình truyền vào phi đao… Với phi đao chất liệu bình thường, truyền vào quá nhiều nội kình e rằng sẽ bị vỡ vụn!” Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này. Khả năng thừa nhận nội kình của binh khí vốn có hạn, đây cũng là nguyên nhân tại sao thần binh lợi khí lại trân quý như vậy.

Nhưng Đằng Thanh Sơn ném phi đao thì lại hoàn toàn khác.

Lực lượng của hắn cũng chẳng phải truyền vào trong phi đao, mà chỉ là một ít nội kình tiến vào bên trong, còn lực lượng thân thể thì lại tác dụng vào bên ngoài phi đao.

Giống như ném một hòn đá, cho dù mười vạn cân khí lực, hòn đá phải chãm vào vật thể mới có thể vỡ vụn. Tuy nhiên nếu như bộc phát mười vạn cân khí lực “nội kình” truyền vào hòn đá, hòn đá e rằng còn chưa bay ra thì bên trong đã hóa thành bột phấn rồi.

“Đây là ưu thế lớn nhất của lực lượng thân thể!” Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

Chọn tập
Bình luận