Đang lúc hai quân đội Nghiêm gia, Hạ Hầu gia hết đường xoay sở, đột nhiên…
– Có địch!
– Có địch!
Thanh âm sắc bén vang dội từ phía tây truyền đến. Quân đội Nghiêm gia vì không thể chiếm lĩnh được quả núi thấp phía bắc, hơn nữa đã chết không ít nên sĩ khí đang hạ xuống thấp, vừa nghe tiếng ‘có địch’ càng kinh hãi. Ai nấy vội nắm chặt binh khí trong tay nghe theo lệnh chuẩn bị nghênh địch. Còn đám lính ở phía tây đã bắt đầu chiến đấu với địch quân
Lúc này chúng bất chấp không còn dám công kích quả núi thấp phía bắc nữa. Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An, Thiết Kiếm Vũ Thánh đều nhìn về phía tây. Một tên binh lính sau lưng đeo một cái cờ nhỏ chạy nhanh tới.
– Là phương nào?
Nghiêm Bạch Thú biến sắc.
– Bẩm gia chủ, là quân đội của Đoàn gia.
Tên lính này vội bẩm báo:
– Hai tướng quân đang suất lĩnh đại quân hữu quân, ngăn cản quân đội Đoàn gia tiến công.
Nghiêm Bạch Thú khẽ gật đầu.
– Đi.
Thiết Kiếm Vũ Thánh trầm giọng nói.
– Ra phía trước nhìn xem.
Lúc này Thiết Kiếm Vũ Thánh, Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An cùng chạy về phía hữu quân, dọc đường họ nghe phía trước liên tục truyền đến những hò hét. Không bao lâu sau khi đám Nghiêm Bạch Thú đến giữa hữu quân, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thê lương:
– Trốn đi!Chạy mau!
Quân kỳ đã ngã, đám binh lính tựa như những rắn mất đầu, gặp phải công kích của quân đội tinh nhuệ Đoàn gia với sĩ khí như thủy triều bắt đầu bỏ chạy tan tác!
Ngàn vạn người chém giết nhau, kỳ thật chỉ là sĩ khí!
Một khi người trước tan tác, hình thành một cơn sóng cuốn đi… Cho dù quân sĩ phía sau có muốn chạy lên, cũng sẽ bị làn sóng binh lính bỏ chạy phía trước phá nát trận thế. Binh bại như núi đổ, phía trước vỡ trận, phía sau muốn thay đổi thế cục là rất khó.
– Không ổn.
Nghiêm Bạch Thú biến sắc.
– Đoàn gia sao lại lợi hại như vậy, nhanh chóng đánh tan hữu quân như vậy à?
Thiết Kiếm Vũ Thánh giật mình.
– Hạ Hầu huynh, phải trông vào huynh rồi.
Nghiêm Bạch Thú nói xong, vội vàng cao giọng gầm lên.
– Vũ Kiến, huynh suất lĩnh quân của huynh ngăn trở họ một thời gian uống cạn một chén trà cho tại hạ… Những người khác phá vòng vây chạy về phương bắc!
Cả đội quân rất lộn xộn, Nghiêm Bạch Thú bây giờ muốn liều mạng giảm bớt tổn thất.
…
Nửa canh giờ sau, dưới sự hỗ trợ của quân đội Hạ Hầu gia lớp đầu đã đứng vững trước công kích của Đoàn gia, Nghiêm gia cuối cùng thở gấp một hơi vì bảo tồn được tuyệt đại đa số nhân mã. Cho dù như vậy Cũng làm cho cả khoảng núi rừng bày đầy những thi thể rải rác khắp nơi, máu me đầm đìa, chỉ một lần công kích mãnh liệt đã làm cho Nghiêm gia tổn thất gần vạn người!
– Đoàn Thạch Tấn, cừu này mà không báo ta thề không làm người!!!
Cả người Nghiêm Bạch Thú trông rất xơ xác nhìn về phía tây, y không khỏi nghiến răng ken két.
Vừa rồi chỉ ngắn ngủi trong vòng nửa canh giờ đã tổn thất gần vạn người, thậm chí đến cả anh ruột của y cũng bị đám quân lính bỏ chạy đạp chết tươi! Cái chết của thân huynh đệ tạo thành đả kích rất lớn, làm Nghiêm Bạch Thú nổi giận như điên.
– Quân đội Đoàn gia sao lại lợi hại như vậy?
Hạ Hầu gia cũng rất khó coi.
– Hạ Hầu gia ta sớm chuẩn bị chạy lên rất đúng thời điểm, thế mà cũng bị đánh bại phải lui về phía sau một dặm chết mấy ngàn người.
– Áo giáp!
Thiết Kiếm Vũ Thánh trầm giọng nói:
– Bộ phận đầu lĩnh trong quân đội tinh nhuệ Đoàn gia mặc áo giáp. Đó đều là áo giáp thượng đẳng giá trị mấy ngàn lượng bạc một bộ, đao kiếm bình thường khó đả thương được. Hơn một ngàn quân sĩ tinh nhuệ mặc áo giáp như vậy lại được đưa làm quân tiên phong, không đỡ được cũng không có gì lạ.
– Đoàn gia sao lại có áo giáp tốt như vậy?
Hạ Hầu An nheo con mắt duy nhất lại.
– Những áo giáp thượng đẳng này, nếu chỉ có một hai bộ thì thôi nhưng đây là trên ngàn kiện, kể cả có tiền cũng không thể mua được.
Trên Đoan Mộc Đại Lục trăm tộc tranh bá, rất coi trọng vật tư chiến tranh.
Bình thường, việc mua bán hàng loạt những áo giáp chất lượng kém cũng phải quản chế, chứ đừng nói loại áo giáp thượng đẳng như thế này. Mấy ngàn lượng bạc một bộ, cộng lại phải mấy trăm vạn lượng bạc… Bạc là chuyện nhỏ nhưng nhiều áo giáp như vậy gia tộc bình thường căn bản không mua được.
– Có thể Đoàn gia che dấu rất kỹ, có dấu rất nhiều áo giáp. – Nghiêm Bạch Thú đoán.
– Không nhất định, còn có một tình huống khác không ổn.
Thiết Kiếm Vũ Thánh trầm giọng. Nghiêm Bạch Thú và Hạ Hầu An đều nhìn qua.
Cái gì không ổn?
– Sau lưng Đoàn gia không biết chừng có sự ủng hộ của Húc Nhật Thương Hành!
Thiết Kiếm Vũ Thánh nói.
Nghiêm Bạch Thú và Hạ Hầu An nhất thời hít mạnh một hơi lãnh khí.
– Nếu như vậy thì rất phiền toái.
Hạ Hầu An biến sắc.
Húc Nhật Thương Hành, đó là một thế lực rải rác thiên hạ. Húc Nhật Thương Hành chiếm được hai ba thành của nô lệ mậu dịch trong thiên hạ, cơ hồ ở các thành trì, Húc Nhật Thương Hành đều có hộ quân! Mặc dù rải rác khắp nơi trong thiên hạ, nếu tập hợp lại là một con số rất đáng sợ.
– Đừng nóng.
Thiết Kiếm Vũ Thánh lạnh lùng.
– Chúng ta lúc trước tưởng chỉ cần tràn lên là đoạt được quả núi thấp phía bắc, như vậy coi như xong được hơn phân nửa. Nhưng bây giờ không thể đoạt được quả núi thấp phía bắc nữa, vậy chúng ta sẽ không vội tiến công. Dù sao đến giờ gia tộc Đạm Đài, Đổng Gia và Phó gia vẫn chẳng có chút động tĩnh nào cả. Họ điều khiển nhiều quân đội như thế, không có khả năng chỉ đến xem trò vui.
Nghiêm Bạch Thú và Hạ Hầu An gật đầu.
– Bây giờ chúng ta bình tĩnh xem kỳ biến.
Thiết Kiếm Vũ Thánh hướng mắt nhìn về phía quả núi thấp phía bắc. Lúc này chân quả núi thấp phía bắc vẫn bị Đoàn gia quân đội chiếm lĩnh.
– Huống chi Đằng tiên sinh đang ở trên đỉnh núi quả núi thấp phía bắc, quân đội Đooàn gia mà muốn chiếm lĩnh cũng chẳng làm được.
– Ừm, không có khả năng.
Vừa nghĩ tới thủ đoạn của Đằng Thanh Sơn lúc trước thể hiện, Nghiêm Bạch Thú và Hạ Hầu An càng yên tâm hơn.
– Để cho Đoàn gia nếm mùi thủ đoạn của Đằng Thanh Sơn đi. – Nghiêm Bạch Thú có ác ý trong đầu.
…
Đỉnh núi quả núi thấp phía bắc.
Đằng Thanh Sơn vẫn lẳng lặng khoanh chân ngồi đó. Lúc trước, trận đấu huyết tinh phía dưới căn bản không ảnh hưởng gì tới Đằng Thanh Sơn.
– Đoàn gia này cũng hơi có thủ đoạn làm cho Hạ Hầu gia tộc, Nghiêm gia đều bị bức lui về phía sau.
Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn quân đội phía dưới.
Quân đội phía dưới rất trật tự ngay ngắn, được sắp thành hàng ngang, ngàn vạn quân sĩ ngẩng đầu hướng mắt nhìn lên đỉnh núi. Bị nhiều binh lính nhìn chằm chằm vào khiến áp lực cũng rất lớn, nhưng Đằng Thanh Sơn chỉ cười khẽ nhìn xuống phía dưới. Nhìn hắn như một thần linh đang nhìn vô số nhân loại bình thường.
– Đằng tiên sinh!
Thanh âm trong trẻo vang dội từ giữa đoàn xe vang tới.
– Tại hạ là Đoàn Thạch Tấn, đã được ghe tên đại danh tiên sinh. Lúc trước tiên sinh và Thiết Kiếm Vũ Thánh đánh một trận cũng được hân hạnh quan sát. Tiên sinh tuy đại tài nhưng Đoàn gia có tới hơn mười vạn đại quân không muốn đối địch với tiên sinh, xin mời tiên sinh ra khỏi quả núi thấp phía bắc… Đoàn gia nhất định sẽ có hậu tạ.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười.
– Đoàn Thạch Tấn, xin mời ông cấp tốc rời đi.
Thanh âm sang sảng của Đằng Thanh Sơn vang vọng khắp núi rừng.
– Đằng tiên sinh… – Đoàn Thạch Tấn vẫn còn cố muốn khuyên bảo.
– Cấp tốc rời đi.
Đằng Thanh Sơn lãnh đạm nói.
Lúc trước Đoàn Thạch Tấn không thấy thủ đoạn của Đằng Thanh Sơn nên căn bản không cho rằng một người có thể chiếm lĩnh đỉnh núi, ngăn cản được thiên quân vạn mã. Lúc này lập tức ra lệnh, gần ngàn quân sĩ nhanh chóng vọt tới chân quả núi thấp phía bắc, rồi sau đó cơ hồ đồng thời bắt đầu trèo lên. Khi đám quân sĩ khó khăn trèo lên tới giữa chừng.
Veo! Veo! Veo!
Một viên đá bốc lửa phừng phừng xé gió lao đi, làm một chỗ trên vách núi quả núi thấp phía bắc nứt toác. Vô số tảng đá vỡ vụn cuồn cuộn lăn xuống đập vào không ít binh lính đang trèo lên, làm chúng rơi từ trên cao xuống, nện vào những vách đá phía dưới, đầu vỡ toang, chết thảm đương trường. Chỉ vài tên hạnh vận bảo trụ được mạng nhỏ.
Chỉ một lần công kích đã làm Đoàn gia tổn thất mấy trăm người.
Một khoảng âm thanh thống khổ rên rỉ vang lên.
Những binh lính Đoàn gia quan sát cảnh này không khỏi sắc mặt trắng bệch. Họ ai nấy đều sợ hãi khi được lệnh trèo lên lên núi.
– Việc này, việc này…
Đoàn Thạch Tấn được rất nhiều quân sĩ bảo vệ, y là một trung niên nam tử rất văn nhã, lúc này sắc mặt y cũng rất khó coi.
– Đoàn huynh.
Một thanh âm trầm thấp truyền đến.
Một nam tử mặc giáp trụ đen bóng, trên đầu cũng trùm kín mũ trụ đi tới, khuôn mặt được mặt nạ bảo hộ trên giáp trụ che kín, căn bản không thấy rõ khuôn mặt hắn.
Đoàn Thạch Tấn quay đầu nhìn lại, vội ra tiếp đón
– Bỏ qua đi.
Nam tử mặc giáp trụ tiến lên thấp giọng nói với Đoàn Thạch Tấn. Lúc đầu Đoàn Thạch Tấn có vẻ không đồng ý, nhưng một lát sau Đoàn Thạch Tấn rốt cục cũng đồng ý.
…
– Ủa?
Đằng Thanh Sơn nhìn đám quân sĩ phía dưới lui về phía sau, rồi sau đó bắt đầu thu những thi thể những quân sĩ vừa chết, đồng thời ngồi xuống nghỉ ngơi. Thậm chí còn nơi có khói bếp ngoằn ngoèo bốc lên, hiển nhiên đã bắt đầu nấu cơm ăn rồi.
– Bỏ qua nhanh như vậy à.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
– Bỏ qua cũng tốt. Bất luận như thế nào, tuyệt đối không thể cho bất kỳ một đại gia tộc nào hoàn toàn chiếm lĩnh quả núi thấp phía bắc. Tốt nhất là đợi cho Đạm Đài gia, Ngô Gia, Đổng Gia đẳng và những quân đội khác đến gần, xúm lại quanh hẻm núi. Đến lúc đó thế lực khắp nơi sẽ chế ước lẫn nhau…
Tất cả như kế hoạch của Đằng Thanh Sơn, không có lấy một gia tộc nào dám can đảm vây kín hẻm núi. Nếu làm như vậy sau này sẽ bị tất cả những gia tộc khác công kích.
Mỗi một gia tộc đều chiếm lĩnh một phần khu vực chung quanh hẻm núi.
Hạ Hầu gia, Nghiêm gia, Đoàn gia, Đổng Gia, Đạm Đài gia, Ngô Gia, kể cả Phó gia phải sáng sớm hôm sau mới đến, chỉ cách rất gần hẻm núi Hỏa Lưu Thiết. Bảy vạn nhân mã chế ước lẫn nhau. Trong đó, hiển nhiên Nghiêm gia kết minh với Hạ Hầu gia là có thế lớn nhất.
Trong đại trướng Quân doanh Phó gia.
Đằng Thanh Sơn, Lý Quân, Đằng Thú, Dương Đông, kể cả Thanh Loan, Cuồng Phong Ưng đều có mặt.
– Tiên sinh.
Phó Đao tiến vào trong đại trướng.
– Tiên sinh lần này khổ cực rồi. Nếu không có tiên sinh, Hạ Hầu gia tộc và Nghiêm gia sợ đã chiếm lĩnh được quả núi thấp phía bắc. Với thực lực hai nhà họ, khi việc chiếm lĩnh được địa lợi lập tức sẽ bịt chặt hẻm núi. Đến lúc đó… muốn chiếm lĩnh được, trừ phi có quân lực gấp năm sáu lần mới làm được.
Phó Đao cười nói.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu:
– Phó Đao, nhân thủ Phó gia các ông quá ít, muốn chiếm được mạch khoáng là rất khó.
Cho dù Đằng Thanh Sơn thực lực siêu tuyệt nhưng dù sao cũng chỉ là một người.
– Đúng vậy.
Phó Đao cũng có chút lo lắng.
– Bây giờ bảy phương giằng co, Phó gia chúng ta có thể so được với sáu phương khác, cũng là vì có tiên sinh! Với thực lực của tiên sinh hoàn toàn có thể chiếm được quả núi thấp phía bắc. Nhưng Phó gia tại hạ…
Phó Đao cũng hiểu bản thân mình ở thế yếu.
– Phó Đao, bây giờ những gia tộc khác bên ngoài chắc cũng muốn bắt đầu kết minh rồi chứ hả? – Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
– Ừm.
Phó Đao gật đầu.
– Lần này Ngô Gia bị Nghiêm gia, Hạ Hầu gia trước sau công kích, nếm mùi cay đắng. Phỏng chừng gia tộc Đạm Đài, Đổng Gia cũng biết tình huống như thế. Nếu không liên kết, chỉ sợ muốn độc chiếm mạch khoáng Hỏa Lưu thiết là rất khó. Đáng tiếc, hiện bây giờ còn chưa có người nào tìm Phó gia kết minh.
– Đằng tiên sinh. – Ngoài đại trướng truyền đến tiếng gọi.
– Đi vào đi. – Đằng Thanh Sơn mở lời.
Người đi vào chính là gia chủ nhà họ Phó – Phó Vân Triển. Phó Vân Triển có vẻ vui mừng nhìn về phía Phó Đao
– Thúc, bên ngoài có sứ giả của Đoàn gia.
– Đoàn gia?
Phó Đao không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
– Nhưng họ nói họ muốn gặp Đằng tiên sinh
Phó Vân Triển nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.