‘Có động tĩnh.’ Là một người tu luyện nội gia quyền tu luyện tới cương kình hậu kỳ, tai của Đằng Thú linh mẫn đến cực điểm.
Y cẩn thận lắng nghe.
– Huynh nói chúng ta bao lâu nữa thì có thể tới Hình Ý Môn.
– Ha ha, đừng nóng. Chúng ta đều đã ở thương đội của hội quán rồi. Mười bữa nửa tháng nữa là có thể tới Đại Duyên sơn. Đến lúc đó đệ sẽ thấy cái gì gọi là thánh địa của nội gia quyền. Đệ chỉ mới có chút công phu, mà đã xưng bá ở làng chúng ta. Tới Đại Duyên sơn, đệ sẽ biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Giữa thương đội có hơn một ngàn thiếu niên đều đang không ngừng thảo luận ầm ĩ, mỗi người đều cảm thấy rất cao hứng về việc sắp được tiến vào Hình Ý Môn ở Đại Duyên sơn, họ không biết một trận tai kiếp sắp xảy ra.
– Hả?
Hai tai Đằng Thú giật giật. Y loại trừ thanh âm trong thương đội, cuối cùng cũng nghe được xa xa có một vài tiếng nói chuyện rất yếu ớt. Vì đây là ở nơi hoang dã, gió lạnh rít vù vù nên cũng nghe không rõ lắm.
‘Có người, hơn nữa không ít.’ Ánh mắt Đằng Thú nhìn ra xa, nơi đó có một núi hoang đầy tuyết.
Sau lưng núi hoang này có một đám vũ giả, tất cả đều mặc áo giáp màu bạc, ai nấy đều nín thở đợi lệnh của tên thủ lĩnh.
– Chư vị, dưỡng quân ngàn ngày, sử dụng nhất thời. Hôm nay phải trông vào chư vị rồi.
Tên thủ lĩnh đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua đám người chung quanh, giọng trầm trầm:
– Giữa thương đội của Thanh Sơn hội quán, có hơn một ngàn người tu luyện nội gia quyền muốn gia nhập vào Hình Ý môn. Chúng ta lần này chỉ có một kết quả.
– Chúng ta mà không chết, chúng sẽ phải chết!
Thanh âm trầm thấp lạnh lùng nghiêm nghị vang vọng cả vùng núi hoang.
– Rõ!
Hơn trăm người đều gật đầu, ánh mắt ai nấy đều rất lăng lệ.
– Động thủ!
Tên thủ lĩnh ra lệnh một tiếng. Hơn trăm vũ giả tất cả đều mặc chiến giáp màu bạc, đeo cung tiễn lập tức từ sau vùng núi hoang lao ra như chớp.
Thương đội như một hàng dài, từ từ tiến lên trên quan đạo. Còn sự tập trung của Đằng Thú hoàn toàn để vào giữa vùng núi hoang.
– Vù.. vù…
Gió lạnh rít lên trong vùng hoang dã.
Đột nhiên tiếng bước chân nhanh chóng chợt vang lên.
– Có cường đạo! Cẩn thận.
Đằng Thú gầm lớn một tiếng. Tiếng gầm trong nháy mắt xé toang sự yên tĩnh, cả thương đội cơ hồ cùng rào một tiếng. Mọi người bắt đầu dồn lại với nhau rất thành thuộc, đồng thời đám hộ vệ thương đội, ai nấy đều rút ra binh khí của mình, hoặc là cầm cung tiễn, trong nháy mắt đã kết thành trận thế.
Thương đội gặp phải cường đạo là việc rất bình thường, do đó họ đều rất quen thuộc.
Đằng Thú không muốn thương đội hoảng loạn, nên kêu lớn:
– Cường đạo!
– Cường đạo mà cũng dám đánh cướp chúng ta à?
– Rõ là muốn chết.
Ở đây có không ít thiếu niên nhiệt huyết. Phần lớn đều cầm trường thương, một bộ phận nhỏ cầm đao kiếm, ai nấy đều nóng lòng muốn thử. Trông như mãnh thú đang nhìn con mồi, dán mắt vào hơn trăm vũ giả xa xa đang lao tới, tất cả đều mặc chiến giáp màu bạc.
– Cường đạo lại đều mặc chiến giáp. Hơn nữa, không phải là loại áo giáp kém cỏi gì.
Các đệ tử nội gia quyền này chẳng mấy chốc trở nên cảnh giác.
– Vù!
Chỉ thấy một nam tử vóc dáng hơi cao mặc chiến giáp màu bạc, giơ cao tay phải lên. Nhất thời, hơn trăm người trong nháy mắt cùng dừng lại. Kỷ luật nghiêm minh này làm cho thương đội Thanh Sơn hội quán chấn động. Đang chạy băng băng rất nhanh, thế mà có thể chú ý tới hiệu lệnh của thủ lĩnh, quả không phải là đội ngũ tinh anh bình thường có thể làm được
– Phản ứng rất nhanh.
Nam tử mặc chiến giáp màu bạc cất giọng trầm trầm. Vốn y tưởng chỉ cần xông lên giết chóc là được, ai ngờ đối phương lại phát hiện nhanh như vậy, hơn nữa ứng đối rất nhanh.
Đã không thể phục kích để chúng trở tay không kịp, vậy chính diện mà chém giết!
Rào!
Hơn trăm vũ giả, đồng thời cầm trường cung sau lưng, trong nháy mắt kéo dây cung, gắn tên. Tất cả những mũi tên đều chĩa về phía thương đội. Còn trong hộ vệ thương đội, có không ít hộ vệ cũng cầm cung tiễn, tùy thời chuẩn bị bắn.
– Các huynh đệ, đây là thương đội Thanh Sơn hội quán! Mau cấp tốc thối lui, ta miễn cho khỏi việc gặp phải đao kiếm.
Tên đầu lĩnh thương đội lãnh thanh quát.
– Không ổn, trên mũi tên chúng có độc!
Đột nhiên trong thương đội có người hô. Hiển nhiên, trên những mũi tên của đám vũ giả đó mờ ảo có màu xanh lam.
Nghe chữ ‘có độc’, tên đầu lĩnh thương đội sắc mặt trầm xuống, lập tức quát:
– Bắn tên!
Hưu! Hưu! Hưu!
Nhất thời mấy trăm mũi tên xé gió lao tới. Hơn trăm vũ giả nghiêng người né tránh. Chỉ có hai phần vũ giả bị những mũi tên bắn trúng, nhưng tất cả đều phát ra những tiếng choang choang. Những mũi tên sau khi lướt qua vài chục trượng, căn bản không thể bắn thủng được những vũ giả vốn mặc chiến giáp màu bạc kín mít.
Tên thủ lĩnh cười lạnh một tiếng:
– Các huynh đệ, giết sạch chúng đi!
Vừa ra lệnh một tiếng.
Nhất thời, hơn trăm vũ giả đồng thời bắn tên, những mũi tên lóe ra độc quang màu, trong nháy mắt đã bắn tới đám người
– Hống…
Một tiếng gầm từ dưới đất truyền ra, làm cho người ta phải rùng mình run sợ, rồi cứ thế vang mãi giữa vùng hoang dã. Đồng thời, một ảo ảnh mơ hồ trong nháy mắt chợt hiện lên phía trước thương đội, rồi tự nhiên tạo ra một cơn lốc. Cơn lốc cường đại điên cuồng làm bốc lên vô số tuyết đọng và đất đá, cuộn tới trên trăm tên vũ giả.
Những mũi tên gặp phải cơn lốc này lập tức giảm tốc độ, rồi sau đó thậm chí vài mũi tên bị bị thổi bay trở về.
Chỉ có một bộ phận những mũi tên còn ở xa mới không bị ảnh hưởng.
Vù.. vù..
Cơn lốc rít lên, cả một khoảng cát bay đá chạy. Đám vũ giả vốn tự tin vô cùng, lúc này vô cùng chấn động. Dưới cơn lốc này, họ căn bản không thấy rõ phía trước, thậm chí có vũ giả còn bất giác bị thổi bốc cả người lên, phải liên tục thi triển thiên cân trụy mà cũng rất khó đứng vững.
– Quái phong ở đâu ra thế?
Không ít vũ giả hơi kinh loạn.
– Phân tán ra!
Tên thủ lĩnh luống cuống quát
– Chạy tới sau núi hoang.
Hơn trăm vũ giả lập tức nhanh chóng chạy về phía sau núi hoang. Dù sao cơn lốc cũng không thể thổi bay một quả núi được.
Lúc trước cơn lốc xuất hiện rất quỷ dị, rất cuồng loạn, bây giờ lại chợt biến mất.
– Hả?
Cảm giác thấy cơn lốc biến mất, không ít vũ giả mặc chiến giáp màu bạc đã vọt ra tới sườn núi hoang, lúc này rất nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Lục Túc Đao Trì trôi nổi trước thương đội. Nó mới chỉ dùng đôi cánh mỏng hai lớp đã làm dấy lên cơn lốc đáng sợ, thổi tan vô số mũi tên. Những mũi đao trên bốn cánh tay cùng với hai chân chắc khỏe của Lục Túc Đao Trì đều lóe ra ánh sáng lạnh buốt. Cặp mắt đỏ như máu càng làm cho người ta lạnh mình
– Là yêu thú hư cảnh, Đao Trì,!
Sắc mặt tên thủ lĩnh trong nháy mắt trắng bệch đi, gào lên:
– Chạy mau!!!
– Từ từ mà chạy.
Đằng Thú đứng giữa thương đội lộ ra nụ cười lãnh khốc.
– Hống…
Hai mắt đỏ như máu của Lục Túc Đao Trì lóe lên dữ tợn, sau đó chỉ thấy những mũi nhọn trên những cây đao dày đặc trên cánh tay tất cả đều bay ra, trôi nổi trước người nó. Tới cả trăm mũi nhọn, mười mũi nhọn một hàng, tổng cộng mười hàng, cứ như vậy mà lo lửng. Rồi ngay sau đó.
– Vù
Một trăm mũi nhọn trong nháy mắt xé gió lướt tới.
Tốc độ của những mũi nhọn này đâu dễ dàng né tránh chứ? Chỉ thấy hơn trăm vũ giả mặc chiến giáp màu bạc đứng cạnh núi hoang đều hãi hùng
– Vèo!
– Vèo!
Những mũi nhọn trong nháy mắt bắn thủng chiến giáp. Trước mặt mũi nhọn của Lục Túc Đao Trì, những chiến giáp yếu ớt như một tờ giấy. Máu cũng từ những lỗ thủng bắn ra.
Phốc! Phốc!
Từng tên vũ giả ầm ầm ngã xuống đất.
Nhưng phạm vi bao trùm công kích của những mũi nhọn từ Lục Túc Đao Trì, cũng có giới hạn. Nó nhắm đại khái một phạm vi, sau đó chỉ duy nhất khống chế trăm mũi nhọn bắn thẳng vào đó. Nó không làm được việc phân biệt khống chế từng cây một. Vì thế chiêu này của Lục Túc Đao Trì mà áp dụng với một quân đội dày đặc thì có hiệu quả tốt nhất.
Quân đội phân tán khó hơn, một trăm mũi nhọn e rằng chỉ có thể giết mười mấy hai mươi người.
Còn lần này, làn sóng mũi nhọn của Lục Túc Đao Trì bắn ra đã giết chết mười tám người.
– Vù!
Một trăm mũi nhọn lại một lần nữa tu tập lại, lại một lần nữa bắn vù tới. Đám vũ giả như những cái bia để nó ngắm bắn.
– Sao lại có yêu thú hư cảnh ở đây.
– Sao lại như thế.
Không ít vũ giả vẫn luôn luôn trầm tĩnh, chợt phát ra tiếng gầm phẫn nộ.
– Có người mật báo!
– Ai phản bội chúng ta!
Tiếng gào thét phẫn nộ không ngừng vang lên.
– Giết!
– Giết!
Đám vũ giả mặc chiến giáp màu bạc điên cuồng. Tên nào tên nấy gầm lên, rồi phân tán ra, sau đó điên cuồng phóng mình về phía thương đội, đồng thời những mặc chiến giáp màu bạc may mắn còn sống, đều kéo cung tiễn, nhắm vào khối quân đội gần hai ngàn người.
Veo! Veo! Veo!
Đồng thời trong lúc Lục Túc Đao Trì đồ lục chúng, những mũi tên cũng bắn về phía thương đội.
Bởi vì phạm vi bắn quá rộng, Lục Túc Đao Trì cũng không kịp ngăn trở.
Vèo!
Vèo!
Một trăm mũi nhọn của Lục Túc Đao Trì, lại bắn ra hai lần nữa. Vốn đám vũ giả có hơn trăm người, bây giờ chỉ còn lại có trên mười người còn chạy được.
– Ai phản bội chúng ta!
– Là ai!
Đám vũ giả vô cùng phẫn nộ gào lên, đồng thời lấy trong ngực ra một viên cầu, sau đó ném mạnh về phía thương đội.
– Nín hơi.
Một tiếng hét cơ hồ vang vọng cả thương đội.
Chỉ thấy không ít sương mù màu vàng tràn ngập.
Lục Túc Đao Trì hóa thành một ảo ảnh, thời gian chỉ một hơi thở đã giết sạch mười người đó. Từ đầu tới giờ, đám vũ giả tuy rất có thực lực, nhưng căn bản không dám cận chiến với thương đội. Biết sao được, tốc độ Lục Túc Đao Trì thật sự quá nhanh hơn nữa năng lực quần công quá kinh người.
Thương đội chẳng mấy chốc đã ổn định.
– Thế nào?
Đằng Thú nhíu mày hỏi. Đầu lĩnh thương đội tỏ vẻ giận dữ, nhưng vẫn cung kính nói:
– Đám vũ giả này ghê gớm thật. Độc tiễn của chúng đều là thứ mà ai trúng phải là dính độc ngã ngay. Trong thương đội chúng ta có hai hộ vệ, một thương nhân, cùng với hai thiếu niên nội gia quyền bất hạnh bị chết.
Đằng Thú biến sắc.
– Hơn nữa, trên đao kiếm của chúng đều có độc.
Tên đầu lĩnh thương đội nghiến răng nói:
– Nếu không phải nhờ có đại nhân, e rằng bọn chúng chỉ cần trăm người, tuyệt đối có thể giết sạch thương đội chúng ta rồi.
Họ đều thấy được, trăm người đó là tinh anh trong tinh anh, tuyệt không phải là thứ mà những thiếu niên vừa học nội gia quyền có thể so được
– Lúc trước vài tên trọng thương chưa chết, chúng ta đã bắt sống. Thế mà có ba hộ vệ, không cẩn thận bị chúng giết chết.
Tên đầu lĩnh thương đội cố nén phẫn nộ:
– Sau đó, tất cả những người sống đều tự tử cả.
Sắc mặt Đằng Thú càng thêm khó coi.
– Tra kỹ cho ta, từ hình dạng mà tra ra thân phận chúng.
Đằng Thú cất giọng:
– Ta không tin, một đám cao thủ như vậy tên yếu nhất cũng là vũ giả nhị lưu, hơn nữa lại có trên trăm người, mà không tra ra được một chút tung tích nào. Còn đao kiếm, chiến giáp của chúng nữa, tra kỹ cho ta.