Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 170: Ngân Giác sơn

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Sau khi vào cảnh giới tiên thiên, trên đường Đằng Thanh Sơn chạy tới Ngân Giác Sơn, cơ hồ lúc nào cũng tranh thủ luyện hóa tiên thiên chân nguyên. Lần này, Đằng Thanh Sơn di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Trong Man Hoang, gần như bảo trì tốc độ một ngày tám trăm dặm, chỉ cần hai ngày, Đằng Thanh Sơn đã tới được Ngân Giác Sơn. Cả một lộ trình hơn một ngàn dặm, Đằng Thanh Sơn cũng gặp được một con yêu thú, còn bình thường thì đủ thứ dã thú độc trùng với số lượng kinh người. Cơ hồ cứ một phút là Đằng Thanh Sơn đã giết một con. Cứ như vậy, một đường giết chóc máu me mới tới được đây.

“Ngân Giác Sơn!”

Đằng Thanh Sơn nhìn tòa núi cao hiểm trở phía trước. Phải nói quả núi này cực kỳ hiểm trở, hầu như dốc đứng tạo thành một cái sừng trâu khổng lồ. Núi đá xung quanh lởm chởm, vách núi cũng cực kỳ dốc, mới có thể hình thành hình ‘sừng trâu’. Bởi vì vách núi đá hơi trắng, do đó được gọi là Ngân Giác Sơn!

– Phù, cuối cùng tới rồi, dã thú độc trùng dọc đường thật là phiền toái.

Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn mình, quần áo rách nát, vết máu bầy nhầy.

– Chẳng trách vũ giả hậu thiên không dám tiến sâu vào trong Man Hoang! Bên bờ Man Hoang dã thú độc xà cũng không đến nỗi, số lượng cũng không nhiều. Nhưng vào sâu hơn, căn bản là là nhà của chúng! Tùy ý là thấy. Vũ giả hậu thiên dám xâm nhập vào Man Hoang, cơ hồ hẳn phải chết!

Man Hoang, được xưng là cấm địa. Đằng Thanh Sơn bây giờ đã hoàn toàn hiểu được lý do của nó. Bên bờ Man Hoang, đám vũ giả còn có thể mò vào.

Sâu trong Man Hoang hả? Cứ đi là chịu chết!

– Xào xạo…~

Bên cạnh Đằng Thanh Sơn cách đó không xa, có một dòng nước từ trên núi chảy xuống.

Bên cạnh dòng nước, có hơn mười con đại xà lớn chừng cánh tay, màu tím sậm. Phía sau, trong cánh rừng, thấp thoáng vài bóng dã thú. Trên bầu trời còn có vài con ác điểu thỉnh thoảng hạ xuống, móng vuốt chụp trúng một cái con đại xà, sau đó từ trên cao quẳng xuống, giết chết con đại xà.

Đây là Man Hoang! Quê hương mãnh thú độc trùng! Nơi yêu thú xưng vương xưng bá! Khu vực cấm của nhân loại!

Đằng Thanh Sơn đi đến dưới chân núi nơi dòng suối nhỏ chảy xuống, vốc một ngụm nước suối uống một hớp.

– Xoẹt ——

Cách Đằng Thanh Sơn đại khái một trượng, một cái con đại xà màu tím sậm có cái đầu cơ hồ thành hình tam giác, vung mạnh người, bổ về phía Đằng Thanh Sơn.

– Chát!

Đằng Thanh Sơn tay phải vung lên. Đại xà màu tím sậm bắn ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn, máu tươi vung tung tóe, nằm im dưới đất không nhúc nhích.

– Xào xào…

Đám độc xà khác nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, nhanh chóng lảng ra xa. Vết máu và khí tức trên người Đằng Thanh Sơn làm cho đám độc xà này rất kiêng kỵ. Dã thú độc xà rất đơn giản, giết chết và ăn những con yếu, tránh né cường giả, hoặc là thần phục cường giả! Đương nhiên Đằng Thanh Sơn là nhân loại.

Lũ dã thú ngỗ ngược này rất mạnh, việc thần phục nhân loại là rất khó. Muốn thuần phục được chúng phải có kỹ xảo và sự kiên nhẫn rất lớn, thời gian thật dài.

– Ta chỉ cần hai ngày đã từ Thiết Tí Hầu Sơn tới Ngân Giác Sơn. Những cao thủ Thiết Y Môn, tốc độ hẳn là không nhanh được như vậy.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía phương tây. Trước mắt toàn bộ phủ đầy ráng đỏ,

– Sắc trời đã tối, ta phải tìm một chỗ có thể nương thân. Từ từ chờ đám người Thiết Y Môn.

Lập tức, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn không đếm xỉa gì đến đám mãnh thú, nhẹ nhàng nhảy lên vài cái, mỗi lần đều cao hơn mười trượng, thoáng cái đã tới thân núi Ngân Giác Sơn.

Giữa sườn núi Ngân Giác Sơn, trên vách núi đột ngột nhô ra một huyệt động có thể đi vào, sâu ước chừng ba bốn trượng, Đằng Thanh Sơn tạm thời ở lại đây.

Đằng Thanh Sơn ngồi dựa vào miệng huyệt động, phía trước huyệt động đầy dây leo rủ xuống.

Xuyên qua dây leo, Đằng Thanh Sơn có thể liếc mắt thấy núi rừng phía dưới. Nếu từ phương bắc có người lên núi, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể thấy rõ. Nháy mắt, Đằng Thanh Sơn đã ở Ngân Giác Sơn được hai ngày. Trong hai ngày vừa rồi, Đằng Thanh Sơn tuyệt đại bộ phận thời gian đều bỏ vào việc luyện hóa tiên thiên chân nguyên. Nhưng đến bây giờ, hắn vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa thành công. Bình thường tiên thiên cường giả, phải mười ngày hay nửa tháng mới có thể hoàn thành.

Nội kình chuyển thành ‘tiên thiên chân nguyên’, đích thật là chuyện phiền toái. Mấy ngày nay, Đằng Thanh Sơn cũng chuyển hóa khoảng chừng tám phần tiên thiên chân nguyên.

Ngồi ở miệng huyệt động, trong tay cầm lấy một khối thịt nướng.

– Xoẹt.

Đằng Thanh Sơn cầm lấy một cái đùi dã lang, chẳng mấy chốc đã ăn sạch, sau đó lấy ra một cái lọ nhỏ tự chế bằng đá, uống một ngụm nước,

– Cái thứ rượu chu quả nhiều thật, bao nhiêu bình có thể đựng nước ta đều để đựng chu quả tửu cả rồi. Chỉ có thể dùng món đồ này uống nước thôi… Cũng không biết, đám người Thiết Y Môn khi nào thì tới. Nếu một ngày tốc độ một hai trăm dặm, phỏng chừng cũng phải mất nửa tháng.

Đằng Thanh Sơn muốn nướng thịt dã lang, cũng phải xuống núi vào sâu trong Man Hoang mà nướng. Tốt nhất, không nên lưu lại dấu vết có người sống ở Ngân Giác Sơn.

– Xoẹt xoẹt…~

Thanh âm ma sát vang lên trên núi đá, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Chỉ thấy một con đại xà thanh sắc dọc theo dây leo, chậm rãi từ miệng huyệt động trườn xuống phía dưới. Nhìn thấy cảnh này, Đằng Thanh Sơn ngược lại cười cười, cảm thán:

– Sâu trong Man Hoang, chính là hang ổ mãnh thú độc xà.

Vào lúc này ——

– Hà!

Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên, xa xa phía dưới hình như có năm đạo nhân ảnh nhỏ như con kiến,

– Rốt cục tới rồi! So với thời gian ta đoán, xem ra nhanh hơn gấp hai ba lần.

Trong năm người Thiết Y Môn thì tiên thiên cường giả Đặng Canh sắc mặt hồng nhuận, quần áo chỉ hơi rách nát một chút, nhiễm vài vết máu, cũng không có bị thương. Nhưng bốn người khác thì rất thảm. Cả đám mặt mày nhem nhuốc, cơ hồ mỗi người đều bị thương, một trung niên cao gầy còn bị đứt một cánh tay.

– Ha ha, Ngân Giác Sơn. Chúng ta rốt cục tới Ngân Giác Sơn rồi!

– Phù, tới Ngân Giác Sơn. Đợi khi tìm được bảo đồ, chúng ta sẽ trở về, cũng không cần phải chạy như vậy.

– Sau này ta nhất định không vào Man Hoang nữa.

Bốn người khác đều không nhịn được, cả đám đều có vẻ rất hưng phấn. Bên cạnh Đặng Canh cũng cười nói:

– Mấy ngày nay mọi người đích xác bị liên luỵ rồi! Nhưng không có cách nào khác… Lưu Kiến đi giết Đằng Thanh Sơn, vẫn chưa trở về. Mặc dù khả năng Lưu Kiến phản bội là rất thấp nhưng chúng ta không thể không đề phòng Đằng Thanh Sơn từ miệng Lưu Kiến biết được tin tức, thông báo cho cao thủ Quy Nguyên Tông tới…

Ngụy Thương Long bên cạnh cười:

– Sư huynh! Tất cả mọi người đều biết sư huynh cũng là vì Thiết Y Môn ta. Chúng ta chỉ cần có vài ngày đã tới Ngân Giác Sơn. Đằng Thanh Sơn cho dù nghĩ biện pháp thông báo cho Quy Nguyên Tông, sau khi truyền tin tức cũng cần một thời gian, từ Giang Ninh quận thành chạy tới đây cũng lại cần một khoảng thời gian. Cao thủ Quy Nguyên Tông cũng tới không kịp.

Đặng Canh cũng gật đầu.

Vốn, Thiết Y Môn chuẩn bị vô cùng cẩn thận, từ từ đi tới. Nếu Lưu Kiến còn sống trở về, họ cũng sẽ gia tốc. Thế mà Lưu Kiến không lại trở về, nên họ lo lắng. Tự nhiên, chạy tới Ngân Giác Sơn nhanh hơn.

Càng xâm nhập vào Man Hoang, các loại mãnh thú độc trùng lại càng nhiều. Cho dù là tiên thiên cường giả Đặng Canh, cũng không có cách nào chiếu cố hoàn toàn cho bốn người khác, thậm chí còn để một người cụt tay. Đó là còn có Đặng Canh trợ giúp. Nếu không, bốn người Ngụy Thương Long sợ căn bản không thể còn sống mà đến được Ngân Giác Sơn.

Man Hoang, đích xác rất đáng sợ.

– Bây giờ sắc trời còn sớm, chúng ta trước hết lên Ngân Giác Sơn. Đại khái tìm qua một chút, xem có tìm được di thể của Ngụy Đan không! – Đặng Canh nói.

– Vâng.

Bốn người khác đều đáp.

Lúc này năm người bắt đầu lên núi. Có tiên thiên cường giả Đặng Canh mở đường, bốn người Ngụy Thương Long hỗ trợ lẫn nhau, tốc độ lên núi thật ra rất nhanh. Chỉ là trên núi thường xuyên xuất hiện mãnh thú, độc xà, côn trùng nên làm cho người ta rất đau đầu. Ngân Giác Sơn mặc dù cũng coi là núi cao hiểm trở, nhưng căn bản không thể so được với Thiết Tí Hầu Sơn.

Kỳ thật một quả núi có hình dáng như cái sừng trâu, nếu mà rất cao thì quả là quá khó tin.

– Ngân Giác Sơn này không phải là quá lớn, tất cả mọi người chú ý chung quanh một chút. Xem có nơi nào thích hợp cho người ta tĩnh tu hay không. – Đặng Canh vừa lên núi, vừa phân phó.

Bọn bốn người Ngụy Thương Long cũng chia ra, mà tiến tới. Mắt bọn họ cũng đảo khắp nơi, cẩn thận chú ý các phương vị. Một khi thấy huyệt động, hoặc là hộc đá, họ sẽ lập tức đi vào lục soát một phen. Lục soát không có gì, lại tiếp tục đi tới.

Khoảng cách giữa bọn người Đặng Canh và Đằng Thanh Sơn chỉ có hơn mười trượng. Hắn lặng lẽ một đường theo đuôi, mỗi một bước của hắn đều không gây ra một tiếng động, tiếng hít thở càng yếu ớt.

Đằng Thanh Sơn lúc này đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước. Hắn biến thành một trung niên trên mặt có vết sẹo do đao kiếm, thân thể cũng trở nên cường tráng hơn rất nhiều, chiến đao và Luân Hồi thương đều thu vào cái bao. Sử dụng những hóa trang bên ngoài, thay đổi hình dạng thân thể, Đằng Thanh Sơn lúc này hoàn toàn thay đổi.

– Họ tìm cái gì nhỉ?

Đằng Thanh Sơn nhướng mày,

– Chuyên môn nhìn vào những huyệt động, hộc đá gì gì đó, không giống như tìm “Bất tử thảo”.

Lưu Kiến lúc trước nói Thiết Y Môn tới Man Hoang là để tìm “Bất tử thảo”. Bây giờ, Đằng Thanh Sơn bắt đầu hơi hoài nghi. Vào lúc này, phía trên truyền đến thanh âm.

– Sư huynh! Chúng ta tìm được tin tức là Ngụy Đan tiền bối ẩn cư ở Ngân Giác Sơn, nhưng… Ông ấy có lẽ trước khi chết đã rời khỏi Ngân Giác Sơn rồi.

Ngụy Thương Long nói với thanh âm bình thường, nhưng cái tai Đằng Thanh Sơn quá linh mẫn, ngoài mười trượng cho dù nhỏ giọng đối thoại hắn cũng có thể nghe rõ ràng

Đặng Canh lắc đầu nói:

– Ngụy Đan tiền bối, dù sao cũng là cao thủ sáu trăm năm trước. Tin tức chúng ta tìm được cũng chỉ là khi ông ấy đạt tới tiên thiên kim đan xong, vẫn một mạch ở lại Ngân Giác Sơn tiềm tu. Trước khi chết có rời đi không thì không ai biết. Chúng ta chỉ có thể từ từ tìm tòi khắp Ngân Giác Sơn.

Lại một người mở miệng nói:

– Sư bá! Ngụy Đan tiền bối năm đó cũng có thể có tên trong Thiên bảng, là một trong số những người đứng đầu. Ông ấy tiềm tu tại đây, chắc cũng sẽ không tìm một nơi nào vách núi khô cứng, mà hẳn là là nơi có phong cảnh thanh tĩnh.

– Ừm. – Đặng Canh nghe xong gật gật đầu.

– Như vậy, chúng ta có thể tìm với tốc độ nhanh hơn. Những nơi nhỏ bé khô khan thì đừng xem, cứ đi thẳng về phía trước, chỉ để ý tới nơi Ngụy Đan có thể ở, kiểm tra cho kỹ.

Đặng Canh phân phó.

– Vâng.

Tốc độ lên núi của nhóm năm người Thiết Y Môn lập tức mau lên nhiều. Họ căn bản không ngờ có người đi theo sau lưng họ. Dù sao họ phát hiện ra Lưu Kiến không đuổi theo, liền lập tức chạy tới Ngân Giác Sơn rất nhanh. Theo họ, Quy Nguyên Tông cho dù biết được tin tức, cường giả tiên thiên cũng không đuổi tới kịp.

– Ừm. Ngụy Đan?

Đằng Thanh Sơn có chút nghi hoặc,

– Sáu trăm năm trước đã có tên trong Thiên bảng, lại nằm trong nhóm mười siêu cường giả, khẳng định đã chết mấy trăm năm rồi. Họ tìm di thể của Ngụy Đan làm gì nhỉ, chẳng lẽ có di bảo gì sao? Bình thường thì bí tịch, thần binh gì gì đó, đối với tiên thiên cường giả cũng không có lực hấp dẫn gì nhiều.

Đằng Thanh Sơn chẳng biết gì về ‘Ngụy Đan’ cả.

Nghe thấy “tiên thiên kim đan”, “xếp trong số mười người đứng đầu Thiên bảng”, cũng biết Ngụy Đan là một nhân vật rất giỏi.

– Nhân vật sáu trăm năm trước, Thiết Y Môn còn tìm thi thể hắn làm gì…

Đằng Thanh Sơn không thể tưởng được, có bảo bối gì có thể hấp dẫn Thiết Y Môn như thế.

– Khẳng định đây là một đại bí mật gì đó của bọn họ.

Chọn tập
Bình luận