Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 397: Bốn phương rung động

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Mọi người quan sát hai bên Hỏa Lưu Thiết hợp cốc, nhất là những cường giả như Nữ Vũ Thánh Giang Nhạn, Lôi Đao Vũ Thánh Phó Đao, ai nấy đều nín thở nhìn.

– Xoẹt xoẹt…

Thiết Kiếm Vũ Thánh toàn thân bao trùm chiến khải trong suốt, một cước chấn động khiến cho hàng vạn hàng nghìn mảnh đá tập kích chụp về phía Đằng Thanh Sơn, làm tầm nhìn Đằng Thanh Sơn hoàn toàn tràn ngập bụi mù và đất đá, căn bản không thấy rõ Thiết Kiếm Vũ Thánh.

Thiết Kiếm Vũ Thánh đạp mạnh xuống đất một cái.

Rắc…

Mặt đất ầm ầm vỡ ra, Thiết Kiếm Vũ Thánh hóa thành một luồng lưu quang xuyên qua bụi mù, đánh về phía Đằng Thanh Sơn. Thiết kiếm khổng lồ trong tay hàn khí ngập trời.

– Rắc rắc…

Khe nước bên cạnh lúc nãy còn chảy, trong nháy mắt đã kết thành băng cũng bắn tung ra bốn phía.

Uy lực một kiếm này, cho dù phía trước là một quả đồi thì y cũng có thể chém thành hai nửa!

– Thiết Kiếm Vũ Thánh thật là lợi hại.

Không ít người quan sát vô cùng kích động.

– Hách Liên Hạo Duyên mạnh thật. – Nữ Vũ Thánh thất kinh.

– Cũng tạm được.

Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười, tiến lên một bước.

Xì!

Thiết kiếm khổng lồ đánh sau mà tới trước, vẹt ngang tất cả đống đất đá đang bắn tới, bổ thẳng vào đầu Đằng Thanh Sơn! Chiêu này giống như vô thanh vô tức, thậm chí còn cũng không có chấn động không khí. Kiếm phong cực kỳ sắc bén đã tới sát người Đằng Thanh Sơn, muốn chém hắn thành hai nửa.

Đằng Thanh Sơn trừng mắt, lúc này một lần nữa tiến lên, rồi thi triển thương pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí, tay trái nắm thương, tay phải lắc! Tiếng thương tựa như thiên thần lắc cả thiên địa, trong nháy mắt Luân Hồi thương bao trùm, cương kình màu thủy lam đã dường như hóa thành một con cự long uốn lượn màu xanh lam!

Hống…

Nhìn cảnh này, tựa hồ mọi người đều nghe được tiếng của cự long đang gầm.

Đằng Thanh Sơn quát lớn:

– Buông tay!

Một tiếng “Buông tay” làm Thiết Kiếm Vũ Thánh nhếch lên nụ cười chế diễu.

Nhưng khi Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn xoay tròn đụng vào thiết kiếm khổng lồ, Thiết Kiếm Vũ Thánh mặt biến sắc:

– Việc này… điều này sao…

Y chỉ cảm giác thanh thiết kiếm của y dường như lâm vào một vòng xoáy hải dương ngập trời. Y muốn hết sức nắm chặt thiết kiếm trong tay, nhưng lực đạo xoay tròn của cây thương làm y căn bản không thể phản kháng!

– Không ổn.

Thiết Kiếm Vũ Thánh chỉ cảm thấy hai tay tê rần, cả thiết kiếm khổng lồ đã bị cuốn văng lên.

Thiết kiếm quay tít giữa không trung rồi bị ném văng đi.

Vì hai bên hẻm núi đều là vách núi, hai đại cường giả giao thủ lại rất nhanh, nên khi thiết kiếm bị ném văng đi thì giữa hai vách núi vẫn còn vang vọng không ngừng tiếng quát của Đằng Thanh Sơn.

– Buông tay!

– Buông tay!

– Buông tay!

Tiếng quát này vẫn quanh quẩn, một vài người thực lực yếu thậm chí còn không kìm được buộc phải bịt tai lại.

– Sao có thể?

Thiết Kiếm Vũ Thánh vô cùng kinh sợ.

– Bùng!

Luân Hồi thương xoay tròn, sau khi đánh bay thiết kiếm khổng lồ lập tức dội lại, cán cây Luân Hồi thương thậm chí còn uốn lượn xuất hiện một hình vòng cung, sau đó bắn ngược lại, quất mạnh vào người Thiết Kiếm Vũ Thánh. Một tiếng ‘bùng’, Thiết Kiếm Vũ Thánh toàn thân bao trùm chiến khải trong suốt chợt như một ngôi sao băng bị đánh bay đi.

Thiết Kiếm Vũ Thánh nện mạnh vào vách núi hợp cốc tạo ra một lỗ thủng to đùng.

Yên tĩnh!

Cả hẻm núi Hỏa Lưu Thiết vô cùng yên tĩnh. Tất cả mọi người quan sát ở đây không có một ai dám mở lời, thậm chí còn không ai dám thở mạnh. Ai nấy đều đờ ra nhìn cái lổ thủng khổng lồ trên vách núi.

Sàn sạt…

Thiết Kiếm Vũ Thánh bị đập vào vách núi tạo nên một lỗ thủng, tại đó vẫn còn không ít đá vụn lăn xuống, tiếng lăn của đá vụn nghe rất rõ ràng.

– Xoảng!

Thiết kiếm bị ném cuối cùng cũng rơi xuống đất. Tiếng vang quanh quẩn trong hẻm núi làm cho không ít người giật mình tỉnh lại.

– Thất bại?

– Chỉ như vậy là thất bại à?

– Thiết Kiếm Vũ Thánh, đệ nhất cường giả Bắc Hàn Vực, sao… sao lại thất bại nhanh thế?

Những người ở đây vốn chờ mong được xem một trận đánh thật lớn, nhiều người quan sát đầu óc vẫn còn ong ong. Không phải họ tuyệt cho rằng Đằng Thanh Sơn được xưng là Vũ Thánh Tối cường thần bí nhất định sẽ thất bại. Nhưng những người này xem ra, cho dù Vũ Thánh Tối cường ‘ Đằng Thanh Sơn’ có thể thắng, phỏng chừng cũng phải đánh nhau kịch liệt rồi sau đó mới thủ thắng một cách khó khăn.

Dù sao đến cả Húc Nhật Vũ Thánh lúc trước khi đánh bại Thiết Kiếm Vũ Thánh cũng phải mất không ít thời gian. Nhưng hôm nay?

Một chiêu, binh khí Thiết kiếm bị ném văng.

Thêm một chiêu, cả người bị đập bay!

Căn bản không phải cùng một cấp bậc, cũng tương tự như cường giả tiên thiên kim đan khi dễ tiên thiên thực đan vậy. Đằng Thanh Sơn đã ‘khi dễ’ Thiết Kiếm Vũ Thánh như vậy.

Sàn sạt… lỗ thủng trên vách núi xuất hiện một bóng người đi ra, sau đó nhảy xuống đất. Khuôn mặt Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên vô cùng nghiêm túc. Sắc mặt y lúc này tái nhợt, hai tay gần như không chịu khống chế hơi run run, y bước từng bước về phía Đằng Thanh Sơn.

Cả hợp cốc đều lẳng lặng nhìn cảnh này. Thiết Kiếm Kiếm Thánh Hách Liên Hạo Duyên đã thất bại, từng bước một đi về phía Đằng Thanh Sơn, y rốt cuộc muốn làm gì?

Đột nhiên Thiết Kiếm Kiếm Thánh dừng bước, khom người nói:

– Cảm ơn tiên sinh hạ thủ lưu tình.

– Cảm ơn tiên sinh hạ thủ lưu tình!

Những lời này làm đám người quan sát ở đây giả cả kinh, đồng thời cũng hiểu ra. Đích xác, có thể một chiêu đánh bay binh khí của Thiết Kiếm Vũ Thánh, vậy chiêu thứ hai hoàn toàn có thể giết chết Thiết Kiếm Vũ Thánh.

Đằng Thanh Sơn hiển nhiên là hạ thủ lưu tình. Về phần việc y cung kính xưng hô là ‘Tiên sinh’, cũng không có gì lạ. Thực lực chênh lệch như thế, đích xác nên xưng hô là tiên sinh!

Trong thiên hạ, đến cả Húc Nhật Vũ Thánh Mục Vọng cũng không có tư cách để Thiết Kiếm Vũ Thánh gọi là tiên sinh.

Nhưng hôm nay Thiết Kiếm Vũ Thánh tâm phục khẩu phục, gọi Đằng Thanh Sơn là tiên sinh! Y hoàn toàn đặt mình ở dưới một tầng.

‘Quả là lợi hại.’ Mấy người Lý Quân, Đằng Thú, Phó Đao đứng bên cạnh trong mắt lộ ra vẻ thán phục, chẳng trách Đằng Thanh Sơn lúc trước chẳng hề quan tâm. Lúc trước một chiêu đánh bại ta, bây giờ cũng có thể xem như một chiêu đánh bại Hách Liên Hạo Duyên. Phó Đao hoàn toàn hiểu, vì sao lúc trước Đằng Thanh Sơn không hề quan tâm.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười đeo Luân Hồi thương, quay đầu bước đi.

– Tiên sinh.

Thiết Kiếm Vũ Thánh vội gọi:

– Tại hạ bây giờ nếu so với Húc Nhật Vũ Thánh Mục Vọng thì như thế nào?

Lúc này y hoàn toàn hiểu, khi Sát Thủ Đường tuyên bố danh hiệu Vũ Thánh Tối cường tuyệt không phải là giả.

– Ông hả? Ông yếu hơn Mục Vọng không ít.

Đằng Thanh Sơn vừa đi, vừa lạnh nhạt trả lời:

– Kỳ thật Hách Liên Hạo Duyên, ông căn bản không cần so với người khác. Bất luận là ông, hay Mục Vọng, thậm chí cả tại hạ nữa… cái chúng ta cần làm chính là đột phá cấp độ Vũ Thánh trở thành Chiến Thần. Ngày nào ông trở thành chiến thần, tự nhiên mạnh hơn Vũ Thánh.

Hách Liên Hạo Duyên giật mình.

Y luôn luôn coi trọng đối thủ, muốn phân thắng bại, nhưng những lời này của Đằng Thanh Sơn đã làm y hiểu ra, khi thực lực cường đại thì không cần so đo đã có thể phân thắng bại nữa.

– Tiểu Quân, Phó Đao, chúng ta đi.

Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt gọi.

– Chúng ta đi.

Phó Đao hô lớn một tiếng. Lúc này vài chục cao thủ tinh anh cung kính tự hào đi theo sau Đằng Thanh Sơn ly khai hẻm núi Hỏa Lưu Thiết.

Trong hợp cốc, rất nhiều vũ giả hoàn toàn bị Đằng Thanh Sơn chinh phục.

Một cường giả chính thức!

Một chiêu đánh bại Thiết Kiếm Vũ Thánh, hai chiêu có thể lấy mạng tuyệt thế cường giả Thiết Kiếm Vũ Thánh! So với Húc Nhật Vũ Thánh còn mạnh hơn. Vũ Thánh Tối cường Đằng Thanh Sơn!

– Không hổ là Vũ Thánh Tối cường!

– Vũ Thánh Tối cường cực mạnh, cực mạnh… hai chữ cực mạnh quả nhiên không giả.

Tất cả mọi người hoàn toàn bái phục.

– Đằng Thanh Sơn.

Trên gương mặt lạnh buốt của Nữ Vũ Thánh lộ ra vẻ kỳ dị, đứng xa xa nhìn theo hướng Đằng Thanh Sơn rời đi. Nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ gặp được nam nhân cùng thế hệ mà mạnh hơn nàng. Bây giờ Nữ Vũ Thánh hơn bốn mươi tuổi, nếu so với Húc Nhật Vũ Thánh hơn một trăm ba mươi tuổi thì đích xác rất trẻ.

Nhưng hôm nay Nữ Vũ Thánh phát hiện một nam nhân có thể làm nàng ngưỡng mộ!

Đánh bại Thiết Kiếm Vũ Thánh xong, Đằng Thanh Sơn về tới quân doanh Phó gia, tiếp tục tìm hiểu thức thứ mười một và mười hai của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Hắn cảm giác hai thức này đủ để cho hắn đột phá tới tầng trở ngại cuối cùng đạt tới hư cảnh. Do đó, hắn không muốn lãng phí một chút thời gian nào.

Hắn không ý thức được, hoặc nói căn bản không để ý đến ảnh hưởng của cuộc chiến này!

Một chiêu đánh bại Thiết Kiếm Vũ Thánh thì sao?

Địch nhân của mình còn mạnh hơn Thiết Kiếm Vũ Thánh. Nếu so với gia tộc Thiên Phong thì Thanh Hồ Đảo một trong tám đại tông phái cường đại ở Cửu Châu, cộng với cường giả hư cảnh của Thanh Hồ Đảo đã là hư cảnh đại thành rồi!

Đằng Thanh Sơn không quan tâm, nhưng không có nghĩa là các đại gia tộc không quan tâm. Nếu nói lúc trước, có thể có rất nhiều người còn nghi vấn về cái tên Vũ Thánh Tối cường Đằng Thanh Sơn, cho rằng Đằng Thanh Sơn không cũng đủ chiến tích chứng minh, thì từ hôm nay trở đi chỉ sợ không ai dám hoài nghi điểm này!

Một chiêu đánh bại Thiết Kiếm Vũ Thánh! Đây là đệ nhất Vũ Thánh Bắc Hàn Vực, là cường giả rất gần với Húc Nhật Vũ Thánh.

Thực lực như thế nào?

Cái tên Vũ Thánh Tối cường, thực lực như tên!

Quân doanh Nghiêm gia, bên trong đại trướng.

– Sớm biết thế, dù phải hao phí hơn nữa cũng phải mời cho được Đằng tiên sinh.

Nghiêm Bạch Thú nói vẻ không cam lòng:

– Có Đằng tiên sinh, sĩ khí quân đội sẽ khác hẳn. Cường giả như thế, trong ngàn vạn đại quân đoạt thủ cấp tướng soái là việc dễ như trở bàn tay.

– Hai đại Chiến Thần không tới, trong chiến dịch Ngưu Giác Sơn…

Thiết Kiếm Vũ Thánh nghiêm túc nói:

– Đằng tiên sinh một người có thể so được với mười vạn đại quân.

– Hối hận cũng vô dụng.

Hạ Hầu An là gia chủ Hạ Hầu, một nam tử độc nhãn cười nhạt:

– Nghiêm huynh, Hách Liên huynh, Đằng tiên sinh tuy lợi hại, nhưng một khi thiên quân vạn mã xung phong liều chết, Đằng tiên sinh cùng lúc có thể đối phó được mấy người? Chúng ta cố vòng qua Đằng tiên sinh không dây dưa với hắn, hoàn toàn có thể giảm sức uy hiếp của hắn xuống mức thấp nhất.

– Ừm.

Thiết Kiếm Vũ Thánh gật đầu.

– Hai phương các vị lo chuẩn bị cho tốt. Bây giờ các đại gia tộc đang lục tục, ta phỏng chừng đại chiến cũng sắp bộc phát rồi.

Ngày thứ ba sau cuộc chiến giữa Đằng Thanh Sơn và Thiết Kiếm Vũ Thánh.

Lúc này binh lính trong quân doanh Phó gia đều rất hưng phấn, sĩ khí rất cao. Có Vũ Thánh Tối cường trấn thủ, họ đương nhiên tin tưởng rồi.

Trong đại trướng của Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn đang cầm Khai Sơn Thần Phủ, cẩn thận tìm hiểu bản khắc đá thức thứ mười một và thức thứ mười hai.

– Tiên sinh.

Bên ngoài truyền đến một thanh âm.

– Hả?

Đằng Thanh Sơn nhướng mày, đặt Khai Sơn Thần Phủ sang một bên.

– Đi vào đi.

Phó Đao áy náy cười đi vào, ánh mắt vừa nhìn vào Khai Sơn Thần Phủ cạnh Đằng Thanh Sơn, y không khỏi giật mình:

– Đằng tiên sinh, búa này…

– Sao?

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía y.

– Tại hạ cảm giác búa này rất giống cái búa của Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ được ghi lại trong bộ sách.

Phó Đao cười.

– Nhưng nhiều năm qua rồi, trong thiên hạ có rất nhiều người thích chế những thanh búa gần giống như cái của Thần Phủ Thiên Thần.

Nói về bề ngoài những thanh búa, thì một cây búa màu đen là rất bình thường. Nhưng Đằng Thanh Sơn biết, cái búa này chính là Khai Sơn Thần Phủ thật.

– Ông tới có chuyện gì không?

Đằng Thanh Sơn hỏi. Không có việc trọng yếu, Phó Đao sẽ không quấy rầy mình.

Phó Đao nghiêm mặt:

– Đằng tiên sinh, thám tử báo lại: quân đội Đạm Đài gia và Đổng gia đã bắt đầu tiến về phía Ngưu Đầu Sơn… quân đội Phó gia cũng phải xuất phát rồi, phải làm phiền tiên sinh vậy.

Chọn tập
Bình luận