Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 367: Nhất Ẩm Nhất Trác

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Lầu một Húc Nhật tửu lâu, Đằng Thanh Sơn tìm một chỗ gần cửa sổ.

– Tùy tiện gọi vài món ăn là được, ba món ăn, một canh, một bầu rượu.

Đằng Thanh Sơn phân phó. Đại chưởng quỹ liền lập tức an bài đầu bếp làm một vài thức ăn tinh xảo thượng đẳng.

– Xẻng!

– Xẻng!

Tiếng động nghe như tiếng chiêng trống đập gõ vang lên.

Thanh âm từ đường cái ngoài tửu lâu truyền đến. Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đường phố lớn tới mức đủ để mười con đà thú cùng song hành, thế mà tất cả người đi đường đều hấp tấp dạt dang hai bên tránh né.

– Tránh ra, tránh ra!

– Mau tránh ra!

Tiếng quát lớn vang lên từ rất xa.

Dày đặc những tiếng vó thú làm mặt đất chấn động. Rồi lập tức sáu kỵ sĩ cưỡi đà thú cùng song song lướt tới. Một hàng dài kỵ sĩ liên miên không dứt, phía sau còn có kỵ sĩ giơ cao cờ, cờ theo gió phất phới, lá cờ thêu chữ “Đổng” thật to. Xem ra sau đó có chừng trên hai trăm kỵ sĩ đang lướt tới.

Phía sau xa xa là một cái xe ngựa xa xỉ, có sáu bánh xe, dùng bốn đầu chiến đà kéo!

Chất liệu gỗ làm xe ngựa có màu đỏ sậm, trên đó có viền kim sắc, có vẻ rất hoa lệ.

– Đây là đoàn xe của Đổng Gia à?

Đằng Thanh Sơn nâng chén rượu, trong lòng thầm khen.

– Xa xỉ thật.

– Chậc chậc, đây là doanh săn bắn của Đổng nữ vương. Nghe nói, xe ngựa đó giá trị hơn mười vạn lượng bạc.

– Ngươi biết gì, xe ngựa đó là làm từ thân cây “Hoa Mai Mộc” ở vùng Hỏa Diễm Lĩnh mới có. Nhiều ám kim mộc như vậy, không tính tiền công, cũng đã giá trị trên vạn lượng hoàng kim rồi, tương đương cả trăm vạn lượng bạc ấy chứ. Con chiến đà phía trước, đều là “Tuyết Thần chiến đà”, cũng chính là Bạch Mao chiến đà, một con giá thấp nhất cũng trên vạn lượng bạc.

– Trong xe ngựa là ai nhỉ? Đổng nữ vương à?

– Không nhất định, cũng khó nói, có thể là tiểu nữ vương.

Tiếng bàn tán xì xầm bên trong tửu lâu. Người nào cũng thán phục, nên Đằng Thanh Sơn cũng biết được khá nhiều.

– Quả là phô trương xa xỉ!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Đằng Thanh Sơn với Đổng Triết Tử.

– Thật là con mẹ nó xui xẻo.

Một lão già cơ bắp trên người đầy bụi, quần áo tựa như rách nát cả, buột miệng chửi nhỏ một tiếng, rồi đi vào trong Húc Nhật tửu lâu. Thị nữ tửu lâu vội ra đón, vẻ mặt tươi cười nói:

– Khách quan, lầu một lầu hai lầu ba tửu lâu chúng ta đều đầy khách rồi. Khách quan, hay là chờ một lát được không?

– Quả là xui xẻo, ăn cơm cũng không được ăn!

Lão già cơ bắp này rất khó chịu, một bụng đầy bất mãn.

– Vị lão ca này, nếu không chê, xin tới ngồi xuống đây.

Đằng Thanh Sơn ngồi ở bên cạnh cửa sổ, cười hô.

Lão giả cơ bắp quay đầu kinh ngạc nhìn lại. Đằng Thanh Sơn cũng cười nâng chén lên.

– Ha ha, xem ra hôm nay vận khí ta cũng không phải quá kém.

Lão già cơ bắp cười tủm tỉm bước tới chỗ Đằng Thanh Sơn, ngồi đối diện với Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn phân phó:

– Cho thêm một đôi đũa, một cái chén.

– Dạ.

Thị nữ đã được đại chưởng quỹ dặn dò, biết Đằng Thanh Sơn địa vị khác người, vội đi chuẩn bị một phần ăn khác đưa tới.

– Chào tiểu ca. Ta họ Vương, trước hết xin cám ơn ngươi!

Lão già cơ bắp ngồi xuống, nhận đôi đũa do thị nữ đưa tới, trước hết ăn vài miệng, rồi rót rượu uống một chén.

– Khà, món ăn và rượu này thật không tệ. Ta tới đây cũng không ít lần, thế mà chưa được uống thứ rượu ngon như vậy!

Đằng Thanh Sơn cười:

– Vương lão ca, người vừa rồi hẳn chính là đoàn xe Đổng Gia phải không?

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ…

Một khi bắt sống Đổng Triết Tử, đưa Đổng Triết Tử cho Giang Gia, vận mệnh của Đổng Triết Tử sau này sẽ rất bi thảm.

Do đó, Đằng Thanh Sơn muốn xem Đổng Triết Tử rốt cuộc là loại người gì trước.

– Đó là đội săn bắn của Đổng Gia.

Lão già cơ bắp sờ mũi, thấp giọng chửi thầm một tiếng.

– Đám hỗn đản kiêu ngạo này vừa rồi ta tới sát ven đường rồi, còn bị một con đà thú huých một cái, thiếu chút nữa bộ xương già cỗi này cũng đã gãy tan rồi! Rõ là xui xẻo.

Lão già cơ bắp kinh ngạc nhìn Đằng Thanh Sơn:

– Tiểu ca, ngươi từ nơi khác tới à?

– Đúng. Ta là người nơi khác, vừa mới tới Song Sơn Thành.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

– Vậy chẳng trách. Người địa phương chúng ta ai chẳng biết nữ vương Đổng Gia? Chậc chậc…

Lão già cơ bắp cảm thán nói, lập tức có phản ứng, lão vẻ rành mạch:

– Đổng nữ vương cũng chính là Đổng gia chủ.

– Xe ngựa đó là của gia chủ nhà họ Đổng à? – Đằng Thanh Sơn hỏi.

– Ai biết?

Lão già cơ bắp lắc đầu.

– Khuê nữ của Đổng nữ vương, thừa kế cá tính của mẹ nàng. Đổng nữ vương thích săn bắn, khuê nữ nàng cũng giống như vậy. Trên xe ngựa có thể là Đổng nữ vương, cũng có thể là khuê nữ của nàng… Thôi đi, không nói chuyện Đổng nữ vương này nữa, nói nhiều cũng có phiền toái, Đổng nữ vương rất lợi hại đó.

Thanh âm Lão già cơ bắp ép tới mức thấp nhất.

– Lão ca, lần đầu tiên ta tới Song Sơn Thành, ngươi nói cho ta biết gia chủ nhà họ Đổng này có đáng sợ thật không, làm sao mà các ngươi đều xưng hô là “Đổng nữ vương” thế? – Đằng Thanh Sơn truy vấn.

– Chậc chậc, Tiểu ca.

Lão già cơ bắp buông chén rượu, kéo người tới gần, thì thào nói:

– Đổng nữ vương này không phải là người bình thường. Thủ đoạn rất ác độc! Bất luận là thủ hạ, hay dân chúng khu vực dưới trướng, ai chẳng biết sự lợi hại của nữ vương Đổng Gia. Hậu viện Đổng nữ vương, những cây hoa cảnh đều dùng thịt người mà bón đó!

– Thịt người bón á? – Đằng Thanh Sơn giật mình.

– Đương nhiên.

Lão già cơ bắp liền nói,:

– Đổng nữ vương này thích nhất là hành hạ người ta. Nghe nói, đến cả một viên Đại tướng dưới trướng nàng cũng chỉ vì không cẩn thận mà đắc tội nàng, đã bị nàng dùng roi quất chết tươi! Tên này coi vậy chứ còn tốt số, chứ xui xẻo thảm hại thì bị Đổng nữ vương nhốt vào ngục bí mật!

– Ngục bí mật?

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc.

– Các đại gia tộc đều có lao ngục, Đổng nữ vương có ngục bí mật thì có gì đáng sợ?

– Thật mà.

Lão già cơ bắp thấp giọng nói:

– Thủ đoạn hành hạ người của Đổng nữ vương rất ác nghiệt, trong phủ của nàng truyền ra, nghe nói có “kỵ huyết đà”, còn có “Xuyên khải trung”

– Kỵ huyết đà là gì? – Đằng Thanh Sơn liền hỏi.

Lão già cơ bắp đắc ý cười lớn, thấp giọng nói:

– Kỵ huyết đà, không phải là cho người cưỡi. Mà là cho phạm nhân cởi quần ra, buộc hai tay, sau đó, buộc phạm nhân tách hai chân ra, ngồi trên bàn thiết tiết. À ngươi có biết mộc tiết không?

Đằng Thanh Sơn gật đầu. Mặt cắt mộc tiết đều có hình tam giác.

(mộc tiết: bàn gỗ đóng chông sắt)

– Ngồi trên bản thiết tiết đó, hai chân dang ra, thì vô cùng đau đớn! Máu chảy ròng ròng, ướt đỏ cả thiết tiết. Do đó, được gọi là “kỵ huyết đà”.

– Còn có những thứ cực hình khác như “xuyên khải giáp”, “thiết sơ tử”… Thôi đi, chúng ta ăn cơm không nên nói về việc ghê tởm như vậy.

Lão già cơ bắp lắc đầu.

– Tóm lại, Đổng nữ vương này rất ác ôn. Bên trong Đổng Phủ, đám thị nữ người hầu trước mặt nàng ai mà không sợ nơm nớp?

– Nghe nói, có đôi khi nàng sáng chế ra một cực hình mới, không kịp đợi tìm phạm nhân, đã bắt một vài người hầu không vừa mắt đi thử.

Đằng Thanh Sơn nghe thế cau mày.

– Lão ca, ngươi tiếp tục ăn, ta ra ngoài một chút.

Đằng Thanh Sơn lưng đeo bao đựng Luân Hồi thương, đi ra ngoài.

– Tiểu ca, ngươi đừng trêu ta, không trả tiền đã đi à.

Lão nhân sợ tới mức vội đứng lên. Hắn vừa ăn thức ăn đã biết ngay giá của nó khẳng định rất đắt.

– Vị khách quan này, đừng lo. Vị đại nhân đó đã trả tiền rồi. – Thị nữ vội chạy tới.

Ông già vừa nghe xong, nhất thời mặt đỏ rực lên.

Lưng đeo bao đựng thương, Đằng Thanh Sơn một mình một người đi trên phố.

– Chẳng trách Lục trưởng lão nói, người của Giang Gia bị bắt làm tù binh, nhận đủ mọi hành hạ, hận Đổng Triết Tử tới tận xương…

Đằng Thanh Sơn thầm than.

– Chẳng trách phải mời ta ra tay. Bất luận như thế nào… người độc ác như thế cũng đáng chết.

Đằng Thanh Sơn đã ra quyết định —

Bắt sống Đổng Triết Tử!

Dựa vào bản đồ do đại chưởng quỹ cấp, trong đám người nhốn nháo, chẳng bao lâu sau Đằng Thanh Sơn đã đi tới chỗ Đổng Phủ.

Đổng Phủ là một tòa phủ đệ xa xỉ cực rộng, chỉ cần cửa chính đã rộng hơn mười lần.

Cửa chính có vài chục lính canh gác.

– Đứng lại, đây là Đổng Phủ, ngươi phải dừng lại.

Lập tức một lính cầm trường thương, ngăn Đằng Thanh Sơn đang chầm chậm đi tới.

Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười, tiếp tục đi về phía trước.

– Hả?

Vẻ mặt nhóm lính này lập tức trở nên nghiêm túc.

– Tiểu tử, muốn chết phải không?

Chừng mười tên lính vây lại.

Đằng Thanh Sơn cười trộm. ‘vù’ hắn lưu lại một tàn ảnh mơ hồ, rồi Đằng Thanh Sơn xuyên qua khe hở giữa đám người.

– A.

Đám lính kinh ngạc nhìn tàn ảnh tiêu tán trước mắt. Quay đầu nhìn lại chợt thấy Đằng Thanh Sơn đã tiến vào bên trong phủ. Quỷ dị nhất chính là, Đằng Thanh Sơn chỉ đi bách bộ, nhưng mỗi một bước đều xa tới bảy tám trượng, thân hình chỉ vài lần mơ hồ đã hoàn toàn biến mất khỏi phạm vi tầm mắt họ.

Đám lính nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ hoảng sợ.

– Có thích khách!

– Có thích khách!

Đám lính lập tức cao giọng gào lên.

– Có thích khách!

Tiếng kêu la vang vọng cả Đổng Phủ. Đến cả đường phố ngoài Đổng Phủ cũng hô lên ầm ĩ.

– Có thích khách!

– Có thích khách!

Lính tuần tra trong Đổng Phủ rất nhiều, cũng không ít môn khách lợi hại. Sau tiếng “có thích khách” vang lên, cả Đổng Phủ nhất thời nhốn náo.

– Đứng lại!

Đằng Thanh Sơn nghe tiếng hét, mỉm cười, tiếp tục bước chậm về phía trước. Lúc này Đằng Thanh Sơn chính đang thi triển, khinh công thân pháp mà hắn sáng chế thông qua hành Thổ chi đạo. Đương nhiên, bộ khinh công thân pháp này vẫn còn trong giai đoạn sáng tạo. Tốc độ cũng không đạt tới mức mà Đằng Thanh Sơn mong muốn.

Cho dù như thế, cũng vượt qua tốc độ khinh công của tiên thiên kim đan bình thường rồi.

– Thích khách ở bên này!

– Ở bên này!

Những tiếng gọi to, hấp dẫn vô số lính chạy tới chỗ phát ra thanh âm. Nhưng rất nhiều người mà chỉ có thể trơ mắt nhìn thân hình Đằng Thanh Sơn mơ hồ vài lần, rồi biến mất khỏi phạm vi tầm mắt họ.

Tốc độ quá nhanh!

Thân pháp quá quỷ dị!

– Ha ha, mụ khốn khiếp Đổng Triết Tử. Ta nghe rồi, có người tới ám sát ngươi rồi. Ha ha… lần trước ta đã nói, loại khốn khiếp như ngươi, ông trời sẽ đến thu lấy mạng ngươi mà! Bây giờ có người tới giết ngươi rồi, ha ha…

Tiếng cười hơi quỷ dị, dường như miệng có một cái động.

Đằng Thanh Sơn lập tức đi về phía thanh âm.

– Bắt lấy hắn

– Giết chết hắn

Mặc kệ những người chặn đường, Đằng Thanh Sơn tùy tiện đi tới một cái vườn.

– Thiết lão Tam, có cốt khí thật, rút chín cái răng của ngươi rồi vẫn còn chửi được, tiếp tục…

– Rút thêm chín cái nữa cho ta. Rút từ từ, tới hoàng hôn vẫn còn ba giờ nữa. Ba giờ rút chín cái răng, không thể nhanh hơn, cũng không được chậm

Một thanh âm tựa như cao cao tại thượng vang lên

– Mụ khốn khiếp, người không thu ngươi, trời sẽ thu ngươi, ngươi đừng đắc… Ô ô,,!!!

Một thanh âm đau đớn truyền đến.

Trong vườn tuyệt đẹp này có không ít cao thủ. Thế nhưng không có lấy một người nào có thể ngăn Đằng Thanh Sơn lại.

Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn một mỹ phụ nhân mặc áo màu đỏ, thoạt nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi, hình thể đầy đặn. Mỹ phụ nhân đó ngồi trên ghế cao, phía sau đứng một loạt cao thủ. Lúc này cặp mắt đầy dụ hoặc của nàng đang nhìn tới.

– Ngươi là Đổng Triết Tử à?

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng hỏi.

Chọn tập
Bình luận