Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 252: Dạ Thám Phủ Đệ

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Trong khách sạn, Đằng Thanh Sơn đang ở trong phòng.

Cửa phòng đóng chặt, trong phòng một khoảng không đen kịt. Trong phòng tối đen, Đằng Thanh Sơn một thân hắc y đang từ từ nhắm hai mắt, luyện tập từng chiêu từng thức Hình Ý “Tam Thể Thức”. Trong không gian nhỏ hẹp của phòng trọ, Đằng Thanh Sơn luyện tập trong những góc nhỏ hẹp một cách không quy luật.

Khi thì xuất cước đá dài ra, khi thì tung chân đá thấp.

Tốc độ ra quyền cũng không nhất định.

Nhưng có một cảm giác nhịp nhàng đặc biệt, như nước chảy mây trôi.

Mỗi buổi tối, Đằng Thanh Sơn đều phải tập “Tam Thể Thức”. Trong nội gia quyền, tu luyện tới cảnh giới của Đằng Thanh Sơn lúc này, tác dụng của “Ngũ Hành Quyền” cũng không còn lớn nữa. Chỉ có “Tam Thể Thức”, tuy nhìn có vẻ cực kỳ đơn giản, lại cho Đằng Thanh Sơn cảm giác được âm dương tương tế, cảm giác ý cảnh “nhất thể” một cách tự nhiên.

Đột nhiên….

Đằng Thanh Sơn mở to mắt, nhanh chóng đi tới cửa sổ, nhìn xuyên qua một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, vừa nhìn ra đã thấy một bóng người mơ hồ nhảy ra xa.

– Rốt cục Mã Cẩm Khiếu cũng đã đi rồi.

Đằng Thanh Sơn bịt một miếng vải đen trên mặt, đồng thời mở cửa sổ, thi triển “Thiên Nhai Hành”, cả người hóa thành một ảo ảnh, liên tục chớp động hai lần, đã rời khỏi phạm vi khách sạn. Nói về tốc độ, mức độ bí ẩn, rõ ràng hắn cao hơn Mã Cẩm Khiếu nhiều.

Mã Cẩm Khiếu, Đằng Thanh Sơn một trước một sau. Tuy Mã Cẩm Khiếu võ nghệ cao cường, nhưng Đằng Thanh Sơn không hề phát ra chút tiếng động nào, nên căn bản y không phát hiện được.

Bây giờ còn chưa tới đêm khuya. Đường phố quận thành còn rất náo nhiệt. Những đèn lồng chiếu rọi trên đường phố rất sáng.

Hai người Đằng Thanh Sơn, Mã Cẩm Khiếu, từ bóng tối, nhanh chóng lao về phía Bắc.

Chẳng mấy chốc cả hai đã ly khai chốn phồn hoa, đến một khu vực biệt thự của đám phú hào, đại nhân vật. Một tòa phủ đệ hào hoa xa xỉ hiện ra trước mắt.

– Rốt cuộc Mã Cẩm Khiếu này muốn đi đâu đây?

Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất nghi hoặc. Lâu nay tiếp xúc với Mã Cẩm Khiếu, Đằng Thanh Sơn cũng nhận thấy Mã Cẩm Khiếu không tệ, không tự cao tự đại, cũng chăm sóc chu đáo đồ đệ “Đàm Hạ”. Thế mà chạng vạng hôm nay Mã Cẩm Khiếu nói những lời như vậy với đồ đệ, khiến cho Đằng Thanh Sơn chú ý.

Hiển nhiên, Mã Cẩm Khiếu muốn làm đại sự. Phỏng chừng còn có nguy hiểm tới sinh mạng.

Có thể ra tay, thì giúp hắn một lần.

“À, xem ra là tòa nhà phía trước rồi.” Thấy Mã Cẩm Khiếu nhảy vào sân một phủ đệ, Đằng Thanh Sơn cũng âm thầm đuổi theo.

Phủ đệ này phạm vi cực rộng, giả sơn, hoa cỏ thực vật rải rác khắp nơi. Trong phủ đệ còn có không ít hộ vệ xách đèn lồng qua lại tuần tiễu.

“Ừm, hộ vệ hử? Là Thần Vệ quân của Tiêu Dao Cung?”

Trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn nhận định được thân phận của đám tuần tra hộ vệ. Bộ dạng quân đội tinh anh của tám Đại tông phái trên Cửu Châu Đại địa, ai ai cũng đều biết. Tuyệt đại đa số quân đội tinh anh của các tông phái đều mang trọng giáp màu đen, chỉ hơi khác nhau một chút thôi.

Trọng giáp của quân sĩ Thần Vệ quân, mời nhìn vào là thấy được bên vai trọng giáp có vết khắc hình thanh kiếm.

“‘Thần Vệ quân’ Tiêu Dao Cung đảm nhiệm hộ vệ phủ đệ. Quả là chủ nhân phủ đệ này có địa vị không thấp!”

Đằng Thanh Sơn suy nghĩ, nhưng chân hắn vẫn âm thầm đi theo Mã Cẩm Khiếu, không ngừng vào sâu trong phủ đệ… Về phần đám “Thần Vệ quân”, đến cả tiên thiên kim đan cũng không thể phát hiện động tĩnh của Đằng Thanh Sơn, thì đừng nói tới đám hộ vệ tinh anh này.

Ở tòa giả sơn.

Vù! Đằng Thanh Sơn lặng yên nép vào sau hòn giả sơn.

“Mã Cẩm Khiếu đang làm gì? Đứng ở đó, hoàn toàn bất động?” Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn xa xa. Mã Cẩm Khiếu đang ẩn mình sau một hòn núi giả khác ở phía trước, chăm chú quan sát đại sảnh của tòa nhà.

Trong đại sảnh, ánh sáng chan hòa. Bên trong cũng sang sảng tiếng cười nói, đang có không ít người đang uống rượu, cũng có thị nữ thường xuyên mang thêm mỹ thực, tấp nập ra vào đại sảnh.

“Xem ra, mục tiêu của Mã Cẩm Khiếu đang ở trong đại sảnh.”

Đằng Thanh Sơn cố lắng nghe thanh âm trong đại sảnh.

– Các vị huynh đệ có thể ở lại nhà ta, Lão Kiều ta rất cao hứng, tòa nhà ta cũng không nhỏ, chỉ có thiếu người. Các vị trưởng lão, hộ pháp, Nhị sư huynh, các vị nên ở thêm một thời gian nữa.

Tiếng cười ha ha vang lên.

Bên trong sảnh.

Đang có sáu người vây quanh một cái bàn vuông, mặt bàn làm bằng lưu thạch được mài láng bóng, những khay thức ăn trên bàn đều phi thường tinh mỹ, mỗi một đôi đũa đều do thợ thủ công điêu khắc tỉ mỉ tạo thành. Vài hồ rượu ngon được bày biện một bên. Sáu người này hiển nhiên đang ăn uống rất vui vẻ.

– Lục sư đệ! Chỗ ở của ngươi trong Hổ Dược quận thành này thật là thoải mái.

Một vị trung niên nam tử có hai hàng lông mi trắng cười nói:

– Không giống chúng ta, suốt năm ở trên núi, đâu được tiêu sái như vậy.

– Không được như vậy đâu. Trong Tiêu Dao Cung, rượu ngon có thể kiếm một chút. Nhưng thức ăn tinh mỹ thì không có. Trong cung, cũng không phải vì đám trưởng lão hộ pháp chúng ta mà mời mấy người tới làm thức ăn cho!

Một vị trung niên gầy gò áo bào trắng bên cạnh cũng cười nói.

– Đừng trêu ta mà.

Vị trung niên tai to mặt lớn cười ha ha:

– Ta đến giờ, cũng chỉ là một đô thống! Cũng thường xuyên phải bôn ba chung quanh, đâu được như các vị huynh đệ, có thể đứng trong cung. Đặc biệt là Nhị sư huynh… trong số chín sư huynh đệ chúng ta lúc trước, nhị sư huynh là lợi hại nhất, đã đạt tới cảnh giới tiên thiên. Nhị sư huynh! Tôn nhi của ta năm nay mười một tuổi, bây giờ đang học kiếm pháp và nội kình cơ sở. Nhưng biểu hiện của nó rất không tệ, so với nhi tử ta, so với ta, thì mạnh hơn nhiều! Nhị sư huynh, người thu tôn nhi ta làm một đồ đệ nhé.

Nam tử lông mi trắng nghe xong cười nói:

– Ngươi nói Tiểu An An à? Ừm, ngộ tính của nó rất cao. Như vậy đi, đợi trận phong ba này qua đi, ta sẽ thường xuyên dạy nó… Ít nhất, Tiểu An An sẽ mạnh hơn tên lười biếng nhà ngươi!

Trung niên tai to mặt lớn cười hắc hắc:

– Ta vốn lười.

– Tư Không trưởng lão!

Một vị ngân lão nhíu mày hỏi:

– Ngươi nói tràng phong ba này bao giờ mới có thể qua?

Nam tử lông mi trắng vừa nghe hỏi, cũng trầm mặc.

– Thật không biết con thần ưng đó tại sao nhất định phải công kích Tiêu Dao Cung chúng ta. Nó làm cho nhân tâm kinh hoàng. Bây giờ, khiến cho nhiều người trong cung không thể không xuống núi.

Nam tử áo bào trắng gầy gò nói rất bất mãn.

Trung niên tai to mặt lớn trịnh trọng nói:

– Loại thần thú này, cũng thông minh như người. Sẽ không vô duyên vô cớ công kích Tiêu Dao Cung chúng ta mới đúng… Tiêu Dao Cung chúng ta, đâu có đắc tội với con thần thú này?

– Mặc kệ!

Nam tử lông mi trắng nhíu mày khẽ quát một tiếng:

– Con thần thú này mấy lần khiêu khích Tiêu Dao Cung ta, lão cung chủ nhất định sẽ giải quyết việc này.

Nghe ba chữ “lão cung chủ”, năm người còn lại cũng đều gật đầu.

Kỳ thật Tiêu Dao Cung rất thảm, bị một con thần ưng bức bách làm cho tuyệt đại đa số người trong cung phải ly khai Cung, tạm thời ở những quận thành bên cạnh. Trước đó Lôi Điện thần ưng ba lượt phóng ra lôi điện giết chết không ít người Tiêu Dao Cung. Trước mặt Lôi Điện thần ưng, đến cả tiên thiên cường giả cũng không chịu nổi.

Chỉ có thể lui lại một bước!

Do đó, hộ pháp, trưởng lão, kể cả chấp pháp trưởng lão, chỉ có thể tạm thời ở lại nhà những đồng môn trong những quận thành chung quanh.

Bởi vì cửa sảnh mở rộng, với thính lực của mình, Đằng Thanh Sơn cũng miễn cưỡng nghe được một phần cuộc đối thoại.

“Chậc chậc, Tiêu Dao Cung thật là thảm.” Đằng Thanh Sơn cười thầm, “Xem ra, Lôi Điện thần ưng bức bách không ít cao thủ đều phải ở lại trong quận thành. Do đó, Thần Vệ quân cũng sẽ phân tán ra các địa phương bảo hộ các phủ đệ!”

Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Mã Cẩm Khiếu cách đó không xa.

Mã Cẩm Khiếu đang lẳng lặng chờ, tựa như một con dã thú đang săn mồi.

Thật lâu sau, rốt cục, sau những tiếng cười sang sảng chia tay, sáu người đang tụ tập cũng chia tay nhau ở cửa đại sảnh.

– Ha ha, Đổng lão đệ, nhìn dáng ngươi lảo đảo kìa, muốn ta dìu ngươi về hay không?

Chủ nhân phủ đệ, trung niên tai to mặt lớn, cười lớn nhìn năm người còn lại nhất nhất đi về phòng của mình. Sau đó hắn phân phó:

– Dọn dẹp xuống đi, làm cho sạch sẽ. Dặn dò xuống dưới… tiệc rượu sáng mai vẫn lấy những thứ cao cấp nhất như trước.

– Vâng, lão gia.

Hai thị nữ vào trong dọn dẹp.

Còn tên chủ nhà đắc ý hát ê a một tiểu khúc, về chỗ mình ở.

Vù! Vù!

Mã Cẩm Khiếu lặng yên theo dõi. Đằng Thanh Sơn vẫn âm thầm theo dõi Mã Cẩm Khiếu.

Một hành lang tăm tối.

Trung niên tai to mặt lớn tâm tình rất tốt, vừa đi vừa đắc ý: “Nhị sư huynh khó có dịp tới chỗ ta, chậc chậc, hắn là chấp pháp trưởng lão. Lần này cơ hội khó gặp, nên hầu hạ cho tốt. Ừm… Đêm nay đi phòng nào nhỉ? Tới chỗ Tiểu yêu tinh thì quá dữ dội, nên tìm…”

Trong óc còn nghĩ đến vài cô gái, hắn đột nhiên cảm thấy yết hầu tê rần.

– Bồng!

Một gian phòng bên cạnh hành lang bị đạp tung cửa, trung niên tai to mặt lớn bị chèn chặt yết hầu lôi vào gian phòng. Chỉ nghe “kẹt” một tiếng, cửa phòng bị đóng chặt lại.

– Ngươi … ngươi là ai?

Trung niên cảm giác yết hầu nới ra, liền lập tức mở miệng.

Hắn không dám kêu!

Có thể một chiêu đã chế phục hắn phải là một cao thủ hậu thiên, thực lực người này… Chỉ sợ đám trong tốp đầu của Địa Bảng cũng không thể so sánh được. Có lẽ… có thể là tiên thiên cao thủ!

– Thấy rõ hình dáng ta chứ?

Người vừa tới vung lên, một mồi lửa sáng lên, hắn châm vào một cây nến.

– Ta không biết ngươi!

Trung niên mập mạp nhướng mày:

– Có phải ngươi bắt lầm người rồi không?

Làm một đô thống của Thần Vệ quân, hắn hiểu rõ tình thế trước mắt.

– Kiều Trung!

Mã Cẩm Khiếu nhìn chằm chằm vào trung niên mập mạp:

– Ngươi đừng nói là ngươi không phải Kiều Trung.

Trung niên mập mạp rùng mình:

– Đúng, ta là Kiều Trung, đô thống Thần Vệ quân Kiều Trung.

Trung niên mập mạp trả lời.

– À, ngươi đã thăng quan, trở thành đô thống rồi?

Mã Cẩm Khiếu cười lạnh nói.

– Ta sớm đã là đô thống vài chục năm rồi.

Trung niên mập mạp khó hiểu nhìn Mã Cẩm Khiếu:

– Căn bản ta không biết ngươi… Không biết, ta đắc tội với anh hùng khi nào. Người có thể nói rõ cho ta biết không?

Lúc này trên nóc nhà, Đằng Thanh Sơn dán tai vào mái, cẩn thận lắng nghe.

– A!

Tiếng kêu thảm thiết rất nhỏ từ trong phòng vọng ra.

“Hả? Chẳng lẽ Mã Cẩm Khiếu giết Kiều Trung rồi?”

Đằng Thanh Sơn có thể phán đoán, hẳn là tiếng kêu thảm thiết đó bị bịt miệng, nên thanh âm rất nhỏ. Đột nhiên, từ trong phòng lại vọng lên tiếng nói rất nhỏ…

– Kiều Trung, bây giờ ta phế võ công ngươi, ngươi không cần nói chuyện, chỉ cần nghe là được. Ngươi sẽ biết… tại sao ta tìm đến ngươi.

Thanh âm có vẻ rất, rất lạnh.

Chọn tập
Bình luận