Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 127: Gió Nổi Mây Tuôn

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Trong một tửu lâu ở Hòe thành thuộc Sở quận.

Một nam tử mặc áo vải đang ngồi dựa vào bên cạnh cái bàn gần cửa sổ, uống rượu, ăn thịt, bên hông đang đeo một thanh trường đao.

– Khách quan, thịt cừu của ngài đây!

Tiểu nhị bưng thịt chạy tới, đặt thức ăn lên bàn:

– Mời khách quan dùng.

Sau đó gã xoay người rời đi, nhưng khi gã vừa xoay người lại đụng phải cánh tay trái nam tử này. Quỷ dị chính là ống tay áo của cánh tay trái lại bị tiểu nhị đẩy tung lên.

Cụt một tay!

Cánh tay trái của y đã bị đứt!

Nam tử đưa mắt nhìn cánh tay trái của mình, y cũng không quan tâm lập tức tiếp tục uống rượu, ăn thịt. Cánh tay bị đứt kia đã là việc xẩy ra rất lâu, lúc trước y đã từng tuyệt vọng, điên cuồng, nhưng thời gian cũng dần xóa nhòa tất cả, trải qua khổ tu hai mươi năm, một lần nữa y lại có thực lực cường đại. Y càng thêm trầm ổn, càng thêm đáng sợ so với tên thanh niên công tử bột hai mươi năm trước.

– Buổi chiều hôm qua trong Sở quận thành, Thiết Y Môn phái ra một đội hơn một trăm cao thủ tinh anh chạy tới Từ Dương quận. Cầm đầu đoàn người đó chính là trưởng lão Thiết Y Môn ‘Ngụy Thương Long’. Mười năm trước, y là cao thủ từng được liệt vào nhóm Địa Bảng.

Trên một cái bàn cách nam tử cụt một tay không xa, có vài võ giả bắt đầu đàm luận.

Nam tử cụt một tay cười lạnh một tiếng.

Ngụy Thương Long?

Hôm nay những người từng là cao thủ mà không phát triển, không tiến bộ, vậy sau này sẽ bị những người phía sau thay thế. Ngụy Thương Long mười năm trước từng có tên trong Địa Bảng, nhưng vẻn vẹn chỉ xếp hạng thứ bảy mươi mốt. Còn bây giờ đã sớm bị những cao thủ mạnh hơn thay thế. Đương nhiên với tài năng được vào Địa Bảng trong thời gian ngắn ngủi cũng đại biểu cho thực lực của Thiết Y Môn trưởng lão.

– Thiết Y Môn phái cao thủ đi Từ Dương quận làm gì, có khi nào Thiết Y Môn muốn khống chế Từ Dương quận không?

– Huynh nói sai rồi. Các huynh đệ cũng biết, ngày hôm qua vùng Hỏa Diệm Sơn ở Từ Dương quận truyền ra tin tức là có Xích Lân ấu thú xuất thế! Nó tới một thôn trang tên là ‘Kim gia trang’ ăn thịt người. Bị không ít võ giả phát hiện, bị đuổi giết tới Hỏa Diệm Sơn. Đó chỉ là một con Ấu Thú cao gần một trượng! Biết Xích Lân ấu thú hiện thế nghĩa là như thế nào không?

Tên võ giả trẻ măng đắc ý nói.

Thân thể nam tử một tay cũng khẽ run lên.

Xích Lân ấu thú?

– Xích Lân ấu thú xuất hiện có hoặc có thể có Hắc Hỏa linh quả. Có Hắc Hỏa linh căn! Nghe nói cao thủ hậu thiên đỉnh một khi ăn Hắc Hỏa linh quả vào, có thể trở thành cường giả tiên thiên đấy.

Gã võ giả trẻ măng nói. Nhất thời những lời này khiến cho mọi người ồ lên.

– Ngay cả Hắc Hỏa linh căn, ăn vào vẫn sẽ trực tiếp trở thành võ giả nhất lưu!

Nam tử một tay uống cạn một chén rượu, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Xích Lân ấu thú? Hắc Hỏa linh quả?

– Tiểu nhị! Tính tiền! – Nam tử một tay lạnh lùng kêu.

– Da dạ, khách quan.

Tiểu nhị lập tức chạy tới.

– Tổng cộng là sáu lượng hai mươi mốt tiền.

Tùy ý ném một cục bạc vụn đại khái khoảng bảy tiền:

– Đủ rồi chứ?

Tiểu nhị hàng ngày tiếp xúc với bạc, tay chỉ nâng lên một chút rồi nói ngay:

– Đủ rồi, đủ rồi.

Nam tử một tay lúc này đi thẳng ra ngoài, y dắt ngựa chạy thẳng về phía Hỏa Diệm Sơn.

– Hắc Hỏa linh quả! Ta phải lấy cho bằng được! – Nam tử một tay ánh mắt kiên quyết.

……

Trong tửu lâu phát sinh cảnh tượng rất bình thường. Khoảng cách giữa Hòe thành với Hỏa Diệm Sơn rất gần, do đó cơ hồ ngày thứ hai là tin tức đã truyền tới bên này. Tin tức này một truyền mười, mười truyền trăm, càng lúc càng nhanh, điên cuồng lan ra bốn phương tám hướng.

Có rất nhiều võ giả, hoặc vì muốn tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả. Hoặc vì tranh đoạt Hắc Hỏa linh căn.

Thậm chí còn đến xem náo nhiệt.

Tất cả mọi người đều biết, Hỏa Diệm Sơn trong vòng một hai tháng tới sẽ vô cùng náo nhiệt. Cả Dương Châu, thậm chí Thanh châu ở phương bắc, cao thủ hai châu đều có thời gian chạy tới Hỏa Diệm Sơn kịp. Nhiều cao thủ tụ tập như vậy, sau này sẽ là một thịnh hội khó quên. Có lẽ sẽ gặp được rất nhiều cao thủ lợi hại. Tỷ như cao thủ Địa Bảng, Tiềm Long Bảng, Sồ Phượng Bảng.

……

Một chi thương đội chậm rãi đi trên quan đạo.

Đây là loại thương đội tập hợp rất nhiều thương nhân, bình thường mời rất nhiều hộ vệ. Còn thực lực những hộ vệ này cũng chia ra cao thấp, thực lực cường giả, có thể ở trong xe ngựa tùy ý, không đến lúc cần họ chẳng muốn ra tay.

Cót két, cót két.

Bánh xe lăn đều, trên xe hàng có một thanh niên chân trần ăn mặc mộc mạc, tay trái cầm trảm mã đao, nhắm mắt khoanh chân ngồi yên.

Không ai dám quấy rầy thanh niên này.

Lúc trước đám hộ vệ khác xem thường thanh niên chân trần mặc mộc mạc này. Từng có hai hộ vệ muốn dọa nạt thanh niên đó, nhưng mà…… những hộ vệ khác chỉ nhìn thấy huyết quang nhanh như chớp, rồi hai hộ vệ kia đã ngã ầm xuống, yết hầu của họ đều bị cắt vỡ. Đám hộ vệ lúc này mới hoảng sợ.

Đối phương rút đao, giết hai người, thu đao.

Họ chưa từng phát hiện!

Rút đao cực nhanh, xuất đao vừa nhanh vừa mạnh, quá mức kinh nhân. Từ đó đám hộ vệ cũng không dám đến gây chuyện với gã thanh niên chân trần này nữa.

– Vừa rồi khi nghỉ tạm trong khách sạn mọi người nghe được chứ? Ở biên cảnh Từ Dương quận là Hỏa Diệm Sơn có xuất hiện Xích Lân ấu thú. Con Xích Lân ấu thú đó một khi lớn lên ăn được Hắc Hỏa linh quả sẽ cao đủ ba trượng, dài năm sáu trượng……

Những hộ vệ kia vừa đi, vừa đàm luận tin tức vừa nghe được.

Gã thanh niên chân trần vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, lập tức mắt mở bừng ra.

– Hắc Hỏa linh quả? Hắc Hỏa linh căn?

Thanh niên chân trần nheo mắt lại, giống như một con cô lang với ánh mắt sáng quắc.

Lập tức, miệng gã nhếch lên nụ cười nhạt:

– Đám hộ vệ này nói không sai, lúc này khẳng định sẽ hấp dẫn ngàn vạn võ giả tới đây! Ta lưu lạc thiên hạ dãi dầu sương gió cũng đã tám năm, đám vũ giả hậu thiên đỉnh phong tất cả đều không chịu được một chiêu của ta! Lần này cao thủ tụ tập, ta ‘Yến Thiết’ đã khổ tu tám năm, cũng đã đến lúc danh dương thiên hạ rồi! Đồng thời có tên trong ‘Tiềm Long Bảng Địa Bảng, sư phó mà biết nhất định…! Nếu lấy được Hắc Hỏa linh quả nữa……

Nghĩ vậy thanh niên chân trần không còn do dự.

Thanh niên chân trần xốc lại cái túi trên lưng, rồi sau đó cả người nhảy lên.

– Vù!

Một cước đá một hộ vệ cưỡi chiến mã bay tung lên, còn chính gã ngồi trên chiến mã kéo mạnh cương ngựa, chiến mã chồm lên phi nhanh.

– Ngựa của ta!

Tên hộ vệ gào lên.

– Cộp!

Một vật cứng nện vào đầu hắn, tên hộ vệ cúi đầu nhìn xuống, chính là một lượng hoàng kim.

– Thật nhỏ mọn.

Hộ vệ thấp giọng mắng,

– Chiến mã của ta cũng tốn hao gần trăm lượng bạc, thế mà không cho thêm được một chút nào.

Tên hộ vệ chạy thục mạng, cũng tạm thời đuổi kịp chiếc xe hàng, cuối cùng leo lên ngồi được lên xe hàng.

– Huynh đệ, sát thần đó đã cho ngươi vàng rồi, huynh coi như đã gặp may rồi (nguyên văn: đi Đại Vận rồi, có nghĩ là sướng lắm rồi). Nếu không cho huynh, thì huynh làm được gì đây?

Tên hộ vệ cười nói.

– Tên sát thần đó đi đâu nhỉ.

– Ai biết, hắn đi là tốt, ở bên cạnh lão tử luôn cảm thấy sợ hãi!

Bất kỳ hộ vệ nào nửa đường bỏ đi, đám thương nhân cũng không quan tâm, cũng không có cách quản lý. Huống chi đám thương nhân cũng chỉ mới trả một nửa tiền, khi tới đích mới trả phần bạc còn lại, nên họ không sợ hộ vệ chạy thoát, họ dù sao cũng không lỗ.

*******

Bất kể đến vì Hắc Hỏa linh quả, Hắc Hỏa linh quả, hay là xem nhiệt náo, hoặc là muốn nhân dịp cao thủ tụ tập, nhất cử nổi danh, ai nấy sau khi nhận được tin tức đều chạy tới Hỏa Diệm Sơn!

Có vài người khổ tu hành tẩu thiên hạ, dãi dầu sương gió, họ muốn được nhất cử thành danh, lần này là một cơ hội tốt!

Cũng có nhân vật thành danh đã công thành danh toại, trong lòng khát vọng đạt tới tiên thiên!

Cũng có người mang theo thâm cừu đại hận, muốn đề cao thực lực mình để báo thù!

Có người xem nhiệt náo!

Có vài đệ tử của tuyệt thế cường giả ẩn dật, muốn danh truyền thiên hạ!

……

Tóm lại, đủ loại nhân vật muôn hình muôn vẻ, đua nhau chạy tới Hỏa Diệm Sơn.

*******

Từ Dương quận, trong phủ đệ một khu nhà cấp cao Hoa thành.

Nơi này là cứ điểm của Quy Nguyên Tông tại Hoa thành, đám người Đằng Thanh Sơn tạm thời trụ ở nơi này.

– Hai ngày nay, Hỏa Diệm Sơn quả là náo nhiệt.

Đằng Thanh Sơn đứng trên cửa sổ uống rượu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lướt qua ngã tư đường phía xa.

– Chỗ Hỏa Diệm Sơn lại có nhiều võ giả tới như vậy, lúc này mới được hai ngày, đã có mấy trăm người tụ tập! Bên kia, lại liên tiếp mở ra thêm ba khách sạn nữa!

Quá nhiều người, còn võ giả lợi hại thì bất kể tiền tài.

Khách sạn có thể nhân cơ hội thu một khoản lời khổng lồ, do đó vùng Hỏa Diệm Sơn liên tiếp xây thêm ba khách sạn lớn.

– Nhưng con Xích Lân ấu thú này đích xác rất giảo hoạt! Hai ngày vừa rồi căn bản không xuất hiện, ta vào Hỏa Diệm Sơn tìm ba lượt vẫn không có phát hiện ra tung tích của Xích Lân ấu thú.

Đằng Thanh Sơn cũng đi tìm nhưng vẫn chưa tìm được Xích Lân ấu thú, Xích Lân ấu thú hiển nhiên cũng cảm giác được nguy hiểm.

Nhưng Đằng Thanh Sơn khẳng định một điểm, Xích Lân ấu thú nếu chưa ăn được Hắc Hỏa linh quả thì nó sẽ không rời sào huyệt của nó.

– Biểu ca thật đúng là chăm chỉ.

Đằng Thanh Sơn liếc nhìn phía dưới đình viện xa xa, biểu ca Đằng Thanh Hổ đang tiếp tục luyện tập thương pháp Liệt Hỏa Ngũ Thức.

– Hả?

Đằng Thanh Sơn mắt lóe sáng, phát hiện ra ở ngã tư đường xa xa xuất hiện rất nhiều những bóng người mặc hắc sắc trọng giáp, cưỡi hắc sắc chiến mã, cũng có rất nhiều không mặc trọng giáp.

Đằng Thanh Sơn chỉ liếc mắt đã nhận ra hai người đi đầu!

Tóc dài bạc phơ, ánh mắt sắc bén là đệ nhất thống lĩnh ‘Ký Hồng’, còn nữ tử sắc mặt băng giá, mặc trang phục màu đen, chính là đệ tứ thống lĩnh ‘Quan Lục’.

Cộp! Cộp! Cộp!

Đằng Thanh Sơn lập tức đi xuống thang lầu đi ra trước cửa, người người phụ trách ở đây là ‘Dương Tháp’ đã ra chờ ở ngoài đại môn rồi.

– Hai vị thống lĩnh đại nhân.

Dương Tháp cung kính nói.

– Chiến mã này hãy giao cho người của ta, các đại nhân vào trong nghỉ tạm.

Gã vung tay lên, lập tức một đám người hầu chạy tới dẫn ngựa.

Một đám người rầm rộ, dưới sự chỉ huy của Ký Hồng và Quan Lục cùng đi vào.

– Thống lĩnh đại nhân.

Đằng Thanh Sơn chắp tay hướng về phía hai người trước mắt.

– Ha ha, Thanh Sơn!

Ký Hồng liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn rồi lộ ra nụ cười, ông đi tới vỗ vai Đằng Thanh Sơn,

– Ngươi lần này cho Quy Nguyên Tông chúng ta nhiều sĩ diện rồi, lại đánh bại cả Mạnh Điền, ha ha…… Được rồi, ta hỏi ngươi Mạnh Điền đó có thực sự bị ngươi giết chết không?

Mạnh Điền chết không còn hài cốt, hơn nữa lúc đó chung quanh không có ai, căn bản không ai biết có phải là Đằng Thanh Sơn giết không.

– Đương nhiên là ta giết.

Đằng Thanh Sơn nói.

– Được được.

Ký Hồng cười càng tươi hơn, lập tức xoay người,

– Vị này chính là Quan thống lĩnh! Lần này ta và Quan thống lĩnh phụng mệnh tông chủ, chỉ huy ba mươi tinh anh Hắc Giáp quân, cùng với ba mươi cao thủ đệ tử hạch tâm tới đây. Mặc dù lần này Xích Lân ấu thú xuất thế dẫn tới rất nhiều cao thủ tụ tập, nhưng với Quy Nguyên Tông chúng ta vẫn phải đoạt cho được bảo bối đó! Thanh Sơn, đến lúc đó ngươi phải lưu thủ!

Bất kể là đánh bại Mạnh Điền, hay là giết chết Mạnh Điền thì Đằng Thanh Sơn ít nhất cũng có thực lực Địa Bảng. Một cao thủ Địa Bảng khi tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả, có thể phát huy tác dụng rất lớn.

– Dạ, thống lĩnh đại nhân.

Đằng Thanh Sơn đáp, rồi đột nhiên giật mình nhìn về phía sau Ký Hồng. Ánh mắt hắn tập trung nhiều vào một nam tử mặc trọng giáp lưng hùm vai gấu. Đám tinh anh cao thủ của Hắc Giáp quân cũng nghi hoặc Đằng Thanh Sơn.

– Vị huynh đệ này… huynh… huynh có phải là Lý Kim Phúc không?

Đằng Thanh Sơn nhớ rất rõ, năm đó thiên tài của Lý gia trang cầm thành lang nha bổng một trăm hai mươi hai cân.

Chọn tập
Bình luận