Đằng Thanh Sơn biến mất khỏi tầm mắt của Vương Khắc Hầu. Trong hồ nước, rất nhiều tiên thiên cường giả vẫn còn khổ cực truy tìm. Sức hấp dẫn của hai đỉnh thật sự quá lớn, không ai nguyện ý bỏ qua. Khi Vương Khắc Hầu và Ô Hưu của Tuyết Ưng Giáo đem tin tức về, mọi người mới không cam lòng, bỏ qua việc tìm kiếm.
– Tên Tần Lang thật sự là Đằng Thanh Sơn?
Rất nhiều cường giả tụ tập cùng nhau.
– Đằng Thanh Sơn chỉ là một tiểu tử mười bảy tuổi, sao có thể đơn giản giết chết một tiên thiên thực đan như Thiết Thứu nhỉ?
– Mười bảy tuổi giết chết tiên thiên thực đan, việc này tuyệt không có khả năng.
– Hừ, có cái gì mà không có khả năng? Theo như Xạ Nhật Thần Sơn của chúng ta được biết thì khi Thanh Hồ Đảo công kích Duyên Giang thành, tên Đằng Thanh Sơn đó đã giết chết một cao thủ tiên thiên hư đan. Ít nhất, hắn đã là cao thủ tiên thiên. Cổ đảo chủ, ta nói có đúng không?
Vương Khắc Hầu nhìn về phía Cổ Ung.
Trong mười mấy cường giả ở đây, Ma Ni Tự, Doanh Thị gia tộc, Thú Vương Ô Hầu, Xạ Nhật Thần Sơn xem ra cũng không đến nỗi khó chịu. Bởi vì họ đều có ít nhiều thu hoạch.
Còn Tuyết Ưng Giáo, Hồng Thiên Thành và Thanh Hồ Đảo, ai nấy không cảm thấy thoải mái. Đi thật xa, hao phí tinh lực nhiều, chẳng những không có được chút gì, cuối cùng còn tổn thất một, hai cao thủ tiên thiên. Đương nhiên… Tuyết Ưng Giáo, Hồng Thiên Thành thì không sao, tổn thất cũng không phải là quá lớn. Chỉ là trong lòng không thoải mái thôi.
Nhưng Thanh Hồ Đảo thì khác! Bản đồ bảo tàng là của họ. Vốn bảo tàng coi như vật trong túi, nhưng đến lúc này, họ đã chết mất tám tiên thiên cường giả, mà một đỉnh cũng không có.
Bị Vương Khắc Hầu của Xạ Nhật Thần Sơn cười cợt, Cổ Ung hừ lạnh một tiếng:
– Không ít người thấy Đằng Thanh Sơn rồi, còn hỏi ta làm gì? Các vị… Ngân Giao quân ta còn đóng quân ở trên, thứ cho chúng ta không phụng bồi!
Rồi Cổ Ung phất tay áo, mang theo mấy người Thanh Hồ Đảo muốn bỏ đi.
– Cổ đảo chủ! Hồ ngầm này các vị cũng đã biết rồi. Bảo tàng cũng lấy đi rồi. Hà tất đi đường vòng trở về làm gì?
Tên Thú Vương Ô Hầu mỉm cười nói. Mấy người Cổ Ung khựng lại, sắc mặt cũng rất khó coi, trong lòng đều cảm thấy khó chịu.
– Đi đường vòng?
Mấy người Cổ Ung nhìn Thú Vương Ô Hầu.
Ô Hầu cười buông hai tay ra. Hai đỉnh được tiên thiên chân nguyên trói chặt vào người hắn. Còn bản thân Ô Hầu thì nhảy lên trên, phía trên chính là nền đá cứng rắn.
Vừa lao tới gần tầng đá, Ô Hầu vung nắm tay lên.
– Ầm!
– ầm!
… những tiếng ầm ầm nổ vang lên không ngừng. Đá vụn nổ ra bắn tung tóe, rơi vào trong nước. Mỗi một quyền của Ô Hầu đều có thể tùy tiện phá vỡ ra một cái hố to hai ba trượng, hắn cũng không ngừng gạt đá sang một bên, rồi lại không ngừng đấm tiếp một quyền nữa.
Cứ như vậy, lao thẳng lên trên.
Mực nước trong hồ cũng theo thông đạo hơi dâng lên, được khoảng một trượng rồi dừng lại.
– Tên Ô Hầu này thật là…
Tất cả cường giả ở đây đều trợn mắt há mồm. Hồ nước cách mặt đất chừng hơn trăm trượng.
Phải đánh thủng một thông đạo dài cả trăm trượng, không phải cứ đập mạnh là được. Bởi vì tầng nham thạch, vì một vài lý do cấu tạo và tính chất đất đá, một khi đánh thủng một lỗ, những viên đá hoặc đất bùn xung quanh có thể lại lấp vào, do đó… việc này vô cùng khó khăn.
Cho dù là cường giả tiên thiên kim đan, muốn phá ra được một cái thông đạo, phỏng chừng khi hắn đi sâu vào lòng đất, thông đạo cũng bị bịt kín.
Do đó, muốn đi một bước, phải oanh kích một nhát. Nếu bảy người muốn ra ngoài, phỏng chừng bảy cao thủ đều phải oanh kích thông đạo. Hơn nữa tiên thiên cường giả dù sao cũng không thể phi hành, một khi đất đá chung quanh sụp đổ quá nhiều, đến cả nơi bấu víu cũng không có. Cả người sẽ rơi xuống.
Do đó rất là phiền toái.
Tên Thú Vương Ô Hầu quả là tài cao mật lớn, bày trò đùa giỡn với mọi người
– Hắn là một tên điên.
Doanh Hạo Giang cười khẩy một tiếng,
– Đi, chúng ta vẫn đi đường cũ, thà mất chút thời gian, cũng không nên đánh một lối đi khác.
Những cao thủ của Doanh Thị gia tộc, mang theo hai cái đỉnh bơi về phía lối đi trước đây.
– Chúng ta cũng đi.
Lão tăng với cặp mày dài nói, lúc này cao thủ La Hán của Ma Ni Tự cũng cùng nhau đi theo.
– Cổ đảo chủ! Chúng ta cùng đi thôi.
Vương Khắc Hầu của Xạ Nhật Thần Sơn cười nói.
– Không cần, chúng ta có thể tự đi.
Cổ Ung âm trầm nói, lập tức chỉ huy nhân mã dưới trướng nhanh chóng đi về phía Vô Để Động.
Ai cũng nhìn ra, Cổ Ung lúc này rất phẫn nộ. Chỉ là, hắn cố nén thôi.
Người của Thanh Hồ Đảo đi rất nhanh, cũng không thèm nói chuyện gì với những tông phái khác.
– Đảo chủ! Đến giờ ta vẫn không hiểu, Đằng Thanh Sơn sao có thể đạt tới cảnh giới tiên thiên thực đan?
Ánh mắt Triệu Đan Trần rất lạnh. Hắn vẫn không hiểu… Kỳ thật về mặt tiên thiên chân nguyên, Đằng Thanh Sơn chỉ là cảnh giới Hư Đan. Một cao thủ Hư Đan, lại có thể giết chết tiên thiên thực đan.
Mọi người Thanh Hồ Đảo căn bản không thể tưởng tượng được. Kỳ thật cũng không trách họ. Ai có thể nghĩ đến phương pháp tu luyện nội gia quyền chứ?
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, tuyệt đại đa số tinh lực của Đằng Thanh Sơn đều tập trung vào nội gia quyền. Về phần nội kình, chỉ là kết quả phụ thuộc của nội gia quyền. Đạt tới hậu thiên cực hạn, cũng phải dựa vào Chu Quả. Cái mà Đằng Thanh Sơn chính thức dựa vào, vẫn là nội gia quyền như trước. Còn tiên thiên cường giả lại là một hệ khác hẳn.
– Ta đương nhiên là không biết. Không biết tên khốn khiếp này ở đâu lòi ra nữa!
Cổ Ung nghiến răng, ánh mắt đầy sát khí không hề che dấu.
Mấy chữ “tên khốn khiếp” vừa ra khỏi miệng Cổ Ung, làm rất nhiều người giật mình. Dù sao Cổ Ung là một người rất trầm ổn. Thế mà lúc này cũng phẫn nộ y như bốn tiên thiên cao thủ khác của Thanh Hồ Đảo ở đây.
– Đã chết tám tiên thiên, Thanh Hồ Đảo ta tổn thất bốn phần cao thủ tiên thiên rồi!
Cổ Ung vô cùng đau lòng!
– Vậy mà một đỉnh cũng chẳng có được!
Đối với những cái đỉnh đựng Bắc Hải Chi Linh, hắn càng đau lòng hơn!
– Chín đỉnh này hẳn đều phải thuôc về Thanh Hồ Đảo chúng ta.
Nữ tử đó nghiến răng nói.
– Hừ…
Triệu Đan Trần không khỏi cười lạnh.
– Đúng, chúng ta chẳng có được một cái nào. Vốn lần này nếu Thanh Hồ Đảo ta tìm được chín cái đỉnh đó, thực lực hẳn sẽ tăng lên rất nhiều. Một hai trăm năm sau, thực lực Thanh Hồ Đảo ta sợ có thể tăng lên gấp đôi, so được với Vũ Hoàng môn, Doanh Thị gia tộc. Nhưng bây giờ ngược lại tổn thất bốn phần cao thủ tiên thiên.
– Hơn nữa, còn tiện nghi cho những tông phái khác.
Hai mắt Lam tướng quân đỏ quạch lên. Thực lực chẳng những không tăng, còn giảm nhiều.
Hơn nữa, mình không đạt được, còn để tiện nghi cho đám đối thủ, làm đối thủ càng mạnh hơn. Lần này Thanh Hồ Đảo, thiệt đơn thiệt kép, tổn thất quá lớn. Nói là tổn thất bốn phần cao thủ, trên thực tế tổn thất… còn vượt xa số này!
– Đừng nói nữa!
Cổ Ung gầm gừ.
Bốn người Triệu Đan Trần đã thấy… sắc mặt Cổ Ung trầm xuống hết mức. Cổ Ung là một nhân vật rất có dã tâm. Thân là một đảo đảo chủ, không ai đau lòng hơn hắn về việc này. Đồng thời trong lòng cũng càng thêm hận tên Đằng Thanh Sơn kia. Trước giờ Cổ Ung không hận một người nào như vậy cả! Lúc này, hắn thậm chí còn muốn ăn thịt, uống máu Đằng Thanh Sơn nữa!
– Bây giờ ta hiểu rồi.
Cổ Ung nói trầm trầm.
– Đằng Thanh Sơn từ bé sống ở Đại Duyên Sơn, đương nhiên quen thuộc nơi đây. Do đó, hắn mới có thể tùy tiện tìm được cửa vào Vô Để Động!
– Hắn làm như vậy, hoàn toàn là cố ý xuống tay với Thanh Hồ Đảo ta. Hồ trưởng lão trước khi chết, còn gầm lên… Hiển nhiên là Đằng Thanh Sơn, hẳn là hung thủ chính về cái chết của phần lớn những vị trưởng lão khác. Nếu hắn không ra tay, cũng khẳng định cố ý chọc cho người chém giết.
Cổ Ung đã đoán ra. Trong Thiên Hồng Thủy Cung, nếu không có Đằng Thanh Sơn hô to một tiếng, bọn người Hồ trưởng lão chỉ cần một hơi thở là đủ có thể chạy tới ngã rẽ kế tiếp, có thể đào tẩu.
Nhưng Đằng Thanh Sơn thời khắc nào cũng chú ý, hô lớn lên, làm cho Vũ Văn Lưu Phong, bọn người Hồ trưởng lão không kịp chạy.
– Bất luận là tương lai bị Đằng Thanh Sơn uy hiếp, hay là lần này…
Ánh mắt Cổ Ung lóe lên,
– Tên Đằng Thanh Sơn này tất phải chết! Hơn nữa, không cho hắn được chết thống khoái! Nếu không các vị trưởng lão có chết cũng không nhắm mắt!
Bốn người Triệu Đan Trần cũng gật đầu.
…
Nhân mã khắp nơi, có người vui, có người buồn rầu, cũng có người bi phẫn… Tóm lại nhân mã khắp nơi, đều tiến về chỗ Vô Để Động.
Lúc này, ở trong một cái Vô Để Động khác. Trên vách dòng nước chảy trong Vô Để Động, có rất nhiều những động nhỏ. Ở một trong những cái động đó…
– Vù!
Đằng Thanh Sơn dựa vào vách động, lúc này mới hoàn toàn buông lỏng. Từ đêm qua chạy về Đằng gia trang đến giờ, tổng cộng mới có một ngày một đêm, song đã phát sinh biết bao nhiêu chuyện.
Trong một ngày một đêm này, Đằng Thanh Sơn căn bản không dám buông lỏng chút nào… Thần kinh luôn luôn căng ra hết cỡ. Đến bây giờ, hắn mới hoàn toàn buông lỏng.
Đêm qua chạy tới Đằng gia trang, sáng sớm hôm nay di chuyển Đằng gia trang. Sau đó lẻn vào đáy hồ tìm được người của Thanh Hồ Đảo, sau đó cứu cha! Sau khi đưa cha trở về, lại quay đầu lại tham gia vào đám đại quân tiên thiên cường giả.
Lẫn vào đám người tiên thiên cường giả, với thế áp nhân, cùng nhân mã Thanh Hồ Đảo đi thăm dò kho báu Vũ Hoàng.
Từ đầu tới đuôi, tổng thời gian cũng không quá dài, nhưng lại phi thường gian khó, nguy hiểm!
– Thanh Hồ Đảo, ngươi không coi mạng phụ thân ta vào đâu, tùy ý đồ sát. Lần này… sự trả thù đã đổ xuống đầu các ngươi, không biết các ngươi có dễ chịu không nhỉ.
Đằng Thanh Sơn cười lạnh,
– Đã chết tám tiên thiên cường giả, chỉ sợ các ngươi cũng chẳng tìm được kho báu Vũ Hoàng.
Khi đá văng sáu đỉnh, Đằng Thanh Sơn cũng đã có kế hoạch. Năm cái bay về các phương hướng khác, duy có một cái, là hướng về phía nhân mã của Tiêu Dao Cung, Thanh Hồ Đảo và các cao thủ cùng nhóm.
Đằng Thanh Sơn biết, lão tăng với cặp mày dài, Thú Vương Ô Hầu, cao thủ Tiêu Dao Cung đều ở một hướng. Người của Thanh Hồ Đảo muốn đoạt, chỉ sợ sẽ chết không ít người. Còn các đỉnh khác, Thanh Hồ Đảo căn bản không thể tìm được.
Do đó…
Lúc Đằng Thanh Sơn đá đỉnh, nhất định Thanh Hồ Đảo sẽ có kết cục thê thảm.
– Ừm, lần này ngoài việc ta tổn thất mất mấy mặt nạ da người, những tổn thất khác cũng không phải là lớn.
Đằng Thanh Sơn nhìn Luân Hồi thương. Cán Luân Hồi thương có bị sứt một khối kim loại lớn, làm cho một vị trí ở cán thương chỉ còn lại có hai phần ba.
– Xem ra cần lấy Tinh Văn Cương tu bổ một chút.
– Bắc Hải Chi Linh… Đặt ở trong đỉnh, quá chói mắt. Sau khi rời khỏi đây, cũng dễ bị bộc lộ.
Đằng Thanh Sơn tay phải vung lên, liền tới vách động.
Vách đá cứng rắn, thế mà Đằng Thanh Sơn tùy tiện móc ra một cục cỡ chừng cái vò rượu. Sau đó, Đằng Thanh Sơn lấy khối đại nham thạch này móc khoét rất đơn giản, ngoáy cho bên trong rỗng ruột, hình thành một vò rượu bằng đá. Đằng Thanh Sơn làm vò rượu đá, cũng tương tự người bình thường nặn đất sét vậy.
– Tốt lắm.
Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn vò rượu đá, sau đó lấy một cái đỉnh bên cạnh, mở nắp đỉnh ra.
– Rào rào…
Bắc Hải Chi Linh như rượu ào ào đổ vào trong vò rượu đá. Trút sạch toàn bộ cũng chỉ mới được có hai phần vò rượu thôi. Sau đó Đằng Thanh Sơn lại làm y như vậy, lấy một đỉnh Bắc Hải Chi Linh khác đổ vào bình đá, rồi dùng tiên thiên chân nguyên, vét sạch Bắc Hải Chi Linh còn lại bên trong đỉnh vào trong vò rượu.
Dù sao, một giọt Bắc Hải Chi Linh cũng cực kỳ trân quý.
Rốt cục, toàn bộ Bắc Hải Chi Linh đã trút hết vào vò rượu đá những vẫn chưa đầy được một nửa.
Đằng Thanh Sơn cầm lấy vò rượu đá…. Đây là thứ mình liều mạng mới có được. Sư phụ mà thấy nhất định sẽ rất kích động. Nhìn vò rượu đá, Đằng Thanh Sơn cười nói:
– Ha ha! Đừng thấy ngươi xấu xí mà coi thường. Ngươi còn quí trọng hơn cả mạng của tất cả tiên thiên cường giả của Thanh Hồ Đảo.