Cổ Thế Hữu và thiếu nữ áo tím cùng bước tới ngồi chung bàn với Đằng Thanh Sơn.
– Đằng thống lĩnh, đây là sư muội của ta: Ôn Tiêu.
Cổ Thế Hữu nói. Thiếu nữ áo tím kia có hàng mi rất dày, điều đó lại càng làm cho nàng toát lên một khí chất oai hùng. Thiếu nữ áo tím nhìn chăm chú vào Đằng Thanh Sơn, rồi mỉm cười nói:
– Ôn Tiêu ra mắt Đằng thống lĩnh, đáng tiếc, lần trước ta không theo sư huynh đi Hỏa Diệm Sơn, nếu không, cũng có thể chứng kiến được uy lực ‘Hỏa Diễm Thương’ của Đằng thống lĩnh rồi.
Đằng Thanh Sơn giật mình.
– Hỏa Diễm Thương?
Đằng Thanh Sơn cười nói.
– Ôn cô nương, ‘Hỏa Diễm Thương’ mà cô vừa nói là cái gì thế?
Ôn Tiêu kinh ngạc hỏi lại:
– Đằng thống lĩnh không biết sao? Phiên bản Địa Bảng mới nhất có nói thương pháp của Đằng thống lĩnh như hỏa diễm cuồng bạo, mãnh liệt, hơn nữa Đằng thống lĩnh cũng thành danh ở Hỏa Diệm Sơn, khắp vùng Cửu Châu không ít người xưng hô ngài là ‘Hỏa Diễm Thương’, trên Địa Bảng cũng có miêu tả mà.
Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.
‘Hỏa Diễm Thương’ Đằng Thanh Sơn?
Những cao thủ lợi hại trong thiên hạ, đích thật là có những danh hiệu, kiểu như ‘Huyết Nguyệt Đao’ Mạnh Điền, ‘Lôi Thần Đao’ Ngô Việt, ‘Sinh Tử Đao’ Đỗ Cửu vân vân, đại đa số danh hiệu có thể lộ ra một vài tin tức về người này. ‘Hỏa Diễm Thương’, ghi rõ là Đằng Thanh Sơn dùng thương, cộng thêm với thương pháp hung mãnh cuồng bạo.
– Đằng thống lĩnh, sao thế, chẳng lẽ ngươi còn chưa biết à? – Cổ Thế Hữu kinh ngạc hỏi.
– Mấy ngày vừa qua ta ở bên ngoài, còn chưa có về lại Quy Nguyên Tông, quả thực là chẳng biết gì. – Đằng Thanh Sơn đáp lời.
– Nguyên lai là như thế. – Cổ Thế Hữu gật đầu.
Ngay lúc này, từ cách đó không xa có một lão già mập mạp tóc bạc trắng miệng cười cười, mắt hơi nheo nheo lại, chầm chậm đi tới, khi vừa đến nơi đã khẽ khom người, rồi cười nói:
– Thiếu đảo chủ tới, sao không thông báo trước cho lão hủ một tiếng. Để lão hủ chuẩn bị chu đáo trước… Thiếu đảo chủ muốn ăn chút gì không, có gì xin cứ việc phân phó.
Cổ Thế Hữu nhìn thoáng qua lão già đầu bạc này:
– À. Là Vũ Văn lão bản. Được rồi, hoa thuyền năm nay có mười vị giai nhân. Trong đó có mấy cô là người của Vũ Văn lão bản thế?
Lão già đầu bạc cười nói:
– Có bảy cô! Cô gái vừa tới, tên là ‘Mộng Đỗ Quyên’. Đó là cô nương tốt nhất trong số các thủ hạ của ta. Về lĩnh vực cầm kỹ, quét mắt cả Vũ An Quận Thành phải đứng số một số hai. Hơn nữa bây giờ nàng còn chưa có chủ. Hay là … Thiếu đảo chủ…
– Ngươi lui xuống trước đi. – Cổ Thế Hữu sầm mặt xuống.
Lão già đầu bạc nhìn thoáng qua thiếu nữ áo tím, rồi lập tức lui xuống.
– Sư huynh, cô Mộng Đỗ Quyên cô nương ở trên đó là một mỹ nhân đó. – Thiếu nữ áo tím nói.
– Sư muội, ngươi đừng chọc ghẹo sư huynh mà. – Cổ Thế Hữu cười.
Đột nhiên —
Hơn một ngàn người dày đặc xung quanh bỗng hoan hô như sóng gầm, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thiếu nữ bạch y mềm yếu trên hoa thuyền. Bạch y thiếu nữ này ôm một cây thất huyền cổ cầm hình lá dứa, khẽ cúi người, rồi ngồi xuống, đặt cây thất huyền cầm trên cái bàn phía trước mặt.
Rồi sau đó tự cắt một khúc trầm hương, đốt lên lư hương.
Bạch y thiếu nữ nhắm mắt ngưng thần một lát, rồi vuốt lên dây đàn.
– Tinh!
Tiếng vang thanh thúy, truyền vào tận đáy lòng mọi người, trong nháy mắt, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Thanh âm đó cất lên, Đằng Thanh Sơn không tự kìm hãm được, cả người khẽ run lên, nổi da gà. Sau đó hắn buông chén rượu, ngưng thần lắng nghe tiếng đàn, tiếng đàn dồn dập, tiết tấu thanh thoát, tựa như một con chim sơn ca đang hót, những tiếng đàn thánh thót truyền vào lòng người, làm cho tâm tình con người cũng trở nên thanh thản hơn.
Chẳng biết bao lâu.
Một tiếng tiếng vọng vẫn còn văn vẳng mãi trên mặt hồ, một khúc cuối cùng rốt cục đã kết thúc.
– Cầm kỹ thực là cao siêu!
Đằng Thanh Sơn nhìn bạch y thiếu nữ nhu nhược, hắn không sao tưởng tượng được, người có khả năng khảy ra một khúc đàn linh hoạt kỳ ảo, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả tâm tình hắn như vậy, lại là một nữ tử thanh lâu.
– Mọi người cũng thấy cầm kỹ của Mộng Đỗ Quyên cô nương rồi đó. Bây giờ, mọi người có thể mua hoa đưa cho Mộng Đỗ Quyên cô nương rồi, một đóa màu trắng là trăm lượng bạc, một đóa màu vàng một ngàn lượng bạc, một đóa màu đỏ một vạn lượng bạc!
Một bà xồn xồn trông rất phong vận mặc áo đỏ cười nói,
– Mười vị giai nhân, tới cuối cùng ai có được nhiều hoa, sẽ có được nhiều bạc nhất. Như thế có thể được xem là hoa khôi! Hơn nữa, trong số những người đưa hoa cho hoa khôi, ai đưa những bông hoa quý nhất, sẽ có cơ hội qua đêm với hoa khôi, cho dù tặng hoa thứ hai thứ ba, cũng có cơ hội gặp mặt hoa khôi riêng lẻ.
Lúc này, hai cô bé cầm lẵng hoa từ trên thuyền lên trên bờ.
– Lý lão gia, tám trăm lượng bạc!
– Vương lão gia, một ngàn lượng bạc!
– Lam đại nhân, một ngàn năm trăm lượng bạc!
…
Đám phú ông, vì giai nhân mà vung tiền như rác.
– Hoa khôi?
Thiếu nữ áo tím ‘Ôn Tiêu’ cảm khái nói,
– Nguyên lai, người nào có nhiều bạc nhất là hoa khôi à, chà… Cầm kỹ của nữ tử này quả là cao siêu nhất mà ta được biết từ nhỏ đến giờ. Đáng tiếc, lại phải bồi tiếp một nam nhân xấu xí.
Ngay lúc đó —
– Lão gia nhà ta, muốn chuộc thân cho Mộng Đỗ Quyên cô nương! – Một thanh âm hùng hậu vang lên.
Nhất thời chung quanh hơn một ngàn người thoáng cái đều im lặng, cả đám nhìn chằm chằm vào người vừa nói. Đó là một tráng hán cao lớn, da đen xạm, đứng sừng sững trông như một bức tượng đá.
– Chuộc thân? Lão gia nhà các ngươi, có đủ tiền không? – Có người cười chế diễu.
– Mộng Đỗ Quyên cô nương, lần này rất có thể là hoa khôi đó, phải có mức giá trên trời.
Đám người đó đều là những quí nhân hoặc phú thương, đều rất giàu có.
Những loại người như thế này, người mà có thể xưng là ‘hoa khôi’, cho dù được cùng họ một đêm, không bỏ mấy ngàn lượng bạc thì cũng chỉ có nằm mơ. Đàn bà như vậy, chính là cây tiền cây bạc của thanh lâu! Hơn nữa lại là người quan trọng nhất, là hoa khôi, sẽ có địa vị rất cao trong một thanh lâu.
– Bảo lão bản các ngươi báo giá đi. – Đại hán da đen quát to.
Chỉ thấy lão già đầu bạc đi lên hoa thuyền, cười vang nói:
– Chuộc thân, tuyệt không phải là không thể! Nhưng, Mộng Đỗ Quyên cô nương là trong vạn người khó có được một, chúng ta cũng phải bỏ ra vô số tiền của, công sức để bồi dưỡng nên. Nếu lão gia nhà các ngươi thật muốn chuộc thân cho nàng, xin nói chắc giá luôn, một vạn lượng hoàng kim!
– Một vạn lượng hoàng kim?
Ở đây hơn một ngàn người tham gia đại hội vừa nghe đã sững sờ cả người.
Một vạn lượng hoàng kim, đó là một trăm vạn lượng bạc! Đây quả thực là một con số rất kinh khủng, người bình thường mà có mười vạn lượng bạc đã là phú hào rồi. Phú ông có thể có một trăm vạn lượng, đã có thể tính là đại phú thương rồi. Một nữ tử đứng đầu thanh lâu, mà chào giá tới mức ngang bằng với toàn bộ tài sản của một đại phú thương sao!
Thực là dọa người!
Mặc dù nói loại hoa khôi này, một đêm cũng phải mấy ngàn lượng bạc, nhưng đã là hoa khôi, thì không thể thường xuyên đón khách, phải bảo trì tính thần bí. Hơn nữa hoa khôi cũng chỉ kiếm được nhiều tiền khi còn thanh niên, khi lớn tuổi, cũng không còn kiếm được. Cả đời hoa khôi mà làm hết sức khoảng chừng có thể kiếm được một vạn lượng hoàng kim, có người ít hơn.
– Một vạn lượng hoàng kim.
Nữ tử áo tím thán phục,
– Đó chính là một ngàn cân hoàng kim, hoàn toàn có thể đúc một cái tượng vàng lớn bằng người thật.
Giá trên trời!
Đại hán đen thui xoay người thấp giọng thương lượng một chút, rồi đứng dậy cất cao giọng nói:
– Một vạn lượng hoàng kim! Lão gia nhà ta chấp nhận!
– Ồ!
Hơn một ngàn người chung quanh sợ ngây người. Lấy toàn bộ tiền của những người ở đây cộng với cả của những người ở bên ngoài không tư cách ngồi bàn, cũng không có nhiều như vậy. Người có thể trả được giá này quả chẳng có mấy ai.
– A!
Lão già đầu bạc vừa nghe thế, giật mình kinh ngạc, lập tức phản ứng nói liền,
– Việc này… Lão gia, khế ước bán mình của Mộng Đỗ Quyên không có ở nơi này. Hay là xin ngài chờ một chút, ta lập tức đi lấy ngay.
Hắn cũng căn bản không ngờ, tuyển hoa khôi, lại có người chuộc thân.
– Khế ước bán mình, khi ngươi về tự xé lấy là được.
Thanh âm ôn hòa vang lên,
– Thiết Tháp, đưa kim phiếu cho họ, rồi đem Mộng Đỗ Quyên cô nương tới đây.
– Vâng, lão gia.
Đại hán tên là Thiết Tháp vụt phi thân xa tới mấy trượng, trực tiếp nhảy lên hoa thuyền.
– Mộng Đỗ Quyên cô nương, xin mời.
Đại hán Thiết Tháp đồng thời cũng đưa kim phiếu cho lão già đầu bạc.
Lão già đầu bạc vừa thấy một xấp kim phiếu, tổng cộng mười tờ, mỗi tờ đều là mệnh giá một ngàn lượng hoàng kim, trên đó có chữ to thiếp vàng, làm cho lão như sôi cả người lên.
– Khế ước bán mình, ta sẽ tự xé hả?
Lão già đầu bạc gần như không dám tin. Nếu hắn về nhà mà không xé, hoàn toàn có thể thông qua quan phủ đưa Mộng Đỗ Quyên trở về.
– Không xé sao, đừng ai dám nghĩ đến việc tham lam kim phiếu của lão gia nhà ta!
Thiết Tháp đại hán nhìn thoáng qua lão già đầu bạc. Lão già đầu bạc tự đáy lòng run lên, có thể bỏ ra một vạn lượng hoàng kim chỉ để mua một cô gái, e rằng hắn quả thật không dám đắc tội với nhân vật như vậy.
Mộng Đỗ Quyên ôm cây đàn cổ hình lá dứa, theo đại hán đen thui bước rời khỏi hoa thuyền.
– Lão gia.
Mộng Đỗ Quyên đi tới, khom người nói.
Vị lão gia rốt cục đứng dậy, đó là một nam tử mập mạp có làn da trắng trẻo, người mặc trường bào màu tím, xem dung mạo lão thì có thể phán đoán khi còn trẻ lão hẳn là rất tuấn tú. Nam tử mập này gật gật đầu:
– Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy theo ta!
– Vâng, lão gia.
Mộng Đỗ Quyên thật bình tĩnh, trong mắt cũng lóe lên vẻ vui sướng.
Dù sao có là hoa khôi đi chăng nữa, cũng không khỏi bị trăm, ngàn kẻ dày vò. Bây giờ đã có người mua, sao nàng không vui mừng cho được?
– Người này, sao ta không biết nhỉ?
Cổ Thế Hữu kinh ngạc nhìn thoáng qua trung niên nam tử áo tím,
– Có thể ra tay hào phóng như vậy, tuyệt đối là một đại phú thương. Những đại phú thương ở Dương Châu thì ta cơ hồ đều biết cả. Đằng thống lĩnh, ngươi có biết đại phú thương giàu nứt đố đổ vách này không?
– Không biết. – Đằng Thanh Sơn vừa uống rượu vừa nói.
Ngay lúc này, trung niên nam tử áo tím quay đầu nhìn về phía đám người Đằng Thanh Sơn:
– Hôm nay Bùi Tam ta vận khí thật tốt, có thể gặp được Đằng Thanh Sơn đệ nhất Tiềm Long Bảng, và Cổ Thế Hữu đệ nhị Tiềm Long Bảng.
– Đệ nhất Tiềm Long Bảng? – Đằng Thanh Sơn giật mình kinh ngạc.
Mình ở Địa Bảng có thể xếp thứ bốn mươi sáu, đương nhiên có tên trong Tiềm Long Bảng, nhưng không ngờ lại xếp đầu, còn đè ép cả Cổ Thế Hữu một bậc.
Sắc mặt Cổ Thế Hữu sa sầm xuống.
– Bùi Tam, ở Dương Châu ta tựa hồ chưa từng nghe nói về ngươi. – Cổ Thế Hữu mắt nheo lại nói.
Trung niên nam tử áo tím mỉm cười nói:
– Chẳng qua ngươi cô văn quả lậu mà thôi.
Cổ Thế Hữu không khỏi tức giận.
Ở Dương Châu, ai dám bất kính với thiếu đảo chủ hắn?
Nam tử áo tím lại nhìn Đằng Thanh Sơn vài lần:
– Mười bảy tuổi, đệ nhất Tiềm Long Bảng, thứ bốn mươi sáu Địa Bảng! Không tệ, rất không tệ! Thế hệ thanh niên Quy Nguyên Tông đích xác mạnh hơn Thanh Hồ Đảo.
Lời này vừa nói ra, Cổ Thế Hữu càng tức giận hơn. Nam tử áo tím ngay sau đó phân phó:
– Thiết Tháp!
Đại hán đen thui như thấu hiểu lão gia muốn hắn làm gì.
Hắn lập tức tiến lên một bước, nói oang oang:
– Đằng Thanh Sơn, nghe nói thương pháp ngươi rất khá, ta đến đây xin được lãnh giáo!