Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 172: Hắc thiết bảo đồ

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Trên đỉnh Ngân Giác Sơn, bên cạnh bờ hồ, Ngụy Thương Long và trung niên cụt tay mừng rỡ bàn về Thiên Ưng Trảo. Đột nhiên, Ngụy Thương Long tựa hồ nhận ra cái gì đó, giật mình quay đầu nhìn về phía sau.

– Chết đi!

Khi Ngụy Thương Long vừa quay đầu, Đằng Thanh Sơn đã bắn ra hai thanh phi đao trong tay. Véo! Véo! Hai thanh phi đao xuyên qua không gian vọt tới. Khoảng cách hơn mười trượng, với tốc độ phi đao của Đằng Thanh Sơn, hai cao thủ hậu thiên không chút chuẩn bị, làm sao mà tránh khỏi chứ?

– Phốc! Phốc!

Hai thanh phi đao bắn vào sau gáy, rồi từ khoang miệng bắn ra ngoài! Ngụy Thương Long và trung niên một tay trừng mắt, vô lực ngã xuống bên cạnh bộ hài cốt.

– Phù!

Hai người vừa ngã xuống, Đằng Thanh Sơn cũng nhẹ nhàng lướt tới. Hắn không thèm liếc nhìn hai người vừa chết, tay trái tùy ý lượm vài viên đá nhỏ dưới đất, tay phải còn lại chụp vào tiểu đỉnh màu đen đang vứt trơ trọi trên đất. Ánh mắt hắn vẫn hoàn toàn dán vào tiểu đỉnh. Tay phải vuốt nhè nhè bên ngoài tiểu đỉnh màu đen này.

– Chính là nó. Chính là nó. Giống như đúc!

Di vật mà thê tử kiếp trước rất coi trọng, nay trùng sinh lại gặp lại nó.. tiểu đỉnh màu đen trong tay Đằng Thanh Sơn tựa hồ hoàn toàn trùng hợp.

– Chất liệu này, xúc giác này… giống hệt nhau.

Mắt Đằng Thanh Sơn hơi rơm rớm. Sau đó, Đằng Thanh Sơn trịnh trọng gỡ tiểu đỉnh màu đen ra, rồi đeo vào trước ngực. Cảm thụ tiểu đỉnh dán vào ngực, Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn bộ hài cốt chìm dưới đáy hồ mấy trăm năm, thầm nghĩ.

– Ngụy Đan tiền bối, không ngờ ngài lại có được tiểu đỉnh. Ngài và ta tuy cách nhau sáu trăm năm, nhưng cũng coi như có duyên phận.

Chính vào lúc này…

– Rào!

Một đạo nhân ảnh từ mặt nước vọt ra, chính là một cao thủ hậu thiên của Thiết Y Môn vừa đi xuống đáy hồ tìm kiếm bảo đồ.

Ánh mắt lạnh lùng, Đằng Thanh Sơn bắn ra một hòn đá.

Phốc!

Bộ vị ấn đường của người nọ bị hòn đá bắn thủng, thân thể vô lực như muốn chìm xuống nước. Đằng Thanh Sơn đứng trên bờ hồ lập tức vươn tay chụp lấy thi thể đó, rồi để thi thể đó tùy ý ngã xuống đất.

– Những người kia ở sâu dưới đáy hồ. Hồ nước chỉ thoáng xáo động, ảnh hưởng xuống phía dưới cũng ít, họ căn bản không biết được ta giết người trên này.

Đằng Thanh Sơn bình tĩnh đứng trên bờ.

– Có ba người xuống đáy hồ, một tiên thiên, hai hậu thiên. Sau khi giải quyết xong đám cao thủ hậu thiên, mình có thể an tâm đối phó với tên tiên thiên kia.

Đằng Thanh Sơn lặng lẽ chờ đợi.

– Bảo đồ này rốt cuộc ở đâu? Hồ này vừa sâu vừa rộng như vậy, đáy hồ lại dày đặc toàn bùn, làm sao mà tìm được?

Lão giả tóc hoa râm cau mày, rồi thở ra một hơi rồi lại cẩn thận tìm tòi. Lần này, cao thủ lớn tuổi của Thiết Y Môn tới đây chỉ có hai người. Một là lão già này – Điền trưởng lão. Còn người kia là Ngụy Thương Long.

Mặc dù nói về tuổi thì Đặng Canh cũng xấp xỉ tuổi lão. Nhưng Đặng Canh đã vào được tiên thiên nhiều năm, nên bề ngoài không thấy già chút nào.

– Phù!

Miệng thở phì phò, Điền trưởng lão ngoi lên mặt hồ.

– Bùng!

Đầu vừa ngoi lên mặt nước, những giọt nước lấp lóa phủ kín cả mặt nên không thấy rõ cảnh chung quanh. Lúc này Điền trưởng lão chỉ liên tục tham lam hít mạnh vài hơi, rồi thở hổn hển.

– Phốc!

Điền trưởng lão chỉ cảm thấy bộ vị ấn đường cùng cái đầu của mình đau đớn vô cùng, ý thức đột nhiên biến mất.

Đằng Thanh Sơn như một cánh chim, bay qua mặt hồ, nắm được thi thể Điền trưởng lão, rồi đặt xuống bờ hồ bên kia. Khi đặt thi thể xuống hắn cố hết sức nhẹ tay, phát ra động tĩnh cực kỳ nhỏ. Sau đó, Đằng Thanh Sơn lại quay về nơi có hài cốt của Ngụy Đan tiền bối.

– Bây giờ chỉ còn lại có một tên họ Đặng thôi!

Tay phải Đằng Thanh Sơn cầm chắc phi đao. Đối phó với Đặng Canh, cơ hội tốt nhất định là vào lúc đối phương vừa ngoi lên, phải lập tức cho hắn một phi đao! Kiếp trước Đằng Thanh Sơn là một sát thủ, đã được huấn luyện về việc không tiếc tất cả thủ đoạn để giết chết đối thủ. Hắn không theo đuổi mấy thứ đạo lý ngu ngốc. Dù sao Đằng Thanh Sơn cũng không rõ lắm về thực lực đối phương.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn trong lúc vô ý dán vào hai tay Ngụy Thương Long. Trên tay Ngụy Thương Long vẫn còn đeo một đôi bao tay màu tím.

– Hử?

Đằng Thanh Sơn còn nhớ lúc trước hai người đối thoại.

– Đây thần binh mà là bọn hắn nói Thiên Ưng Trảo! Ngụy Đan… Theo như chúng nói, đã là một siêu cường giả tiên thiên kim đan, có tên trong số mười người đứng đầu Thiên bảng. Vũ khí của cường giả bậc này nhất định không tầm thường.

Tay trái Đằng Thanh Sơn gỡ bộ quyền sáo Thiên Ưng Trảo, nhưng tay phải của Đằng Thanh Sơn vẫn nắm chặt phi đao, tùy thời chuẩn bị tập kích Đặng Canh khi lão nhô lên khỏi mặt nước.

– Nặng thật.

Tay trái tung lên tung xuống, ánh mắt Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ kinh hỉ.

– Thiên Ưng Trảo quyền sáo, thoạt nhìn rất nhẹ, nhưng sự thật thì nặng trên mười cân.

Đằng Thanh Sơn hiểu rằng binh khí này quý trọng đến như thế nào. Sợ là không thua kém Luân Hồi thương của mình. Tay trái Đằng Thanh Sơn xòe ra. Quyền sáo Thiên Ưng Trảo mặc dù nặng, nhưng lại rất mềm mại. Hình như trên tay có mang theo một tầng da dày. Những đốt ngón tay, lại có ánh kim loại màu tím, xem ra rất sắc bén. Đằng Thanh Sơn đeo bao tay này vào rồi vung tay lên.

– Xoẹt!

Như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua không khí.

– Chẳng trách Ngụy Thương Long, chỉ vung tay là dễ dàng chụp nát núi đá.

Trong đầu Đằng Thanh Sơn hiện lên một ý niệm.

– Có bao tay này… Ta đây hoàn toàn có thể dựa vào độ đàn hồi và sắc bén của bao tay mà chém giết với người khác. Ta luyện Hình Ý Quyền cũng có lúc cần dùng binh khí!

Hai tay Đằng Thanh Sơn mặc dù còn cứng hơn cả sắt thép, nhưng cũng không có cách nào so được với “Vạn Niên Hàn Thiết”. Đao kiếm bình thường của cường giả tuy rất sắc bén, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn có thể dám dùng tay không chụp vào.

Nhưng nếu là đao kiếm cấp bậc Luân Hồi thương, Thanh Sơn mà dùng tay không chụp lấy, phỏng chừng sẽ bị người ta cắt đứt tay!

– Ừm. Từ hôm nay trở đi, nam tử mặt sẹo này sẽ có thân phận mới, cũng mang theo Thiên Ưng Trảo khi chiến đấu!

Đằng Thanh Sơn đã có chuẩn bị, làm cho hóa thân của mình trở thành một nhân vật thành danh. Sau này… Lợi dụng có danh tiếng của ‘hóa thân’, sẽ có có nhiều diệu dụng không thể tưởng được. Bàn tay phải cũng mang bao tay nhanh như chớp.

– Có một đôi Thiên Ưng Trảo, hoàn toàn có thể cùng cận chiến với tiên thiên cường giả.

Trên cánh tay Đằng Thanh Sơn vừa mang theo quyền sáo, động thời cũng cầm chắc một thanh phi đao, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hồ. Một khi Đặng Canh lọt vào tầm, hai thanh phi đao sẽ bắn ra như chớp!

Thời gian trôi qua. Đảo mắt đã qua gần nửa canh giờ rồi, Đặng Canh vẫn không nhô lên.

– Đặng Canh này quả có thể nhịn thở thật lâu.

Đợi nửa canh giờ. Đằng Thanh Sơn vẫn không nóng ruột chút nào. Hắn vẫn ngồi yên, hai tay cầm phi đao rất ổn định, trên mặt hắn có vẻ tươi cười:

– Mò tới Ngân Giác Sơn, có thể thu được tiểu đỉnh, xem như đã có được thu hoạch lớn nhất ngoài ý muốn rồi.

Có được tiểu đỉnh, ngoài sự cảm động và cao hứng, Đằng Thanh Sơn vẫn còn có một vài nghi hoặc.

– Kích cỡ, hình thức, xúc cảm giống như đúc so với kiếp trước! Nhưng, tiểu đỉnh này bị ngâm dưới đáy hồ sáu trăm năm! Rốt cuộc là kim loại gì mà ngâm sáu trăm năm mà không có chút hao mòn nào nhỉ.

– Kiếp trước ta không nhận biết được cái đỉnh này là do chất liệu gì tạo thành. Đến bây giờ chất liệu cái đỉnh này ta cũng vẫn không biết như trước!

Quan trọng nhất là… Kiếp trước hắn ở địa cầu, kiếp này hắn ở lục địa Cửu Châu. Mặc kệ xét về hoàn cảnh lẫn lịch sử phát triển, mọi thứ đều hoàn toàn khác hẳn, tuyệt không thể là một thế giới. Nhưng… Thế giới khác nhau, tại sao lại có một tiểu đỉnh như thế. Muốn chế tạo được một tiểu đỉnh như vậy, không hề đơn giản chút nào!

Đằng Thanh Sơn ở Cửu Châu đại địa cũng coi như là một nhân vật hơi có thân phận, cũng biết khá nhiều về những tài liệu trân quý. Nhưng hắn chưa từng nghe qua về nguyên liệu nào mà chìm trong nước hàng trăm năm cũng không suy chuyển chút nào… Ai có năng lực làm ra một tiểu đỉnh như vậy? Chẳng lẽ xảo hợp mà kiếp trước và kiếp này đều có một tiểu đỉnh như vậy xuất hiện?

Vấn đề này làm cho Đằng Thanh Sơn không thể không nghi hoặc!

– Sao lại có thể trùng hợp như vậy? Hai thế giới đều có tiểu đỉnh xuất hiện? Hay là tiểu đỉnh ở kiếp trước của ta, cũng đi theo ta tới thế giới này. Nhưng nó lại ở đây tới sáu trăm trước?

Đằng Thanh Sơn nghĩ vậy, rồi không khỏi lắc đầu bác bỏ ý tưởng của mình. Tất cả những việc này quá hoang đường Tuy đầu không ngừng suy nghĩ, nhưng ánh mắt Đằng Thanh Sơn vẫn luôn luôn tập trung vào mặt hồ.

Dưới đáy hồ sâu, ánh sáng từ mặt trời chiếu xuống rất yếu ớt. Nhưng, dưới đáy hồ có một màn hào quang màu trắng bơi qua lại. Trong màn hào quang này chính là Đặng Canh! Với tiên thiên chân nguyên ly thể, hình thành màn hào quang chung quanh thân thể. Bên trong màn hào quang này không hề thiếu không khí. Với năng lực nín thở của Đặng Canh, chút không khí ấy đủ để hắn lặn rất lâu dưới đáy hồ.

– Chẳng lẽ bảo đồ đó bị tên cường giả giết chết Ngụy Đan tiền bối mang đi rồi?

Đặng Canh cau mày. Hắn cúi đầu, màn hào quang chỉ bao phủ tới khuỷu tay. Hai tay của hắn sục vào hồ nước, không ngừng đánh tung lớp bùn dưới đáy hồ lên.

– Mặc kệ như thế nào. Lật tung cả đáy hồ lên xem rồi tính sau.

Đặng Canh quả là người rất kiên nhẫn. Từng tấc từng tấc bị lật đi lật lại, rồi soi tìm. Một vài tảng đá, vài thi thể loài chim bay thối rữa ở đó cũng bị xới tung. Tìm trong đáy hồ một hồi, cũng đã gần một canh giờ rồi! Đặng Canh lúc này mới chỉ tìm trong một phần đáy hồ, khoảng non nửa khu vực mà thôi.

– Hử?

Đặng Canh tay khua khoắng trong đám bùn, đột nhiên chạm phải một khối gì cưng cứng. Đặng Canh không hưng phấn chút nào, chỉ tùy ý móc vật cứng rắn đó ra ngoài. Dưới đáy hồ gặp phải những thứ cưng cứng là việc quá bình thường. Những hài cốt của loài chim, những tảng đá chìm xuống đây nhiều lắm. Song khi hắn vừa rút tay ra, mắt liền mở to ra.

Đây là một vật hình lập phương rất cứng. Đặng Canh hai tay vung mạnh một cái, chùi sạch tầng bùn bên ngoài đồ vật này. Với quang mang từ màn hào quang chân nguyên chiếu vào, Đặng Canh có thể thấy rõ ràng —— đây là một phiến kim loại đen. Trên phiến kim loại màu đen này có một mặt hình như khắc dày đặc những vết khắc kì lạ.

Chất liệu này rất quen thuộc, những vết khắc rất quen thuộc, làm cho Đặng Canh phát run lên vì kích động.

– Ha ha. Là nó. Đúng là nó.

Hai tay Đặng Canh không khỏi run lên.

– Bảo đồ hắc thiết! Ha ha. Một nửa bảo đồ hắc thiết. Thiết Y Môn ta rốt cục đã có rồi! Tổ sư gia! Thiết Y Môn ta có hi vọng hưng thịnh rồi. Ha ha. Một nửa trên của bảo đồ hắc thiết, Tổ sư gia đã có được từ một ngàn năm trước, chỉ thiếu có phần dưới của bộ phận bảo đồ thôi. Bây giờ, bảo đồ hợp nhất. Xong rồi! Thiết Y Môn ta có thể mở ra bảo tàng của Vũ Hoàng trong truyền thuyết rồi!

Đặng Canh toàn thân kích động run lên. Tổ sư gia Thiết Y Môn khi lâm tử vẫn nhắc nhở các thế hệ môn chủ Thiết Y Môn đời sau, phải vĩnh viễn không bỏ qua việc tìm kiếm nửa bộ phận bảo đồ hắc thiết này! Thiết Y Môn có nửa phần bảo đồ. Chỉ cần không tiết lộ… Chà … Người khác mà có được nửa bộ phận này cũng không có cách nào mở ra bảo tàng. Do đó, Thiết Y Môn chỉ cần cố gắng, cuối cùng cũng có một ngày có thể thành công.

– Một ngàn năm rồi! Ha ha…

Đặng Canh kích động chưa từng thấy. Đột nhiên, ánh mắt hắn chợt đứng lại.

– Ủa. Hắc thiết bảo đồ này còn ghi vài dòng chữ nhỏ?

Trong những vết khắc dày đặc trên bảo đồ hắc thiết, lại có một hàng chữ viết …

“Người có được tàng bảo đồ mà xông vào là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Người có được tàng bảo đồ này cần mang theo một đỉnh trong số cửu đỉnh. Cần phải ghi nhớ!”

Chọn tập
Bình luận