Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 363: Lính Như Thổ Phỉ

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Hai con Xích Phong Chiến sóng đôi chạy như bay.

– Cứ một mạch phóng về phía trước sẽ tới Điền gia trang của tiểu nữ. – Thiếu nữ tên là A Tú nói.

Đằng Thanh Sơn nhìn A Tú:

– Điền gia trang các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, là người nào?

– A Tú…việc gì…việc gì vậy? – Đằng Thú cũng hỏi.

Thiếu nữ nông thôn khóc.

– Một đám lính tới Điền gia trang chúng ta thu thuế. Nhưng thuế quá rất cao, Điền gia trang chúng ta căn bản không nộp nổi. Do đó, đám lính đó bắt thanh niên và phụ nữ ở Điền gia trang chúng ta để bù tiền! Toàn bộ thôn trang đang rối loạn, ta là luồn từ hàng rào chuồng chó chạy ra, rồi chạy tới chỗ ngươi.

– Thu thuế? – Đằng Thanh Sơn nhíu mày.

Ở quê nhà quận Giang Ninh Dương Châu, những bang phái cường đạo thu tiền năm. Một khi không đủ tiền năm, thỉnh thoảng cũng gặp phải việc bắt một vài tráng đinh đi gán nợ, hoặc bắt một vài nữ thanh niên gán nợ. Tráng đinh có thể làm cường đạo, nữ thanh niên càng có thể bán kỹ viện, hoặc mua vui cho bang phái cường đạo.

Tóm lại, trong thời buổi loạn lạc, tráng đinh và nữ thanh niên đều có thể coi như tiền.

– Quân nhân thu thuế, bắt phụ nữ à? Có khác gì cường đạo chứ?

Đằng Thanh Sơn có thể thấy thôn trang phía trước. Thôn trang này không xa bờ hồ Nguyệt Nha, đại khái khoảng hai dặm đường.

– Van ngươi, thả ta đi, thả ta đi!

– Cha, mẹ…

– A a… Cứu… cứu mẹ ta…

– Con mẹ nó, cút qua một bên đi.

– Thằng nhóc, lão tử cho một cước chết ngươi bây giờ.

Tiếng khóc phụ nữ khản giọng, tiếng gào khóc của tiểu hài tử, pha với những rất quát tháo của đám quân sĩ, tạo thành một khoảng hỗn loạn.

Đám người Đằng Thanh Sơn cưỡi Xích Phong Chiến, vừa đi tới bãi đất trống trong trước nông trang, lập tức thấy cảnh này, trên đất thậm chí còn không ít vết máu.

– Dừng tay!

Đằng Thanh Sơn gầm lên một tiếng. Tiếng hét phẫn nộ như tiếng sấm mùa xuân vang dội, làm không ít người ở đây sợ tới mức phải che tai. Trong lúc nhất thời bãi đất trống vốn ầm ĩ hỗn loạn thoáng cái đã im lặng.

Đằng Thanh Sơn thấy rõ mọi việc. Bãi đất trống bây giờ chủ yếu chia làm hai nhóm người. Một nhóm người người bản địa của Điền gia trang, ai nấy cố nén phẫn nộ, trong tay nắm khảm đao, thương côn, nhưng không dám động thủ ; còn bên kia, là đám lính mặc khinh giáp đơn giản tùy tiện. Đám quân sĩ này vẫn nắm chặt không ít nữ thanh niên.

Những nữ nhân này, ai cũng điên cuồng giãy dụa. Hiển nhiên đều biết một khi bị bắt đi sẽ có vận mệnh thê thảm như thế nào.

– Ngươi là ai?

Tên cầm đầu quân đội, cưỡi một con độc giác chiến đà hướng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn.

– Cha, mẹ.

Thiếu nữ tên là A Tú nhảy xuống Xích Phong Chiến, vọt tới trong đám người Điền gia trang.

– A Tú, ngươi… ai cho ngươi chạy đi?

Tộc trưởng Điền gia trang là một lão già tóc hoa râm, mặt nhăn nheo, giận dữ quát tháo. Hắn nóng nảy! Hắn hiểu rõ, cho dù A Tú có tìm được người rất mạnh tới, có thể đuổi đám quân sĩ này đi, nhưng sau này sự trả thù của đám quân sĩ này còn đáng sợ hơn!

Lão giả tóc hoa râm vội chắp tay nói:

– Ta là tộc trưởng Điền gia trang, Điền Vĩ Sơn, hai vị, A Tú không hiểu sự đời…

Đằng Thanh Sơn không thèm nghe, nhìn về phía tên thủ lĩnh đám lính:

– Ngươi… nơi này xảy ra chuyện gì thế?

Tên thủ lĩnh đám lính nhìn Đằng Thanh Sơn, thầm nghĩ:

– Không biết từ đâu xuất hiện tới hai người kiêu ngạo như vậy. Nhưng, hắn cưỡi Xích Phong Chiến, hơn nữa có tới hai con! Chậc chậc, toàn là món đắt tiền. Có thể cưỡi Xích Phong Chiến thì chắc không phải là người thường.

– Ha ha…

Tên thủ lính đám lính cười nói:

– Chúng ta tới thu thuế, nhưng Điền gia trang chống đối không nộp. Dựa theo quy củ, bắt người để trừ thuế, là việc thiên kinh địa nghĩa, một năm mới có một lần, căn bản không nhiều lắm.

– Chúng ta năm nay đã nộp ba lượt rồi.

Một phụ nữ Bị chúng bắt gào lên:

– Các ngươi là loại người lòng lang dạ thú, một lần lại một lần, chúng ta đến cả ăn cũng không đủ, còn bắt chúng ta nộp! Phụ nữ hài tử chúng ta đều làm ruộng kiếm tiền, thế mà không đủ cho các ngươi…

– Chát!

Một tên lính áp giải râu đen cạnh nàng vung tay tát một cái, đánh cho người phụ nữ đó miệng đầy máu.

– Mẹ!

Trong đám người Điền gia trang có một giọng trẻ con vang lên, giọng đã khản cả đi, rồi bị một nam nhân cường tráng bên cạnh hắn dùng tay che miệng lại. Trong mắt tráng hán đầy nước mắt.

– Một năm một lần, nhưng phụ nữ này nói đã nộp ba lượt. – Đằng Thanh Sơn mở miệng hỏi.

– Hắc!

Tên thủ lính đám lính nhướng mày, hét:

– Thu thuế là việc của quân đội chúng ta, ngươi chỉ là một người qua đường, lắm chuyện thế. Nể mặt ngươi ta mới nói mấy câu với ngươi, đừng có cản tay cản chân ta!

Nói xong, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào tộc trưởng Điền gia trang, hét:

– Điền lão đầu, nhanh… đưa tiểu tử dám đả thương huynh đệ ta ra đây. Bằng không, hôm nay Điền gia trang các ngươi, chết không chỉ một người đâu!

– Chó chết, ta hận vừa rồi không làm thịt các ngươi!

Một nam thanh niên Điền Gia trang vẻ mặt dữ tợn, cổ đỏ rực, bị không ít nam nhân Điền gia trang giữ chặt gầm gừ:

– Trả vợ lại cho ta! Các ngươi buông ta ra, buông ra cho ta!

Thanh niên này giãy dụa, nhưng căn bản không thoát được đám tráng hán xung quanh.

******

Bãi máu trước cửa Điền gia trang, là những dấu vết của tộc nhân Điền gia trang giằng co với đám lính này. Đằng Thanh Sơn, cũng đoán ra vừa rồi hẳn là có người chết.

– Mấy đứa rửng rú này dám cãi lại. Tiểu đội một, qua đó bắt hắn về, phàm ai dám ngăn cản, giết không tha!

Tên thủ lĩnh đám lính ngồi trên độc giác chiến hạ lệnh. Bên Điền gia trang không khỏi kinh hãi.

– A Thú!

Thiếu nữ nông thôn có tên A Tú kêu lên thê lương. Nàng thấy Đằng Thú luyện quyền, nên lúc này chỉ có thể đem hy vọng đặt vào người Đằng Thú.

– A Thú, bắt hắn về đây.

Đằng Thanh Sơn chỉ về hướng tên thủ lĩnh đám lính.

Vèo! Đằng Thú hóa thành một đạo tàn ảnh, xuyên qua hơn mười trượng. Tên thủ lĩnh đám lính kinh hãi, lập tức vung đao bổ về phía Đằng Thú.

– Bùng!

Đằng Thú đầu tiên dùng một quyền đánh vào bụng tên thủ lĩnh đám lính, đánh tới mức thổ huyết. Rồi sau đó nắm cổ xách hắn như xách một con chó chết, quay người vài bước đã tới chỗ Đằng Thanh Sơn, tiện tay ném đi, ném cho tên thủ lĩnh đám lính ngã phịch xuống đất.

– Veo!

Một tiếng rít chói tai vang lên.

– Ầm!

Một mũi tên bay lên không trung, nổ mạnh một tiếng.

Tên thủ lĩnh đám lính nằm trên mặt đất, thân thể cong lại, khóe miệng rỉ máu.

– Các ngươi, các ngươi dám…

Tên thủ lĩnh đám lính đỏ mắt lên.

– Với chừng này người à?

Đằng Thanh Sơn ngửa đầu nhìn vũng máu, mặt lộ vẻ tươi cười, cúi đầu nhìn tên thủ lĩnh đám lính phía dưới.

– Tiểu gia hỏa, ngươi chỉ một đội trưởng bách nhân đội mà thôi, nên biết điều một chút. Lệnh cho thủ hạ ngươi buông tất cả phụ nữ ra. Bằng không, ngươi lập tức sẽ chết!

Nghe Đằng Thanh Sơn nói thế, tên thủ lĩnh bách nhân đội cắn răng, quay sang đám binh lính quát:

– Buông…ra, buông đám xú nữ nhân này ra

– A Thú! Vả vào miệng hắn. – Đằng Thanh Sơn nói.

– Chát!

– Chát!

Đằng Thú tát hai cái, đánh cho tên thủ lĩnh máu ngập miệng, răng rơi ra vài cái. Đám lính đỏ mặt lên giận dữ, nhưng vẫn cố nén phẫn nộ, thả tất cả phụ nữ ra. Trong mắt chúng, đám phụ nữ này hiển nhiên không bằng tên đội trưởng. Một đám thanh niên phụ nữ, ai nấy chạy như bay về phía tộc mình.

– Mẹ.

– Anh!

Đám phụ nữ, người thì ôm hài tử mình, người thì ôm lấy nam nhân, cha mẹ mình. Trên mặt ai ai cũng nhòa nước mắt. Nhưng không ít người Điền gia trang trên mặt có vẻ ưu sắc. Họ hiểu rõ hai cường giả cưỡi Xích Phong Chiến trước mắt cho dù quát lui đám lính thì sau này, họ có thể còn thảm hơn nhiều.

– Hai vị đại nhân.

Tộc trưởng Điền gia trang quỳ xuống, lão lệ dàn dụa.

– Ta van các ngươi, đừng dính vào việc này nữa. Chúng ta rất cảm tạ các ngươi, van các ngươi mà.

Đằng Thú xanh mặt.

Đằng Thanh Sơn liếc nhìn về phía nam, lộ vẻ tươi cười:

– Chậc chậc, xem ra, có không ít người nữa đang tới.

Cộp! Cộp! Cộp!

Tiếng vó dày đặc thậm chí còn làm mặt đất rung rinh. Chỉ thấy trên con đường phía trước, một đám kỵ sĩ ùa nhau chạy như bay đến. Rầm rộ tựa như một cơn lũ sắt thép màu đen. Chỉ một lát sau, đã hoàn toàn đứng kín cả khoảng đất trống phía trước Điền gia trang, không ít kỵ sĩ vẫn còn phải cưỡi đà thú trên đường.

Một đội kỵ sĩ nhìn ngút cả mắt xếp thành hàng dài.

– Tướng quân!

Không ít quân sĩ cung kính hành lễ.

Một nam nhân lưng hùm vai gấu, lãnh khốc, mặc trọng giáp màu đen cưỡi một con chiến đà cũng khoác áo giáp, hướng mắt nhìn hai người Đằng Thanh Sơn.

– Hai vị, xin thả người của ta.

Nam nhân lãnh khốc mở miệng nói.

Đằng Thanh Sơn phất tay:

– A Thú, cho hắn đi.

Đằng Thú lập tức đá một cước. Tên đội bách nhân đội trưởng lại té ngã vài lần trước tuyết, rồi loạng choạng vội đứng lên, vọt tới bên cạnh đám lính, cung kính hành lễ với tên tướng quân mặc áo giáp cưỡi chiến đà.

– Tướng quân, chúng ta thu thuế, bắt phụ nữ để bù thuế, hai người này bỗng xuất hiện ngăn trở, còn buộc chúng ta thả hết phụ nữ.

Tên tướng quân gật gật đầu.

– Hai vị là ai?

Tên tướng quân mở miệng hỏi:

– Dựa vào cái gì mà quản việc này?

– Bằng hữu.

Đằng Thanh Sơn mở miệng nói, đồng thời cười chỉ vào thiếu nữ tên là A Tú.

– Bằng hữu của đứa nhỏ này.

Cạnh tên tướng quân có một thanh niên tuấn tú cũng mặc trọng giáp. Thanh niên đó đến gần tên tướng quân thấp giọng nói:

– Cha, hai người đều cưỡi Xích Phong Chiến, trước mặt chúng ta cũng có vẻ sợ hãi. Cũng khó nói có phải là một nhân vật lợi hại không, nên hỏi rõ ràng thì tốt, gây gổ chuốc thêm phiền toái cuối cùng cũng không phải là chuyện tốt.

Tên tướng quân gật gật đầu.

Nhi tử của hắn rất thông minh, đã giúp hắn giải quyết không ít những vấn đề khó khăn.

– Hai vị, chúng ta thu thuế, họ phải nộp thuế. Việc này là thiên kinh địa nghĩa. Hai vị xin ly khai.

Tướng quân lộ vẻ tươi cười nói, hiển nhiên không muốn làm hai người Đằng Thanh Sơn khó xử. Hắn xem ra, như vậy là hữu hảo rồi.

Lập tức, tên tướng quân quay đầu nhìn về phía dân chúng Điền gia trang, lạnh lùng hét:

– Hạn cho các ngươi thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, gọi những phụ nữ vừa rồi ra đây, bằng không, nam nhân, phụ nữ toàn bộ bắt làm nô lệ hết!

Vừa nghe thế, tộc nhân Điền gia trang hoàn toàn sợ hãi ngẩn người.

Làm nô lệ? Vậy là tiêu rồi.

– Ngươi, là là gia tộc nào?

Trên mặt Đằng Thanh Sơn hiện lên vẻ tức giận,

– Là Vương gia, là Mộ Dung gia, hay là Lý gia?

Chung quanh Nam Sơn Thành cũng chỉ có ba đại gia tộc.

Tướng quân bị Đằng Thanh Sơn hỏi sững sờ.

Vương gia, Mộ Dung gia, Lý gia? Khẩu khí Đằng Thanh Sơn làm cho tên tướng quân khựng lại.

– Còn hạn thời gian uống cạn một chén trà nhỏ nữa à?

Ánh mắt lạnh lẽo quyết liệt của Đằng Thanh Sơn liếc qua đám lính,

– Ta hạn cho các ngươi thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, toàn bộ biến sạch cho ta. Bằng không, tất cả quan quân chuẩn bị đi làm nô lệ đi.

Lúc trước tên tướng quân một bộ cao cao tại thượng, có thể tùy ý phán quyết vận mạng mọi người Điền gia trang. Chỉ lát sau đã hoàn toàn ngược lại.

– Ngươi… ngươi…

Trên mặt tên tướng quân lộ vẻ vô cùng tức giận.

– Về nhà thuận tiện nói cho gia chủ nhà ngươi, từ nay về sau, các ngươi không được tới quấy rầy những thôn trang chung quanh Thần Phủ sơn. Nói, lời này là do Đằng Thanh Sơn ta nói đó!

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.

Đám lính vừa rồi đang rầm rộ bây giờ hoàn toàn yên lặng. Rất nhiều tộc nhân Điền gia trang cũng sững sờ nhìn cảnh này.

– Đằng Thanh Sơn là ai?

Những tộc nhân Điền gia trang hoàn toàn không biết.

– Đằng Thanh Sơn là ai?

Những binh lính bình thường cũng không biết.

– Đằng Thanh Sơn?

Tên tướng quân sắc mặt đại biến, vội vàng nhìn vào binh khí trong tay Đằng Thanh Sơn, trong nháy mắt hoàn toàn xác định thân phận đối phương. Vừa nghĩ tới việc gia chủ lúc trước có nói, sợ tới mức cả người run lên.

Chọn tập
Bình luận