Tiết Tân bái Đằng Thanh Sơn làm sư phụ nên đương nhiên không cần làm tiêu sư nữa. Hắn lặng lẽ lưu lại một bức thư rồi cùng Đằng Thanh Sơn yên lặng ly khai Trường Uy tiêu cục.
Kinh phủ, một phủ đệ xa xỉ mà Đằng Thanh Sơn vừa mua ở Vũ An quận thành, trong thư phòng nội viện.
– “Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ngụ ở chỗ ta.”
Đằng Thanh Sơn châm một cây nến, rồi xoay người ngồi xuống, cười nhìn Tiết Tân đeo bao trước mắt.
– “Tiết Tân, ngồi xuống trước đi. Nói lại cho ta nghe về thù hận giữa ngươi và Thanh Hồ Đảo cho ta nghe.”
– “Dạ, sư phụ.”
Sau khi Tiết Tân ngồi xuống một bên, rồi bắt đầu thuật lại mọi việc.
Hắn nói về phụ mẫu, những thân nhân như tỷ tỷ…, cũng nói về quá trình tai họa, thậm chí còn việc hạ độc muốn giết chết tất cả cừu nhân.
– “Quả học hành có nhiều cũng chẳng ích lợi gì!”
Tiết Tân lắc đầu cười ha ha, nhưng trong mắt lại nhòe nước mắt.
– “Đọc sách chẳng để làm gì cả, nếu ta từ bé đã học võ, cho dù kém thiên tài Quy Nguyên Tông Đằng Thanh Sơn mới mười bảy tuổi đã đạt tới tiên thiên thực đan, cũng không đến mức không thể giết chết một tên khốn kiếp nào!”
Trải qua sự đả kích lớn nhất của kiếp người làm Tiết Tân cho rằng đọc sách là vô dụng.
Từ đó, hắn mới toàn tâm học võ.
– “Tiết Tân, ngươi hơi có liên quan với Quy Nguyên Tông à?” – Đằng Thanh Sơn hỏi.
Tiết Tân kinh ngạc nhìn Đằng Thanh Sơn, rồi gật đầu nói:
– “Sư phụ, sao ngươi biết?”
Nghe thế Đằng Thanh Sơn không khỏi giật mình.
Tiết Tân tiếp tục nói:
– “Lúc trước ta ở trong núi một mình khổ luyện, ăn được quả trám đó xong, rồi hơi có thành tựu. Sau đó bắt đầu ra ngoài lang bạt, cơ duyên xảo hợp hơi có giao tình với một vài Hắc Giáp quân của Quy Nguyên Tông.”
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Tiết Tân này vẫn luôn muốn báo thù, nhưng không có năng lực báo thù.
Đằng Thanh Sơn thầm thở dài.
– “Tiết Tân, ngươi có muốn báo thù không?” – Đằng Thanh Sơn mở lời.
– Đương nhiên muốn rồi.
Tiết Tân mắt tỏa sáng, nhưng lại lập tức lắc đầu
– “Nhưng mà thực lực ta quá kém, đừng nói đối phó với quận thủ Vũ An quận thành Triệu Quang Tá, cho dù đối phó với Triệu Phủ, ta cũng chẳng có biện pháp gì cả.”
Tiết Tân tổng cộng có ba đại cừu nhân, lần lượt là Triệu Phủ lúc trước ép buộc đưa ra Lưu Vân Thiếp. Quận thủ Triệu Quang Tá vu cáo hãm hại hơn nữa chém chết cả một nhà Tiết Gia, cùng với tên quân sư đầu chó, Triệu Hỉ.
– “Ngươi không kia bản lĩnh, ta cho ngươi bản lĩnh báo thù.”
Đằng Thanh Sơn đứng dậy.
– “Bây giờ ngươi chờ ở đây một lát!”
– “Vâng, sư phụ.”
Tiết Tân hơi thấp thỏm, nhìn theo Đằng Thanh Sơn ly khai.
Trong thư phòng trống rỗng, chỉ còn lại có Tiết Tân. Tiết Tân nhìn ngọn lửa, ngọn lửa từ cây nến cứ chập chờn, ánh mắt hắn sáng quắc, răng cắn chặt.
– “Ta Tiết Tân cuối cùng có thể bái được danh sư, ông trời cũng không tệ với ta. Nhất định ta phải chăm chỉ khổ tu, cố gắng gấp trăm lần! Cha, mẹ, dì, nhị thúc, tỷ tỷ ta nhất định sẽ ngàn đao róc thịt ba tên khốn khiếp đó cho các ngươi báo thù!”
Một lát sau.
Cộp! Cộp! Kẹt!
Tiếng bước chân Đằng Thanh Sơn truyền đến.
Tiết Tân lập tức bình tĩnh lại, quay đầu nhìn ra, thấy Đằng Thanh Sơn cầm một hộp ngọc đang đi đến.
– “Tiết Tân.” – Đằng Thanh Sơn mở hộp ngọc.
Tiết Tân lập tức nhìn cẩn thận. Bên trong hộp ngọc có hai cái lá tiểu thảo. Tiểu thảo này mặc dù đã bị hái xuống, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác sinh cơ hừng hực, thậm chí trên cái lá tiểu thảo này còn dường như có cả giọt sương. Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói:
– “Linh thảo này tên là Thần Lộ Thảo, có hiệu quả rất thần kỳ. Một khi phục dụng, sẽ đả thông tất cả kinh mạch toàn thân!”
Ngươi ăn vào đi.
– Đằng Thanh Sơn nói.
– Đả thông tất cả kinh mạch toàn thân, việc này.
Tiết Tân đứng phắt dậy, nuốt nước bọt khan, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn vẻ hơi thấp thỏm.
– “Sư phụ, cái này quá quý, ta…”
– “Đừng lề mề nữa, ăn đi.”
Đằng Thanh Sơn quát lạnh.
Linh dược đả thông tất cả kinh mạch toàn thân thì ở Cửu Châu Đại Địa cũng có. Trong số linh thảo linh quả thì nó coi như là thượng phẩm rồi. Nhưng Thần Lộ Thảo này là do lúc trước ở Đoan Mộc Đại Lục Đằng Thanh Sơn sưu tầm được. Lúc hái Vân Mộng Bạch Quả, hắn ngẫu nhiên có được! Kỳ thật Đằng Thanh Sơn hái được không ít linh quả linh thảo.
Một số là do hắn tìm được.
Phần còn lại, cũng là nhiều nhất, là hồi đó Đằng Thanh Sơn cướp sạch bảo tàng của đệ nhất gia tộc của Đoan Mộc Đại Lục là gia tộc Thiên Phong. Lần đó hắn đem mọi thứ linh thảo, linh quả cùng với các loại bí tịch đi hết.
Linh bảo do Gia tộc Thiên Phong tích lũy ngàn năm nhiều tới đâu?
Do đó, Thần Lộ Thảo không tính là quá quí.
Tiết Tân vô cùng cảm kích sư phụ. Rồi nuốt Thần Lộ Thảo vào. Cái quái dị chính là khi Thần Lộ Thảo vừa vào trong miệng Tiết Tân, lập tức hóa thành nước, giống như uống nước, chảy ực ực vào bụng.
“Toàn thân tê tê.” Tiết Tân có vẻ kỳ quái, thân thể không kìm được phải vặn vẹo.
– “Nóng quá!”
Chợt da lông của Tiết Tân không ngừng chảy ra tạp chất màu xám màu đen. Tiết Tân đang đắm chìm trong quá trình cải tạo thân thể của Thần Lộ Thảo, không biết thời gian trôi qua. Chỉ thời gian uống cạn một chén trà, Tiết Tân đã thở phào một hơi, mặt có vẻ xơ xác, nhưng lại lộ ra vẻ vui mừng.
– “Cảm ơn sư phụ.” – Tiết Tân quỳ sụp xuống.
– “Há mồm!” – Đằng Thanh Sơn lại lệnh.
Tiết Tân giật mình, hé miệng ra.
Chỉ thấy từ bình ngọc trong tay Đằng Thanh Sơn, một giọt nước bay ra, bắn thẳng vào miệng Tiết Tân. Tiết Tân trợn tròn mắt kinh ngạc, nhưng chỉ khoảnh khắc, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ vui mừng.
Giọt nước này, chính là “Bắc Hải Chi Linh” trân quý. Chỉ một giọt đã có thể bồi dưỡng ra cao thủ hậu thiên đỉnh, lại có thể cải tạo cả kinh mạch.
“Kinh mạch hoàn toàn đả thông đối với người luyện nội gia quyền như Tiết Tân chỉ có lợi chứ không hại gì.” Đằng Thanh Sơn hài lòng gật đầu.
“Cơ thể tràn ngập nội kình cũng có thể làm cho quá trình tu luyện của hắn có đủ năng lượng để sử dụng.”
Một lát sau.
– Sư phụ.
Tiết Tân hoàn toàn cảm thấy bản thân biến hóa kinh người, trong lòng không khỏi tràn ngập cảm kích Đằng Thanh Sơn. Từ sau khi cửa nát nhà tan, Đằng Thanh Sơn có thể nói là người đối xử với hắn tốt nhất. Mặc dù hắn cũng kết giao với những bằng hữu khác… Nhưng rất hiển nhiên, sư phụ mới là người đối xử với hắn tốt nhất.
Trải qua tình người ấm lạnh, người khác quan tâm hắn, hắn lại càng ghi tạc trong lòng.
– “Đừng có ngây ngốc ở đó.”
Đằng Thanh Sơn bảo.
– “Vừa rồi lúc ta vừa về nhà, đã lệnh cho hạ nhân đun nước nóng rồi. Mau mau đi tắm đi. Nhớ… nội viện là nơi cấm hạ nhân vào đi. Nước nóng và các thứ khác do ngươi tự mình đưa vào.”
– “Dạ.”
Tiết Tân nhìn lại mình, cả người hắn trông rất bẩn thỉu, không khỏi phì cười.
…
Vũ An quận thành, Noãn Phong Lâu là thanh lâu thượng đẳng nhất. Ở thanh lâu này, người bình thường cũng phải bỏ ra trên mười lượng bạc, có thể so với thu nhập một người nông dân bình thường làm quần quật trong một năm.
Lầu ba Noãn Phong Lâu, vách tường ghi lại một vài bài thơ hoặc bức họa của danh nhân. Dưới một cái khán đài có kê mười cái bàn điêu khắc tinh mỹ, mỗi một cái bàn đều bày biện nước trà thượng đẳng. Rất hiển nhiên… Nơi này làm ăn rất tốt. Dưới khán đài đầy người, tiếng cười tiếng nói chuyện của mọi người rất ồn ào, vẳng nghe truyền đến tiếng đàn.
Bây giờ tuy là mùa đông lạnh lẽo, nhưng trên lầu ba thì hơi ấm tràn ngập, không lạnh tí nào, tựa như đang vào mùa xuân ấm áp.
Trên khán đài, hai thiếu nữ vóc người tuyệt đẹp, dung mạo xinh tươi chỉ mặc một lớp sa mỏng, mờ ảo có thể thấy cả thân thể lộ ra, một người đang thổi tiêu, một người đánh đàn. Thanh âm văng vẳng cả lầu ba.
Dưới khán đài, góc bên trái, là hai thầy trò Đằng Thanh Sơn và Tiết Tân.
– “Sư phụ, người ngồi bên kia, chính là Triệu Hỉ.”
Tiết Tân hất mắt ra hiệu.
– “Thanh niên gầy gò ngồi phía trước nhất.’
– À.
Đằng Thanh Sơn liếc liếc mắt.
Có ba người ngồi bàn đầu tiên, là cái bàn tốt nhất trên cả lầu ba. Một người nhìn như thanh niên rất tuấn tú, cùng với một cặp thiếu nữ sinh đôi đẹp như mộng. Cặp thiếu nữ sinh đôi đang bóc nho đút vào miệng thanh niên tuấn tú này, thanh niên tuấn tú đã có vẻ rất thong dong tự tại.
Sau lưng thanh niên tuấn tú này có hai hộ vệ bưu hãn.
– Triệu Hỉ, khi còn nhỏ được Triệu gia mua, vốn là gia nhân của Triệu gia, chuyên giúp cho những con cháu Triệu gia luyện võ đọc sách.
Tiết Tân thấp giọng nói:
– “Nhưng Triệu Hỉ rất có tâm kế. Chẳng những làm tốt việc cho Triệu Phủ, hơn nữa bản thân còn có thực lực không tệ, lập quan hệ với đủ mọi hạng người trong Vũ An quận thành.“
– “Hắn, và thủ lĩnh quân đội Vũ An quận thành là Lý tướng quân đã kết nghĩa huynh đệ, âm thầm làm vài vụ làm ăn lớn. Đến cả gia chủ nhà họ Triệu cũng nhận Triệu Hỉ làm nghĩa tử.“
– “Lúc này, ở Vũ An quận thành, Triệu Hỉ có thể giao du thân mật với Lý tướng quân và quận thủ, tuyệt đối là một nhân vật tài ba.“
Tiết Tân nói trầm trầm:
– “Phải thừa nhận, Triệu Hỉ, là một nhân vật rất lợi hại. Ta thấy, còn lợi hại hơn cả đại công tử Triệu gia Triệu Phổ nhiều.“
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Một gia nhân mà có thể phát triển tới bước này, có thể tưởng tượng được tâm kế của người này.
– “Lúc Triệu Hỉ còn đi theo Triệu Phủ, chỉ cần Triệu Phủ muốn, là Triệu Hỉ đều có thể tìm được cho hắn. Việc gì cũng có thể giải quyết rất viên mãn! Lúc trước, tin tức về Lưu Vân Thiếp, chính là Triệu Hỉ nói lại cho Triệu Phủ. Hơn nữa, việc vu cáo hãm hại, xét nhà, cũng hắn an bài.“
Ánh mắt Tiết Tân lạnh đi.
– “Triệu Hỉ, ta sẽ giết ngươi trước!“
Tiết Tân nói chuyện, mặc dù được Đằng Thanh Sơn bao lại không cho ngoại giới nghe được, nhưng…
Xa xa đôi tỷ muội sinh đôi hầu hạ Triệu Hỉ, tựa hồ đã nhận ra ánh mắt Tiết Tân tràn ngập sát ý, đột nhiên quay đầu lại, lườm Tiết Tân. Tiết Tân trong nháy mắt lại khôi phục vẻ bình thường.
– “A Bảo.“
Triệu Hỉ đột nhiên đứng lên, ánh mắt ra hiệu cho hai mỹ nữ bên người.
– “Hỉ ca?“
Đôi tỷ muội này nghi hoặc đứng lên.
– “Chúng ta đi.“
Triệu Hỉ kéo tay một nữ tử, tay kia khoác bên hông, rồi đưa hai mỹ nữ và hai hộ vệ ra ngoài.
– “Triệu Đại công tử.“
Tú bà thanh lâu, một thoạt nhìn chỉ là một phụ nữ khoảng mới ba mươi tuổi ra cười.
– “Về sớm thế?“
– “Ừm, hôm nay còn có việc.“
Triệu Hỉ cười đút một tấm ngân phiếu vào ngực tú bà, thuận tay bóp bóp ngực mụ một cái.
Nhưng ngay lúc này, Triệu Hỉ sắc mặt khẽ biến.
Vì…
Hai người Đằng Thanh Sơn và Tiết Tân cũng đi về phía thang lầu.
– Hả?
Triệu Hỉ hơi lùi một bước, thoái lui tới chỗ đám hộ vệ.
Cộp, cộp, cộp..
Tiết Tân lướt qua bên đám hộ vệ, đi sát vai mà qua, rồi tiếp tục đi về phía thang lầu.
– “Triệu Hỉ.“
Tiết Tân đột nhiên quay phắt đầu, nhìn chằm chằm vào Triệu Hỉ.
– “Ủa, ngươi là …?“
Triệu Hỉ cười nhìn Tiết Tân, đồng thời ôm một mỹ nữ hơi che trước người.
– “Thứ cho trí nhớ ta không tốt, không biết huynh đệ ngươi là..?“
– “Là người lấy mạng ngươi! – Tiết Tân quát lớn một tiếng.”
Veo!
Một luồng đao quang lóe lên!
Nhất thời đám hộ vệ, mỹ nữ và tú bà thanh lâu đang đi theo phía sau đều thét lên.
– Choang!
Đao quang chặt đứt cánh tay mỹ nữ trong lòng Triệu Hỉ, rồi sau đó tiếng kim loại va chạm, máu lênh láng. Triệu Hỉ đập mạnh vào vách tường bên cạnh.
Ầm một tiếng, chỗ hắn va vào vách tường xuất hiện một lỗ thủng to tướng, cả người lao thẳng ra ngoài.
Ầm!
Như một con mãnh hổ xuống núi, Tiết Tân hai mắt ửng đỏ, xông thẳng qua lỗ thủng, cầm trảm mã đao vấy máu, nhảy xuống theo!